QUÁN CƠM NHỎ CỦA NỮ PHỤ CỔ XUYÊN KIM



Buổi sáng Lục Trĩ mua đồ ăn đến quán, quét tước lại mặt tiền cửa hàng một lần, vào sau bếp, vừa mới chuẩn bị rửa rau liền nghe được rèm cửa có tiếng, cô đi ra thì thấy bà chủ quán in ấn Chu Mỹ Lệ ôm máy tính qua đây.

Ngồi xuống, Chu Mỹ Lệ nhìn mặt bàn quán Lục Trĩ liền vui vẻ, đây là một bà chủ sạch sẽ, chắc món ăn làm cũng sẽ sạch sẽ, không giống mấy quán cơm khác, đi vào bàn đầy dầu mỡ, nhìn thôi đã không muốn ăn.

Chu Mỹ Lệ ngày hôm qua thức đêm làm xong tờ rơi, nhưng đến lúc lên màu lại có chút do dự, màu xanh có nhiều lắm, màu chàm lam lục xanh thẳm,..., Chu Mỹ Lệ chọn mấy cái màu xanh mình thấy không tồi làm bốn mẫu, để Lục Trĩ chọn một cái, Lục Trĩ chọn màu xanh đen.

Chu Mỹ Lệ: "Ok, chọn cái màu xanh đen này đi, buổi chiều em có thể đến quán chị lấy tờ rơi." Chị khẽ dời mắt, cười tủm tỉm: "Tờ rơi này em muốn dùng trong quán hay phát bên ngoài, nếu em muốn phát thì đã tìm được người chưa, chị có thằng em họ, lúc rảnh sẽ kiếm việc làm thêm, có thể phát tờ rơi, một giờ mười lăm tệ, hoặc là dựa theo số lượng tờ rơi tính tiền cũng được."
Lục Trĩ: "Ôi cảm ơn chị, em còn đang muốn tìm người, giá cả liền dựa theo giờ đi, phát tờ rơi quanh khu dân cư là được rồi ạ."
Chu Mỹ Lệ: "Ok ok, em muốn phát tờ rơi khi nào? Hay là phát từ buổi chiều đến giờ cơm tối đi, lúc này mọi người đều mệt mỏi một ngày, còn phải đi về nấu cơm, nhìn thấy tờ rơi có thể sẽ đến quán em ăn, dù không tới ngay cũng sẽ có chút ấn tượng, đến lúc sau này muốn ra ngoài ăn cơm sẽ nghĩ đến quán em." Chị tiếp tục: "Nếu chị mà nhận được tờ rơi này, nhìn lịch sự tao nhã thế kia nhất định dẽ nhớ rõ."
Suy xét thấy không thành vấn đề, Lục Trĩ cũng đồng ý, hai người dứt khoát quyết định xong, lát sau em họ Chu Mỹ Lệ trực tiếp cầm tờ rơi lại cho Lục Trĩ xem, Lục Trĩ cảm thấy được, em họ Chu Mỹ Lệ liền đi phát tờ rơi.

Khi sắp về, Chu Mỹ Lệ nhìn thực đơn trên bàn, chị nghĩ quán cơm sạch sẽ này, nếu mình không muốn làm cơm, có thể tới nơi này đóng hộp mang về cũng được, kết quả phát hiện thực đơn chỉ viết có hai món, Trên tờ rơi ghi hai món này, chị còn nghĩ đây alf hai món tủ, không ngờ trong quán lại chỉ có hai món thật.

Không có hứng thsu với hai món này, Chu Mỹ Lệ nói: "Bà chủ nhỏ, món quán em hơi ít thì phải."
Lục Trĩ: "Dần dần sẽ lên món mới ạ."

Chu Mỹ Lệ: "Thế sau này có cơ hội, chị sẽ tới quán em ăn cơm."
Hôm nay vị khách đầu tiên là Trương Hủ, cậu ta vội vội vàng vàng chạy vào trong quán: "bà chủ bà chủ, 2 phần Thịt Lợn Cay Chiên Giòn, 1 phần Rau Xà Lach Luộc, thêm 2 phần cơm nữa."
Ngày hôm qua Trương Hủ dùng Thịt Lợn Cay Chiên Giòn ăn khuya, sáng sớm tỉnh lại đánh răng lại bắt đầu nhớ mùi vị ngày hôm qua, tùy tiện ăn một lát bánh mì, không chỉ không đỡ thèm, ngược lại càng kích thích ham muốn ăn cơm ở Mỹ thực trong trí nhớ, muốn ăn không dừng được nên vội vàng thay quần áo rồi chạy tới.

Cơm còn chưa nấu chín, Trương Hủ ở trong quán đợi ba bốn mươi phút, lúc này mới ăn được ăn Thịt Lợn Cay Chiên Giòn với cơm àm mình nhớ thương, cả người thoải mái hẳn.

Hôm nay giữa trưa, Lục Trĩ buôn bán còn tốt hơn hôm qua, cơm là đắt khách nhất, 8 cái bàn trong quán cơm đều đầy, nguyên liệu cô chuẩn bị nấu ăn giữa trưa bị bán hết, rơi vào đường cùng, giấc ngủ trưa của cô chỉ có thể lại biến thành đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn.

Mua nguyên liệu nấu ăn, Lục Trĩ thuận tiện mua một cái nồi cơm điện trong cửa hàng đồ điện, vì cô làm món ăn với cơm nên hôm nay giữa trưa phải dùng nồi cơm điện cắm hai lần cơm, rất nhiều khách hàng đều ngồi đợi rất lâu, mà đều là khách hàng quen, khách hàng mới tới vừa nghe cơm còn phải đợi, trực tiếp đi quán khác ăn cơm, dù sao con phố này thứ không thiếu nhất chính là quán cơm.

Bởi vì mua nồi cơm điện mới, Lục Trĩ lại mua 20 cân chân sau thịt lợn cùng 1,5 cân rau, chờ đến ngày mai buôn bán, nhất định phải bắt đầu gia hạn số lượng tiêu thụ, dành ra thời gian ngủ trưa.

Em họ Chu Mỹ Lệ tuổi không lớn, nhìn rất cởi mở, tới quán Lục Trĩ cầm 200 tờ rơi cho Lục Trĩ xem, trông rất thành thật, tỏ vẻ trước kia chính mình đã phát tờ rơi ở gần đây, 200 tờ tầm khoảng 3 tiếng là phát xong, đây là tiền đề để tờ rơi không bị vớt bỏ tùy tiện, tiền công lấy 60 đồng.

Em họ Chu Mỹ Lệ cầm tờ rơi bắt đầu đi phát, Lục Trĩ nấu hai nồi cơm xong đã bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn, xử lí xong cuối cùng cũng nhàn rỗi được lúc, ngồi gẩy bàn tính lạch cạch, còn bật phim truyền hình trên di động đặt lên bàn để vừa tính vừa xem.


"Quán Mỹ thực trong trí nhớ mới khai trương đây, ăn Thịt Lợn Cay Chiên Giòn ngôn đến kêu bố kêu mẹ, bên cạnh cũng có Rau Xà lach Luộc đặc biệt tươi ngon!"
Những người nhận tờ rơi em họ Chu Mỹ Lệ phát đều cảm thán: "Tờ rơi nhìn đẹp quá, Thịt Lơn jCay Chiên Giòn, Rau Xà Lach Luộc, vừa lúc tôi không biết buổi tối ăn gì, tí đến quán này ăn đi."
Em họ Chu Mỹ Lệ cầm tờ rơi phát quanh khu dân cư, đặc biệt là lối vào, câu jaasy làm việc cũng không có lệ, người khác không muốn cậu ấy cũng không ép làm cho dự tính ba tiếng phát xong phải lên bốn tiếng.

Nghĩ đến 60 đồng, em họ Chu Mỹ Lệ đã nghĩ tới tí cần mua những gì, mua tài lieuj ôn tập này, tiền buổi sáng cậu ấy phát tờ rơi liền dùng để mua quả dưa hấu khao khao chị họ Chu Mỹ Lệ đi, dù sao việc làm thêm cậu ấy có cũng nhờ Chu Mỹ Lệ.

Tới rồi quán Lục Trĩ, em họ Chu Mỹ Lệ nhìn ttám bàn cơm trong quán đầy ắp người, tươi cười tìm Lục Trĩ nhận tiền công, Lục Trĩ vừa mới bưng một đĩa Thịt Lợn Cay Chiên Giòn từ sau bếp ra, nhìn thấy em họ Chu Mỹ Lệ liền bảo cậu ấy chờ một chút, rồi vội vàng chạy đi bê đồ ăn.

Mệt nhọc một ngày, em họ Chu Mỹ Lệ nuốt nước miếng, nhifncasc thwujc kahsch đang ăn ngon lành, cậu ấy cảm thấy mình đói bụng.......!
Đã phát một ngày tờ rơi, em họ Chu Mỹ Lệ đương nhiên nắm rõ giá cả món ăn, Thịt Lợn Cay Chiên Giòn không đắt, mà một phần Thịt Lợn Cay Chiên Giòn của quán cũng rất nhiều, thêm cả còn được miễn phí cơm nữa.

Lục Trĩ thấy bên trong quán ăn có người cầm tờ rơi tới, liền biết em họ Chu Mỹ Lệ không có tùy ý phát tờ rơi cho có, cô cầm 60 đồng tiền đưa cho em họ Chu Mỹ Lệ rồi nói cảm ơn, xong liền phải vào sau bếp bận tiếp.


Em họ Chu Mỹ Lệ: "Từ từ, bà chủ, cho em một phần Thịt Lợn Cay Chiên Giòn!"
Lục Trĩ: "Ok."
Em họ Chu Mỹ Lệ ngồi xuống một cái bàn, lúc này bên trong quán cơm tám cái bàn đầy ắp.

Thực khách ngồi bàn bên cạnh em họ Chu Mỹ Lệ là khách quen từ ngày Lục Trĩ khai trương, ngày hôm qua giữa trưa ăn, buổi tối ăn, hôm nay giữa trưa lại đến tiếp.

"Bà chủ nhỏ này làm đồ ăn ngon lắm, ăn ngon! Sắc hương vị đều đầy đủ, cậu không biết đâu, ăn một miếng thịt lợn, vị xốp giòn non mềm tươi ngon đủ cả, ăn xong rồi hương vị còn lưu lại trong miệng.

Rau Xà Lach luộc cũng đỉnh, rất ngon miệng, có vị vốn có của rau xà lách, cũng không biết sao bà chủ chỉ làm có hai món, chắc là bận, nhưng là chỉ cần hai món này tôi cũng có thể ăn mãi."
"Đừng động vào nước rau xà lách này, tôi muốn cơm ăn, abf chủ nhỏ, cho tôi thêm một phần cơm."
Em họ Chu Mỹ Lệ vừa nhìn người khác ăn, vừa nghe giải thích, nước miếng đều chảy ra, vội vàng lấy tay lau nước miếng, mặt đỏ lên, thế mà làm người ta thèm chảy nước miếng.

Lục Trĩ bưng đồ ăn lên cho em họ Chu Mỹ Lệ xong, cậu ấy liền vội vàng cầm đũa bắt đầu ăn, cậu ấy ăn cơm tương đối mau, lượng cơm ăn cũng khá lớn, ăn xong lại kêu thêm một phần, đso đó còn gọi Rau Xà Lach Luộc, cái gì mà tài liệu ôn tập, lần sau rồi mua.

Sao lại có thể ăn ngon như thế!
Em họ Chu Mỹ Lệ ăn xong mà sư vị bữa cơm vẫn còn đọng lại, ngồi ở bàn ăn cực kỳ thảo mãn, lại gọi thêm một chai Sprite ngồi ở ghế uống mấy ngụm lớn.


Lục Trĩ vừa mới rửa tay xong từ phòng bếp đi ra, nói với mấy thực khách qua mới đây ăn cơm: "Xin lỗi ạ, bán hết rồi."
Thực khách: "Ối, sao mà nay còn bán nhanh hơn hôm qua thế."
Lục Trĩ cười: "Hôm nay đã phát tờ rơi, cho nên khách đến đây ăn tương đối nhiều."
Em hị Chu Mỹ Lệ cầm chai Sprite đi tính tiền, kết quả nghe được hết 66 đồng liềm cảm thấy cả người đều choáng váng, 66 đồng, một buổi trưa cậu ấy mới kiếm lời 60 đồng tiền thế mà đã ăn hết, đã thế còn thiếu tiền.

Lục Trĩ thật sự là bận một ngày có chút mệt, em họ Chu Mỹ Lệ đang trong tâm trạng phức tạp, Lục Trĩ nhìn cậu ấy đánh giá, em họ Chu Mỹ Lệ làm việc nghiêm túc, nhìn bề ngoài cũng sạch sẽ, lại có thời gian rảnh làm thêm, không biết cậu ấy có nguyện ý làm phục vụ cho quán mình không, không cần toàn thời gian, làm bán thười gian nhưu phát tờ rơi là được.

Một giờ, Lục Trĩ thuê cậu ấy hai mươi đồng.

Vốn Lục Trĩ còn tưởng mình phải mất một thời gian nữa mới thuê được người, nhờ công việc bán thời gian của cậu ấy đã giúp Lục Trĩ nghĩ ra việc cô có thể thuê người làm bán thời gian trước.

Lục Trĩ: "Em ngày thường cso nheieuf thời gian rỗi không, nếu giờ cơm trưa và cơm chiều em rảnh, có thể đến quán chị alfm phục vụ bán thời gian, một tiếng hai mươi đồng, làm tốt, cuối tháng có thể thêm tiền thưởng.

Nếu em bận, cũng có thể xin nghỉ."
Em họ Chu Mỹ Lệ kích động, sau đó buột miệng thốt ra: "Quán có bao cơm không ạ?"
**** 20/09/2021 – NTP_1512 ****.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi