QUAN BẢNG

Kêu Lý tổng xuống đây đón tôi!

Lời này nếu người khác nghe thấy sẽ cảm giác rất ngạo mạn, nhưng Quan Ngư lại thấy rất bình thường, bởi vì nàng đã được chứng kiến quan hệ thân mật giữa Tô Mộc và Lý Nhạc Thiên, hiểu được Tô Mộc tuyệt đối có bản lĩnh nói lời này. Nhưng Quan Ngư hiểu cũng không có nghĩa tất cả mọi người cũng hiểu, giống như vị nhân viên tiếp đãi trước mặt này, đã bị lời nói của Tô Mộc làm cho choáng váng. Nếu như không phải nhìn thấy Tô Mộc có khí chất bất phàm, hắn đã sớm nổi đóa rồi.

- Thật xin lỗi, vị tiên sinh này, Lý tổng của chúng tôi không có hẹn trước chắc là không biết gặp khách.

Người nhân viên tiếp đãi vẫn tận lực duy trì giọng nói bình thản.

- Vậy sao?

Khóe miệng Tô Mộc nhếch lên, trực tiếp lấy ra điện thoại di động nhấn số gọi đi:

- Tôi đang ở trong đại sảnh của công ty giải trí Lý thị, xuống đây một chuyến đi.

- Yes Sir!

Nghe thấy tiếng cười của Lý Nhạc Thiên, Tô Mộc mới thu điện thoại di động lại, sau đó nhìn Quan Ngư nói:

- Đợi một lát, chúng ta rất nhanh có thể gặp được Mộng tỷ của em rồi.

- Ừ!

Quan Ngư biết điều gật đầu.

Thật ra Quan Ngư cũng không phải gấp rút trở về, nàng chỉ muốn tranh thủ hết thời gian giúp mẹ làm chút chuyện. Lúc này mẹ nàng có lẽ đang soạn hàng, rất nhanh sẽ đến chợ. Mình dù sao cũng không còn đi hát nữa, vậy phải phụ mẹ bán đồ ăn.

Không bao lâu sau, Lý Nhạc Thiên liền từ trong thang máy lao ra, tất cả mọi người nhìn thấy hắn đều một mực cung kính dừng lại hô Lý tổng. Hắn cũng không để ý, đi thẳng đến chỗ Tô Mộc.

- Huynh đệ, thế nào? Mặt tiền của công ty giải trí Lý thị cũng không tệ lắm phải không!

Lý Nhạc Thiên cười nói với Tô Mộc.

- Đúng vậy. Mặt tiền quả không tệ, cũng không biết công phu chân chính như thế nào?

Tô Mộc tùy ý nói.

- Dừng lại! Làm sao? Cậu còn xem thường tôi, nói cho cậu biết, dưới cờ của công ty giải trí Lý thị hiện tại chính là binh lực dồi dào. Được rồi, nói với cậu những thứ này cũng vô dụng, đi thôi, đến phòng làm việc của tôi ngồi một lát. Nơi đó mặc dù không thể quan sát thủ đô, nhưng độ cao tuyệt đối là số một.

Lý Nhạc Thiên ôm bả vai Tô Mộc đi về hướng thang máy.

- Đợi đã!

Tô Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, hướng về phía Quan Ngư ngoắt ngoắt tay:

- Quan Ngư, đi thôi. Chúng ta lên lầu tìm Mộng tỷ tỷ của em.

- Quan Ngư? Em cũng tới! Làm sao không đi lên? Lý Mộng hiện tại đã trở thành thư ký của anh, sau này nếu muốn đến cứ tới đây là được. Đúng rồi, anh nhớ em hát không tệ, giọng hát rất đặc biệt. Thế nào? Có muốn tới đây giúp anh hay không?

Ánh mắt Lý Nhạc Thiên xoay động liền trực tiếp hỏi.

Giọng hát của Quan Ngư quả thật không tệ, nếu trải qua huấn luyện của mình, tuyệt đối có thể nổi tiếng khắp nơi.

- Em không muốn tới.

Quan Ngư lắc đầu, chuyện này nàng thật sự chưa từng nghĩ tới.

- Không muốn tới thì từ từ suy nghĩ, dù sao hiện tại Lý Mộng đã là thư ký của công ty giải trí Lý thị, đi thôi, chúng ta lên trước rồi hãy nói.

Lý Nhạc Thiên lớn tiếng nói.

Người tiếp đãi đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng trước mắt, tim nhất thời gia tốc, gương mặt cũng biến màu đỏ bừng. Hỏng bét. Lần này mình thật sự đụng phải tảng đá cứng rắn rồi. Không ngờ, bọn họ thật sự quen biết với Lý tổng?

- Đợi đã!

Dưới sự lo lắng đề phòng của người nhân viên tiếp đãi, Tô Mộc mới vừa bước ra, mỉm cười xoay người, nói với Lý Nhạc Thiên:

- Tôi nói này Lý tổng, quy củ của công ty giải trí Lý thị các anh thật sự rất tốt. Nói thí dụ như vị này, đó là tương đối tuân thủ quy củ. Nên tôi nói người giống như hắn, không thể an bài công việc tiếp đãi trước tiền sảnh như vậy. Hơn nữa một đại nam tử như hắn làm việc đón tiếp ở tiền sảnh thế này cũng không hay, đúng không?

Ầm!

Nhân viên tiếp đãi ở tiền sảnh như muốn nổ tung đầu, chuyện lo lắng nhất đã xảy ra. Tô Mộc lại làm trò trước mặt Lý tổng, quở trách mình. Sắc mặt hắn chợt trở nên vô cùng khó nhìn, trái tim cũng nhảy lên cổ họng. Xong rồi, lần này thật sự xong đời sau, sau này cũng đừng nghĩ đến chuyện làm việc ở công ty giải trí Lý thị nữa.

- Lý tổng. Tôi...

- Được rồi, cậu không phải nói gì cả. Bắt đầu từ bây giờ cậu chính là quản lý đại sảnh, sau này tất cả mọi chuyện tiếp đãi đều do cậu chịu trách nhiệm, đợi lát nữa hãy đến bộ phận nhân sự báo cáo, tôi sẽ kêu bọn họ làm thủ tục cho cậu.

Lý Nhạc Thiên lạnh lùng nói.

- A!

- Huynh đệ, chúng ta đi thôi!

Cho đến khi ba người Lý Nhạc Thiên biến mất trước mắt hắn, người nhân viên tiếp đãi cũng vẫn chưa tỉnh lại. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, chuyện lại xuất hiện chuyển ngoặt lớn như vậy. Vốn cho là mình sẽ bị trừng phạt, làm sao cũng không nghĩ tới, chẳng những không bị phạt, ngược lại còn hưởng thụ loại đề bạt quá mức này.

Chuyện này thật không thể tin được!

Thật ra Lý Nhạc Thiên làm ra quyết định như vậy cũng không phải bắn tên không đích, người này vốn đang nằm trong khảo sát của công ty giải trí Lý thị, hiện tại lại trải qua tiến cử của Tô Mộc, hắn liền biết thời biết thế tiến hành chọn lựa. Lý Nhạc Thiên biết lời nói vừa rồi của Tô Mộc tuyệt đối không phải tố cáo, bởi vì hắn không cần vì người như vậy mà kiện cáo cái gì. Nếu Tô Mộc cũng khẳng định thái độ làm việc của đối phương như vậy, mình cũng không cần lo lắng gì nữa.

- Anh thật là lợi hại, đây là phòng làm việc sao? Nơi này quả thực không khác gì cung điện!

Khi Tô Mộc xuất hiện trong phòng làm việc, hắn không khỏi cười mắng. Phòng làm việc này thật đúng là một tòa cung điện. Chưa nói đến trang trí hoàn toàn theo phong cách Đông phương, chủ yếu nhất chính là những thứ đặt ở đây đều là đồ cổ, không có thứ nào là đồ giả. Ở đây người ta đều có thể nhìn thấy những tác phẩm đồ cổ trong từng lĩnh vực cầm kỳ thi họa. Chỉ riêng giá trị của những món đồ cổ này, đã đạt đến một con số trên trời.

- Hắc hắc, tôi còn không phải đang quảng cáo cho phòng đấu giá của chúng ta sao! Cậu nên cám ơn tôi mới đúng, mỗi người tới đây đàm luận, chỉ cần bọn họ nhìn trúng món đồ cổ nào, cũng sẽ ra giá cao mua lại. Tôi cũng là đang kiếm tiền cho Xuân Thu, cậu thấy thế nào?

Lý Nhạc Thiên cười hì hì nói.

- Anh đấy! Cái này gọi là lấy danh nghĩa làm việc công để mưu cầu lợi riêng!

Tô Mộc cười khổ nói.

Hiện tại quy mô của phòng đấu giá Xuân Thu đã đạt tới một độ cao rất lớn, ở trong giới đấu giá Trung Quốc cũng có thể coi là số một. Những đồ cổ cất giữ ở Xuân Thu, ngoại trừ những thứ do Tô Mộc đào được, còn kiếm được từ những con đường khác. Cho nên nói Lý Nhạc Thiên cầm chút đồ cổ từ Xuân Thu tới đây trang trí, Tô Mộc hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái. Hơn nữa phải hiểu được một điểm, hiện tại mặc dù quy mô của phòng đấu giá Xuân Thu không nhỏ, nhưng cũng chỉ là một phần trong tay Diệp Tích, Lý Nhạc Thiên và Trịnh Mục, hơn nữa sắm vai vẫn là nhân vật chơi phiếu nhiều hơn.

- Lý tổng, Tô tiên sinh.

Đúng lúc này Lý Mộng từ trong phòng làm việc đi tới, bây giờ trên mặt nàng vẫn không che dấu được loại tâm tình vui sướng. Bởi vì vừa rồi chính miệng Lý Nhạc Thiên đã thừa nhận địa vị của nàng, đưa cho nàng chức vị mơ ước, thư ký của Lý Nhạc Thiên, chủ tịch công ty giải trí Lý thị. Nếu như nói đối mặt với vui mừng như vậy, Lý Mộng vẫn có thể duy trì tỉnh táo tuyệt đối, đó mới thật sự là kỳ quái.

- Lý tiểu thư, không, hiện tại phải gọi thư ký Lý rồi. Thư ký Lý, chúc mừng cô.

Tô Mộc mỉm cười nói.

- Chuyện này phải cám ơn Tô tiên sinh, nếu như không phải nhờ Tô tiên sinh..., tôi tuyệt đối không thể đạt được công việc này.

Lý Mộng nói:

- Tô tiên sinh, nếu như anh không ngại..., tôi muốn mời anh ăn bữa cơm, để tỏ lòng biết ơn.

- Không cần đâu, để lần sau đi. Ngày mai tôi phải trở về, thật sự là không có thời gian.

Tô Mộc cười nói.

- Ngày mai sẽ trở về?

Lý Nhạc Thiên giật mình nói:

- Huynh đệ có cần gấp gáp như vậy không? Ngày mai trở về? Có cần thiết không? Cậu tới đây tôi còn chưa chiêu đãi tử tế. Nếu cậu cứ như vậy trở về, bị Diệp Tích và Trịnh Mục biết được, mặt mũi của tôi còn để đi đâu được nữa?

- Là trong huyện xảy ra chuyện.

Tô Mộc cười giải thích.

- Như vậy, cậu cứ trở về giải quyết công việc trước, sau đó cậu đến đây, hoặc tôi đi tìm cậu là được.

Lý Nhạc Thiên nói.

- Được!

Tô Mộc cười nói.

Reng reng!

Đúng lúc này điện thoại của Lý Nhạc Thiên đột nhiên vang lên, hắn nói câu xin lỗi, xoay người đi tới bên cạnh nhận điện thoại.

Khi bên trong phòng chỉ còn lại hai người Lý Mộng và Tô Mộc, Lý Mộng cắn môi dưới đột nhiên nói:

- Tô Mộc, tôi biết anh là một người lợi hại, tôi cũng biết tôi nói ra lời này có thể có chút không thích hợp, nhưng tôi vẫn muốn nói, có thể xin anh giúp đỡ Quan Ngư được không?

- Quan Ngư làm sao?

Tô Mộc tò mò hỏi.

- Quan Ngư rất khổ!

Lý Mộng nhìn Quan Ngư đang đứng ngoài cửa sổ thủy tinh, tựa như hoa sen di thế, trong mắt toát ra một loại thương cảm nồng đậm:

- Có lẽ anh còn không biết, tôi và Quan Ngư thật ra đã quen biết từ nhỏ, hai nhà chúng tôi trước kia là láng giềng. Chỉ có điều sau này nhà chúng tôi chuyển đi, tôi và Quan Ngư cũng chặt đứt liên lạc. Cho đến về sau khi tôi đến quán rượu Lưu Tô làm việc, mới tình cờ gặp lại cô ấy.

Tô Mộc yên tĩnh nghe lời nói của Lý Mộng..., không cắt đứt, ánh mắt nhìn về hướng Quan Ngư không cùng đi vào phòng làm việc, mà lựa chọn đứng bên ngoài hành lang, xuyên thấu qua cánh cửa sổ khổng lồ quan sát phong cảnh bên ngoài.

- Nếu như không phải gặp tôi, Quan Ngư không có cách nào đến quán rượu Lưu Tô ca hát. Mặc dù nàng có thể ca hát, nếu như không phải có tôi..., nàng đã sớm bị hoàn cảnh ở quán rượu đồng hóa rồi. Tôi nói như vậy không phải muốn khoe thành tích, mà là muốn nói, Quan Ngư là một cô gái trẻ tuổi chấp nhất. Ở tuổi của nàng nên đi học ở một trường đại học nào đấy, chứ không phải ở trong một quán rượu ca hát, không nên ở bên ngoài chẳng phân biệt ngày đêm đi dạy kèm, không nên chịu ánh mắt xem thường của người khác khi giúp đỡ trong nhà bán món ăn, không nên chịu ủy khuất chỉ biết một mình nuốt lệ.

- Quan Ngư là một cô bé mồ côi cha, từ nhỏ phụ thân cũng không biết đi đâu, trong thế giới của nàng, hoàn toàn không có bóng dáng phụ thân xuất hiện. Trước kia tôi đã từng hỏi Quan Ngư, nàng nói nàng không có cha. Nhưng sau này tôi nghe mẹ tôi nói, nàng không phải không có phụ thân, mà là cha nàng chưa bao giờ tới thăm mẹ con nàng. Dĩ nhiên đây là chuyện nhà của Quan Ngư, tôi là một người ngoài cuộc cũng không có quyền bình luận, tôi chỉ muốn nói, Quan Ngư từ nhỏ đã theo mẹ sống nương tựa lẫn nhau, thật sự là một nha đầu rất hiểu chuyện rất nghe lời rất biết điều rất thông minh.

- Biết không? Quan Ngư từ nhỏ đã không gây rắc rối cho gia đình, cho tới bây giờ cũng không để cho mẹ của nàng phải lo lắng cho mình, khi thấy láng giềng gặp khó khăn, nàng cũng vui vẻ đi giúp đỡ trước tiên; thành tích của Quan Ngư không hề kém, từ nhỏ đi học hàng năm đều xếp đầu lớp, chưa bao giờ xếp thứ hai. Nàng là tấm gương cho tất cả gia trưởng láng giềng chúng tôi giáo dục con cái, có chuyện gì cũng nói Quan Ngư như thế này như thế kia. Nhưng ngài biết không? Hơn nửa năm trước, Quan Ngư vốn nên thi tốt nghiệp trung học, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người lại xin nghỉ học.

- Xin nghỉ học?

Tô Mộc cau mày nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi