QUÂN CƯỚI

Ở quê Hàn Mai có thói quen sau khi đứa bé sang tháng phải ôm về nhà mẹ một chuyến, mẹ Hàn đã bảo Hàn Tĩnh gửi thư đến thúc dục nhiều lần. Nhưng thứ nhất là vì bọn trẻ còn quá nhỏ, đường đi lại xa xôi, cô và Triệu Kiến Quốc lại không có kinh nghiệm chăm trẻ con, trên tàu lại không có phương tiện, ngộ nhỡ bọn trẻ bị cảm mạo nóng sốt thì sẽ cực kỳ phiền toái; thứ hai là vì sau khi qua lại hơn nửa năm thì Ngụy Bình và Đỗ Vân Tú quyết định đi đến kết hôn.

Ngụy Bình không còn người thân nào nên tính toán chỉ làm mấy bàn trong bộ đội, mời mấy chiến hữu thân thiết đến, đơn giản là được rồi. Nhưng cậu lại là một người cao lớn thô kệch, lúc kết hôn phải mua đồ gì cậu đều không biết, cho nên mới đến nhờ Hàn Mai và Lưu Anh giúp đỡ.

Hàn Mai phải chăm con nên không đi được, nên cô viết ra danh sách những thứ cần chuẩn bị, sau đó bảo Lưu Anh và Ngụy Bình cùng đi mua.

Hôn lễ được tổ chức trong hội trường của bộ đội, rượu và thức ăn là do ban cấp dưỡng chuẩn bị, mặc dù mùi vị không ngon lắm nhưng bù lại, không khí rất náo nhiệt.

Sau khi cơm nước no nê, Tạ Phi, Đại Hổ cầm đầu một đám người đòi đi náo động phòng, một mực muốn chen chân vào phòng của đôi vợ chồng son ở trên lầu. Hàn Mai vốn không muốn đi, vừa tan tiệc thì Ngô Bân đã ôm hai bảo bối nhà cô đi đâu rồi, trong lòng cô có chút không yên tâm, có điều cô vừa nhấc chân định đi tìm liền bị cô dâu mới kéo lại.

“Chị Mai Tử…”

Hàn Mai nhìn vẻ mặt cầu khẩn của Tiểu Đỗ, nghĩ cô bé này cũng không dễ dàng gì! Thật xa đến bộ đội, bên cạnh không có người thân nào, da mặt lại mỏng, vừa rồi lúc đi mời rượu, mới bị trêu chọc có mấy câu mà đã đỏ hồng cả mặt rồi, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Nếu ngay cả cô cũng đi mất, sợ là cô bé này sẽ thẹn thùng quá mức mà chạy trốn mất cũng nên.

Nhìn đám binh lính đang say mê cuồng nhiệt kia, thật không biết còn muốn giày vò đôi vợ chồng nhà này như thế nào đây! Hàn Mai nhất thời mềm lòng, bị Dương Vân Tú lôi lôi kéo kéo, chen đẩy trong đám người đi vào tân phòng.

Vừa vào nhà, Tạ Phi đã lên tiếng, “Các anh em yên lặng một chút nào, nghe tôi nói hai câu.”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người yên tĩnh lại.

“Hôm nay là ngày vui của Ngụy Bình và chị dâu nhỏ! Từ hôm nay trở đi, đồng chí Ngụy Bình chính thức cáo biệt kiếp sống độc thân, trở thành chồng của người khác, tương lai còn trở thành cha của người khác, từ đó bắt đầu cuộc sống hôn nhân hạnh phúc! Đề nghị mọi người cho một tràng pháo tay vì điều này!”

“Được…….”

Trong nháy mắt, tiếng vỗ tay vang lên bốn phía, Hàn Mai cũng vui mừng, ra sức vỗ tay. Nhìn đôi vợ chồng son, Ngụy Bình thì cười ngây ngô, miệng cũng sắp toét tới mang tai rồi, Đỗ Vân Tú đỏ mặt, cúi đầu đứng bên cạnh.

Tiếng vỗ tay theo lời nói của Tạ Phi vang lên từng đợt cao thấp to nhỏ, đến khi Tạ Phi phất tay mới ngừng lại.

“Truyền thống của doanh chúng ta là có phúc cùng hưởng, trong nhà có thịt heo thì miệng của người ngoài cũng phải dính được chút mỡ,” Nói xong liền đi đến khoác vai của Ngụy Bình, tiếp tục nói, “Tiểu tử cậu giỏi lắm, về sau mỗi đêm đều có vợ mà ôm, chỉ khổ anh em chúng tôi chỉ có thể tiếp tục ôm gối đầu vừa thối vừa cứng mà ngủ, cậu xem, hôm nay không phải là cậu nên bồi chúng tôi vui vẻ một chút sao?" Nói xong còn nhìn Đỗ Vân Tú đầy ngụ ý.

Ngụy Bình vội vàng kéo vợ mình ra sau lưng, nghiêm mặt trợn mắt nhìn Tạ Phi đang cười gian tà ở bên cạnh.

Đỗ Vân Tú đột nhiên bị Ngụy Bình kéo ra phía sau, không kịp đứng vững nên nhẹ nhàng đụng trúng lưng của chồng, thấy không ai chú ý liền vội vàng đứng thẳng lại, có điều một bàn tay vẫn bị người ta nắm thật chặt, cả lòng bàn tay nóng hầm hập, Đỗ Vân Tú không khỏi lại đỏ mặt.

Tạ Phi thấy Ngụy Bình xù lông lại càng vui vẻ, “Tôi cũng không nhiều lời nữa, người anh em, không phải là tôi làm khó cậu, nhưng hôm nay là ngày vui, không chơi không được!” Quay đầu ra cửa hô lên, “Các đồng chí, tiến vào!”

Nhất thời, vài người từ ngoài cửa vọt vào, trong tay còn cầm theo rất nhiều đồ. Bọn họ kê một băng ghế dài ở giữa nhà, bày mấy cái chén lên trên, trên miệng chiếc chén đầu tiên có một quả trứng gà, nhìn kỹ mới thấy là trứng sống.

Hàn Mai dĩ nhiên là biết đám tiểu tử này muốn chơi cái gì, đơn giản là bắt cô dâu và chú rể phải dùng miệng chuyển trứng gà từ đầu này đến đầu khác của ghế. Thấy Đỗ Vân Tú lo lắng nhìn mình, cô liền khoát khoát tay, ý bảo cô bé yên tâm. Mọi người nháo thì nháo nhưng vẫn có chừng mực.

Dưới sự thúc dục của đám người Tạ Phi, Ngụy Bình cùng Đỗ Vân Tú ngồi xổm xuống sàn, chu miệng chuyển trứng gà sang chén khác. Đừng thấy trò chơi này đơn giản mà khinh thường, thật ra thì nó không dễ chút nào. Bởi vì Ngụy Bình cao hơn Đỗ Vân Tú rất nhiều, cho nên lúc ngồi xổm, miệng của cả hai phải ngang bằng nhau mới được, nhưng vì chiều cao của vợ mà Ngụy Bình phải nghiêng đầu qua một bên, hạ thấp thân thể. Vừa mang trứng gà, còn vừa phải di chuyển lên phía trước, độ khó có thể so với lúc nằm sấp tập bắn được, hơn nữa lúc này cũng không giống như mấy chục năm sau, trước khi kết hôn mà nắm tay cũng không được, chứ đừng nói tới chuyện hôn môi, hiện tại hai người dựa vào gần như vậy, miệng đối miệng, thứ nhất là khẩn trương thì không nói làm gì, thứ hai là không cần người đối diện là ai, bất thình lình nhìn thấy một cái mặt phóng đại cách mình chưa tới 10cm, hai mắt bởi vì nhìn chằm chằm vào trứng gà mà trợn tròn, con ngươi tụ lại vào giữa, không bị hù chết thì cũng bị chọc cho buồn cười, cộng thêm việc Ngụy Bình nghẹo đầu nữa thì càng thêm quái dị.

Hàn Mai đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà che miệng cười. Đám người Tạ Phi lại càng cười đến không còn hình tượng, cố ý phá đám đôi vợ chồng son, một lát lại cọ mấy cái trên cổ Ngụy Bình, một lát lại rung nhẹ băng ghế dài.

Ngụy Bình nín một bụng tức, cậu muốn “Nhất cổ tác khí” mà trải qua cửa ải này, từ đầu ghế đến cuối ghế, không thể ngừng lại, cũng không thể nói một lời nào, nếu không sẽ phải bắt đầu lại, mắt thấy sắp đến đích, Ngụy Bình đành cố nín nhịn không lên tiếng.

(Nhất cổ tác khí: Chữ "cổ" ở đây là chỉ trống trận, còn "Tác khí" có nghĩa là tinh thần hăng hái. Nguyên ý của câu thành ngữ này là chỉ khi bắt đầu chiến đấu thì tinh thần binh sĩ rất hăng hái. Nay thường dùng để ví về nhân lúc tinh thần mọi người đang dâng cao thì làm ngay cho xong việc.)

Đỗ Vân Tú mặc dù vẫn còn xấu hổ nhưng nhìn thấy dáng vẻ kỳ quái của Ngụy Bình thì rất muốn bật cười, có vài lần suýt chút nữa không nhịn được mà đánh rơi trứng gà xuống đất!

Ngụy Bình và Đỗ Vân Tú chỉ còn cách đích có ba chén nữa thì Đại Hổ không biết từ đâu cầm đến một cái máy ảnh, nhảy ra từ trong đám người, chụp liên tục, đèn flash lóe lên, tất cả mọi người theo bản năng đều nhắm mắt lại, chỉ nghe một tiếng “Rắc rắc” và một tiếng “pằng” đồng thời vang lên, đến lúc mọi người mở mắt ra nhìn thì thấy Ngụy Bình đang ôm Đỗ Tũ Vân, hai người nhắm mắt lại, miệng đối miệng, dán thật chặt. Quả trứng gà đáng thương còn chưa kịp hoàn thành sứ mệnh tối nay đã tan xương nát thịt.

Toàn trường nhất thời im lặng như tờ, Đại Hổ là người đầu tiền kịp phản ứng, để máy chụp ảnh xuống, hài hước nói với Ngụy Bình, “Này, tiểu tử cậu cũng thật là, tôi mới chụp hình có hai giây ngắn ngủn mà đã cậu muốn ăn trộm là sao? Nóng lòng như vậy à?”

Vừa dứt lời, mọi người cũng tỉnh hồn lại, cười thật to.

Ngụy Bình cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc nãy cậu rất nghiêm túc giữ trứng gà, chỉ cảm thấy có một luồng ánh sáng chói mắt lóe lên nên tự động nhắm hai mắt lại, nhưng vừa nhắm mắt lại cảm thấy trứng gà sắp rơi xuống, cậu cũng không đoái hoài tới việc gì nữa, vội vàng nghiêng miệng về phía trước, ai biết lại chạm phải một vật âm ấm, mềm mại, hơn nữa vật này còn hướng về phía cậu, cậu phản xạ có điều kiện liền đưa tay ra đỡ, kết quả là xuất hiện một màn vừa rồi.

Ngụy Bình có chút lo lắng liếc Đỗ Vân Tú một cái, chỉ thấy con gái nhà người ta đỏ mặt đến độ có thể nhỏ ra máu rồi, đầu càng thêm cúi thấp, cậu liền biết là cô đang rất xấu hổ. Suy nghĩ một chút mới thấy, mặc dù đoạn đường từ bộ đội đến xưởng đóng hộp cũng không xa, nhưng nửa năm nay số lần hai người chân chính ở cùng nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa phần lớn đều là gặp mặt trong nhà chị dâu. Đừng nói là hôn môi giống như vừa rồi, ngay cả cầm tay cũng chưa từng có, nhớ lại cảm giác mềm mại khi nãy, Ngụy Bình thấy rất hưng phấn, len lén cầm bàn tay nhỏ bé đang giấu dưới ống tay áo của Đỗ Vân Tú.

Đỗ Vân Tú vốn dĩ rất xấu hổ, đang lúc mờ mịt luống cuống thì tay nhỏ được một bàn tay có lực nắm lấy, cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Ngụy Bình cũng đang nhìn mình, thấy cô nhìn sang còn nhẹ nhàng siết chặt tay của cô, nhìn cô cười cười, khiến cô không còn khẩn trương như trước nữa.

Trứng gà đã rơi vỡ, theo quy định lúc đầu thì phải phạt cô dâu uống rượu, nhưng tửu lượng của Đỗ Vân Tú lại rất thấp, uống một chén đầy rượu thì tối nay cũng khỏi cần động phòng luôn. Ngụy Bình dĩ nhiên không muốn chuyện đó xảy ra, muốn uống thay cô nhưng bị một câu “Uống thay có thể, nhưng đàn ông không thể đơn giản uống có một chén được, phải uống hết số chén đặt trên ghế mới được” của Tạ Phi dọa trở về. Tiểu tử kia là cố ý đối nghịch với cậu, trên ghế tổng cộng có 18 cái chén, mặc dù không phải như bình thường là dùng bát canh lớn, nhưng cũng không nhỏ hơn là bao đâu! Nếu cậu uống hết chỗ này mà không say bất tỉnh nhân sự thì đừng nói là động phòng, ngay cả leo lên giường sợ là cậu cũng không làm được, đấy là chưa nói đến số rượu hồi chiều bọn họ đã chuốc cậu. Bọn khốn kiếp kia chính là đang ghen tỵ với cậu, ghen tỵ cậu có thể lấy được một cô vợ nhỏ xinh, cố ý không cho cậu làm việc tối nay! Được, khoản nợ này lão tử đã nhớ kỹ rồi, đợi đến lúc mấy người kết hôn, xem lão tử có trả lại cho mấy người hay không?

Ngụy Bình vừa thầm mắng trong lòng vừa cố tìm ra kế khả thi.

Đỗ Vân Tú cũng gấp, thấy Ngụy Bình cau mày, vẻ mặt khổ nào, suy nghĩ trong chốc lại liền dùng mắt to ngập nước, cầu khẩn nhìn Hàn Mai.

Hàn Mai vừa thấy liền cảm thấy lành lạnh sau lưng, cô vừa làm cha, vừa làm mẹ, vừa là người thân của nhà gái, vừa là người thân của nhà trai, còn thêm cái chức danh bà mối to đùng nữa, sao đến lúc mấu chốt lại đẩy cô đứng ra? Sớm biết thế này, lúc trước cô đã không mềm lòng, hất tay bỏ đi rồi. Hai bảo bối nhà cô còn không biết đang ở chỗ nào đây? Cũng không biết Triệu Kiến Quốc đã tìm được bọn trẻ chưa?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi