QUAN BẢNG

Kiên quyết phục tùng tổ chức an bài, đây cũng là thái độ của Tô Mộc.

Nếu như có thể, Tô Mộc đương nhiên muốn tiếp tục ở lại huyện Hình Đường, dù sao nơi này chứa đựng thật nhiều tâm huyết cùng hi vọng của hắn. Trấn Hắc Sơn đang phát triển thịnh vượng, có thể chứng kiến sắp đạt được thu hoạch lớn. Nhà máy Hoàng Vân cùng nhà máy Cự Nhân cũng sắp hoàn thành nộp thuế, càng khỏi nói những xí nghiệp khác lần lượt tiến vào trong khu, hình thành một dãy sản nghiệp liên kết cùng nhau.

Đây đều là chiến tích của hắn!

Chỉ cần Tô Mộc tiếp tục lưu lại vị trí phó chủ tịch huyện, chuyện khác không dám nói, thăng lên phó chủ tịch thường vụ là chuyện như ván đóng thuyền. Lúc này mặt trên lại muốn điều động hắn, trong lòng hắn không bất mãn mới là giả dối.

Đây rõ ràng muốn trích quả đào!

Đây rõ ràng là muốn tiện nghi cho Tôn Nguyên Bồi!

Tôn gia thật ác độc!

Nhưng Tô Mộc có biện pháp cự tuyệt sao? Hắn có thể cự tuyệt sao? Có thể phản đối sao? Phải biết rằng lời của Thái Nhạc đã thật rõ ràng, lãnh đạo tỉnh ủy chỉ thị, lãnh đạo thành ủy đề nghị, chỉ hai điều này cũng đã chắc chắn. Cho dù Tô Mộc có phản kháng cũng vô dụng, muốn tiếp tục lưu lại nơi này đã là chuyện không thực tế. Một khi đã như vậy, không cần tiếp tục dây dưa, dù sao cần phải đi, vậy đi dứt khoát một chút.

Thái độ như vậy làm Thái Nhạc có chút kinh ngạc!

Làm trưởng ban tổ chức thành phố Thanh Lâm, Thái Nhạc đương nhiên biết bối cảnh của Tôn Nguyên Bồi, rất rõ ràng Tôn Nguyên Bồi tới nhậm chức là vì trích quả đào của Tô Mộc. Phải biết rằng dù là ai ngồi lên vị trí chủ tịch huyện Hình Đường, cho dù là kẻ ngu ngốc nhưng vẫn có cơ hội bước thêm một bước. Chỉ cần bảo đảm đại cục không biến hóa, chiến tích dày nặng như vậy sẽ rơi xuống trên người kẻ đó.

Mà chiến tích kia chính do thanh niên trước mắt sáng tạo, hiện tại mắt thấy sắp tới lúc thu hoạch, lại một cước đá văng hắn đi ra, nếu đổi lại là Thái Nhạc đều sẽ cảm thấy bất bình cho Tô Mộc.

Nhưng lăn lộn trong quan trường nhiều năm, Thái Nhạc đã sớm nhìn quen loại chuyện này, vẻ mặt cũng không hề dao động. Nhưng nghĩ tới cuộc điện thoại mình nhận được trước đó, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác bất đắc dĩ.

- Đồng chí Tô Mộc, lần này Thanh Lâm cùng Cổ Lan tiến hành hoạt động cán bộ giao lưu, là một hoạt động phi thường có ý nghĩa. Đối với việc xúc tiến phát triển giữa hai thành phố có ý nghĩa trọng đại. Đương nhiên vì lo lắng anh cần giao tiếp công tác trong tay, như vậy cho anh nửa tháng thời gian đem công tác giao tiếp cho xong. Sau đó chuẩn bị khởi hành đi Cổ Lan thị, tới lúc đó thành ủy sẽ phái người phụ trách đưa anh đi.

Thái Nhạc nói.

- Thái trưởng ban, nói như vậy tôi còn nửa tháng thời gian hoạt động sao?

Tô Mộc hỏi.

- Phải, nửa tháng này anh có thể hoàn toàn đem công tác trong tay an bài thật kỹ.

Thái Nhạc nhấn mạnh mấy chữ an bài thật kỹ.

- Đã biết!

Tô Mộc gật đầu nói:

- Nhưng nếu như có thể, không cần để thành ủy đặc biệt phái người đưa tôi, chỉ cần ban tổ chức thành ủy đi xuống trình tự, tôi tự mình đi là được.

- Như vậy…

Thái Nhạc thoáng do dự, vẫn lựa chọn gật đầu đồng ý:

- Được, dựa theo anh nói làm đi.

Đợi khi Tô Mộc rời khỏi văn phòng của Thái Nhạc, cũng chưa lập tức rời đi mà đứng ở trước cửa sổ hành lang, châm điếu thuốc lá, không ngừng phân tích toàn bộ sự kiện.

Hoạt động giao lưu cán bộ đất khách, điều này đối với Tô Mộc chỉ là một chuyện bình thường, chẳng qua việc giao lưu này chỉ cần đi qua còn muốn quay về vị trí nguyên lai thật sự không chắc chắn. Bây giờ mình là cấp phó xứ, nếu đi qua Cổ Lan thị không biết sẽ có cấp bậc gì? Là giữ nguyên không thay đổi, hay thuận thế tăng thêm một bậc, đây là điều không biết trước.

Nhưng điều này đối với Tô Mộc cũng không trọng yếu, hắn thật sự muốn biết chính là đây rốt cục là chuyện gì xảy ra? Đang tốt đẹp lại bị người tranh đoạt quả đào, điều này so với sự kiện đội săn trộm ở Cát Gia Lĩnh càng làm Tô Mộc cảm thấy uất ức khó chịu.

Lãnh đạo tỉnh ủy chỉ thị, lại là ai đây?

Chẳng lẽ là Trịnh Vấn Tri Trịnh bí thư đưa ra chỉ thị? Hẳn là không phải…dựa theo địa vị của Trịnh Vấn Tri, không cần có ánh mắt khác đối với một phó chủ tịch huyện cấp phó xứ như hắn. Cho dù có quan hệ của Trịnh Mục cũng không cần làm như vậy. Phải biết rằng trong tỉnh Giang Nam có không ít cán bộ cấp phó xứ, dưới tình huống như vậy muốn Trịnh Vấn Tri đích thân chú ý chuyện của Tô Mộc, hắn cảm thấy không thực tế.

Nếu không phải Trịnh Vấn Tri, chẳng lẽ là Diệp An Bang!

Trong đầu Tô Mộc chợt lóe linh quang, nếu thật là Diệp An Bang, hắn lại nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ bên Lý Hưng Hoa không thuận lợi, muốn điều người qua trợ giúp hắn mở ra cục diện sao? Nếu thật là như vậy, mình cũng không cần lo lắng sau khi đi qua không được thăng lên cấp bậc hành chính. Cũng phải, ngay cả quả đào lớn như vậy cũng bị Tôn gia hái tới, nếu Tôn gia không ra điểm máu, làm sao có thể?

Nghĩ tới đây, Tô Mộc lấy di động, nghĩ nghĩ bấm dãy số, khi bên kia truyền ra thanh âm trầm ổn của Diệp An Bang, Tô Mộc cung kính nói:

- Diệp chú, là cháu, Tô Mộc!

Một câu Diệp chú đã vô hình kéo gần quan hệ giữa hai người, dù sao quan hệ giữa Tô Mộc cùng Diệp Tích đã thật rõ ràng, không cần tiếp tục che giấu. Ở trước mặt Diệp An Bang còn trêu đùa tâm nhãn, ngược lại sẽ bị hắn khinh thị.

Quả nhiên, khi nghe xưng hô của Tô Mộc, Diệp An Bang chợt cười rộ lên:

- Tôi đã biết cậu sẽ gọi điện cho tôi, thế nào? Có phải mới rời khỏi ban tổ chức thành ủy? Có phải hiện tại trong lòng cảm thấy thật không thoải mái? Không nghĩ ra vì sao?

- Dạ!

Tô Mộc không do dự đáp.

- Đừng suy nghĩ loạn bậy, là tôi điểm danh cậu đi Cổ Lan, cuối cùng là Trịnh bí thư đồng ý. Chuyện cậu đi Cổ Lan đã như ván đóng thuyền, không chấp thuận cò kè mặc cả. Cho dù trong lòng cậu có oán khí cũng phải nhẫn nhịn. Về phần nguyên nhân cụ thể là gì, chờ sau khi cậu giao tiếp an bài xong chuyện trong tay thì tới tỉnh thành một chuyến.

Diệp An Bang dùng thái độ dẫn dắt hậu bối nói chuyện.

Nếu đổi lại là quan viên khác, Diệp An Bang tuyệt đối không nói ra lời này.

- Dạ, chờ cháu đem công tác trong tay an bài xong, cháu sẽ tới tỉnh thành vấn an Diệp chú.

Tô Mộc nói.

- Cứ vậy đi!

Diệp An Bang nói xong liền cúp điện thoại.

Nghe được tin chính xác của Diệp An Bang, Tô Mộc cũng không tiếp tục suy nghĩ, tâm tình buồn bực trở thành hư không. Diệp An Bang điểm danh, Trịnh Vấn Tri đồng ý, thử hỏi cả tỉnh Giang Nam có ai có được vinh hạnh đặc biệt này. Hơn nữa Tô Mộc cũng rõ ràng, Diệp An Bang cùng Trịnh Vấn Tri sẽ không hại hắn, quan hệ của họ với hắn ít nhiều có chút thân mật, sẽ không có ác cảm gì với hắn.

Hơn nữa Tô Mộc cũng không tự tin tới mức nghĩ mình có tư cách khiến hai vị đại lão kia phải ác cảm!

Nghĩ thông suốt điều này, trên mặt Tô Mộc lộ vẻ tươi cười. Chuyện điều động công tác chỉ là chuyện bình thường, Tô Mộc cũng không tới mức sa sút tinh thần, nhưng nghe ý tứ của Thái Nhạc đã nói, bởi vì muốn an ủi hắn, thành phố sẽ cho phép hắn an bài chuyện ở đây. Nếu thật sự là như vậy, trước khi hắn rời khỏi có thể đem người bên cạnh sắp xếp xong xuôi.

Làm quan kiêng kỵ nhất là người đi trà lạnh, anh vỗ vỗ mông đi rồi, những người từng đi theo anh trước kia anh lại không quản, không có ý tứ an bài tốt cho bọn họ, vô hình trung sẽ cho người ta cảm giác anh là người lương bạc. Đổi câu nói đơn giản, đi theo anh không có tiền đồ, anh làm như vậy về sau còn có ai dám đứng trong đội ngũ của anh, đồng ý đi theo anh.

Không ai ngu ngốc, ai cũng có được ánh mắt sáng ngời.

Nghĩ tới đây Tô Mộc lấy di động gọi cho Chu Từ, dặn nàng an bài một phòng trong Nhã Trúc, lại đem thời gian cùng địa điểm báo với Thường Duệ Pháp. Phải biết rằng muốn thong dong bố trí người của mình, có vị phó trưởng ban thường vụ ban tổ chức thành phố chiếu ứng, tuyệt đối sẽ vô cùng thuận lợi.

Sau khi làm xong, Tô Mộc đi thẳng tới ủy ban thành phố, vừa đi vừa gọi điện cho Chu Chương:

- Chu thư ký, tôi muốn gặp chủ tịch, anh xem hiện tại Tần chủ tịch có thời gian hay không? Được, tôi lập tức đi qua.

Chuyện Tô Mộc phải đi qua Cổ Lan thị, hắn không tin Tần Mông lại không biết, nếu đợi Tần Mông chủ động gọi điện thoại sẽ làm cho Tô Mộc có chút mất tự nhiên. Không thể chuyện gì cũng để cho Tần Mông chủ động hỏi tới, người ta dù sao cũng là lãnh đạo cấp chính sở, hắn chỉ là một cấp phó xứ cũng nên hiểu rõ vị trí của mình.

Khi Tô Mộc đi vào văn phòng của Tần Mông, cũng đã sắp tới giờ tan sở, nếu là ngày trước Tần Mông đã chuẩn bị đi về. Nhưng hôm nay hắn vẫn ngồi lại bên trong, điều này làm Chu Chương khó hiểu, nhưng khi Chu Chương nhận được điện thoại của Tô Mộc, hắn liền biết vì sao Tần Mông vẫn ở lại trong văn phòng.

- Chủ tịch!

Tô Mộc cười nói.

- Tôi biết cậu sẽ đi qua, thế nào? Có phải Thái trưởng ban đã tìm cậu nói chuyện rồi không?

Tần Mông mỉm cười đưa gói thuốc hỏi.

- Dạ, việc này quá đột nhiên.

Tô Mộc cười khổ nói.

Tần Mông ngồi xuống bên cạnh Tô Mộc, tư thế vô cùng ôn hòa, khi hai người bắt đầu châm thuốc hút, trên mặt hắn thoáng lộ vẻ ngưng trọng:

- Đột nhiên sao? Tô Mộc, cậu thật sự cho rằng chuyện này thật đột nhiên sao?

- Chủ tịch?

Tô Mộc có chút ngoài ý muốn hỏi.

- Kỳ thật việc này thật bình thường, cho dù không có Tôn Nguyên Bồi nhậm chức, chức phó chủ tịch huyện của cậu cũng bị dời. Chẳng qua kết quả là tới thẳng cơ quan trong thành phố hoặc là đi địa khu khác. Trong kế hoạch của tôi, tôi muốn dời cậu tới thẳng cơ quan trong thành phố mạ vàng. Nhưng thật không ngờ lần này cậu lại bị ban tổ chức tỉnh ủy trực tiếp điểm danh, cho cậu đi qua Cổ Lan thị. Lần này xem như tiện nghi Lý Hưng Hoa.

Trên mặt Tần Mông lộ vẻ không cam lòng.

Nghe được lời của Tần Mông, Tô Mộc chỉ có thể cười, lời này Tần Mông có thể nói nhưng hắn không dám nói lung tung. Biết rõ lần này đi qua sẽ làm việc trong địa bàn của Lý Hưng Hoa, nếu không có vị bí thư thành ủy kia chiếu ứng, chỉ sợ nửa bước khó đi.

May mắn Tần Mông chỉ là oán hận một câu, cũng không tiếp tục nhắc tới đề tài này, mà nhìn chằm chằm Tô Mộc nói:

- Cậu thật sự không biết nguyên nhân sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi