QUÁN CƠM NHỎ CỦA NỮ PHỤ CỔ XUYÊN KIM

Edit: Cá

Khán giả <<Mộng tưởng chi đoàn>> cựu kỳ kích động, chị gái của Lục Trạch, bà chủ nhỏ tiệm Mỹ thực trong trí nhớ mang đồ ăn đến cho Lục Trạch. Nghe nói Lục Trĩ đối xử với em trai rất tốt, phần lớn đồ ăn mới ra trong tiệm lúc đầu là làm cho Lục Trạch, sau mới bắt đầu đẩy ra trong menu.

[sớm nha.]

[ha ha ha ha….. chưa mở live mà nhiều người chờ trong phòng thế nài]

[rất chi là hóng, khi nào chị anh Lục Trạch lên sân khấu zợ]

[Lục Trạch ngày ăn ba bữa]

[ha ha ha ha ha ha……]

[666]

[thật! mỗi lần đến bữa ăn là tui thấy đám người trong canteen muốn xưng huynh gọi đệ với anh Lục lắm luôn á]

[Chắc trưa chị anh Lục mới đến, tui ngồi đây coi anh Lục ăn sáng….. mà hột vịt lộn muối hình như sắp hết rồi]

[Mấy bồ nói xem, lần này chị gái anh Lục mang món gì đến??? Tui thấy lần trước chỉ mang cơm đến ai cũng thèm chảy dãi luôn á]

—–

Lục Trạch dậy sớm vệ sinh cá nhân xong thì chuẩn bị đi ăn sáng, tổ tiết mục cũng chính thức mở live. Còn chưa đi tới canteen anh đã chạm mặt Tôn Duy.

Trong khoảng thời gian này Tôn Duy không có thời gian đến Mỹ thực trong trí nhớ ăn cơm, tổ tiết mục bận rộn đủ thứ chuyện, đến khi có thời gian qua ăn bữa cơm ngon thì tiệm đóng cửa. Cuối cùng Tôn Duy chỉ có thể dựa vào lúc Lục Trạch ăn cơm mà lừa xíu món ngon.

Tôn Duy: “Đi ăn sáng đó hở.”

Lục Trạch chào hỏi: “Đạo diễn Tôn.”

Tôn Duy: “Cậu sao thế Lục Trạch?”

Lục Trạch nghiêm túc nói: “Sắp đến buổi công diễn đầu tiên rồi nên mong ngài đừng đi gần cháu quá, chờ tiết mục kết thúc thì chúng ta hẵng lui tới như cũ ạ. Cháu lo nếu được đánh giá cao thì mọi người sẽ nghĩ là do chú muốn ăn đồ ở tiệm chị cháu.”

Tôn Duy: “Sao có thể chứ, con người chú rất công bằng đấy! Chúng ta là bạn bè, chú là chú quý cháu đấy, hơn nữa với năng lực của cháu thì người có mắt đều biết phân biệt phải trái.”

Chu Việt – người vẫn luôn muốn làm thân với Tôn Duy vừa đi từ trong phòng ra: “……”

Bây giờ tâm trạng Chu Việt khá thoải mái, hôm qua cậu mới nói chuyện với chị gái, hôm nay chị sẽ mang vài món ngon của nhà hàng nổi tiếng đến cho cậu. Chu Việt nghĩ nghĩ, lát sẽ mang một phần ăn ngon cho đạo diễn Tôn, lúc này cậu cũng đi qua chào hỏi với Tôn Duy rồi đi về hướng canteen.

Ngược lại với Tôn Duy đang phiền muộn thì Trần Tuấn Lực đã sáng tác được ba bài hát mới, giờ đây ông vẫn đang bận sáng tác tiếp, tất cả đều viết cho Lục Trạch, chờ sau khi công diễn kết thúc sẽ đưa những ca khúc này cho cậu. Viết cho Lục Trạch một đơn khúc, ông nghĩ bản thân nhất định có thể làm thân với Lục Trạch.

Trở thành bạn bè thân thiết của Lục Trạch đồng nghĩa với việc có thể ăn nhiều món ngon ở Mỹ thực trong trí nhớ.

<<Mộng tưởng chi đoàn>> không cho mang điện thoại vào nhưng Chu Việt vẫn âm thầm mang giấu vào bởi vậy nên anh phí không ít tâm tư.

Chu Việt đứng trong toilet gọi điện cho chị gái mình, giọng nói ép xuống mức thấp nhất có thể: “Chị, chị chuẩn bị đồ ăn sao rồi?”

Chị gái Chu Việt nói: “Chị tới nhà hàng rồi, đảm bảo ăn đứt đồ ăn ở tiệm Mỹ thực trong trí nhớ kia.”

Sáng sớm Lục Trĩ rời giường vệ sinh cá nhân xong liền tuỳ ý cầm cây trâm quấn gọn tóc lên rồi ra cửa đến tiệm.

Lục Trĩ: “Thực đơn hôm nay giống hôm qua, chỉ có tương nấm hương thịt bò và cơm, bán xong thì mọi người về nghỉ ngơi đi.”

Lý Lượng ngóng trông nhìn Lục Trĩ, mắt long lanh long lanh: “Bà chủ nhỏ.”

Lục Trĩ đang cầm quả dứa trên tay: “Hôm nay tôi làm cơm chiên dứa, lát nữa mấy người mang qua cho chủ cửa hàng trái cây bên cạnh nhé! Tiện thể mang cho chị Mỹ Lệ hai phần luôn, còn lại mỗi người một phần. Tôi đến trại huấn luyện thăm Lục Trạch chút.”

Lý Lượng: “Bà chủ nhỏ thật tốt!”

Lục Trĩ ở sau bếp rửa sạch dứa, cắt thành hai nữa rồi bắt tay vào làm cơm chiên. Cô cho dứa vào nước muối ngâm để hương vị trở nên tốt hơn, ngấm đủ. Cô đập trứng và cho gia vị vào làm món cơm chiên, đảo đảo xào xào thấy được cơm trắng dần ngả vàng, mùi thơm nịnh mũi, cuối cùng cho dứa vào tiếp tục đảo đảo xào xào trong nháy mắt vị thơm đậm đà tràn ngập căn bếp.

Phùng Thịnh: “Thơm quá đi, thơm quá trời thơm.”

Lục Trĩ: “Tôi thấy cơm chiến dứa cần nhất chính là vị bên trong, đảo cơm cùng dứa vừa phải để giữ được độ ngọt bên trong của dứa. Người nào thích ăn dứa thì chắc chắn không nhịn được, giống chị cậu đó….. Cậu mang phần này và mỳ ý thịt kho cà chua đến cho chủ cửa hàng hoa quả bên cạnh và chị Mỹ Lệ nhé.”

Phùng Thịnh múc một thìa cơm chiên dứa: “A o a, ăn ngon lắm luôn bà chủ nhỏ ơi.”

Phùng Thịnh lại múc thêm một thìa đầy ú ụ lên ăn xong mới cầm phần ăn Lục Trĩ đưa đi ra ngoài, lúc đu qua Lý Lượng còn cố ý nói: “Cơm chiên dứa ăn ngon quá ta ơi.”

Lý Lượng: “???”

A a a a, anh rất chi là bực mình, thằng cha Phùng Thịnh này ngày càng đáng giận.

Khách hàng đang đứng trước cửa: “???”

“Cơm chiên dứa?”

“Có phải bà chủ nhỏ làm cho em trai không nhở?”

“Bữa trước tui lỡ hỏi chị gái có thể nấu bữa cơm ăn không xong bị bả đánh tui túi bụi.”

“Ha ha ha ha ha ha ha.”

“Tui ngửi được mùi thơm của dứa này.”

“Muốn ăn cơm chiên dứa của bà chủ nhỏ quá đi.”

Lý Lượng nghĩ đến món cơm chiên dứa thì tốc độ ngày càng nhanh, anh muốn bán sạch tương nấm hượng thịt bò này thật nhanh để chạy vào ăn món cơm chiên dứa của Lục Trĩ. Vì tốc độ nhanh chóng của anh mà hàng người xếp ngoài cửa rất vừa lòng với phần ăn trong tay mua được, ai cũng cười ha ha với Lý Lượng.

Lục Trĩ đi ra ngoài bất ngờ gặp Chu Thành An, anh thấy cô liền cười nói: “Vừa lúc tôi thuận đường, tôi đưa cô đến trại huấn luyện luôn nhé.”

Lục Trĩ: “Cảm ơn anh.”

Trong lúc Lục Trĩ làm cơm chiên dứa cho Lục Trạch thì nhóm chat của Mỹ thực trong trí nhớ đã sôi sùng sục, hầu hết đều @Lục Trĩ mong cô cho lên món mới là cơm chiên dứa. Lục Trĩ chưa trả lời vì món này quan trọng phải mua được dứa ngon, nên cô phải hỏi chủ cửa hàng hoa quả xem có thể cung ứng cho cô hay không thì mới có thể quyết định lên món được.

Cùng lúc đó khán giả ở <<Mộng tưởng chi đoàn>> cũng biết lần này Lục Trĩ mang cơm chiên dứa đến cho Lục Trạch.

Chị gái của Chu Việt vẫn luôn chú ý bình luận trên livestream, cô nhìn thấy Lục Trĩ mang cơm chiên dứa đến thì bật cười, đúng là tiệm cơm nhỏ có khác. Hôm nay chị gái Chu Việt mang canh bào ngư đến, chưa nói đến hương vị, trước tiên nguyên liệu nấu ăn so với Lục Trĩ khẳng định là cao hơn nhiều.

Sau khi Lục Trĩ đến trại huấn luyện thì đi cùng nhân viên công tác đến phòng khách chờ Lục Trạch, kết quả cô phát hiện lần này đa phần ai cũng mang theo đồ ăn, còn là đóng gói của Mỹ thực trong trí nhớ.

[Ha ha ha ha ha.]

[Đây là trận chiến PK đồ ăn hở]

[Tui cười ngất, các đại gia muốn đua nhau ăn ăn ăn, chẳng lẽ đây là tiết mục mỹ thực seo????]

[Tui thấy bọn họ không hẳn là muốn mang đồ ăn tới đâu, chẳng qua không chịu được thấy Lục Trạch được ăn ngon mà mình phải ngồi nhìn thôi…..]

[Là đóng gói của nhà hàng lớn kìa!]

[Nhà hàng đó giá vừa cao còn khó mua, đi theo mác cao cấp đó]

[Mỹ thực trong trí nhớ cũng khó mua mà, khách ngày nào cũng đông]

[Tui thấy bà chủ nhỏ làm món gì cũng ngon xĩu~]

[Chưa ăn ở Mỹ thực trong trí nhớ nên hok biết nói gì]

Chị gái Chu Việt và Lục Trĩ ở cùng một phòng, chị gái Chu Việt đặt món ăn đóng gói tinh xảo của nhà hàng lớn lên bàn, thấy camera của tổ tiết mục quay đặc tả thì vô cùng đắc ý, những người khác cũng chú ý nhiều hơn.

“Cô mua ở nhà hàng lớn hả?”

“Nhà hàng lớn này giờ trưa mới bắt đầu mở bán mà, sao cô mua được thế?”

“Cô mua món gì zậy??”

Chị gái Chu Việt cười cười: “Tôi quen biết với chủ nhà hàng lớn nên mua được thôi.”

Nghe lời này Lục Trĩ liền nghĩ đến Phùng Thịnh, vì Phùng Thịnh không có nhận con rể, thần sắc cô khẽ động nhìn qua chị gái của Chu Việt, ngay lập tức được đáp lại bằng một nụ cười. Chị gái Chu Việt cảm thấy Lục Trĩ không thể dựa vào một món ăn mà có thể nhận được lời khen của mọi người.

Chị gái Chu Việt: “Nhà hàng lớn này ăn rất ngon, chỉ có điều giá cao nên đôi khi không mua được, nhưng có cơ hội thì mọi người nên thử nhé!”

Chờ đến khi các thí sinh của <<Mộng tưởng chi đoàn>> vào phòng khách liền đặc biệt nhộn nhịp.

Lục Trạch thấy Lục Trĩ liền chạy nhanh tới chỗ cô: “Chị!”

Lục Trĩ nhìn gương mặt hồng hào của Lục thì rất vui mừng: “Chắc ăn cơm đúng bữa lắm nhỉ.”

Lục Trạch nhỏ giọng nói: “Ngày nào em cũng ăn đủ bữa mà.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi