QUAN BẢNG

Trước khi ngồi trong phòng họp Tô Mộc đã nghiên cứu lý lịch của Nhiếp Việt, hắn kinh ngạc phát hiện gã từng làm chủ tịch huyện ở huyện khác, làm trưởng phòng tỉnh trực cơ quan mấy năm. Không biết vì lý do gì Nhiếp Việt bị điều đến huyện Hình Đường, làm Đảng ủy phó bí thư huyện ủy.

Nhìn phần lý lịch này thì Nhiếp Việt hoàn toàn có tư cách nhận ngồi ghế bí thư huyện ủy. Tô Mộc biết nếu Nhiếp Việt không có hậu đài cứng rắn thì chuyện này tuyệt đối không xảy ra. Đừng nhìn nhâm mệnh này rất bình hòa, bên trong thành phố chắc đã qua chiến trường dữ dội chọn ra két quả cân bằng.

Lý Kiều mới nhậm chức Đảng ủy phó bí thư huyện ủy, Trần Thái Niên mới nhậm chức trưởng ban tổ chức tỉnh ủy huyện ủy đều có hậu đài của mình. Tô Mộc không biết ai đứng sau lưng hai người này, nhưng không thành vấn đề, trên quan trường không có bí mật, miễn hắn muốn biết thì sẽ điều tra được.

Tô Mộc nhìn Nhiếp Việt cầm micro phát biểu trên đài chủ tịch, nghĩ đến đoạn thời gian trước mình đặt cược, trái tim treo cao thả lỏng chút ít.

- Thành công!

Mặc dù vị trí của Triệu Thụy An không bị điều động nhưng Tô Mộc biết nếu gã còn dám xen vào kế hoạch phát triển Trấn Hắc Sơn, có Nhiếp Việt chống lưng, hắn dư sức chống lại Triệu Thụy An.

- Khoan, cảnh này thú vị thật.

Tô Mộc lướt qua Nhiếp Việt quét mắt đám trùm ngồi trong phòng họp, Tô Mộc ngạc nhiên nhìn bọn họ lộ ba vẻ mặt khác nhau. Tô Mộc suy nghĩ cẩn thận, hắn hiểu ngay lý do.

Đám đứng đầu này biểu hiện như vậy vì có lý do, bọn họ chia ba phe: Đội Triệu Thụy An, người đi theo Tạ Văn, phe trung lập. Nhưng mặc kệ trước kia ba phe như thế nào, không ai ngờ rằng người cuối cùng trở thành bí thư huyện ủy sẽ là Nhiếp Việt, người mà bọn họ chưa từng để vào mắt. Suy tính của bọn họ bị rối loạn, làm họ bối rối.

Tô Mộc nhìn thấy tất cả biểu tình đó, giữ im lặng. Đại hội sắp kết thúc. Nhiếp Việt, Trần Thái Niên, Lý Kiều mới nhậm chức lần lượt phát biểu xong, hội nghị viên mãn thuận lợi.

Sau khi kết thúc hội nghị, Nhiếp Việt cười bắt tay với Thái Nhạc:

- Thái bộ trưởng, sau này huyện Hình Đường còn cần nhờ bộ trưởng chỉ đạo nhiều hơn. Tùy thời hoan nghênh Thái bộ trưởng tiến đến công tác thị sát.

Thái Nhạc cười tươi rói:

- Nhiếp bí thư khách sáo quá, tôi tin huyện Hình Đường dưới sự dẫn dắt của Nhiếp bí thư chắc chắn sẽ phát triển nhanh chóng, càng tiến bộ hơn.

Trong lòng Thái Nhạc thầm suy đoán cơn bão song quy huyện Hình Đường sáng tạo cơ hội cho những lãnh đạo Thành phố Thanh Lâm. Mọi người đều muốn nâng đỡ người của mình trong huyện Hình Đường, đặc biệt cuộc chiến giành ghế bí thư huyện ủy là dữ dội nhất. Thái Nhạc làm trưởng bộ tổ chức thị ủy Thành phố Thanh Lâm, gã biết dòng nước này bị khuấy đục cỡ nào.

Thái Nhạc bất ngờ là ban đầu bí thư thị ủy, thị trưởng giằng co không chịu nhường bước cuối cùng đồng ý chấp nhận Nhiếp Việt lên chức. Đặc biệt phó thị trưởng thường vụ Lý Hưng Hoa có quyền lên tiếng nặng ký trong thị chính phủ càng công khai tỏ thái độ ủng hộ Nhiếp Việt. Nói trong đó không có bí ẩn gì thì đánh chết Thái Nhạc cũng không tin.

Nhiếp Việt có bối cảnh, chắc chắn lai lịch không nhỏ, ít ra là cấp tỉnh. Nếu không bí thư thị ủy, thị trưởng đã chẳng tạm thời ngưng chiến. Vì điều này Thái Nhạc đích thân đến huyện Hình Đường, cho Nhiếp Việt mặt mũi.

Hai vị đại nhân vật đứng bên ngoài trò chuyện, đám người trong phòng họp không dám đi lướt qua, đều sắp hàng sau lưng. Triệu Thụy An đứng ở bên cạnh nghe đối thoại đột nhiên mắt xoay tròn, gã tiến lên một bước.

Triệu Thụy An tươi cười nói:

- Thái bộ trưởng, giờ đã buổi trưa, bên nhà khách chuẩn bị xong rồi, Thái bộ trưởng thấy chúng ta có nên đi qua không?

Không ai ngờ Triệu Thụy An sẽ nói câu này, không khí hài hòa bỗng chốc nguội lạnh.

Nụ cười trên mặt Nhiếp Việt càng bí hiểm, gã khống chế cảm xúc rất tốt, không lộ vẻ bất mãn gì.

Tô Mộc đứng sau đám người nghe Triệu Thụy An nói thì nhếch mép, đáy mắt lóe lên vẻ khinh thường.

Là cố ý hay vô tình?

Trên quan trường có nhiều quy định ngầm, quyền lên tiếng là một trong số đó. Nếu bí thư huyện ủy huyện Hình Đường chưa được quyết định, Thái Nhạc chỉ đến tuyên bố nhâm mệnh mấy thường ủy huyện ủy khác thì Triệu Thụy An làm chủ tịch huyện, gã nói câu này rất bình thường, không có gì bất ngờ.

Nhưng hiện tại Nhiếp Việt đã thật sự là đứng đầu huyện Hình Đường, dù trước kia gã bị chèn ép dữ dội nhưng vẫn là người xuất thân từ huyện Hình Đường. Triệu Thụy An làm như vậy rõ ràng là bẽ mặt Nhiếp Việt, hèn gì mọi người và Thái Nhạc ngây người, bản năng nhìn hướng Nhiếp Việt.

Đổi lại người khác chắc đã nổi khùng tại chỗ, nhưng Nhiếp Việt biết gã thăng chức vì đâu. Triệu Thụy An làm hành động này tỏ rõ khiêu khích, nhưng trò này quá thấp kém trong mắt Nhiếp Việt. Nếu Nhiếp Việt tức giận là trúng bẫy Triệu Thụy An, để lại ấn tượng không điềm tĩnh với Thái Nhạc, khiến các cán bộ huyện Hình Đường cho rằng gã không đủ rộng lượng.

Nhiếp Việt mỉm cười, bình tĩnh nói:

- Triệu chủ tịch huyện nói đúng, đã đến giờ ăn cơm, hay Thái bộ trưởng cho huyện Hình Đường chúng tôi cơ hội mời khách?

Mặc kệ trong lòng Nhiếp Việt tức giận thế nào, mặt ngoài gã phản ứng tự nhiên.

- Ha ha ha ha ha ha!

Thái Nhạc cười to bảo:

- Nhiếp bí thư, tôi không ăn bữa cơm này được, trong thành phố còn có chuyện chờ tôi làm. Đợi khi nào Nhiếp bí thư quen thuộc công việc trong huyện ủy rồi chúng ta lại gặp sau.

Câu này làm lòng Triệu Thụy An chìm xuống đáy biển. Vậy là sao? Thái Nhạc không ở lại ăn cơm nhưng câu đó rõ ràng muốn làm thân với Nhiếp Việt. Chuyện gì đây? Tại sao Nhiếp Việt thăng chức? Không được, chờ chút nữa xong việc phải tranh thủ tìm hiểu rõ ràng, nếu không luôn có cái gai đâm trong lòng.

Nhiếp Việt rộng rãi cười nói:

- Vậy được rồi, Thái bộ trưởng đã bận thì tôi không chậm trễ công việc của lãnh đạo. Chờ sau này có cơ hội tôi sẽ mời lãnh đạo ăn cơm.

- Chắc chắn, cứ vậy đi.

Nói sao thì Thái Nhạc là cán bộ cấp thị, gã hẹn lần sau ăn cơm đã là rất nể mặt Nhiếp Việt, không cần cố ý toát ra hảo cảm làm gì. Nói xong Thái Nhạc lên xe rời đi.

Sau khi Thái Nhạc đi, Nhiếp Việt xoay người, cười tủm tỉm nhìn đám thường ủy huyện ủy, các lãnh đạo chủ yếu huyện trực cơ quan huyện Hình Đường đứng sau lưng.

Nhiếp Việt thân thiện mời:

- Các vị, Thái bộ trưởng bận công việc đi rồi, không thể lãng phí bữa cơm này, chúng ta đi nhà khách ăn. Triệu chủ tịch huyện thấy sao?

Triệu Thụy An cười nói:

- Đương nhiên phải ăn cơm, đây là bữa tiệc hoan nghênh Nhiếp bí thư, Thái bộ trưởng.

Sự việc đã thành kết cuộc, suy nghĩ lung tung chẳng bằng dứt khoát từ nhận. Sau này Triệu Thụy An còn phải công tác dưới sự lãnh đạo của Nhiếp Việt. Nhưng Nhiếp Việt, ngươi nghĩ rằng trước kia ngươi không thể nắm giữ được huyện ủy thì bây giờ có thể vùng lên sao? Nằm mơ!

Mặc dù Triệu Thụy An rất khó chịu với Nhiếp Việt nhưng gã không thể từ chối lời mời vào lúc này. Bữa tiệc hoan nghênh không chỉ chuẩn bị cho Nhiếp Việt, còn có hai thường ủy huyện ủy mới nhậm chức. Nếu lôi kéo được hai vị này vào bên gã, sẽ giúp ích rất lớn cho Triệu Thụy An khống chế huyện Hình Đường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi