QUẬN CHÚA VƯƠNG TRIỀU DƯỚI THÂN TA

Dương An Phong khó chịu khi phải nghe những lời nhục mạ người mình thương yêu từ miệng của những người thân của nàng ấy. Di Tuệ rốt cuộc làm gì sai để bọn họ mang ra mà đàm tiếu?

" Ta thấy Hoàng Hậu nương nương và Minh Ngạn phi rất hợp ý nhau nhỉ? Chi bằng cùng nhau hạ sinh Thái tử hay công chúa để Hoàng Thượng không cần lo lắng"

" Trung thân vương xem ra lo hơi quá cho chuyện hậu cung rồi nhỉ?" Hoàng Hậu ôn nhu thưởng thức miếng bánh hạnh nhân " Thiên Lâm công chúa cũng đã 17 tuổi... Hơn nữa Đại hoàng tử cũng sắp hồi cung rồi... Xem ra ta cũng không cần hạ sinh long tộc cho Hoàng Thượng"

" Có chuyện này hình như hai vị phi tần không biết thì đúng hơn... Đại hoàng tử tuy tài cán hơn người... Nhưng tính tình lại ngang ngược, độc đoán... Quả không xứng là người kế vị ngai vàng của Hoàng Thượng" Dương An Phong nhếch nhẹ môi vờ như cố tình nói ra cho hai người kia trở nên lo lắng


" Chuyện này... Không đến lượt ngươi quyết định đâu Dương An Phong" Hoàng hậu vẫn ngẫu ngữ như thế mà cảnh cáo Dương An Phong. Nhưng người làm sao biết được hắn vốn dĩ không xem lời người nói ra gì cả, hắn một chút cũng không sợ

" Người nghĩ thế nào ta không quan tâm, nhưng ta khuyên người... Trong hoàng cung này tốt nhất đừng quá gây thị phi... Nếu không thực sự không bảo toàn được tính mạng... Ta xin cáo từ" Để lại lời cảnh cáo chắc nịch ở đấy. Dương An Phong ung dung như thế bước đi. Nếu thực sự Di Tuệ xảy ra chuyện bất trắc, Dương An Phong chắc chắn sẽ không tha cho bất cứ ai làm tổn hại nàng ấy

Lúc này đây, khi cả hoàng cung đều nháo nhào lên tìm tung tích của Di Tuệ thì nàng đang tiêu diêu tự tại ngoài cung. Một mình một ngựa đến biên cương phía Tây Bắc tìm hảo bằng hữu của mình là Trịnh Hoài Thương


Nàng nhâm nhi bình rượu hảo hạng trên tay vui vẻ mà cười nói cũng nữ nhân kia

" Ta lần này chính là xuất cung đến đây để gặp ngươi... Tỷ muội tốt của ta tuyệt đối không được bẩm báo cho Hoàng Thượng biết đó"

" Được! Ta sẽ không bẩm báo chuyện này cho Hoàng Thượng biết... Nhưng mà nếu Dương An Phong thực sự tìm đến đây ta không thể giấu được nữa" Trịnh Hoài Thương mỉm cười cố tình trêu đùa nàng

" Ta sẽ không về hoàng cung nữa... Sẽ ở đây cùng ngươi vui vẻ cho đến cuối đời"

" Không được không được... Người phải về hoàng cung a~ Ta không gánh vác nổi chuyện này đâu, nếu không phải là Hoàng Thượng thì cũng sẽ là Trung thân vương... Đầu ta sẽ rơi mất" Hoài Thương cạn chung rượu cùng Di Tuệ nói, theo như nàng đón thì không sớm hay muộn Dương An Phong cũng sẽ tìm đến đây để bắt nữ nhân của hắn về cung mà thôi


Di Tuệ nàng có giận thì cũng đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy chứ? Đâu phải nàng không biết ngoài kia có rất nhiều người muốn biết nàng, còn bây giờ nàng không thể về hoàng cung nữa, nếu về chẳng khác nào nàng tự nộp mạng cho những con quỷ dữ trong hậu cung.

Di Tuệ sau khi đã say khướt trong cơn men nồng đã trở về thư phòng nghỉ ngơi nhưng nàng không hề biết rằng khi vào thư phòng đó chính là lúc tính mạng nàng rơi vào tình trạng thập tử nhất sinh. Nàng bước lên giường nằm mà đi vào giấc ngủ, nàng vốn dĩ không biết trong căn phòng ấy đã có thích khách chờ sẵn để gϊếŧ nàng. Đây vốn dĩ chính là một âm mưu được vạch ra sẵn chờ nàng sập bẫy.

Không dùng dao cũng chẳng dùng kiếm, tên thích khách ấy đã bỏ vào chậu đinh hương một loại bột màu trắng, đó chính là loại chất độc được đặc chế từ bảy loại hoa kịch độc chỉ cần ngửi phải trong thời gian ngắn sẽ mất mạng hoặc không bao giờ tỉnh lại nữa.
" Di Tuệ quận chúa, là ngươi tự tìm đến đường chết, Ta không nghĩ lần này Dương An Phong có thể đến cứu ngươi được đâu... Vĩnh biệt...."

Tên thích khách để lại vài câu nói rồi biến mất trong ánh nến mập mờ.....

Liệu Di Tuệ quận chúa có đủ may mắn để sống sót không?

====

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi