QUAN ĐẠO VÔ CƯƠNG


Chân Kính Tài cũng không biết mình ở trong gian phòng này bao lâu rồi. Ánh sáng rất ảm đạm, bốn phía đều là bức tường kín mít. Ông ta không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Khi mình vào đây thì còn cơ hội nào để ra ngoài nữa hay không? Ông ta đây là lần đầu tiên cảm nhận được uy thế của cơ quan chuyên chính.
Bản thân mình không phải là thánh. Mặc dù trong thời điểm này có thể nói là rất cứng rắn, nhưng không có nghĩa mình là kim cương bất hoại. Nếu có người thật tâm muốn hại mình thì có thể dùng trăm phương ngàn kế để khiến mình thanh bại danh liệt. Nhưng thông qua chuyện này để lật đổ mình thì Chân Kính Tài sâu thẳm trong nội tâm vẫn cảm thấy chua xót.
Ông không phục nhưng vẫn không còn cách nào khác. Một khi con người đã bị hạn chế tự do thì cho dù có ngạo mạn cách mấy cũng không còn giá trị nữa.
Hạn chế sự tiếp xúc với thế giới bên ngoài, anh dù có bản lĩnh thông thiên cũng không thoát ra ngoài được.
Mấy chục tiếng đồng hồ này đối với Chân Kính Tài mà nói, quả thực là một ác mộng khó có thể tỉnh lại.
Sau vài lần nhân viên điều tra đến hỏi mình, Chân Kính Tài thậm chí có thể nhớ rõ từng chữ một bọn họ hỏi mình và mình trả lời bọn họ.
Bọn họ không ngừng dùng các loại góc độ để gặng hỏi, từng bước cân nhắc chi tiết. Điều này làm cho Chân Kính Tài có chút sợ hãi, ý thức có lẽ đối phương đã có đầy đủ chứng cứ mà đến.
Cánh cửa rốt cuộc cũng mở ra. Người bước vào là Phó cục trưởng họ Phan. Người này chỉ xuất hiện hai lần, nhưng đều đặt những câu hỏi mấu chốt, Chân Kính Tài phải suy nghĩ rất kỹ mới dám trả lời, kẻo bị cho rơi vào tầm bắn.
- Được rồi, vụ án này chúng tôi cơ bản đã có một bản báo cáo. Anh hiện tại có thể rời khỏi đây.

Phó cục trưởng Phan mỉm cười, vươn tay ra:
- Thật ngại quá, nếu chúng tôi không làm nghiêm thì sẽ không hoàn thành nhiệm vụ. Xin Phó xưởng trưởng Chân thông cảm và hiểu cho.
- Tôi có thể đi rồi sao?
Chân Kính Tài có chút mờ mịt, nhìn đối phương không dám tin.
Lê tấm thân kiệt sức của mình ra khỏi phòng, Chân Kính Tài nhớ đến người nhân viên họ Đường kia đã không ngừng nhắc nhở và ám chỉ đến cảnh cáo mình rằng bọn họ đang nắm những chứng cứ về tác phong sinh hoạt của mình. Chân Kính Tài toàn thân rét run, không nghĩ đến mình là có kết cục như vậy.
- Các người đã điều tra xong?
- Chúng tôi có phương thức điều tra và nhận định vấn đề của mình. Những lời anh nói, trải qua xác minh của chúng tôi thì cơ bản là thật. Còn những vấn đề khác thì không ở trong phạm vi điều tra.
Phan Phương mỉm cười:
- Như thế nào, nghĩ không ra à? Chúng tôi đã đem tình huống của anh trao đổi với Ủy ban Kỷ luật tỉnh Xương Giang và Đảng ủy nhà máy nơi anh làm việc. Cụ thể có vấn đề gì thì anh có thể cùng với Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Đảng ủy nhà máy thảo luận với nhau.
- Phó cục trưởng Phan, tôi đây muốn hỏi một câu. Tôi không hiểu vì sao lại bị điều tra, hiện tại lại không hiểu vì sao lại được thả ra ngoài. Chuyện này tột cùng là như thế nào?
Chân Kính Tài dần dần tỉnh táo lại. Nếu đã thả mình, tuy rằng không rõ ràng lắm đằng sau lưng có nguyên nhân gì. Nhưng Chân Kính Tài cũng tin tưởng nếu mình hỏi một hai câu cũng không đến mức phát sinh biến hóa gì.
- Theo tính chất thì có thể loại trừ việc anh nhận hối lộ, nhưng trong công tác của anh lại có sơ suất. Dù sao thì anh cũng là cán bộ lãnh đạo của Đảng.
Phan Phương khẽ mỉm cười.
Sau khi rời khỏi nhà khách, Chân Kính Tài vẫn còn nhớ câu cuối cùng Phó cục trưởng Phan nói với ông: “Bạn trai của con gái ông khá tốt”. Không biết ông ta nói như vậy là có ý gì?

Chân Tiệp chưa hề có bạn trai. Con bé chỉ chuyên tâm vào học hành, chứ không hề nói đến chuyện yêu đương.
Chân Ny thì tuy rằng đang có mối quan hệ yêu đương với Lục Vi Dân, nhưng quan hệ giữa hai người cũng chưa rõ ràng lắm. Chính bản thân Chân Kính Tài cũng không xem trọng mối quan hệ giữa hai người, nhất là Lục Vi Dân hiển nhiên là không thể lưu lại Xương Châu.
Chẳng lẽ Lục Vi Dân lại đáng để cho Phó cục trưởng Phan nói một câu như vậy? Nếu thật thế thì quả là đáng chê cười.
Chân Kính Tài không hiểu ra sao, mãi cho đến khi nhìn thấy Chân Tiệp và Lục Vi Dân đứng cạnh xe taxi đợi mình, thì mới hiểu ra được chút ít.
Ngồi trên xe taxi về nhà, Chân Kính Tài cảm thấy khiếp sợ và hoang mang. Ông không thể tưởng tượng hết mọi việc đã xảy ra.
Không sai, Ủy ban điều tra trung ương tuy rằng không điều tra được gì nhưng cũng không có nghĩa là bản thân mình không có tỳ vết nào. Bản thân mình cũng không đem nộp gì hết. Tuy rằng có rất nhiều người chính bản thân dơ bẩn không chịu nổi nhưng cũng không ai gây trở ngại cho bọn họ.
Vị Phó cục trưởng Phan kia nói rất chuẩn xác. Chính bản thân mình tuy không hề ăn hối lộ, nhưng lại tồn tại những vấn đề khác.
Họ Phan thậm chí rất mịt mờ nêu lên phản ứng tác phong cuộc sống của mình. Điều này làm cho Chân Kính Tài không kìm nổi phải đổ mồ hôi hột. Nếu đối phương thật sự muốn đối phó với mình thì bản thân mình chỉ sợ là khó mà ra khỏi cái nhà khách đó.
Lục Vi Dân không ngại cực khổ cùng với nhân viên điều tra đi huyện Quảng Bình tìm Trương Sinh Vân ra làm chứng, khiến cho bản thân ông ta thoát khỏi trách nhiệm. Nhưng Chân Tiệp cũng nói thêm Lục Vi Dân chẳng những mang cô đi để đàng hoàng phản ánh vấn đề, hơn nữa còn đến bưu điện gọi một cuộc điện thoại đường dài. Hẳn là một cuộc điện thoại rất quan trọng.
Cuộc điện thoại có tác dụng gì đối với bản thân ông thì ông không hiểu hết. Nhưng ông rõ ràng cảm giác được thái độ của nhân viên điều tra ngày đầu tiên với ngày hôm sau hoàn toàn khác hẳn.

Phó cục trưởng Phan đại khái là đem Lục Vi Dân thành bạn trai của Chân Tiệp, nên mới nói một câu đầy thâm ý như vậy.
Từ “khá tốt” phát ra từ miệng của Phó cục trưởng Phan không chỉ đơn giản là khá tốt như vậy. Sau lưng còn có ngụ ý nào khác. Chân Kính Tài không nghĩ ra nếu Lục Vi Dân có bối cảnh đặc biệt sau lưng thì còn cần gì một lòng một dạ vào nhà máy nữa.
Lục Vi Dân về nhà ngủ một giấc. Mọi chuyện hắn có thể làm đều đã làm xong. Chân Kính Tài có thể bình an thoát thân. Hai ngày qua, tuy rằng đã có một chút tin đồn nhưng Chân Kính Tài xuất hiện tại nhà máy thì hết thảy mọi lời đồn đại đều sụp đổ. Thậm chí mọi người còn nói lời an ủi Chân Kính Tài.
Trước khi ngủ, Lục Vi Dân sắp xếp lại suy nghĩ của mình hai ngày qua.
Mình đã lợi dụng được chuyện này để củng cố địa vị của mình ở Chân gia. Sau vụ này, Diêu Bình muốn làm lung lay vị trí của mình thì còn khó hơn lên trời, nhất là Chân Kính Tài đã chặt đứt khả năng Diêu Chí Bân tiếp nhận chức vụ Phó xưởng trưởng.
Kết bạn với Phó cục trưởng Ủy ban Kỷ luật trung ương, đồng thời cũng tiếp xúc được với gia tộc Tào Lãng, ngày sau còn có thể có nhiều cơ hội hơn. Đây chính là một thu hoạch lớn nhất. Phan Phương đối với mình cũng vô cùng tò mò, mà mình cũng lưu lại cho Phan Phương một ấn tượng vô cùng tốt.
Đồng thời, mối quan hệ giữa mình với Chân Kính Tài và Quách Trương lại càng thêm sâu sắc. Mà cán bộ nhà máy 195, thậm chí là cán bộ thành phố Xương Châu, tỉnh Xương Giang cũng có sự giao lưu với nhau. Trong trí nhớ của Lục Vi Dân, năm 1995, Quách Trung được bổ nhiệm đến Xương Châu làm Phó Chủ tịch thành phố. Chẳng qua là sau khi chuyện này xảy ra, quỹ đạo lịch sử của nhà máy 195 đã xảy ra độ lệch, còn có thể vận hành như lúc trước nữa hay không thì Lục Vi Dân cũng không biết rõ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi