QUÂN CƯỚI

Ba ngày sau, Hàn Mai bắt đầu đến làm trong xưởng đóng hộp.

Nhà xưởng này tất cả gồm ba phân xưởng, phân xưởng 1 phụ trách đóng hộp đào, xưởng 2 đóng hộp quả dương mai, xưởng 3 phụ trách đóng hộp quýt.

Hàn Mai được phân tới xưởng số 3. Xưởng trưởng tên là Lâm Bảo Phong, trước kia cũng làm lính, nhưng trong một lần làm nhiệm vụ bị thương ở mắt phải, phải phẫu thuật nên mới giải ngũ. Sau đó vợ của Ngô Bân là Dương Vân Tú mở xưởng, Lâm Bảo Phong dưới sự đề cử của Ngô Bân mới tới đây làm, từ một công nhân bốc vác nho nhỏ lên đến chức chủ nhiệm. Mấy năm trước Lâm Bảo Phong kết hôn với một công nhân nữ trong xưởng là Lý Thu Yến, hiện tại đã có một bé trai ba tuổi.

Lâm Bảo Phong sợ Hàn Mai chưa quen việc nên giao cho cô công việc dễ dàng nhất, đến phân xưởng 3 bóc vỏ quýt.

Thật ra lo lắng của Lâm Bảo Phong là dư thừa, kiếp trước sau khi Lý Khải Dân đi tù, Hàn Mai cũng làm công việc này. Công việc cũng không đến nỗi không đủ sống qua ngày nhưng Lý Khải Dân lúc trước không biết ở bên ngoài đã trêu trọc đến người nào mà cứ cách hai ba ngày bọn họ lại đến cửa đòi nợ một lần.

Ban đầu Hàn Mai chưa biết bọn chúng đến làm gì, còn khách khí mở cửa cho người ta, những người kia vào được rồi liền bắt đầu đập phá đồ đạc trong nhà, sau khi đập phá xong còn đe dọa lần sau đến mà không có tiền sẽ bắt Hàn Mai đi bán.

Hàn Mai lúc ấy cực kì hoảng sợ, ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn cả phòng tan hoang, không biết nên làm cái gì. Cô đã từng nghe qua chuyện có người bị giết vì không trả nổi vay nặng lãi, nhưng lúc ấy cô cũng chỉ là người bình thường, lúc nhàm chán nghe một chút liền quên. Đến khi thật sự xảy đến trên người mình, chuyện này liền hiện ra trong đầu cô. Bọn người đòi nợ này chắc cũng phải có chút bối cảnh, cho dù báo cảnh sát cũng chưa chắc có tác dụng gì.

Sau đó mỗi lần bọn người đó đến, Hàn Mai đều khóa trái cửa, núp trong chăn, chờ bọn chúng đi rồi, cô mới dám ra ngoài. Một khoảng thời gian sau, cô thực sự không chịu nổi nữa, đem phòng bán đi, cầm tiền trốn đến một nhà xưởng trong núi làm thuê. Sau nữa thì bị ngất xỉu khi làm việc, đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện ra bản thân bị ung thư.

Hàn Mai đi tới xưởng số 3 liền nhìn thấy từng thùng quýt chất đống trên đất, một nhóm công nhân nữ ngồi trên ghế đang lột vỏ quýt. Trong số những công nhân đó, Hàn Mai nhìn thấy người cô không muốn gặp – Tào Thải Ngọc.

Hàn Mai không ngờ Tào Thải Ngọc cũng tới làm trong xưởng, lại còn là cùng xưởng với mình. Hàn Mai thật lòng cũng không nguyện ý lại có quan hệ gì nữa với Tài Thải Ngọc, dù sao chuyện bị bỏng lần trước cả hai gặp nhau cũng lúng túng, hơn nữa Tào Thải Ngọc nhìn cô luôn mang theo địch ý, Hàn Mai chỉ sợ có chuyện gì xảy ra nữa sẽ khiến quan hệ của Triệu Kiến Quốc và Đặng Chí Cường rạn nứt. Nhưng nếu cô đi nói với chủ nhiệm lại có vẻ làm cho bản thân thành người nhỏ nhen, vẫn còn đắn đo chuyện lần trước. Trong lúc Hàn Mai còn đang do dự, Tào Thải Ngọc lại lên tiếng.

“Tôi cứ tưởng ai, thì ra là Mai Tử! Đứng ngốc ra ở đó làm gì? Nhanh đến bên này đi.”

Hàn Mai không ngờ Tào Thải Ngọc sẽ nhiệt tình như vậy, nhất thời không phản ứng kịp, đứng yên tại chỗ một lát mới đi tới.

“Giới thiệu với mọi người, đây là vợ của Liên trưởng Triệu Kiến Quốc, Hàn Mai, đây là Tiểu Bản, đây là Vân Nga, còn người này là Tiểu Đỗ….”

Tào Thải Ngọc đem mọi người giới thiệu một vòng, có điều vừa giới thiệu xong Hàn Mai liền phát hiện mấy người bên cạnh đều dùng ánh mắt lạ lùng nhìn mình, có khi dễ có hoài nghi. Hàn Mai không hiểu được vì sao lại thế. Tào Thải Ngọc vẫn rất nhiệt tình, đưa cho Hàn Mai một chiếc ghế nhỏ để cô ngồi bên cạnh.

Hàn Mai nghiêm chỉnh từ chối, rất khách khí nói với mấy người đang ngồi xung quanh, “Chào mọi người, mọi người cứ gọi tôi là Mai Tử, sau này cùng làm việc với nhau, nhờ mọi người giúp đỡ nhiều hơn!”

Hàn Mai nói xong cũng không có ai đáp lại, mỗi người đều duy trì vẻ bận rộn công việc, chỉ có cô gái trẻ tuổi gọi Tiểu Đỗ là nhìn cô cười coi như chào hỏi. Hàn Mai cũng cười đáp lại, không để ý tới những người còn lại, trực tiếp ngồi xuống bắt đầu lột vỏ quýt.

Trên thế giới này có rất nhiều người sẽ thấy mình không vừa mắt, Hàn Mai cô cũng không cần thiết vì những người như vậy mà phải tức giận, đúng không?

Bởi vì trong kiếp trước đã từng làm việc này một thời gian dài, Hàn Mai không cần cố hết sức đã lột vỏ hết một thùng quýt, so ra còn nhanh hơn mấy công nhân khác một chút.

“Chị Mai Tử, chị làm nhanh thật đấy! Em làm ở đây nửa năm rồi mà còn không bằng chị.”

“Nào có như vậy chứ.” Hàn Mai chỉ cười, không có biện pháp, cô cũng không thể nói rằng kiếp trước mình mình đã làm việc này rất nhiều năm được.

“Mai Tử còn lợi hại hơn nữa kia! Mấy người không biết chứ, cô ấy còn mở một quán rượu ở quê đấy. Một phụ nữ, chồng không ở nhà, nhà chồng lại không có ai, cũng không dễ dàng gì. Thế nhưng Hàn Mai lại làm được, không những nấu ăn ngon mà người lại xinh đẹp, đàn ông mà nhìn thấy cô ấy đều yêu thích đó!” Tào Thải Ngọc cố ý lớn tiếng nói tiếp.

Hàn Mai nghe xong lời này liền sầm mặt, lời này mà cũng có thể nói ra được? Cái gì gọi là ‘đàn ông nhìn thấy cô ấy đều yêu thích’?

Công nhân nữ xung quanh nghe xong càng thêm khinh bỉ nhìn Hàn Mai. Phụ nữ nếu quá giỏi giang, người chồng sẽ bị cho là không có bản lãnh, cho nên đại đa số phụ nữ nếu không phải bất đắc dĩ đều không xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, chứ đừng nói đến là làm ăn giống như đàn ông. Như Hàn Mai, chồng không ở nhà, cha mẹ chồng cũng không có, ra ngoài làm ăn buôn bán sẽ bị người khác nói xấu, hơn nữa mấy câu của Tào Thải Ngọc chính là viết lên trán Hàn Mai ba chữ “Không Đứng Đắn” thật to.

Hàn Mai đã nghĩ thái độ Tào Thải Ngọc hôm nay rất quỷ dị, hai lần gặp mặt trước rất rõ ràng là cùng cô không hợp nhau, vừa rồi Hàn Mai còn tưởng rằng cô ta vì chuyện lần trước mà áy náy, không nghĩ tới thật đúng là chó không đổi được tính.

Tất cả mọi người đều nghe được ý tứ trong lời nói của Tào Thải Ngọc, chỉ có Tiểu Đỗ là dùng vẻ mặt sùng bái nhìn Hàn Mai.

“Chị Mai Tử thật lợi hại! Em cũng muốn được như chị, nếu như mở được cửa tiệm vậy thì có thể có tiền cho em trai đi học.”

“Mọi người đừng nghe chị Thải Ngọc nói. Bạn thân của Triệu Kiến Quốc nhà tôi muốn mở tiệm ăn nhưng không đủ tiền vốn, hai vợ chồng tôi lại còn chút tiền tạm thời chưa dùng đến, không bằng đưa cho người bạn kia vay để quay vòng, nhưng người ta sống chết không chịu nhận. Cuối cùng người bạn kia nói số tiền đó coi như góp vốn, kinh doanh có lãi thì hàng năm đưa cho chúng tôi một khoản hoa hồng rồi mới chịu nhận tiền. Tôi và Kiến Quốc không có biện pháp nên đành đồng ý với người ta. Thật ra cũng chỉ là một tiệm cơm nhỏ, đâu phải quán rượu gì đâu! Bình thường tôi cũng không hay đến tiệm, bởi vì mới khai trương nên chưa tìm được đầu bếp, vợ của người bạn kia lại đang mang thai, cha mẹ cũng lớn tuổi, tôi mới đến giúp nấu ăn vài ngày. Chuyện lớn nhỏ trong tiệm đều do một mình người bạn kia quản lý, một người phụ nữ như tôi nào có biết làm cái gì chứ? Để tôi trông nom cũng không trông nom nổi. Nào có được như chị Thải Ngọc nói, một mình cũng có thể mở tiệm được. Nếu như thật sự được, tôi có thể bỏ buôn bán đến bộ đội theo quân sao? Chị Thải Ngọc, chị muốn làm em mất mặt cũng không thể nói như vậy được, da mặt em mỏng lắm.”

Hàn Mai nói nửa ngày cũng không biết đám phụ nữ kia có nghe được ý tứ trong lời cô không, nhưng một lát sau cũng có vài người khách khí hàn huyên với cô đôi ba câu. Còn Tào Thải Ngọc cả buổi sáng đều sầm mặt, điều này làm Hàn Mai cảm thấy rất hả giận.

Từ xưởng về nhà cũng phải một đoạn dài nên Hàn Mai không tính về nhà vào buổi trưa. Xưởng đóng hộp cũng có nhà ăn cho công nhân, nhưng những món ăn kia Hàn Mai thực sự không dám khen tặng, vì thế mỗi sáng sớm cô đều chuẩn bị hai phần cơm trưa, một phần cất trong tủ để Triệu Kiến Quốc ăn trưa, một phần cô mang theo tới xưởng.

Hàn Mai rất chú trọng chuyện ăn uống, một mặt là vì mỗi ngày Triệu Kiến Quốc đều tham gia huấn luyện, hao tốn rất nhiều sức lực, trước kia cô chưa theo quân thì không nói làm gì, hiện tại cô không thể không lo cơm nước cho chồng mình được. Mặt khác bởi vì Hàn Mai cũng thấy đến thời điểm nên có con rồi. Thân thể của cô không tốt lắm, về sau mang thai chỉ cần không chú ý cẩn thận rất dễ bị xảy thai. Hơn nữa chuyện mất đứa bé trong kiếp trước luôn ám ảnh Hàn Mai, cho nên lần này cô càng thêm đặc biệt cẩn thận.

Kiếp trước khi cô biết mình không thể sinh con nữa đã đến rất nhiều bệnh viện, cũng thử qua rất nhiều phương thuốc, trong đó có không ít thuốc điều dưỡng thân thể. Lúc ấy cô luôn cho rằng Lý Khải Dân thay đổi là vì cô không bảo vệ được con của hắn, sau lại không có con được nữa, hắn mới đối xử với cô như vậy, ngày ngày buộc chính mình uống thuốc, bây giờ nghĩ lại mới thấy cô khi ấy thật quá ngây thơ.

Thật ra sau khi Lý Khải Dân bị bỏ tù, một mình Hàn Mai đến nhà máy đi làm cũng có người bày tỏ với cô, dù gì khi ấy cô cũng chưa quá lớn tuổi, dáng dấp cũng xinh đẹp. Nhưng Hàn Mai cảm thấy một người đàn ông sẽ rất khó tiếp nhận một người phụ nữ không thể sinh con, người ta lấy vợ về còn không phải là vì sinh con sao? Gà không biết đẻ trứng, không làm thịt còn giữ lại làm gì? Những người đàn ông kia bày tỏ với cô là bởi vì bọn họ không biết cô là một con gà không biết đẻ trứng.

Ở nông thôn, phụ nữ lấy chồng chỉ khi sinh con xong mới chân chính là người trong nhà, mới có thể ưỡn thẳng lưng làm người. Nếu kết hôn đã mấy năm rồi mà chưa sinh con thì phải chịu sự xem thường của nhà chồng, số mệnh không tốt thậm chí cũng bị chồng xem thường. Có người lấy chồng mấy năm còn chưa mang thai thì chồng đã quang minh chính đại ra ngoài tìm phụ nữ khác rồi. Loại chuyện này người nhà mẹ đẻ cũng không tiện ra mặt lý luận, ai bảo bụng con gái nhà mình không có tiền đồ, đây chính là chuyện đáng xấu hổ cỡ nào! Chuyện hương khói nhà người ta, người nào ra mặt cũng không giải quyết được.

Hàn Mai nghĩ một người phụ nữ mà không sinh con cho chồng chính là thiếu sót không thể bù đắp, hôn nhân như vậy thật sự không bền vững lâu dài được, cho nên sau khi trải qua chuyện với Lý Khải Dân, cô cũng không có ý niệm lấy chồng.

Trong khoảng thời gian này, Hàn Mai đều chú ý chuyện ăn uống của bản thân, thường nấu chút canh điều dưỡng thân thể… ban đêm chân tay cũng không còn lạnh, lúc đến tháng cũng bớt đau bụng hơn, mỗi lần số lượng cũng bình thường, không lúc nhiều lúc ít như trước nữa.

Hàn Mai không uống canh một mình, mà còn lôi kéo cả Triệu Kiến Quốc cùng uống, chỉ là canh bổ máu, đàn ông cũng uống được. Nhưng Hàn Mai không ngờ cô cho Triệu Kiến Quốc uống canh, sáng hôm sau lúc Triệu Kiến Quốc rời giường thì bị chảy máu mũi, rất lâu mới dừng lại. Hàn Mai không khỏi thầm cảm thán, xem ra anh không cần canh bổ này, nếu bắt anh uống thêm có khi lại không còn khỏe mạnh nữa!

Hàn Mai cho Triệu Kiến Quốc một lệnh cấm, phải cai thuốc lá và rượu đến khi cô có thai, đến khi có bảo bảo rồi còn phải xem xét rồi mới quyết định có bỏ lệnh cấm hay không.

Triệu Kiến Quốc không hiểu vì sao hút thuốc lá và uống rượu lại ảnh hưởng đến việc sinh con, anh có thể lấy danh nghĩa quân nhân ra thề, sau khi uống rượu anh ở trên giường còn mạnh hơn! Nhưng vợ anh lại bảo như vậy sẽ sinh ra đứa bé không thông minh, thuốc lá còn có thể ảnh hưởng tới sức khỏe của hai mẹ con, anh cũng không muốn mạo hiểm như vậy nên đành nhịn một chút.

Hàn Mai biết muốn Triệu Kiến Quốc cai thuốc lá sau khi đã hút vài chục năm là rất khó khăn cho anh, nhưng cô cũng không có cách nào khác, vì tương lai có thể bình an sinh ra một đứa nhỏ khỏe mạnh, bất kể nguy hiểm nào, dù chỉ là một chút xíu, cô cũng phải loại bỏ.

Vì để cho Triệu Kiến Quốc lúc cai thuốc có thể nhẹ nhõm một chút, Hàn Mai cố ý mua một bình mật ong lớn, mỗi sáng đều pha một bình trà mật ong để Triệu Kiến Quốc mang theo ra ngoài, buổi trưa anh về ăn cơm lại rót thêm một bình nữa. Triệu Kiến Quốc cũng vô cùng phối hợp, cũng bởi vì anh cảm thấy cổ họng khô ngứa rất khó chịu, vợ lại pha trà cho anh, trà Diệp Tử cho thêm chút mật ong, mùi vị ngọt ngào, không những giải khát mà còn có thể giảm bớt tâm tình khó chịu của anh.

Mấy ngày đầu cai thuốc, buổi tối Triệu Kiến Quốc làm thế nào cũng không ngủ được, đau đầu, nằm trên giường lăn qua lộn lại. Hàn Mai thấy anh như vậy cũng đau lòng, nửa đêm ngồi dậy, nâng đầu Triệu Kiến Quốc gối lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp.

Triệu Kiến Quốc chỉ cảm thấy đôi tay nhỏ nhắn của vợ nhịp nhàng vuốt ve hai bên thái dương, rất thoải mái, cảm giác đau đớn cũng dần biến mất. Cứ thế tựa trên đùi Hàn Mai ngủ mất.

Hàn Mai sợ Triệu Kiến Quốc lúc huấn luyện lại đột nhiên thèm thuốc lá sẽ khó chịu, liền mua cho anh một túi kẹo đường hình thỏ trắng, muốn anh bỏ mấy viên vào trong túi, lúc nào khó chịu trong miệng thì nhai một viên. Nhưng Triệu Kiến Quốc cứng rắn nói anh là đàn ông, không thể trước mặt binh sĩ cấp dưới lại ăn mấy viên kẹo hình dạng kỳ cục của trẻ con được, sống chết cũng không chịu mang theo.

Hàn Mai nhìn anh bướng bỉnh liền tức giận, nhân lúc Triệu Kiến Quốc không để ý, lén bỏ mấy viên kẹo vào túi áo anh.

Kết quả đến tối Hàn Mai đi làm về, liền nhìn thấy đại thần nhà cô đen mặt đang ngồi trên sofa.

Hàn Mai thấy sắc mặt chồng không tốt, cũng không biết người nào chọc anh, lên tiếng thử thăm dò, Triệu Kiến Quốc không nói một lời, trực tiếp bắt Hàn Mai lại, lột sạch quần áo, dùng hết mọi loại biện pháp ra sức giày vò.

Một đêm này, từ phòng khách đến phòng ngủ, từ ghế sa lon đến trên giường, hai người đại chiến đến lúc trời nổi lên ánh sáng yếu ớt mới kết thúc.

Cả người Hàn Mai đau nhức, không có lấy một tia hơi sức ngồi trên giường, cảm giác xương cốt toàn thân đều bị Triệu Kiến Quốc phá hủy, không nghĩ ra bản thân đã làm gì trêu chọc tới anh.

Sự thật là buổi sáng từ lúc ra khỏi nhà cho đến lúc bắt đầu huấn luyện đối kháng, Triệu Kiến Quốc cũng không biết trong túi áo bị Hàn Mai bỏ vào mấy viên kẹo đầu thỏ. Đến khi anh đang làm mẫu động tác lật người đá chân, kết quả là toàn bộ binh sĩ có mặt đều nhìn anh chằm chằm, chính xác là nhìn chằm chằm kẹo đầu thỏ văng ra từ trên người anh.

Đám binh sĩ chưa từng trải qua tình huống này, ngây ngốc đứng tại chỗ, buồn cười lại không dám cười, kìm nén đến nỗi co rút cả mặt.

Sắc mặt Triệu Kiến Quốc thay đổi vài lần, hai tròng mắt nổi lửa, gân xanh trên trán giật giật.

Phạm Bằng đã làm chiến hữu với Triệu Kiến Quốc nhiều năm nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Liên trưởng có nhiều vẻ mặt như vậy. Không cần suy nghĩ cũng biết người có thể làm Liên trưởng tức giận nhưng lại không thể phát lửa, ngoài chị dâu khẳng định không có người thứ hai. Phạm Bằng thầm nghĩ, nếu để Đoàn trưởng Ngô thấy được biểu tình lúc này của Liên trưởng, đoán chừng anh ta phải vui vẻ nhậu mấy ngày!

Chuyện này Hàn Mai nghe Lưu Anh kể lại, Lưu Anh là nghe Lâm Đại Vĩ nói. Sau khi biết, Hàn Mai ôm bụng cười, trong lòng cảm thán thể diện của Triệu Kiến Quốc đều mất sạch rồi, tất cả binh sĩ trong liên đội đều biết hết, còn say sưa thảo luận nữa. Nghe nói sau khi Đoàn trưởng Ngô nghe xong chuyện này liền vỗ tay trầm trồ khen ngợi, còn cố ý gọi Triệu Kiến Quốc vào phòng làm việc hỏi anh có còn kẹo đầu thỏ hay không.

Hàn Mai nghe đến đó liền cảm thấy đêm hôm đó Triệu Kiến Quốc trừng phạt như vậy vẫn coi như là nhẹ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi