QUẬN CHÚA SỦNG THÊ

"Vì sao?"

Cố Ly liền hỏi ngay:

"Con là con cháu của Cố gia chúng ta, mẫu thân con tuy rằng đã mất nhưng phụ thân con vẫn còn sao có thể để con nhận người khác làm nghĩa mẫu? Trưởng công chúa xem trọng con, đó là do gương mặt của con, cũng là sủng ái Phụng An quận chúa. Con đừng cho là thật, những việc này đều là do nể mặt nể mũi. Con ở Cố gia lâu sẽ trải qua nhiều hơn, cũng sẽ hiểu rõ. Đừng nên nghe những lời khách sáo của trưởng công chúa rồi xem là thật, đó mới thật sự là hiểu biết nông cạn, để cho người khác chê cười." Lão phu nhân luyên thuyên dài dòng một tràng, không ngoài mấy câu cho rằng trưởng công chúa khách sáo vài câu mà Cố Ly đã xem như thật, cho rằng Cố Ly là người chưa trải sự đời.

Cố Ly nghe xong cũng không tức giận, nàng đứng lên nói:

"Nói như thế, tổ mẫu không cho phép?"


Lão phu nhân lắc đầu:

"Không phải ta không cho phép, chỉ là con đừng nên đồng ý. Nữ nhi con nhà phải nên dè dặt, đừng vì một câu ban ơn của các quý nhân thì thuận theo ý người trên mà đòi ban thưởng, làm như vậy là đánh mất thân phận. Con không có chuyện gì cũng đừng nên ra ngoài, danh tiếng nữ nhi rất quan trọng, con luôn xuất đầu lộ diện chẳng may hủy đi danh tiếng, tương lai hôn sự rất gian nan."

"Hôn sự?" Cố Ly cảm thấy buồn cười, bọn họ cho rằng nàng trở về Cố gia là để họ tùy ý sắp đặt, lại nghĩ tới cả hôn sự của nàng.

Lão phu nhân bảo Cố Ly đến ngồi bên cạnh, tận tình khuyên bảo:

"Ly Nhi, tuy rằng từ nhỏ con đã không lớn lên bên cạnh ta, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của Cố gia, sao Tổ Mẫu không thương yêu con cơ chứ? Năm nay con cũng sắp mười bảy, tuổi ngày càng lớn, chi bằng để ta tìm người môn đăng hộ đối để mai mối. Tổ mẫu là vì nghĩ cho con, Cố gia chúng ta danh môn vọng tộc, con lại trưởng nữ, chung quy phải lựa chọn kỹ càng một phen. Con yên tâm, hôn sự của con có tổ mẫu làm chủ, tuyệt đối sẽ không hàm hồ gả con đi."


Nữ tử bình thường nghe được lời này chắc là cảm động muốn rơi nước mắt. Lão phu nhân đã chuẩn bị xong nghênh đón sự cảm động của Cố Ly, thậm chí bà đã nghĩ xong lời an ủi, ai ngờ Cố Ly nghe xong chỉ cười, nói:

"Đa tạ tổ mẫu ưu ái, nhưng lúc này cháu gái chưa nghĩ đến chuyện thành gia lập thất, tổ mẫu không cần phiền lòng."

"Con, đứa nhỏ này..." vẻ mặt lão phu nhân cưng chiều: "Con bao nhiêu tuổi rồi, Ta biết con da mặt mỏng, nhắc tới chuyện này sẽ ngượng ngùng, ở đây chỉ có tổ mẫu không có người ngoài, có gì mà mắc cỡ? Con xem con thật xinh đẹp, hơn nữa gia thế Cố gia chúng ta, cho dù không thể tiến cung thì cũng phải gả cho nhà Vương hầu." Cố Ly nhíu mày nhìn vẻ ra lệnh của lão phu nhân.

Lẽ nào đây mới là mục đích thật sự muốn cho mình trở về?

"Tổ mẫu, tâm cháu gái hướng về võ học, cũng không có tạp niệm. Nếu như ngài có chọn được người ưng ý, đừng ngại nói với hai muội muội, các muội ấy đều không còn nhỏ, về phần cháu gái, tổ mẫu không cần phí tâm." Cố Ly không muốn cứ quanh quẩn cái vấn đề này, nàng đứng lên cáo từ.


Cố Ly vừa rời đi, lão phu nhân đã đem tách trà trong tay ném xuống đất. Đồ sứ tốt nhất nhà quan rơi xuống đất ngay lập tức chia năm xẻ bảy. Viên ma ma ở bên cạnh lão phu nhân sai nha hoàn đến quét dọn những mảnh vụn, sau đó đuổi những người khác ra ngoài.

"Lão phu nhân, ngài bớt giận." Viên ma ma từ nhỏ đã theo lão phu nhân, nhiều năm qua luôn ở bên thân cận hầu hạ, cũng là người hiểu rõ tâm tư của lão phu nhân nhất.

"Ngươi xem nha đầu kia! Ta hết lời ngon ngọt, nàng ta cứ mềm cứng không chịu! Nói gì đi nữa cũng không xuất giá? Không xuất gia thì ta cần một dã nha đầu như nàng ta trở về làm gì? Không xuất giá thì Cố gia chúng ta làm sao ăn nói với Thụy Vương?" Lão phu nhân tức giận, thở hổn hển hung hăng nói: "Còn nói muốn nhận trưởng công chúa làm nghĩa mẫu, nhãi con đó cho rằng ta không nhìn thấu chút tâm tư của nàng ta sao. Nhận trưởng công chúa thì Cố gia sẽ không có cách nào quản thúc. Trước đây ta cho rằng nha đầu kia chỉ là đứa nhanh mồm lẹ miệng, không ngờ tâm tư cũng không đơn giản." Lão phu nhân tức tới đỏ mặt.
"Lão phu nhân, ngài xem ngài, tuổi đã cao, tức giận không đáng. Ly tiểu thư lợi hại hơn nữa thì bất quá cũng chỉ là tiểu cô nương đơn cô thế cô. Trưởng công chúa yêu mến nàng dù sao cũng kém một khoảng cách. Nào có dễ dàng thuận theo sắp xếp? Nếu như ngài cùng nàng đề cập đến hôn sự, nàng dám không theo thật sao? Một khi tội danh bất hiếu đè xuống, cả đời nàng xem như tiêu. Tiểu thư nhà ai dám chịu tội danh như thế? Ngài nói điều này có lý hay không?"

Viên ma ma không hổ danh là lão ma ma kề cận lão phu nhân mấy mươi năm, nói tới nói lui không hề để cho người ta có đường sống.

Lão phu nhân vẫn im lặng không nói lời nào, lát sau, bà căn dặn:

"Đi xem đại lão gia khi nào trở về, ta có việc tìm hắn."

Cố Ly trở về Thanh Tuyết Uyển của mình, vừa vào sân liền thấy Thu Nguyệt nói gì đó với Lý ma ma. Hai người nhìn thấy Cố Ly trở về ngay lập tức ngừng nói, đi đến hành lễ với nàng.
Cố Ly gật đầu, theo lẽ thường nàng không cần người ở trước mặt hầu hạ, nàng để họ trở về phòng. Cố Ly đi vào phòng của mình, Giang Mễ đi theo sau nói:

"Tiểu thư, cánh tay của ngài nên đổi thuốc."

Cố Ly ngồi xuống bên cạnh bàn, đặt cánh tay phải lên bàn, để Giang Mễ tùy ý tháo bỏ lớp vải băng trên cánh tay. Lớp vải mở ra, hiện ra vết thương đáng sợ như cũ, Giang Mễ nhìn thấy không đành lòng:

"Tiểu thư, nếu đau thì ngài kêu lên, nô tì tận lực nhẹ một chút."

Vết bỏng này do vội vàng đưa Tần Tê về phủ bẩm báo với trưởng công chúa không kịp thời thoa thuốc mỡ. Sau đó bị y phục dính vào, cộng thêm ở trên xe ngựa Tần Tê không an phận uốn tới ẹo lui cho nên toàn bộ vết thương đều bị y phục dính vào.

Giang Mễ cẩn thận thoa thuốc thái y bào chế, rồi đổi băng mới, sau đó băng bó kỹ càng:
"Tiểu thư, vết thương lớn như vậy e là sẽ lưu lại sẹo."

"Lưu thì lưu, cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm." Cố Ly không qua lưu ý dụng mạo của mình, lúc ở thư viện Phi Diệp Tân, y theo lời của sư phụ không đứng đắn của nàng mà nói: "Ra đường vớ bừa cũng là công chúa, mỹ nhân nhiều như cẩu." Nàng nhớ kỹ lúc lời này từ trong miệng sư phụ thốt ra, sư phụ đã bị chỉ phong của Chưởng viện đánh suýt chút nữa bị thương, may là sư phụ võ công đủ cao. Ở trước mặt chưởng viện khua môi múa mép là chuyện có mức nguy hiểm cực cao.

"Tiểu thư xinh đẹp như vậy nếu lưu lại vết thương lớn thì ngay cả ông trời cũng sẽ rơi lệ." Giang Mễ xúc động nói.

"Thì trách miệng ngon ngọt của ngươi." Cố Ly đưa tay kéo ống tay áo xuống, che khuất lớp băng trên cánh tay, "Vết thương của ta đừng để cho Tê Tê nhìn thấy là được."
Giang Mễ vừa thu dọn đồ vừa nói:

"Tiểu thư sợ quận chúa lo lắng sao?"

Cố Ly lắc đầu:

"Ta sợ nhất muội ấy khóc, nước mắt của nữ nhân thật đáng sợ, khóc là đầu ta đau."

"Chẳng phải tiểu thư cũng là nữ nhân sao?" Giang Mễ cảm thấy kỳ quái.

Cố Ly ngẩn ra, nàng là nữ nhân, điều này không sai, nhưng nàng rất ít khóc, trước đó thắp hương cho mẫu thân nàng đã khóc, nhưng cũng chỉ một chút. Mà ngược dòng trước nữa, nàng đã không thể nhớ nổi mình đã khóc khi nào, trái tim cũng như thói quen luyện hàn băng chân khí đều lạnh lẽo.

"Tiểu thư, lão phu nhân không đồng ý để ngài nhận trưởng công chúa làm nghĩa mẫu, ngài định làm thế nào?" Giang Mễ nhắc tới chuyện này vẻ mặt đầy lo lắng.

"Vốn dĩ chuyện đó ra sao cũng được, chốc nữa chúng ta bẩm báo tình hình với trưởng công chúa là được. Mặc kệ có được danh phận mẫu tử hay không, trưởng công chúa đối xử tốt với ta là thật, ta sẽ ghi nhớ." Cố Ly nói xong liền để Giang Mễ ra ngoài. Nàng ở trong phòng khoanh chân vận công, tu luyện nội công tâm pháp. Thông qua khoảng thời gian đối kháng với Viêm độc trong cơ thể Tần Tê, nội công của nàng đã tiến bộ rất nhiều. Bất quá trước mắt dường như nàng vừa tiến vào kỳ bình cảnh*, chẳng biết đầu tháng hay cuối tháng Tần Tê phát độc, bản thân nàng có thể đột phá hay không. Cũng không biết trước đây Bản thân sư phụ tu luyện công pháp này luyện thành thế nào. Quả thật mỗi một bước mỗi một bậc để luyện thành nửa điểm cũng khó. Nếu như không có cơ duyên với Tần Tê, phần võ học này rất khó để đột phá hơn nữa.
*Kỳ bình cảnh: làm chuyện gì đó nhưng vì điều kiện bên trong cùng tác động bên ngoài ảnh hưởng mà không thể tiếp tục, rơi vào giai đoạn trì trệ tạm thời, giai đoạn này có thể dài hoặc ngắn.

Tuy rằng đi Minh Tịch quốc lại chọc phải phiền toái nhưng gặp được một con thỏ nhỏ đáng yêu, còn có thể luyện được võ công cao hơn, xem như có thể bỏ qua.

Buổi chiều, Cố Ly dẫn theo Giang Mễ ra ngoài, đến phủ Trưởng công chúa, không ngờ bị gia đinh canh cửa của Cố gia ngăn cản. Nói mệnh lệnh của lão phu nhân, Cố tiểu thư không được sự cho phép thì không được tùy ý ra ngoài.

Trong lòng Cố Ly liền hiểu rõ vì sao buổi sáng nói chuyện lão phu nhân làm khó mình. Nếu tiểu thư của Cố gia không thể ra ngoài, nàng quay đầu nói với Giang Mễ:

"Ngươi đi nói rõ ý của tổ mẫu với trưởng công chúa, bên này ta ra không được, ngươi thay ta cáo lỗi với trưởng công chúa."
Không phải cáo trạng thì là gì. Giang Mễ thông minh cỡ nào, nghe thấy liền ngầm hiểu ngay.

"Tiểu thư cẩn thận." Giang Mễ dặn dò, kết quả nàng đến cửa chính cũng bị ngăn lại, gia đình vẫn nói lời kia, Giang Mễ lý luận với họ vài câu cũng vô ích.

"Trở về đi." Sắc mặt Cố Ly vẫn thản nhiên như thường, dẫn theo Giang Mễ trở về Thanh Tuyết Uyển.

"Tiểu thư, bọn họ thật quá đáng!" Giang Mễ tức giận nói.

"Chẳng qua chỉ là hạ nhân nhận mệnh làm việc, không có gì để trách." Cố Ly rót cho mình tách trà, uống một hớp nói: "Nếu Cố gia không cho ta ra ngoài, vậy ta không đi là được."

Giang Mễ nhìn dáng vẻ lạnh nhạt thờ ở của Cố Ly liền cảm thấy kì lạ. Theo kinh nghiệm quan sát mấy ngày qua của nàng, tính cách của tiểu thư của nàng không phải là người ngậm bồ hòn làm ngọt. Ngoan hiền như thế chẳng lẽ có tính toán khác? Nghĩ vậy, Giang Mễ liền hiểu, tiểu thư không ra được, nhưng có người có thể vào được.
Quả nhiên, lúc chạng vạng, Tần Tê tới cửa. Lý ma ma của Thanh Tuyết Uyển tự cho Cố Ly không được khỏe trong người đã ngủ, vốn dĩ là muốn đuổi Tần Tê trở về. Không ngờ Tần Tê vừa nghe Cố Ly không được khỏe, cố ý muốn vào viện thăm. Lý ma ma liên tục ngăn cản liền bị Đại Mễ trách mắng một phen. Tiểu Mễ che chở để Tần Tê vào phòng Cố Ly.

Lúc này Cố Ly đang ngồi trên bàn bên cửa sổ, nhìn xem trò hay bên ngoài. Nàng nhìn thấy Tần Tê đi vào, cười nói:

"Tê Tê thật oai phong."

Tần Tê vào phòng nhìn thấy bộ dạng Cố Ly không sao, cảm thấy kì quái, hỏi:

"Ly tỷ tỷ, chẳng phải tỷ không được khỏe đã ngủ rồi sao?"

"Đó là bọn họ nói." Cố Ly từ trên bàn nhảy xuống, động tác nhẹ nhàng, tay áo tung bay, nhìn thấy ánh mắt Tần Tê nhìn chằm chằm mình.

"Đã trễ rồi muội còn tới." Cố Ly ra dấu cho Tần Tê ngồi xuống.
Lúc này Tần Tê mới hoàn hồn, lau nước miếng bên mép, ừm, dáng vẻ tuyệt: "Tỷ nói trở về hỏi ý kiến Cố gia, kết quả muội chờ tỷ cả ngày không thấy tỷ đến, cho nên muội tới tìm tỷ." Nàng cau mày, đã dự cảm được sự việc lần này có biến: "Cố gia không đồng ý?"

Cố Ly gật đầu:

"Tổ mẫu không đồng ý, còn muốn để ta xuất giá."

Tần Tê cắn môi: "Ly tỷ tỷ phải xuất giá?" trong đôi mắt to tròn của nàng đều là vẻ tủi thân.

Cố Ly lại bắt đầu giở trò xấu: "Năm nay ta đã mười bảy, đã sớm tới tuổi thành gia lập thất. Tổ mẫu nói, cho dù không đưa ta tiến cung, cũng sẽ chọn nhà Vương hầu. Điều kiện tốt như vậy trước nay ta đều không dám nghĩ." Nói xong, nàng ngửa mặt lên.

"Ly tỷ tỷ." Tần Tê đi đến trước mặt Cố Ly, tủi thân đến sắp khóc: "Tỷ không cần Tê Tê nữa sao?"
Cố Ly nhíu mày nàng chỉ muốn trêu chọc con thỏ nhỏ một chút mà thôi, không ngờ chọc con thỏ nhỏ khóc: "Tê Tê..."

Tần Tê bất ngờ ôm cổ Cố Ly, cả người nhào vào lòng Cố Ly rồi òa khóc, Làm Cố Ly sợ run lên. Tình huống gì đây?

"Ly tỷ tỷ, tỷ đừng xuất giá được không? Tỷ để Tê Tê ở bên tỷ được không? Tê Tê rất ngoan." nước mắt nước mũi của Tần Tê theo gò má chảy xuống cổ Cố Ly. Lúc này đây, trong lòng Cố Ly đã sụp đổ.

Nàng đưa tay đem Tần Tê khóc quên trời quên đất bám trên người mình đè xuống ghế, sau đó nắm lấy cằm Tần Tê, ép con thỏ nhỏ đối diện với mình, gằn từng chữ một:

"Muội nghe cho kỹ: ta lừa muội."

Ah? Lừa mình?

Gương mặt nhỏ nhắn của Tần Tê cau lại, tiếp tục vừa khóc vừa nói: "Tại sao Ly tỷ tỷ có thể ăn hiếp Tê Tê như vậy? Ly tỷ tỷ là người xấu!" Tại sao có thể dùng chuyện thành thân lừa gạt nàng chứ?
Ai biết được nói thành thân con thỏ nhỏ sẽ khóc thành thế này? Cố Ly cảm thấy cơn đau đầu lại kéo đến. Nàng thề, lần sau không dám... chọc Tê Tê khóc nữa:

"Khóc nữa ta sẽ không để ý muội!"

Híc... tiếng khóc của Tần Tê liền dứt, chỉ là nước mắt không ngừng lại được, cứ liên tục liên tục chảy xuống. Vì cố nén tiếng khóc, mà nấc lên, muốn đáng thương bao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu.

"Ngoan nha." Cố Ly không còn cách nào nào chỉ đành xuất chiêu 'vuốt mèo'. Quả nhiên, Tần Tê được vuốt ve xoa đầu liền cảm nhận được Cố Ly dịu dàng, dần dần ngừng khóc.

"Tê Tê sẽ ngoan. Ly tỷ tỷ đừng xuất giá được không?" Tần Tê biết yêu cầu này quá đáng, nàng là quận chúa được sủng ái nhất, nhưng từ nhỏ nàng đã được phụ mẫu dạy không được lợi dụng thân phận và đặc quyền của mình làm những chuyện quá đáng. Nàng chưa bao giờ vì thân phận của mình mà lệnh cho Cố Ly không được lấy chồng, nhưng... nàng thật sự không muốn rời khỏi Cố Ly, cho nên nàng để bản thân tùy hứng lần này, để bản thân lần này không quan tâm đúng sai. Tần Tê nhủ thầm trong lòng, nếu như ông trời nguyện ý giúp nàng, nàng tình nguyện đời đời kiếp kiếp chịu nỗi khổ của Viêm độc.
Cố Ly nhìn gương mặt trên tay mình rất nghe lời không dám nhúc nhích, Cố Ly thật sự cam chịu:

"Tê Tê, ta sẽ không thành thân."

"Thật sao?" Tần Tê cẩn thận che giấu niềm vui sướng đang nhảy nhót trong lòng mình, nhưng ánh mắt lóe sáng đã vạch trần tất cả.

Cố Ly gật đầu, cảm thấy buồn cười: "Trong những năm tháng trưởng thành, ta luôn mơ ước có thể trở thành một cao thủ võ học như sư phụ, nữ tử một khi thành gia chắc chắn sẽ vì những chuyện thường tình mà mệt mỏi, ta không muốn trải qua cuộc sống như vậy." Lời của Cố Ly không có gì để tranh luận cả, với dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của nàng, thế nhân đa phần đều hết lòng cảm mến dung mạo của nàng nhưng dung mạo này rồi sẽ già đi, đến lúc đó thì sao? Nàng sẽ đi theo vết xe đổ của mẫu thân nàng Diêu Sơ Tuyết không? Nàng vốn dĩ không có lòng tin với nam nhân, có thể cuối cùng nàng sẽ gặp một người không vì dung mạo của nàng mà yêu thích nàng, nhưng trong biển người mênh mông, nàng có đủ kiên trì để đi tìm không. Đối với nàng mà nói được giống như sư phụ Giang Phong Mẫn của nàng trải qua cuộc sống nhàn vân dã hạc* càng thích hợp với nàng hơn.
*Nhàn tản như mây lững lờ trôi, hoang dã như hạc, nghĩa bóng chỉ cuộc sống an nhàn, thoát khỏi thế sự của những vị ẩn sĩ

Khóe miệng Tần Tê không tự chủ mà cong lên, Ly tỷ tỷ không thành thân, nàng có thể ở mãi bên cạnh tỷ ấy.

"Nhưng Tê Tê, muội đối với ta, rốt cuộc là dạng tình cảm gì?" tuy rằng Cố Ly lãnh tình, cũng không hoàn toàn hiểu hết tình cảm, nhưng nếu như hành động thân mật trước đó của Tần Tê với nàng có thể hiểu thành tình cảm tỷ muội, nhưng yêu cầu 'không thành thân' nên giải thích thế nào?

"Muội... muội... muội..." Tần Tê vừa khẩn trương đã cà lăm.

Cố Ly cũng không nói tiếp, nàng chờ Tần Tê tự mình nghĩ kỹ. Nàng cảm thấy mình có trách nhiệm để Tần Tê hiểu rõ ý nghĩa tình cảm giữa hai người. Tóm lại không thể cứ tiếp tục mập mờ. Tần Tê ngây thơ đơn thuần không biết rõ, nhưng nàng cũng không còn nhỏ, chuyện này nếu không nói rõ chính mình sẽ trở thành kẻ lợi dụng tình cảm của Tần Tê.
"Muội chỉ muốn ở bên tỷ." Tần Tê nhìn về phía các ngón tay, vẻ mặt chột dạ.

"Thật vậy sao? Thật ra xem như ta xuất giá muội cũng có thể đến thăm ta, thậm chí ở nhà ta một thời gian dài cũng được." Cố Ly tiếp tục ép hỏi.

"Như vậy không giống!" Con thỏ nhỏ nóng nảy rồi.

Cố Ly nhướng mày:

"Sao lại không giống?"

"Ly tỷ tỷ là của ta!" Tần Tê chu miệng, Ly tỷ tỷ chỉ có thể thuộc về một mình nàng, nàng không muốn chia sẻ với người khác.

Cả căn phòng chìm trong yên tĩnh hồi lâu, Cố Ly mới nói:

"Cho nên?"

"Cho nên..." Tần Tê ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt: "Cho nên Ly tỷ tỷ không được xuất giá!"

Cố Ly đỡ trán, cảm thấy nản lòng. Xem ra Tần Tê quả thật không biết:

"Được rồi, chuyện này sau này chúng ta nói tiếp, không có mệnh lệnh của tổ mẫu, ta không ra ngoài được, muội trở về nói với trưởng công chúa: tổ mẫu không cho ta nhận thân, cho nên chỉ có thể cảm tạ đại ơn trưởng công chúa ưu ái."
Đôi mắt to tròn của Tần Tê chớp chớp, dường như đang cố tiêu hóa những lời này, lúc nàng hiểu hoàn toàn thì bất ngờ bật dậy: "Mẫu thân muội muốn nhận tỷ làm nghĩa nữ, chỉ cần tỷ đồng ý là đủ rồi, người có thể ngăn cản chỉ có hoàng đế cửu cửu. Ly tỷ tỷ muốn nói cho Cố gia biết đó là sự tôn trọng của tỷ với Cố gia, còn phủ trưởng công chúa không cần mặt mũi to bự gì của Cố gia cả."

Lúc này đến phiên Cố Ly cần thời gian tiêu hóa, nàng ngạc nhiên nhìn gương mặt đầy kiêu ngạo của Tần Tê, hóa ra đây mới chính là dáng vẻ xuất chúng uy nghi của Phụng An quận chúa, vậy con thỏ nhỏ chỉ mình nhìn thấy thì sao?

"Ly tỷ tỷ, tỷ yên tâm, chuyện để muội xử lý, có muội ở đây, Cố gia đừng hòng làm khó dễ tỷ." Quả nhiên, uy phong chỉ trong chốc lát, ngay lập tức Tần Tê đã hiện ra gương mặt tươi cười nịnh nọt.
Cố Ly bị con thỏ nhỏ thay đổi sắc mặt chớp nhoáng làm cho bản thân hết cách. Nàng gọi Giang Mễ bưng nước vào để Tần Tê rửa mặt. Tần Tê đuổi Đại Mễ Tiểu Mễ muốn tiến vào hầu hạ, làm nũng muốn Cố Ly rửa mặt cho mình. Vừa rồi Cố Ly làm con thỏ nhỏ khóc cho nên trong lòng mang theo hổ thẹn, vắt khăn lau mặt cho Tần Tê, hai tay Tần Tê ôm lấy thắt lưng Cố Ly, chơi xấu không muốn buông tay.

"Muội đừng đùa nữa." rửa mặt xong, lần thứ hai Cố Ly kéo tay Tần Tê từ trên người mình xuống, ôm đến trên giường: "Ngồi yên."

"Ồ." Tần Tê cảm thấy mình nghịch đủ rồi, ngoan ngoãn ngồi yên, Cố Ly bắt lấy cổ tay Tần Tê, truyền cho Tần Tê một ít hàn băng chân khí. Sau đó nhìn thấy Tần Tê thoải mái nheo mắt.

"Đừng ngủ." Cố Ly đưa tay còn lại đỡ đầu Tần Tê, đề phòng người này ngủ quên.
"Muội muốn ngủ ở chỗ Ly tỷ tỷ." Tần Tê ra vẻ lấy lòng.

"Không được." Cố Ly không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt.

"Tại sao?" Tần Tê cảm thấy ấm ức.

Cố Ly đau đầu vì phải ngẫm trong đầu tìm một lý do, ngay sau đó liền nghĩ ra:

"Muội phải thay ta chuyển lời đến trưởng công chúa."

"Cũng phải." Tần Tê dễ dàng bị dụ, thoáng cái đã tin.

Cố Ly thu nội lực, gọi Đại Mễ Tiểu Mễ vào đưa Tần Tê rời đi. Tần Tê lưu luyến đi tới cửa cười híp mắt nói:

"Ly tỷ tỷ, ngày mai muội tới nha."

Giang Mễ ở cửa nhìn thấy Cố Ly lộ ra vẻ bất đắc dĩ, ngoài ra còn có... cưng chiều?

Lúc Tần Tê với nụ cười tươi rời khỏi Thanh Tuyết Uyển, nàng đi trên con đường đá của Cố gia, nhìn thấy Cố Huyên ở trước mặt đi tới, nàng đi đến trước mặt Cố Huyên, nói:

"Cố nhị tiểu thư, ngươi đi đâu?"
Cố Huyên nhìn thấy Tần Tê vội vàng hành lễ:

"Bẩm Phụng An quận chúa, ta đặc biệt nấu cháo hạt sen bách hợp muốn dâng cho tổ mẫu dùng."

"Cháo hạt sen bách hợp à, ta có thể xem không?"

Cố Huyên không có cách nào từ chối, cũng không thể làm gì khác hơn là để nha hoàn ở sau lưng bưng hộp đựng cháo tới, Cố Huyên tự mình mở hộp đựng, mùi thơm ngát của bách hợp tỏa ra.

"Cháo thơm quá!" Tần Tê đưa tay nhận lấy: "Nóng quá!" vừa cầm chén cháo từ trong hộp đựng ra vì sợ nóng nên rút tay về, chén cháo hất hết lên vạt y phục phía trước của Cố Huyên.

"A!" Cố Huyên kêu lên, cháo vừa nấu xong trực tiếp mang từ bếp ra, lúc này vẫn còn nóng hổi. Hôm nay là ngày hè, các tiểu thư đều mặc quần áo mỏng manh, ngay lập tức Cố Huyên liền cảm nhận trước ngực bị phỏng một mảng lớn, "Quận chúa, ngài..." Cố Huyên chỉ vào Tần Tê, lời đến miệng nhưng không dám nói ra.
Tần Tê cười tủm tỉm: "Cố nhị tiểu thư, thật sự xin lỗi, ta không ngờ cháo nóng đến vậy, là lỗi của ta. Làm chậm trễ Cố nhị tiểu thư tận hiếu, ta nhận lỗi với ngươi vì đã thất lễ." Nói xong, Tần Tê thật sự nghiêng người.

Cố Huyên nào dám để Phụng An quận chúa nhận lỗi? Vội vàng nghiêng người tránh qua một bên: "Không sao không sao! Quận chúa xin thứ cho nô tì thất lễ, nô tì về phòng thay y phục." Cố Huyên cảm thấy phía trước bỏng rát đau đớn, lúc này không quan tâm cơn tức với Tần Tê, gấp gáp trở về viện của mình.

Tần Tê nhìn thấy người đã đi xa, lúc này mới tiếp tục đi ra ngoài. Bước ra cửa lớn Cố gia, nàng nhìn cạnh cửa Cố gia, cười lạnh:

"Hồi phủ."

Phủ trưởng công chúa.

Tần Tê vừa trở về phủ liền đi gặp trưởng công chúa. Lúc này Tần Văn Bác cũng ở đó, nhìn thấy nữ nhi trở về, hai phu thê đều nở nụ cười tươi, nhưng mà nữ nhi đi vào sắc mặt không thoải mái lắm, hai người liếc mắt nhìn nhau, trưởng công chúa lên tiếng:
"Tê Tê, con sao vậy?"

"Mẫu thân!" Tần Tê nhào vào lòng trưởng công chúa: "Cố gia không cho Ly tỷ tỷ làm nghĩa nữ của ngài , còn nhốt tỷ ấy ở Thanh Tuyết Uyển, không cho xuất phủ!"

Trưởng công chúa nghe vậy cau mày, cơn giận trong lòng dần dần bùng lên:

"Lời này là Ly tỷ tỷ của con nói?"

Tần Tê từ trong lòng trưởng công chúa ngồi dậy, gật đầu nói:

"Chính miệng Ly tỷ tỷ nói với con. Ly tỷ tỷ còn nói, Cố lão phu nhân còn muốn tỷ ấy xuất giá, mẫu thân, Ly tỷ tỷ nói tỷ ấy không muốn thành thân. Mẫu thân, người mau cứu Ly tỷ tỷ đi mà, Ly tỷ tỷ thật đáng thương." Tần Tê vừa nói, nước mắt lại trực trào chảy xuống.

Điều này làm trưởng công chúa thật sự đau lòng. Nữ nhi của nàng mỗi khi Viêm độc phát tác đau đớn đến chết đi sống lại nhưng vẫn cố kìm nén, người đầy mồ hôi lạnh cũng không rơi nước mắt. Nhưng vì Cố Ly đã khóc biết bao lần? Mỗi một giọt nước mắt của nữ nhi đều giống như dao nhỏ từng nhát từng nhát đâm vào lòng trưởng công chúa. Nàng đứng lên nói:
"Tê Tê ngoan, mẫu thân vào cung tìm hoàng đế cửu cửu của con. Ngược lại, mẫu thân muốn nhìn xem, đường đường trưởng công chúa như ta muốn nhận nghĩa nữ, ai dám ngăn cản?"

Tần Tê lập tức gật đầu.

Vẫn là Tần Văn Bác bình tĩnh nhất. Thê tử cùng nữ nhi của mình thường ngày nhìn rất độ lượng nhưng thật ra rất bao che khuyết điểm, bất luận là ai động đến quả đầu tim* của các nàng thì sẽ không có kết cục tốt. Hắn kéo thê tử lại, nói: "Hôm nay đã muộn rồi, nàng muốn vào cung cũng nên là chuyện của ngày mai." Hắn lại quay qua nói với nữ nhi: "Tê Tê, sắc trời đã tối, con về nghỉ ngơi trước đi, chuyện này ta và mẫu thân con sẽ làm cho ra lẽ, nhất định không để Ly tỷ tỷ của con chịu ấm ức."

"Dạ." Tần Tê ngoan ngoãn hành lễ rồi cáo lui, chuyện này ngay cả phụ thân nàng đều đã nói vậy, nhất định không có vấn đề. Ở trong mắt Tần Tê, Tần Văn Bác là người trí tuệ nhất, bất luận chuyện khó giải quyết cỡ nào chỉ cần Tần Văn Bác bằng lòng trợ giúp thì sẽ dễ dàng ngay. Ở bên ngoài, Tần Văn Bác thân là phò mã không thể làm quan, trên thực tế, mỗi ngày Tần Văn Bác đều trợ giúp Tả tưởng cũng là đại ca Tần Văn Uyển xử lý chính sự. Mà điểm này là Chính Duẫn Đế ngầm đồng ý.
*Như bảo bối, người yêu quý nhất

"Cố gia quả là danh gia vọng tộc, ngay cả một trưởng công chúa ta đây cũng không xem vào mắt." Tần Tê đi rồi, trưởng công chúa vẫn bất bình, tức giận.

Tần Văn Bác cười nói:

"Công chúa hà tất phải tức giận? Chuyện này e rằng không đơn giản."

Trưởng công chúa nghe vậy ngẩng đầu nhìn Tần Văn Bác:

"Ý phò mã là?"

Tần Văn Bác kéo thê tử mình ngồi trên giường:

"Mấy năm nay, Cố gia làm quan trong triều, không thể nào không hiểu rõ thế cục trong triều. Công chúa nàng được sủng ái, Tê Tê của chúng ta được sủng ái, chuyện này khắp nơi ai mà không biết. Tội gì Cố gia phải vì một Cố Ly mà đắc đại tội với phủ trưởng công chúa? Hơn nữa, Cố Ly có quan hệ với phủ trưởng công chúa, đối với Cố gia mà nói cũng là chuyện tốt."

Trưởng công chúa gật đầu:
"Nếu đối với Cố gia là chuyện tốt, vì sao Cố gia không đồng ý?"

Tần Văn Bác mỉm cười nhìn thê tử:

"Phải ha, vì sao không đồng ý?"

Trưởng công chúa ở hậu cung nhiều năm, cũng đã quen thấy người thủ đoạn. Ngẫm nghĩ sau đó đoán:

"Trừ khi có một chuyện khác mang đến lợi ích lớn hơn cho Cố gia, Mà chuyện kia trùng hợp lại xung đột với chuyện thiếp nhận Cố Ly làm nghĩa nữ, cho nên Cố gia mới không níu lấy phía thiếp."

"Công chúa quả nhiên thông minh."

Có thể có được một câu tán dương của phu quân, trưởng công chúa đỏ mặt:

"Nói như vậy, Cố gia còn mưu tính lớn hơn."

"Chuyện này nói đến cùng đều có liên quan đến Cố Ly." Tần Văn Bác phân tích: "Cố gia nhất định để Cố Ly nhận tổ quy tông đã là chuyện kỳ lạ rồi, xem ra lúc đó họ đã có một kế hoạch hoàn chỉnh."

Trưởng công chúa dựa vào người phu quân:
"Là kế hoạch gì?"

"Gương mặt đó của Cố Ly...." Tần Văn Bác đưa ra một điểm nghi vấn.

Trưởng công chúa liền hiểu:

"Tuyệt sắc như vậy tìm ở đâu? Vừa rồi chẳng phải Tê Tê nói Cố lão phu nhân dự định để Cố Ly thành thân sao? Xem ra, đã sớm chọn được người, đây chẳng qua là dùng lời thử phản ứng của Cố Ly?"

"Công chúa nói chí phải." Tần Văn Bác thấy thê tử nhìn xa trong rộng, tự nghĩ thông suốt nên không nhắc lại.

"Nói như vậy, xem ra thiếp phải mời hoàng huynh làm chủ rồi." Nói đến đây, trưởng công chúa thở dài, ngẩng đầu nhìn phu quân: "Thiếp thấy Tê Tê động chân tình với Cố Ly. Cố Ly đã mấy lần cứu mạng Tê Tê, Bất luận sau này Cố Ly có thể tiếp nhận Tê Tê hay không, nếu chính nàng không muốn thành thân, thiếp tuyệt đối không để cho Cố gia xem nàng như quân cờ trong hôn sự. Có nghĩa mẫu này tương lai việc hôn sự của Cố Ly, thiếp có thể danh chính ngôn thuận lên tiếng." Nghĩ đến nữ nhi mình có mình và phu phân sủng ái, lại nghĩ tới mẫu thân Cố Ly mất sớm, phụ thân một lòng một dạ muốn đem nàng đổi lấy vinh hoa phú quý, tâm tình của trưởng công chúa trầm xuống: "Cố Ly cũng là một cô nương số khổ, vốn dĩ sau khi nhận tổ quy tông có thể nhận được chút yêu thương của người thân, không ngờ... haiz!"
Tần Văn Bác ôm chặt thê tử, nhẹ giọng an ủi:

"Nếu công chúa thương nàng, nhận nàng làm nghĩa nữ sau này yêu thương nàng nhiều hơn là được. Tê Tê cũng thích nàng, công chúa sủng ái nàng Tê Tê càng vui vẻ. Tê Tê vui vẻ, toàn bộ phủ An Quốc Công đều vui vẻ."

................

Cố gia, Hoa Vinh Trai.

Đại lão gia Cố Hạo Chi vừa trở về đã bị lão phu nhân mời đi:

"Mẫu thân, ngài tìm con."

"Hôm nay Cố Ly đến đây nói trưởng công chúa muốn nhận nàng làm nghĩa nữ, ý của con thế nào?" Lão phu nhân hỏi.

Cố Hạo Chi nhíu mày:

"Nói như vậy hôn sự của nàng chúng ta sẽ rất khó làm chủ."

"Ta cũng nghĩ vậy, cho nên ta không cho nàng kết nghĩa này nọ, tuy rằng ta quản được Cố Ly lại không quản được trưởng công chúa. Trưởng công chúa là người bao che khuyết điểm, nếu như vào cung cầu hoàng thượng ân điển, Cố gia chúng ta không thể cãi lời hoàng mệnh." Lão phu nhân một khi đã nghĩ liền nghĩ rất nhiều.
"Mẫu thân, trưởng công chúa chúng ta cũng không thể đắc tội được. Nếu như Cố Ly nhận thân thì sao? Tuy rằng nói tương lai Cố Ly có mai mối hôn sự trưởng công chúa nhất định sẽ nhúng tay nhưng chúng ta cũng không có đẩy Cố Ly vào trong hố lửa, gả cho Thụy Vương làm trắc phi, nói sao cũng xứng với nàng. Nhi tử cảm thấy trưởng công chúa chưa chắc ngăn cản." Cố Hạo Chi cảm thấy bản thân không bạc đãi nữ nhi.

Lão phu nhân cười nhạo:

"Lời này của con nếu là hôm qua ta tất nhiên sẽ tin, nhưng hôm nay Cố Ly nói thẳng thừng với ta rằng nàng không chịu xuất giá. Con nghe xem, nàng nói như vậy là ý gì? Nữ nhi đàng hoàng có ai mà không thành gia lập thất?"

Cố Chi Hạo nghĩ rằng có thể Cố Ly mâu thuẫn do Cố gia sắp đặt hôn sự cho nàng nhưng không chịu thành thân như vừa nói thì hắn chưa từng nghĩ tới. Cố Ly dung mạo xinh đẹp như vậy, Cố gia lại nhà cao cửa rộng, cho dù tiến cung nhận sủng cũng hoàn toàn không có vấn đề. Nào nghĩ có người buông bỏ điều kiện tốt như vậy, lựa chọn cuộc sống cô độc suốt quãng đời còn lại?
"Hay là... Cố Ly sợ chúng ta tùy tiện gả nàng." Cố Hạo Chi chợt nhớ tới một chuyện, "Ngày trước nàng tham gia yến tiệc sinh thần Thụy Vương phi, có lẽ nhìn thấy Thụy Vương?"

Lão phu nhân cũng cẩn thận nhớ lại:

"Nghe Nhân Nhi nói chưa từng thấy qua. Nàng và Phụng An quận chúa vốn không tham gia tiệc."

Cố Hạo Chi nghe vậy cười nói:

"Mẫu thân, chờ sau khi Cố Ly gặp Thụy Vương, tự nhiên sẽ đồng ý phần hôn sự này. Với tướng mạo nhân phẩm của Thụy Vương, có chỗ nào soi mói được?"

Lão phu nhân gật đầu:

"Hi vọng như vậy. Con đó, chuyện này con nên cân nhắc, theo ý của ta mau chóng tiến hành để tránh đêm dài lắm mộng."

"Nhi tử hiểu rõ."

Tần Tê giống như biểu đồ cảm xúc của phủ An Quốc Công, nàng vui thì phủ An Quốc Công vui, nàng không vui thì phủ An Quốc Công không ai dám cười ra tiếng. Mỗi ngày Tần Tê thức dậy đều thỉnh an phụ mẫu, sau đó đi đến phủ An Quốc Công bên cạnh thỉnh an tổ phụ, tổ mẫu, còn cả đại bá, đại bá mẫu. Đương nhiên tất cả mọi người cảm thấy một loạt thỉnh an này quá khổ cực nên cố ý dặn dò nàng khi nào có thời gian hãy đến thỉnh an, có việc thì không cần tới.
Hôm nay, Tần Tê thức dậy rất sớm. Tới trước tiền viện thỉnh an phụ mẫu, cùng nhau dùng điểm tâm, sau đó từ cửa hông tiến vào phủ An Quốc Công.

Phủ An Quốc Công, Thanh Huy Đường.

Lúc tiến vào An Quốc Công phu nhân đã dùng qua điểm tâm, nhìn thấy Tần Tê vừa tới thỉnh an đã lập tức để nàng ngồi bắt chuyện:

"Tê Tê, tới gần tổ mẫu."

"Tổ mẫu." Cố Ly ngoan ngoãn ngồi bên cạnh An Quốc Công, nhìn mạt ngạch* trên đầu Quốc Công phu nhân nói: "Tổ mẫu, mạt ngạch này làm thật đẹp, Là tay nghề của Đỗ Quyên tỷ tỷ sao?"

*Mạt ngạch (抹额): là loại khăn buộc trên trán của phụ nữ, có thể được thêu họa tiết hoặc đính ngọc hay đồ trang trí vào chính giữa hoặc hai bên. Đồ vật này thịnh hành vào thời nhà Minh được cả nam lẫn nữ sử dụng, và được sử dụng trong các thời đại sau này.
Quốc công phu nhân cười nói:

"Cũng là Tê Tê tinh mắt, là bảo thạch con tặng, hôm kia mới mài xong, Đỗ Quyên dành cả đêm làm mạt ngạch này cho ta, đeo rất vừa."

"Đỗ Quyên tỷ tỷ thật lợi hại!" Tần Tê nhìn nha hoàn thanh tú đứng bên cạnh với vẻ sùng bái nói.

Nha hoàn tên Đỗ Quyên vạn phúc* nói:

"Nô tỳ tạ ơn quận chúa khen ngợi."

*Lời chào của phụ nữ thời xưa

Tần Tê mỉm cười:

"Tổ mẫu, con nghe nói mơ ở điền trang Hương Hạ vừa hái, chờ chuyển vào phủ, ngài dành cho Tê Tê một giỏ được không?"

Quốc Công phu nhân cau mày nói:

"Tê Tê, quả mơ chua lắm, con cần nó làm gì?"

"Tê Tê tặng cho người ta. Tê Tê có một bằng hữu rất thích ăn quả mơ." Tần Tê mỉm cười, cả người trông rất vô hại.

Quốc Công phu nhân nghe xong trong miệng phả lên mùi chua, bà đưa tay nhẹ nhàng chọt ót Tần Tê:
"Con đó, gian xảo nhất. Mấy ngày nay mơ đã được vận chuyển, đến lúc đó ta để Đỗ Quyên lưu cho con một giỏ."

"Đa tạ tổ mẫu." Tần Tê ôm lấy cánh tay Quốc Công phu nhân cọ cọ, chọc già trẻ lớn bé trong phòng cười rộ.

Thỉnh an xong, Tần Tê thu dọn đồ đạc của mình, để Đại Mễ ôm tay nải ra cửa. Trưởng công chúa nghe nói Tần Tê mang theo tay nải ra ngoài, lắc đầu nói: "Nha đầu kia lại chuẩn bị làm gì đây? Thôi bỏ đi, cứ để tùy nàng. Có Cố Ly ở bên cũng không có chuyện gì." Trong tiềm thức, trưởng công chúa đã công nhận năng lực bảo vệ Tần Tê của Cố Ly.

Cố gia, Thính Vũ Hiên.

Nơi này là viện của nhị tiểu thư Cố Huyên, hôm qua Cố Huyên bị Tần Tê hất chén cháo nóng, trở về cởi y phục liền nhìn thấy trước ngực nổi bọng nước rất lớn, đau đến nước mắt đều chảy ra. Đại phu nhân Võ Tư Nhiên sau khi hay tin liền đến, vừa nhìn cũng giật nẩy người.
"Phụng An quận chúa ra tay quá độc ác!" Nữ nhi của mình sao có thể không đau lòng? Võ Tư Nhiên xuất thân từ Võ Ninh hầu phủ, gia môn công thần quyền quý, tính tiểu thư rất cao. "Cố gia Chúng ta dẫu sao cũng là danh gia vọng tộc, nàng dựa vào cái gì hại con thành như vậy? Không được, ta phải đến phủ trưởng công chúa hỏi cho ra lẽ. Cho dù trưởng công chúa cưng chiều nàng nhưng cũng không phải làm xằng làm bậy ở nơi này." Võ Tư Nhiên nhìn Cố Huyên được nha hoàn thoa xong thuốc mỡ, muốn đến phủ trưởng công chúa tranh luận.

"Mẫu thân!" Trong lòng Cố Huyên hiểu rõ nguyên nhân của chuyện này, kéo tay Võ Tư Nhiên không buông: "Mẫu thân, bỏ đi, nàng là Phụng An quận chúa, ngài đi cũng không lợi ích gì, xem như nữ nhi xui xẻo."

Võ Tư Nhiên nhìn Cố Huyên đau đến nhe răng nhếch miệng vẫn cố gắng không làm lớn chuyện, đau lòng nói:
"Huyên Nhi của ta, con thật hiểu chuyện, chuyện này không kết thúc vậy được đâu, sớm muộn gì mẫu thân cũng đem món nợ này đòi lại cho con."

Sau khi Võ Tư Nhiên rời đi, Cố Nhân đến thăm muội muội. Chuyện hôm trước ở Thụy Vương phủ chỉ có hai tỷ muội họ rõ ràng nhất. Lúc này Cố Nhân nhìn thấy dáng vẻ cố nén đau của Cố Huyên, đau lòng nói:

"Huyên Nhi, ta không ngờ Phụng An quận chúa lại to gan đến vậy, dám ở Cố gia chẳng kiêng nể ai ra tay."

Cố Huyên cười khổ:

"Đại tỷ, nàng là Phụng An quận chúa, muốn làm gì không được? Tuy rằng muội không thoải mái nhưng dù sao chúng ta cũng đã không để Cố Ly lộ diện trước mặt Thụy Vương. Muội và tỷ đều hiểu, gương mặt đó của Cố Ly, có mấy nam nhân không bị hấp dẫn. Chẳng may để Thụy Vương gia nhìn trúng, tỷ phải làm sao?"
Cố Nhân nắm chặt khăn tay:

"Nàng ta dựa vào cái gì đi câu dẫn Thụy Vương?"

"Đại tỷ." Cố Huyên liếc mắt quan sát trong phòng, thấy không có ai lúc này mới nhỏ giọng nói tiếp: "Nếu tỷ thích Thụy Vương thì nên sớm chuẩn bị, ta biết mẫu thân đã sắp xếp hôn sự cho chúng ta. Một khi đã định, tỷ nói gì cũng đã muộn."

Cố Nhân đỏ mặt:

"Chuyện này... muội bảo ta chuẩn bị thế nào?"

Cố Huyên suy nghĩ:

"Muội thấy tỷ đừng ngại nói rõ với mẫu thân, mẫu thân sao lại không giúp tỷ được?"

Cố Nhân lập tức lắc đầu:

"Ngàn vạn lần không thể nói. Cố gia chúng ta nặng nhất quy củ. Ta một vị tiểu thư chưa xuất giá, nói ra lời này nhất định sẽ bị phạt quỳ Từ Đường."

Các nàng đều bị quy củ của Cố gia ràng buộc từ trong tư tưởng, không dám làm trái.

Cố gia, Thanh Tuyết Uyển.

Cố Ly dậy rất sớm, ở trong viện luyện tập quyền cước, trình độ võ công của nàng cũng không cần dụng tâm luyện tập võ công bên ngoài. Hơn hết là tu luyện công pháp bên trong. Mỗi buổi sáng luyện tập quyền cước chỉ để duy trì thể lực cần thiết và độ linh hoạt của bản thân mà thôi.
Đánh xong một bộ quyền, Giang Mễ đưa khăn đến, Cố Ly lau mồ hôi trên mặt, tắm rửa thay y phục rồi đến thỉnh an lão phu nhân. Hôm qua lão phu nhân cấm nàng ra ngoài, thậm chí cấm cả nha hoàn của nàng, rõ ràng là đang làm khó dễ. Lão phu nhân cho rằng Cố Ly đến tìm mình tranh luận, không ngờ Cố Ly thật sự không ra ngoài, yên lặng trở về viện của mình.

Sáng nay đến tỉnh an cũng không nhìn ra điểm gì bất thường. Hôm nay Cố Huyên không tới, sắc mặt Cố Nhân cũng không tốt, trong ánh mắt nhìn Cố Ly mang theo sự xem thường và chút e ngại.

"Huyên Nhi bị bệnh, Nhân Nhi sắc mặt cũng không tốt, hôm qua ngủ không ngon à? Cô nương nhiều tâm sự, không chút khí sắc." lão phu nhân nói với Viên ma ma: "Chốc nữa ngươi đến nhà kho của ta lấy chút tổ yến, đưa cho mỗi tiểu thư một ít để bồi bổ khí sắc. Con cháu Cố gia chúng ta lớn lên trong sự nuông chiều, ngàn lần không thể chi tiêu ủy khuất."
Viên ma ma cúi người, nói:

"Dạ, lão phu nhân."

Ba tỷ muội Cố gia cộng thêm Cố Ly đồng thanh nói:

"Tạ ơn tổ mẫu."

Lão phu nhân vẫy tay ra dấu cho các tiểu thư ngồi xuống: "Tạ ơn gì chứ, đều là cháu của ta, ta đều nên yêu thương." Nói đến đây, lão phu nhân thở dài: "Nhìn thấy các con lớn lên, ngoại trừ Oánh Nhi, đều đã cập kê, sắp thành nhà người ta."

Ba tỷ muội ngoại trừ tứ tiểu thư Cố Oánh đều cúi đầu xấu hổ. Chỉ có Cố Ly, dường như không nghe thấy, chỉ lẳng lặng ngồi ở kia.

------Hết chương 26-----

12/12/2021

Ngủ ngon!^^

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi