QUẬN CHÚA VƯƠNG TRIỀU DƯỚI THÂN TA

Dương An Phong vẫn điềm đạm như thế mà nhâm nhi tách trà, bởi hắn biết rất rõ Di Tuệ quận chúa sẽ là của hắn, mãi mãi sẽ như vậy. Trang Thiên Dung không phải là người dễ đối phó, ngoài mặt dửng dưng kiêu ngạo nhưng trong đầu luôn đầy toan tính thâm hiểm, khó ai có thể đoán trước được, lần này trở về hoàng cung chắc chắn không phải chuyện bình thường. 

" Ta chỉ muốn biết, lần này ngươi về hoàng cung là có mục đích gì?" Dương An Phong tiếp tục thưởng thức vị trà thơm nhất thời lên tiếng hỏi

" Ta về đây để giành Di Tuệ quận chúa với ngươi.... Ngươi tin không?" Trang Thiên Dung mỉm nhẹ nụ cười, lấy tay chạm vào từng đoạn của thanh sáo trên tay cố tình nói những lời như thế để chọc tức Dương An Phong

" Ngươi chính là muốn khi quân phạm thượng sao?" Dương An Phong nói không hề sai, cướp nương tử của Trung thân vương chính là đồng nghĩa với việc cướp người của hoàng đế, như vậy là khi quân phạm thượng.


" Ta chính là đang muốn khi quân phạm thượng, đem Di Tuệ quận chúa rời xa khỏi tên đần nhà ngươi"

" Nè, Trang đại tiểu thư à... Ta đần bao giờ?" Dương An Phong nhíu mày nhìn nữ nhân đang không ngừng cười trộm kia 

" Không Phải Di An quận chúa vẫn hay gọi ngươi là Phong đần sao? Ta chính là học theo nàng ấy để gọi ngươi thôi"

Dương An Phong cười khổ, thật không nghĩ ra được rằng Trang Thiên Dung bình thường cổ quái như thế nay lại biết đùa giỡn thế này. Nhưng mà... Tại sao hắn ta có thể gọi Di An quận chúa một cách thân mật như thế? Không lẽ giữa hai người có mối quan hệ gì đó?

" Trang Thiên Dung nhà ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với Di An quận chúa?" Dương An Phong cong lên nụ cười hiểm, liếc đôi mắt híp nhìn chầm vào ánh mắt đen thẫm của Trang Thiên Dung

" Quan hệ gì là quan hệ gì.. Không nói với nhà ngươi nữa... ta về tẩm cung.." Trang Thiên Dung chẳng lẽ có quan hệ mờ ám với Di An quận chúa nên khuôn mặt liền trở nên đỏ như vừa mới ăn trúng phải ớt cay


Trang Thiên Dung nhanh chân rời khỏi Phong Tuệ Cung, trên đường đi trở về cung nghỉ ngơi nàng liền gặp phải Di An quận chúa....

" Trang Thiên Dung ngươi mau đứng lại cho bổn quận chúa" Di An nhíu mày chạy đến kéo tay Trang Thiên Dung lại ngay lúc nàng ta muốn trốn tránh " Tại sao ngươi luôn trốn bổn quận chúa"

" Ta thì làm sao có thể trốn người đây quận chúa, người nghĩ quá nhiều rồi.." Trang Thiên Dung ôn nhu quay lại mỉm cười nhìn Di An 

" Rõ ràng là ngươi đang cố tình trốn ta.... Trang Thiên Dung đáng ghét"

Trang Thiên Dung ôn nhu, xoáy sâu vào đôi mắt long lanh của người trước mặt mà nhìn, đôi tay đang đặt trên vai chợt nhẹ nhàng di chuyển đến mái tóc đen dài kia mà vén ra phía sau để ánh trăng thu soi sáng khuôn mặt thanh tú của Di An quận chúa, khoé môi Thiên Dung cong lên đường cong quyến rũ


" Ta thực không trốn tránh nàng, càng không thể trốn tránh nàng"

Di An thực sự bị cuống hút bởi vẻ tiêu sái của nữ nhân trước mặt, đưa tay vòng qua cổ nàng mà nhón người đặt vào môi Trang Thiên Dung một nụ hôn nhẹ " Tốt nhất ngươi nên thành người của bổn quận chúa... Để cả đời này không được phép trốn ta nữa nha" Di An khẽ liếm vành tai Trang Thiên Dung nói nhỏ. Đừng nghĩ nàng yếu đuối như thế chứ? Nàng chẳng khác gì một ôn nhu công đâu nha ~

" Nàng muốn ta thành người của nàng.... Chi bằng nàng biến thành người của ta, để ta có thể dâng hiến tắm thân cả đời hầu hạ nàng... Thưa quận chúa" Trang Thiên Dung như thêm phần sức mạnh của một tên đại sắc lang sau cái liếm tai tình ái vừa rồi từ Di An quận chúa.

Nàng bế sốc Di An quận chúa lên, nhếch môi đưa đôi mắt đầy du͙ƈ vọиɠ luôn hướng nàng mà nhìn khiến cơ thể nàng vì du͙ƈ vọиɠ kia mà hổ thẹn đến mức quay mặt vùi sâu trong khe ngực của Thiên Dung mà giấu đi khuôn mặt đang đỏ hồng lên vì ngại.
"Trang Thiên Dung đừng xem thường bổn quận chúa.... Mau đưa ta về phòng của ngươi"

"Sao không phải là tẩm cung của người a~" Trang Thiên Dung rõ ràng hiểu ý còn cố tình hỏi làm Di An phải buột miệng nói ra

" BỔN QUẬN CHÚA CHÍNH LÀ MUỐN LÀM TRANG PHU NHÂN"

====

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi