QUAN BẢNG

Quan Ngư vừa định bước xuống sân khấu liền dừng lại. Từ ngày đầu tiên nàng bước lên sân khấu nàng đã thề, cho dù có một người muốn nàng ca hát, nàng cũng sẽ không lựa chọn xuống sân khấu. Còn hiện tại những người này có lẽ đều bị dâm uy của Tôn Nguyên Thắng hù dọa, mà không dám nói gì nữa. Nhưng giọng nói đột nhiên vang lên này lại khiến Quan Ngư cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Dĩ nhiên chỉ là ngạc nhiên, sau khi ngạc nhiên nàng liền cắn chặt hàm răng, nhìn hai nam nhân từ lầu hai đi xuống, trong mắt toát ra ánh mắt khác thường.

- Là ai dám không nể mặt ta như vậy?

Tôn Nguyên Thắng giả bộ không biết, xoay người nhìn qua, sau khi nhìn thấy thân ảnh của Lý Nhạc Thiên, vẻ mặt liền trở nên hết sức phấn khích. Dáng vẻ làm bộ khiếp sợ này, làm cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy ác tâm.

- Tôi tưởng là ai, thì ra là Lý tổng của chúng ta. Lý tổng, ngài nói như vậy là có ý tứ gì? Chẳng lẽ ngài là người hâm mộ của nha đầu miệng còn hôi sữa này sao? Hay là ngài là coi trọng nàng?

Tôn Nguyên Thắng cười nói.

- Có quan hệ sao?

Lý Nhạc Thiên lãnh đạm nói:

- Tôi chính là muốn nghe Quan Ngư ca hát, trừ Quan Ngư, tối nay bất cứ người nào cũng không thể lên sân khấu.

Tô Mộc yên lặng đứng bên cạnh, sau khi liếc mắt nhìn Tôn Nguyên Thắng, ánh mắt liền rơi xuống trên người Quan Ngư. Hắn có thể cảm giác được hiện tại mặc dù Quan Ngư không khóc không biểu lộ thái độ, nhưng thân thể mềm mại rõ ràng đang run rẩy rất nhẹ.

Như vậy là đúng rồi!

Từ số tuổi phán đoán, sợ rằng Quan Ngư chỉ mới là sinh viên đại học năm nhất, nhìn thấy trường hợp như vậy vẫn có thể duy trì trấn định tuyệt đối, đó mới là chuyện lạ. Hơn nữa Tô Mộc nhạy cảm bắt được, trong đáy mắt Quan Ngư chợt lóe lên khủng hoảng nhàn nhạt rồi biến mất.

Thật đúng là một nha đầu quật cường chưa có nhiều kinh nghiệm sống!

- Người nào cũng không thể lên sân khấu sao?

Tôn Nguyên Thắng cười khoái trá, một tay kéo Lê Thanh vào trong ngực:

- Không biết Lý tổng có muốn nghe Lê Thanh ca hát hay không? Tôi nghe nói, cô ấy hát rất hay!

Trắng trợn khiêu khích!

Lý Nhạc Thiên liếc nhìn Lê Thanh, trên mặt bắt đầu hiện ra một loại chán ghét và tức giận.

- Lê Thanh, ai bảo cô quay trở lại?

- Lý tổng. Tôi...

Lê Thanh vội mở miệng, muốn giải thích gì đó, nhưng nàng mới vừa há mồm, còn chưa kịp nói ra một câu đầy đủ, trên mông liền truyền đến một cái tát vang dội, Tôn Nguyên Thắng dâm đãng cười lớn.

- Lý tổng, Lê Thanh hiện tại đã là thư ký của tôi rồi, làm sao? Chẳng lẽ thư ký của tôi muốn đi chỗ nào, còn phải báo cáo với ngài sao? Công ty giải trí Lý thị của các vị có phải quản quá rộng hay không? Hơn nữa tôi cũng biết Lê Thanh trước kia là thư ký của ngài, làm sao? Chẳng lẽ nhìn thấy người quen cũ của mình, ngài lại tuyệt tình như vậy sao? Ngay cả nghe nàng hát một bài cũng không cho sao?

Tôn Nguyên Thắng chê cười nói.

Thân thể mềm mại của Lê Thanh đã bắt đầu run rẩy!

Nữ nhân tự cho mình thông minh, sớm muộn cũng sẽ bị lòng hư vinh cắn nuốt, Tô Mộc khinh thường nói. Nếu như lúc này Lê Thanh còn không rõ trước mắt xảy ra chuyện gì..., nàng thật sự là người ngu ngốc rồi.

Lê Thanh nằm mơ cũng không nghĩ tới, từ khi nàng đụng phải Tôn Nguyên Thắng ở cửa, mình đã bị tiểu hồ ly này để ý. Vừa lúc Lê Thanh nói ra chuyện mình bị sa thải. Tôn Nguyên Thắng liền không chút lựa chọn tiếp nạp nàng. Tất cả diễn biến xuất hiện tiếp theo đều nằm trong an bài của Tôn Nguyên Thắng, không có bất kỳ nhầm lẫn nào. Lê Thanh đáng thương, lúc này cho dù biết, cũng đã quá muộn.

Lê Thanh không dám đắc tội với Lý Nhạc Thiên, cũng không dám đắc tội với Tôn Nguyên Thắng? Đắc tội với Lý Nhạc Thiên còn có thể có tôn nghiêm sống, đắc tội với Tôn Nguyên Thắng, khuất nhục phải thừa nhận khó có thể tưởng tượng! Nghĩ tới đây, trong lòng Lê Thanh vô cùng hối hận.

Nếu đổi lại là Lý Nhạc Thiên trước kia. Gặp phải tình huống như vậy, sẽ không nói hai lời, nhất định tiến lên bạt tai. Nhưng hắn bây giờ, đã trải qua rất nhiều chuyện, cho nên thu liễm rất nhiều.

- Lê Thanh, tới đây cho tôi!

Lý Nhạc Thiên lạnh nhạt nói.

- Tôi...

- Lê Thanh. Đừng quên thân phận hiện tại của cô, cô đã là thư ký của tôi rồi, không được tôi gật đầu, cô không được phép đi đâu hết. Nếu không hậu quả cô chắc chắn không thể gánh chịu!

Tôn Nguyên Thắng lãnh đạm nói.

Thần linh ơi, ai tới cứu ta với! Hiện tại chuyện Lê Thanh muốn làm nhất, chính là trực tiếp hôn mê. Nếu cứ bị kẹp ở giữa như vậy, mình nhất định sẽ điên mất.

- Lý tổng, bây giờ tôi là thư ký của Tôn tổng.

Lê Thanh thấp giọng nói.

- Rất tốt!

Lý Nhạc Thiên cười lạnh, lời nói vừa rồi là hắn cho Lê Thanh một cơ hội cuối cùng, nếu nàng không nắm lấy, vậy thì đừng trách hành động tiếp theo của hắn. Bắt đầu từ hiện tại, Lê Thanh đã không có bất cứ quan hệ nào với hắn.

- Tôn Nguyên Thắng, thứ tôi chơi đùa chán hiện tại ngài cũng chịu nhặt lên, ngài thật đúng là có lỗi với cái mũ đội trên đầu mình!

Lý Nhạc Thiên âm tàn nói.

- Vậy sao? Làm sao tôi lại cảm thấy bây giờ tôi đang chụp mũ cho Lý tổng?

Một tay Tôn Nguyên Thắng ôm chặt lấy Lê Thanh, không kiêng sợ cười lớn:

- Đi đi, hát cho Lý tổng nghe một bài! Hát hay một chút.

- Tôi nói, tôi muốn nghe Quan Ngư ca hát, tối nay tôi bao hết chỗ này.

Lý Nhạc Thiên ngạo nghễ nói:

- Quan Ngư, bắt đầu, bài hát vừa rồi, tôi thật sự rất thích!

- Tôi nói không được!

Tôn Nguyên Thắng cười nói:

- Tôi nói, tối nay tôi muốn Lê Thanh hát, ngài bao hết chỗ này, ngài cho rằng ngài là ai? Tôi cũng bao hết. Lý Nhạc Thiên, nơi này là Lưu Tô, chứ không phải công ty giải trí Lý thị của ngài.

- Ngươi!

Lý Nhạc Thiên bắt đầu tức giận, nhìn thấy hắn sắp sửa xông lên động thủ, Tô Mộc cũng tiến về phía trước một bước, trực tiếp kéo tay Lý Nhạc Thiên, mỉm cười nói:

- Đối với một con chó điên cần gì phải tích cực như vậy. Nếu hắn thích nghe một người vô tình vô nghĩa ca hát, vậy cứ để hắn nghe. Còn Quan Ngư? Không biết cô có thể ca hát cho chúng tôi hay không, tôi cảm thấy không khí ở đây có chút hèn hạ, không thích hợp với giọng hát của cô.

Quan Ngư vẫn đứng trên sân khấu, sau khi nghe được lời nói của Tô Mộc..., đầu hơi cúi thấp xuống, nhưng không trả lời ngay.

Nàng không thể vứt chén cơm ở Lưu Tô này, nếu vứt đi cuộc sống của nàng sẽ thế nào? Mẫu thân nằm trên giường mỗi ngày đều phải tốn hao một khoản tiền lớn thuốc thang phải làm sao? Nàng không thể tùy tiện rời đi, bởi vì nàng biết, nếu thật sự rời đi, chắc chắn không thể trở về được nữa.

- Quan Ngư không thể đi, đợi lát nữa tôi còn muốn nghe nàng ca hát!

Tôn Nguyên Thắng nói, rõ ràng là muốn gây chuyện.

- Tôn Nguyên Thắng, anh đừng quá đáng!

Lý Nhạc Thiên tàn nhẫn nói.

- Tôi quá đáng? Tôi quá đáng chỗ nào! Lê Thanh bây giờ là thư ký của tôi, tôi muốn nghe nàng ca hát cũng rất bình thường? Đừng nói tôi kêu nàng ca hát, cho dù tôi kêu nàng làm những chuyện khác, nàng cũng không dám phản kháng. Quan Ngư là ca sĩ của Lưu Tô, cầm tiền của Lưu Tô, dĩ nhiên phải tuân theo quy củ của Lưu Tô. Chưa hết giờ làm sao nàng dám đi.

Tôn Nguyên Thắng cuồng ngạo nói.

Ánh mắt Tô Mộc quét qua Tôn Nguyên Thắng, sau đó rơi xuống trên người Lý Mộng, mỉm cười nói:

- Cô là quản lý của nơi này sao?

- Đúng vậy!

Lý Mộng vội vàng nói.

- Lưu Tô của các người có quy củ như vậy sao? Trong lúc ca sĩ đang biểu diễn, khách nhân đang muốn nghe, lại mạnh mẽ cắt đứt?

Tô Mộc bình tĩnh nói.

- Cái này...

Lý Mộng chần chờ một lát sau đó rất kiên nghị ngẩng đầu:

- Thật xin lỗi, không có!

Nếu dám nói có, Lý Mộng chính là đắc tội chết với tất cả mọi người có mặt ở đây, quán rượu Lưu Tô cũng đừng mở nữa, trực tiếp đóng cửa đi.

- Vậy kêu Quan Ngư tiếp tục hát đi!

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

- Cái này...

Sau khi Lý Mộng trải qua một phen suy nghĩ, liền hướng về phía Quan Ngư nói:

- Quan Ngư, tiếp tục hát đi.

Nói xong câu đó, Lý Mộng liền hướng về phía Tôn Nguyên Thắng xin lỗi:

- Tôn tổng, xin ngài thông cảm cho, sau khi Quan Ngư hát xong bài này, tôi lập tức để cho vị nữ sĩ này lên sân khấu hát, không chỉ như thế, chi phí tối nay của Tôn tổng Lưu Tô chúng tôi sẽ bao hết toàn bộ, Tôn tổng, ngài xem có thể châm chước hay không?

- Châm chước cái rắm! Cô nghĩ cô là ai? Dám nói điều kiện với ta. Cho dù Thường Sơn ở chỗ này, hắn cũng không dám nói như vậy! Tiện nhân, tôi thấy cô chính là thiếu dạy dỗ rồi!

Trên mặt Tôn Nguyên Thắng lóe ra vẻ tàn nhẫn, vừa nói vừa tiến lên, vung lên hung hăng tát Lý Mộng.

Hai bên đều là Phật lớn, hai bên đều không trêu chọc nổi, trong lòng Lý Mộng biệt khuất vô cùng, nhưng cho dù biệt khuất, nàng cũng không có bất kỳ biện pháp nào. Ai bảo nàng bưng chén cơm này, thì phải chịu nhịn như vậy.

Khi Lý Mộng chuẩn bị tư thế sẽ bị đánh, bên cạnh nàng lại xuất hiện một đạo thân ảnh, trực tiếp bắt được cánh tay Tôn Nguyên Thắng, sau đó mạnh mẽ hất ra ngoài:

- Đánh nữ nhân! Ngươi còn là nam nhân sao?

Tên họ: Tôn Nguyên Thắng

Chức vụ: Tổng giám đốc công ty giải trí Đại Hoa

Yêu thích: tiền, sắc

Lên chức: tạm thời chưa có!

Độ thân thiết: 0

Bệnh không tiện nói ra: thận suy kiệt!

Trong nháy mắt quan bảng xoay tròn, hảo cảm trong lòng Tô Mộc đối với Tôn Nguyên Thắng cũng hạ thấp xuống 0. Không ngờ tên bảnh bao này, lại có độ thân thiết với mình là số 0. Như vậy coi như xong, bản chất còn là một tên trùm tham tiền háo sắc. Chẳng qua có lẽ chính hắn cũng không rõ, thận của mình rất nhanh sẽ bị phế bỏ.

Tôn Nguyên Thắng bất ngờ không đề phòng, thân thể liên tục ngã lui về phía sau mấy bước, sau khi được đám hộ vệ phía sau ôm lấy, mới miễn cưỡng dừng bước. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ bị Tô Mộc sỉ nhục như vậy.

- Ngươi là ai?

Tôn Nguyên Thắng tức giận hỏi.

Tô Mộc không nhìn thẳng Tôn Nguyên Thắng, mà xoay người nhìn Lý Mộng:

- Biết không? Đầu tiên cô là một con người, sau đó mới là quản lý của quán rượu này. Nếu ở quán rượu này ngay cả tôn nghiêm làm người cũng không cho cô được, vậy cô không cần thiết lưu lại nơi này nữa. Mặc dù tôi không biết tên cô, nhưng nếu như cô muốn..., bất cứ lúc nào cũng có thể tới công ty giải trí Lý thị đi làm, vị trí thư ký cấp cao nhất của Lý Nhạc Thiên, chỉ cần cô tới liền là của cô.

Ầm!

Lý Mộng thật sự bị kinh hãi!

Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, Tô Mộc có thể nói với nàng những lời như vậy. Những năm làm quản lý, nàng sắp quên mất mình đầu tiên là con người, sau đó mới xếp đến thân phận tương ứng.

Có thể sống có tôn nghiêm, có ai nguyện ý cười xòa thấp kém?

Chẳng qua lời nói của Tô Mộc có thể tin được sao?

- Ngài nói thật?

Lý Mộng theo bản năng hỏi.

- Không tin?

Tô Mộc cười vung ngón tay lên:

- Nếu không tin..., cô có thể hỏi hắn.

- Không sai, huynh đệ của ta nói đúng ý của ta, Lý Mộng chỉ cần cô tới, vị trí thư ký cấp cao nhất sẽ là của cô. Yên tâm, không phải là loại thư ký giống như Lê Thanh, tôi sẽ cho cô cuộc sống cô muốn!

Lý Nhạc Thiên ôn nhu cười nói.

Công khai đục khoét nền tảng, còn đào rất hoành tráng như vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi