QUẬN CHÚA SỦNG THÊ

Huyết Tằm tin rằng trước đây mời được những danh y đó thì cũng có cơ hội cứu chữa, chỉ là không có đủ điều kiện để cứu. Hiện nay trên đời người biến dùng hàn băng chân khí chỉ có Giang Phong Mẫn, danh y bình thường đi đâu để tìm người như Giang Phong Mẫn?

"Ồ, thì ra là vậy." Tần Tê hành lễ với Dịch Già Thần Nhứ và Cảnh Hàm U: "Tê Tê đa tạ ân cứu mạng của hai vị sư tỷ."

Dịch Già Thần Nhứ nhướng mày, lễ nghĩa chu toàn:

"Lúc này có hai người quận chúa nên cảm tạ nhất. Một chính là Huyết Tằm sư phó, không có thuốc của ngài ấy bào chế thì đừng nói dẫn Viêm Độc tái phát mà ngay cả chính Tiểu Ly cũng không chịu được tới ngày nay. Người còn lại là Tiểu Ly, chúng ta cùng quận chúa không thân cũng chẳng quen, sở dĩ ra tay tương trợ cũng bởi vì Tiểu Ly."

Tần Tê nghe xong lời này liền quay đầu cảm tạ Huyết Tằm, dáng vẻ làm nũng lại đáng yêu quả thật ăn chắc Huyết Tằm, về phần Cố Ly, nàng không cần cảm tạ bởi hai người đã sớm huyết mạch cộng sinh, đôi bên không thể tách rời.


Đám người họ cười cười nói nói, dường như toàn bộ chẳng ai nhớ Cố Ly còn đang sinh tử. Ánh mắt của Tần Tê vẫn liếc nhìn Cố Ly nhưng nàng cũng chỉ có thể lo lắng suông. Cả Dịch Già Thần Nhứ và Cảnh Hàm U cũng vậy. Chỉ là có Huyết Tằm ở đây sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Nửa canh giờ nữa trôi qua, cuối cùng Cố Ly cũng mở mắt, nàng giật giật tay chân cứng ngắc, dựa ở bên giường.

"Ly tỷ tỷ!" Tần Tê là người đầu tiên chú ý tới, nàng chạy đến ngồi bên giường giúp Cố Ly làm ấm tay: "Tay tỷ thật lạnh!" Tần Tê đau lòng.

Huyết Tằm hỏi:

"Ly Nhi cảm thấy sao?"

"Hình như nội lực... có chút tiến triển." Cố Ly không quá chắc chắn.

"Chậm rãi hóa giải, chờ khi con hoàn toàn hóa giải hết phần Viêm Độc này, nội lực sẽ có đột phá rất lớn." Huyết Tằm chậm rãi nói.

Chuyện này quả là trong họa có phúc. Cố Ly liền nghĩ đến sau này có thể làm thêm lần nữa không, hoàn toàn giải quyết hết Viêm Độc trong người Tần Tê, nàng vừa mở miệng:


"Vậy chúng ta..."

"Không được." Kết quả lời chưa dứt đã bị Huyết Tằm cắt đứt: "Những chuyện nguy hiểm như thế này chỉ thử một lần. Tiểu Ly, ta không dọa con, ta nói lại lần nữa cả bốn người đều sẽ gặp nguy hiểm. Giờ đã là kết quả tốt nhất, làm người không thể quá tham lam." Huyết Tằm thật sự sợ Cố Ly khư khư cố chấp, sẽ hại mình hại người.

"Dạ." Cố Ly có chút thất vọng.

"Ly tỷ tỷ, bây giờ Tê Tê đã rất hài lòng rồi!" Tần Tê hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nàng ôm cánh tay Cố Ly cọ cọ: "Chỉ cần Ly tỷ tỷ bình an là tốt rồi."

Cố Ly đỏ bừng mặt ngẩng đầu nhìn ba người kia, ba người kia đồng loạt giơ tay che mặt như 'không nhìn thấy':

"Tê Tê, có người ở đây."

Tần Tê cười tủm tỉm, lặng lẽ rút tay về. Sắc mặt của Cố Ly đã tốt hơn nhiều, tâm tình của nàng cũng tốt hơn.


"Được rồi, lăn qua lăn lại hơn nửa ngày, chúng ta cũng về nghỉ thôi. Hai người các muội cũng nghỉ ngơi đi." Dịch Già Thần Nhứ đứng lên, sau đó cùng Cảnh Hàm U ra khỏi phòng.

Huyết Tằm nhìn Tần Tê đáng yêu thầm nghĩ: ây da, trái tim của lão nương! Nàng muốn đứa nhỏ này làm đồ đệ của mình, thật tốt biết bao! Để cho đám người ở thư viện suốt ngày khoe khoang đồ đệ của mình hay ho cỡ nào, dẫn con thỏ nhỏ về nhất định làm bọn họ mê mệt, hừ hừ!

Đợi khi mọi người đã đi hết, bốn Mễ ở cửa rất hiểu chuyện thay hai vị chủ tử đóng cửa phòng. Tần Tê đau lòng cầm khăn thay Cố Ly lau mồ hôi trên mặt Cố Ly:

"Ly tỷ tỷ chảy rất nhiều mồ hôi, có cần tắm rửa trước không?"

Lời này của nàng xuất phát từ chân tâm, cũng không nghĩ nhiều, nhưng Cố Ly cả ngày bị ai kia chiếm tiện nghi thì cảnh giác:
"Muội lại muốn làm gì?"

Hả? Tần Tê vốn không hề suy nghĩ nhiều lúc này khó tránh khỏi không nghĩ nhiều:

"Muội... muội có thể tắm cùng Ly tỷ tỷ không?"

Cố Ly đỡ trán:

"Tê Tê, ta mệt muốn chết."

"Thật sao?" Tần Tê ủy khuất, người ta đã dâng tới cửa cũng không ăn, khả năng tự kiềm chế của Ly tỷ tỷ thật mạnh.

Cơ thể của hai người đã trải qua dằn vặt một phen, sau đó nằm trên giường vừa trò chuyện vừa chìm vào giấc ngủ. Ngoài cửa, trưởng công chúa nghe nha hoàn bẩm báo đám người Dịch Già Thần Nhứ đã trở về đông viện, nàng liền dẫn người tới thăm hai đứa nhỏ, nào ngờ sau khi vào phòng đã nhìn thấy hai người ôm nhau ngủ.

Trưởng công chúa nhìn nhìn cũng cảm thấy kỳ lạ. Vốn dĩ hai nữ tử bên nhau đã trái luân thường nhưng hai đứa nhỏ này ở bên nhau nhìn thế nào cũng cảm thấy hài hòa? Nhân duyên vốn là ông trời đã định trước, có lẽ kiếp trước hai người đã ở bên nhau, đều là nữ tử thì đã sao? Tê Tê của nàng, Ly Nhi của nàng, có nàng che chở, ai dám nhiều lời?
"Chăm sóc tốt cho hai chủ tử, hai ngày nay ta có việc, các người cảnh giác một chút đừng sao nhãng chủ tử." trưởng công chúa đi tới cửa dặn dò.

"Dạ." Bốn Mễ đồng thanh đáp.

Trưởng công chúa lại quan sát trong viện:

"Cửa phòng của Tê Tê vẫn chưa sửa xong, mấy ngày này ở phòng của Ly Nhi. Tú Như, bảo bọn họ nhanh chóng sửa chữa, đổ nát như thế này còn ra thể thống gì."

Tú Như vội vàng trả lời.

Cửa phòng của Tần Tê là do ngày Tần Tê tái phát Viêm Độc bị Cố Ly dùng một cước phá hỏng. Ban đầu đám hạ nhân cho rằng chỉ đạp hư một cánh cửa, tháo xuống thay mới là được. Nhưng khi đến tháo xuống mới phát hiện những cánh cửa khác cũng bị nội lực của Cố Ly ảnh hưởng. Không đụng vào còn tạm, có người đụng vào liền trực tiếp rơi xuống, các tấm gỗ còn mềm hơn bã đậu.
Nhiều ngày nay trưởng công chúa bận bịu thu thập thảo dược cho Tần Tê. Sinh thần hoàng hậu sắp đến, nàng phải vào cung góp ý việc yến tiệc. Nàng và hoàng hậu Mạnh Thị cũng là giao tình cùng nghịch cảnh, cùng nhau ra sức không hề nhỏ giúp Chính Duẫn Đế đăng cơ. Cô tẩu* đều chỉ có nữ nhi không có nhi tử, đôi bên ở chung có khá nhiều chủ đề cho nên quan hệ càng thêm mật thiết hơn so với các phi tần khác.

*Cô tẩu: chị dâu em chồng

Trong hoàng cung, điện Chiêu Dương.

Ti Y phường vừa đưa lễ phục của hoàng hậu đến, hoàng hậu hậu mặc thử cũng không có gì bất ổn, vừa định cởi ra thì cung nữ vào báo trưởng công chúa đến.

Hoàng hậu mặc luôn lễ phục cười nói:

"Mau mời nàng vào."

Trưởng công chúa vào cung vốn dĩ phải mặc lễ phục theo phẩm cấp mới xem là đúng quy định, nhưng lễ phục rất nặng, trưởng công chúa không thích mặc, nàng lại được sủng ái cho nên chỉ mặc thường phục vào cung.
Cô tẩu gặp mặt, trưởng công chúa nói:

"Màu sắc bộ lễ phục này của hoàng tẩu rất đẹp, đỏ tươi lại không quá nặng, không giống màu sắc đậm bình thường, nhìn vào hít thở không thông."

"Là loại vải phía nam mới tiến cống, nghe nói dùng kỹ thuật nhuộm màu mới, màu sắc tươi sáng hơn. Hoàng thượng biết ngươi sẽ thích nên để lại cho ngươi bốn xấp." Hoàng hậu ra hiệu ra cung nữ đến giúp cởi lễ phục.

Trưởng công chúa cũng đến giúp, vừa vì hoàng hậu sửa sang lại y phục vừa nói:

"Hoàng tẩu nghe nói muội mới nhận một nữ nhi. Gương mặt đó há có thể dùng nghiêng nước nghiêng thành để hình dung? Đơn giản nụ cười đã khuynh đảo thiên hạ, màu sắc tươi sáng này Tê Tê không thích mặc nhưng nàng lại phù hợp nhất. Màu sắc càng rực rỡ hơn cũng không thể lấn áp được vẻ đẹp kiều diễm của nàng."
Hoàng hậu lắc đầu nói:

"Có thể đến mức đó sao, chưa từng thấy muội khen Tê Tê như vậy, nghe muội nói thế hai ngày nữa ta nhất định phải chiêm ngưỡng cô nương tuyệt sắc này. Muội muội, đến lúc đó phải giới thiệu với ta."

"Sao có thể không giới thiệu với hoàng tẩu chứ, nàng còn chờ hoàng tẩu ban thưởng đó." Trưởng công chúa quả thật biết bao che, bắt đầu giúp Cố Ly tranh thưởng.

Hoàng hậu cười nói:

"Phần thưởng đương nhiên sẽ có. Nữ nhi của muội, cho dù là ai cũng phải thưởng."

.......

Thêm một ngày trôi qua, ba người Dịch Già Thần Nhứ đã thành công nên trở về thư viện, họ cáo từ rời khỏi kinh thành. Cố Ly và Tần Tê tiễn ba người đến ngoài thành, lúc này mới chia tay.

"Bỗng dưng muội có chút luyến tiếc Huyết Tằm sư phó." Tần Tê nói.

Đêm qua, Huyết Tằm cho Tần Tê rất nhiều chai lọ, hỏi lại mới biết là độc dược. Khi đó Tần Tê mở to đôi mắt nhìn tờ giấy Huyết Tằm viết rõ công hiệu của mỗi loại độc bên trên. Sau đó còn nói những thứ này nàng bào chế trong những lúc rảnh rỗi, bây giờ đưa cho Tần Tê cầm chơi.
Độc cũng có thể cầm chơi? Tần Tê mơ hồ không hiểu.

Huyết Tằm cũng không gây áp lực, nàng nói nàng làm những món đồ chơi này để đưa cho tiểu nha đầu nàng nhìn trúng chơi thôi.

"Ngài ấy là người tốt, chỉ là ít thể hiện cảm xúc." Cố Ly kéo Tần Tê trở về: "Ngài ấy cho muội mấy thứ độc này muội cứ nhận, đừng xem là đồ chơi thật mà cầm ra ngoài chơi là được."

"Muội biết rồi!" Tần Tê ngân giọng. Ly tỷ tỷ xem nàng là kẻ ngốc sao? Nàng rất thông minh.

Gần đây bận rộn, hai người đã lâu không ra ngoài ngao sơn ngoạn thủy. Lần này vừa hay ở ngoài thành, không vội trở về thành. Tần Tê bảo phu xe đánh xe đến Vườn Thượng Uyển.

Đã cuối mùa hạ, hoa ở nơi này vẫn đua nhau khoe sắc. Nơi này ngoại trừ những người phụ trách chăm sóc hoa cỏ thì không còn ai khác.

Cố Ly và Tần Tê ngồi trên cự thạch* phía trước mặt hai người, bốn Mễ ngồi dưới đất bên dưới cự thạch. Chủ tử sáu người đều đang tận hưởng khoảnh khắc thư giãn hiếm có này.
*Thuật ngữ cự thạch chỉ những công trình dựng từ những khối đá lớn để nguyên hình dạng tự nhiên hay đã qua gia công

"Ly tỷ tỷ." Tần Tê dựa người vào lòng Cố Ly, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh mây trắng, "Chúng ta sẽ mãi bên nhau, đúng không?"

Cố Ly cười, nhéo nhéo chiếc mũi nhỏ của nàng:

"Nếu như ta trở về Phi Diệp Tân thì sao?"

"Muội cùng về với tỷ. Vừa hay có thể nhìn thấy Huyết Tằm sư phó, chơi rất vui." Tần Tê cười nói.

"Như vậy chúng sẽ sẽ mãi mãi ở bên nhau." Cố Ly cười, cúi đầu hôn lên đôi môi của con thỏ nhỏ.

Trái tim của Tần Tê đập loạn lên: Ly tỷ tỷ thật dịu dàng!

Cố Ly chỉ hôn lướt qua rồi kết thúc, lúc ngẩng đầu bị Tần Tê câu cổ: "Chưa đủ!" Con thỏ nhỏ bất mãn.

Con thỏ nhỏ thật tham lam! Nhưng Cố Ly cũng cam chịu, nàng chỉ đành làm cho nụ hôn này trở nên sâu hơn, tình ý quyến luyến giống như dây tơ hồng vững vàng buộc chặt hai người.
Trời xanh, cỏ mướt, hoa đỏ, mỹ nữ, chân tình.

Trên đường trở về thành, đi ngang qua một quán trà ven đường, đoàn người xuống xe bước vào uống trà. Trong quán trà có rất nhiều người, có lẽ vì sau giờ ngọ ánh mặt trời gay gắt đã dần rút cho nên họ dừng chân, nghỉ ngơi uống trà.

Người nhiều, nói cũng nhiều.

Một hán tử trung niên nhỏ giọng nói gì đó với người cùng bàn, bên cạnh có người thính cũng tham gia bàn luận. m thanh càng lúc càng lớn, cuối cùng toàn bộ mọi người trong quán trà đều tham gia.

Chủ đề bàn luận chính là vị tiểu thư danh gia vọng tộc trong kinh thành suốt đêm không về, ngày hôm sau xuất hiện thì y phục xộc xệch, trên người đầy vết thương.

Tần Tê nghe thấy vài câu đã tức tới mặt đỏ bừng bừng, chuẩn bị đứng lên giáo huấn những người nhiều chuyện này nhưng chưa kịp làm gì đã bị Cố Ly kéo lại.
"Ly tỷ tỷ, bọn họ nói bậy!" Tần Tê nhỏ giọng nói.

"Nếu đã nói bậy, vậy muội quan tâm bọn họ làm gì?" Cố Ly cười nói: "Thanh giả tự thanh, hà tất phải phí lời với những kẻ không liên quan?" Nàng nhìn rất thoáng bởi vì nàng đứng ở nơi cao nhất góc độ lớn nhất nhìn xuống bọn họ. Chưởng viện từng nói nữ tử Phi Diệp Tân dạy dỗ đều phải là người bề trên.

Tuy là nói vậy nhưng ngay lúc này để Tần Tê nghe thấy những lời ô uế nàng không chịu được, nàng đứng lên nói: "Chúng ta đi thôi." Đoàn người họ lên xe ngựa trở về thành.

Trên đường đi Tần Tê vẫn tức giận như cũ:

"Bọn họ không biết gì cả, tại sao nói tỷ như vậy?"

"Bởi vì không biết gì mới có thể nói bậy." Cố Ly vỗ vỗ lưng Tần Tê: "Ngoan, đừng giận."

Tần Tê chui vào lòng Cố Ly, nàng ngẩng đầu hỏi:
"Ly tỷ tỷ không giận sao?"

Cố Ly lắc đầu, nói thật thì nàng không có cảm giác gì:

"Sao lại tức giận?"

"Bọn họ bôi nhọ danh dự của tỷ!" Tần Tê tức muốn chết!

Cố Ly nghĩ: "Đây chẳng phải chuyện tốt sao? Phá hủy danh tiếng tiểu thư Cố gia thì không thể gả đi nữa, đúng không?" Vừa hay có thể giúp nàng ngăn cả quyết tâm của Cố gia, nhưng không biết lão phu nhân có bị tức tới mức phát bệnh không?

"Nói vậy cũng đúng, nhưng... chuyện này nhất định có người ở phía sau những chuyện xấu này! Muội sẽ nhờ phụ thân đi thăm dò!" Con thỏ nhỏ thật lanh trí.

Cố phủ, Hoa Vinh Trai.

Lão phu nhân quả thật bởi vì tin đồn bên ngoài làm cho ngã bệnh. Viên ma ma ngồi trên cái ghế nhỏ hầu hạ lão phu nhân uống thuốc:

"Lão phu nhân, ngài nghĩ thoáng một chút, sức khỏe của ngài quan trọng hơn."

Lão phu nhân than thở: "Ly Nhi không còn dùng được, thật sự không còn dùng được nữa!" dường như bà ta có thể nhìn thấy vinh hoa đến tay lại bay đi, lại bắt đầu ho khan.
Viên ma ma giúp lão phu nhân điều hòa hơi thở:

"Lão phu nhân, Ly tiểu thư không còn dùng được thì vẫn còn các vị tiểu thư khác. Chung quy vẫn có thể có một vị gả vào Thụy vương phủ, ngài hãy yên tâm."

"Ha ha!" Lão phu nhân cười khẽ: "Vậy phải xem bản lĩnh của Vũ thị."

Thụy vương phủ.

Thụy vương cũng nghe được lời đồn bên ngoài. Trước đó Cố Ly gặp chuyện không may hắn cũng không để trong lòng cho lắm, dù sao chân tướng ra sao hắn đã biết ít nhiều. Cố Ly vì bảo vệ Tần Tê mới khiến cho cả người bị thương. Khi biết điều này trong lòng Thụy Vương rất vui vẻ, nhưng người trong kinh thành không ai biết, cứu Tần Tê chính là cứu phủ trưởng công chúa, cũng chính là cứu phủ An Quốc Công. Mai này Cố Ly trở thành trắc phi của hắn, đại ơn kia tương lại trưởng công chúa và An Quốc Công sẽ ủng hộ hắn kế vị. Chỉ là không ngờ mấy ngày này lời đồn bên ngoài nổi lên khắp nơi. Họ đều nói Cố Ly bị người khác bắt đi làm nhục, Cố gia vì thanh danh nên không cho Cố Ly trở về nhà. Trưởng công chúa niệm tình ân cứu mạng trước đó của Cố Ly đối với Phụng An quận chúa mới chứa chấp nàng, vân vân. Những lời đó nói cứ như thật, bá tánh cũng thích nghe nhất những chuyện đó, chỉ mấy ngày đã truyền đi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Sự việc này khá là khó giải quyết. Thụy Vương là người theo đuổi sự hoàn mỹ, hắn không thê cưới một nữ tử có vết nhơ. Mặc dù nữ tử này vẫn thuần khiết nhưng hắn vẫn phải buông tha Cố Ly. Hắn thật sự có chút luyến tiếc, vứt bỏ gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành kia. Chỉ là quan hệ giữa nàng và Tần Tê, trong kinh thành tìm không được người thứ hai, chỉ cần một Tần Tê đã có thể kéo được rất nhiều thế lực, đây mới chính là điều hắn coi trọng nhất.

Chuyện này hắn không thể công khai nhúng tay nhưng âm thầm động một chút vẫn có thể, chí ít Cố gia vẫn đứng về phía hắn.

Hôm nay sau khi học xong Cố Anh liền đến Thụy Vương phủ, vừa vào cửa liền nói:

"Vương gia, ngài tìm ta."

Thụy Vương cười ra dấu cho Cố Anh ngồi xuống:

"Biểu đệ mau ngồi đi, ta có chuyện hỏi thăm ngươi."
"Mồi ngài nói." Cố Anh cảm nhận được chuyện này có lẽ liên quan đến Cố Ly.

Quả nhiên, Thụy Vương hỏi:

"Chuyện của Ly biểu muội là sao?"

Cố Anh nói: "Chính nàng cậy mạnh đi cứu quận chúa, rước lấy toàn thân đầy vết thương trở về. Mẫu thân đi đón nàng hồi phủ, nàng lại không về. Vương gia, nàng là tỷ của ta, theo lý thuyết ta không nên nói nhưng dù sao nàng cũng là tiểu thư Cố gia, cả ngày đều ở phủ trưởng công chúa có tính toán gì? Nếu như ngày đó nàng theo mẫu thân trở về, bên ngoài cũng sẽ không có câu 'Cố gia chúng ta không cho nàng trở về'." Nhắc tới chuyện này Cố Anh tức cành hông, mấy ngày nay bước ra ngoài hắn đều không thể ngốc đầu lên được.

"Ly biểu muội xuất thân từ giang hồ, cứu người cũng vì tấm lòng nghĩa hiệp. Chuyện này không thể trách nàng, về phần nàng ở chỗ cô mẫu* quả là không thích hợp, trước tiên quý phủ vẫn nên đón nàng hồi phủ." Thụy Vương nói ra mục đích của mình.
*Cô mẫu: chị hoặc em gái của cha.

Cố Anh cảm thấy rất bối rối:

"Vương gia, không phải chúng thần không đón nàng về, là tự nàng không chịu về, hơn nữa có Phụng An quận chúa che chở, chúng thần lo Cố gia cũng không có cách nào."

Thụy Vương hiểu rõ đây là khó khăn thực tế:

"Ta nghĩ ra một cách, nói chung ngươi gởi lời về Cố gia, ta hi vọng quý phủ có thể bao dung Ly biểu muội nhiều hơn."

"Dạ." Cố Anh thở dài, trong tình cảnh này Thụy Vương vẫn nguyện ý nghĩ cách vì Cố Ly, xem ra đại tỷ của mình hết hi vọng rồi.

......

Tần Tê sau khi trở về phủ trưởng công chúa liền qua phủ An Quốc tìm phụ thân của mình. Tần Văn Bác sau khi nghe xong chuyện đó thì nhíu mày: "Chuyện này rõ ràng có người ở phía sau thao túng." Tình hình hôm đó Chính Duẫn Đế nghiêm lệnh không được truyền lung tung ra ngoài, cớ sao còn có tin đồn này xuất hiện? Hơn nữa rất khôn khóe bỏ qua Tần Tê, chỉ nói về Cố Ly, co rất nhiều tình tiết trùng khớp, hiển nhiên là người biết rõ chuyện này.
"Phụ thân, Ly tỷ tỷ rất oan ức!" Tần Tê làm nũng.

"Là vị tiểu thư của Cố gia bảo con tới?" Tần Văn Uyên từ thư phòng bên cạnh bước ra hỏi.

"Đại bá phụ không còn bận chuyện triều chính rồi!" Tần Tê miệng lưỡi ngọt ngào, cười híp mắt nói.

"Bận hay không cũng phải xử lý chuyện Tê Tê nhà chúng ta trước. Chuyện của con quan trọng nhất, đúng không nào?" Tần Văn Uyên có hai nhi tử, không có nữ nhi, trên dưới Tần gia chỉ có một mình nữ nhi là Tần Tê, là bảo bối cưng trong lòng Tần gia.

"Đại bá phụ, con lén chạy đến, Ly tỷ tỷ không biết. Nàng không cho con nói chuyện này với mọi người, nàng nói vốn dĩ nàng chẳng quan tâm nhưng con để tâm, nàng vì cứu con nên mới xảy ra chuyện, là con làm liên lụy Ly tỷ tỷ." Tần Tê cúi đầu nói, vẻ mặt tự trách.

Ôi! Hai nam tử uy phong như rồng tướng mạo như phượng nhìn thấy cũng đau lòng. Tần Văn Bác bước đến vỗ vai nữ nhi:
"Tê Tê ngoan, chuyện này phụ thân sẽ tra xét cho rõ, Ly Nhi tốt như vậy, phụ thân sẽ không để nàng chịu oan ức."

"Dạ." Tần Tê gật đầu.

Cố Ly ở trong phòng luyện công, dù lời đồn nổi lên khắp bốn phía nàng chẳng quan tâm, nhưng ngược lại các thế lực trong kinh thành đã bắt đầu hành động.

Buổi tối, Giang Mễ và Hương mễ chuẩn bị nước nóng, y phục, đồ dùng hằng ngày sau đó lặng lẽ lui xuống. Cố Ly không quen có người hầu hạ, điều này không thay đổi. Nàng vừa cởϊ áσ khoác thì nghe thấy có tiếng bước chân đến gần.

"Ai?"

Ngón tay của Cố Ly bắt lấy trâm cài tóc nhắm thẳng đến yết hầu của người kia một khoảng trong gang tấc.

"Là muội." Tần Tê sợ đến mặt trắng bệch.

Tay Cố Ly nắm chặt, trâm cài biến mất khỏi tay nàng, giống như ảo thuật.

"Ủa?" Tần Tê kinh ngạc, nàng mở tay Cố Ly ra xem: "Đâu rồi?"
"Muội lén chạy vào đây làm gì?" Cố Ly cũng bị dọa sợ, mồ hôi lạnh ứa ra toàn thân, nếu như nàng không dừng tay đúng lúc thì lúc nàng Tần Tê còn mạng đứng ở đây không?

Tần Tê đỏ mặt, cíu đầu nhìn ngón tay, nhỏ giọng nói:

"Người ta cũng muốn tắm rửa."

Cố Ly dứt khoát ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh thùng gỗ nhìn Tần Tê:

"Muội nghĩ hết mọi cách câu dẫn ta à?"

"Ai bảo ngồi trong lòng Ly tỷ tỷ, tỷ vẫn không loạn, tự chủ tốt như vậy?" Đây không phải lỗi của nàng, nàng chỉ muốn ôm ôm hôn hôn với Ly tỷ tỷ sao lại khó như vậy?

"Muội tắm trước đi." Cố Ly đứng lên lấy áo khoác nhưng đã bị Tần Tê giữ lại.

"Ly tỷ tỷ!" Tần Tê nắm tay Cố Ly kéo dây đai bên hông của mình: "Chúng ta cùng nhau tắm, được không?" Tần Tê ghé sát bên tai Cố Ly nói.

Cố Ly ngoảnh đầu lại, nhìn thấy mặt con thỏ nhỏ đỏ bừng, còn đang nhìn chằm chằm xương quai xanh của nàng chảy nước miếng. Nàng nhịn không được lắc đầu nói: "Là muội tự tìm, đừng hối hận." Nói xong, tay nàng nhẹ nhàng kéo một cái, y phục trên người Tần Tê đã rơi xuống đất.
Tần Tê ngượng ngùng nhưng không né tránh. Nàng hi vọng mang cơ thể của mình bộc lộ cho Cố Ly xem.

Ánh mắt của Cố Ly lướt qua từng tấc da tấc thịt trên người Tần Tê, sau đó bất ngờ cúi đầu nở nụ cười.

"Tỷ cười cái gì?" Tần Tê cảm thấy khó hiểu.

Cố Ly giơ tay ôm lấy Tần Tê: "Đều thuộc về ta." nàng cũng là người có tính chiếm hữu.

Tần Tê nghe xong cũng cười nói: "Đúng vậy, đều thuộc về tỷ." Nàng chủ động cởi y phục của Cố Ly, hai người da thịt cận kề, đôi bên đều cảm nhận được trái tim rung động.

Nhiệt độ trong phòng nóng hơn cả nước ấm trong thùng gỗ. Một chiếc thùng gỗ chứa hai người vốn đã rất miễn cưỡng, hơn nữa Tần Tê còn nghịch ngợm, vẩy nước đầy mặt đầy đầu của Cố Ly.

Một tay Cố Ly ôm lấy người kia ép lên vách thùng gỗ, đè người tới cuối cùng cũng làm cho Tần Tê không thể nhúc nhích.
"Ly tỷ tỷ thật xinh đẹp!" hàng lông mi dính nước càng làm cho nét đẹp của Cố Ly trở nên hoạt bát hơn. Tần Tê cảm giác sớm muộn gì nàng cũng chết chìm trong sự xinh đẹp của Cố Ly.

Cố Ly im lặng, nhẹ nhàng hôn lên trán, mắt, mũi, đôi môi... và thẳng một đường xuống dưới của Tần Tê...

Trong phòng ý xuân dạt dào, bên ngoài bốn Mễ nhàm chán ngôi đếm kiến trên mặt đất.

"Nếu chủ tử không ra nước sẽ lạnh đó." Đại Mễ nói.

"Nước lạnh hai vị chủ tử sẽ bị cảm lạnh?" Giang Mễ nói tiếp.

"Có quận chúa ở bên trong, dễ gì để bị cảm lạnh?" Tiểu Mễ tiếp lời.

"Đừng tán dóc nữa, trước tiên nghĩ xem mang nước ấm vào bằng cách nào đây." Hương Mễ nói.

Bốn Mễ nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng quyết định cùng nhau cúi đầu đếm kiến.

Rốt cuộc hai người kia chơi đủ rồi chịu từ trong thùng gỗ bước ra. Cố Ly lau khô người cho Tần Tê sau đó ném vào trong chăn.
"Ly tỷ tỷ!" Tần Tê vẫn không chịu yên.

"Nằm cho đàng hoàng." Cố Ly tự mình lau người, khoác áo trong từ tấm bình phong bước ra. Gọi đám người Giang Mễ nâng thùng gỗ đi.

Mấy người bước vào đều cúi đầu xử lý sạch sẽ mọi thứ chỗ thùng gỗ sau bức bình phong, sau đó lặng lẽ rút lui.

"Đến đây lau tóc." Cố Ly moi Tần Tê từ trong chăn ra, dùng khăn khô lau khô tóc cho nàng. Những việc này từ trước tới nay đều là Tiểu Mễ làm, chỉ là lúc này ai trong đám nha đầu kia dám không biết xấu hổ mà đi vào?

Tần Tê ngoan ngoãn ngồi trên giường để Cố Ly lau tóc cho mình, sau đó cũng giúp Cố Ly lau tóc. Hai nữ tử tuổi còn trẻ, chạm tay vào da thịt trắng nõn mịn màng, quanh quẩn là mùi hương thiếu nữ, động tình cũng tâm ý tương thông. Tiếng thở dốc vụn vỡ từ miệng Tần Tê đều bị Cố Ly nuốt vào trong.
-------Hết chương 39-----

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi