QUÂN ĐOÀN DỊ NĂNG



Đặng Lâm thức dậy sau khi hết thuốc mê, anh nhìn thấy bản thân đang nằm giữa cơ số máy móc thiết bị y tế, trên tay còn đang ghim truyền dịch.

Phía xa xa trên ghế sofa, Đào Hạnh đang ngồi chăm chú ghi chép gì đó.
Đặng Lâm nhổm người muốn ngồi dậy, lại bị Đào Hạnh tuy không ngẩn mặt khỏi ghi chép nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở.
"Bỏ ý định đó đi.

Nằm xuống cho tôi."
Đặng Lâm vô thức nghe lời mà nằm xuống.

Lúc này anh bỗng cảm nhận từng cơn đau toàn thân ập đến.

Đặng Lâm nhịn không được khẽ rên lên một tiếng.

Đào Hạnh thả ghi chép xuống, bước đến quan sát chỉ số của những thứ máy móc kia, sau cùng mới nhìn tới Đặng Lâm, từ trên cao nhìn xuống trào phúng.
"Sao? Cảm nhận được rồi đúng không? Còn ỷ lại mình khỏe mạnh để chống đỡ nữa không?"
Đặng Lâm đau đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không phản bác được.

Dù sao đúng là anh chống đỡ không nổi.
Đào Hạnh đứng nhìn Đặng Lâm cố chịu đựng đau đớn mất một lúc mới hài lòng tiêm giảm đau cho anh.

Miệng không quên làu bàu.
"Tôi cho anh lần sau ảo tưởng sức mạnh.

Cơ thể thì nát tươm còn ra vẻ hiên ngang lẫm liệt.

Còn có lần sau tôi cho anh liệt luôn."
Đặng Lâm sau khi được tiêm giảm đau thì thở dốc một hồi mới khó khăn mở miệng.
"Tôi đã làm gì anh đâu, làm sao mà phải khó khăn với tôi thế?"
"Anh còn dám nói? Tôi vừa quay lại là đã thấy một màn phun máu như phim kinh dị.

Anh có biết giải quyết xong chuyện của anh tốn bao nhiêu sức khỏe và tinh thần của tôi không hả?" Đào Hạnh vừa dùng ống tiêm rút dung dịch bên trong lọ thuốc ra, vừa mắng Đặng Lâm.
"Lúc đó có chuyện gấp quá mà..." Đặng Lâm mở miệng nói được một nửa thì chợt nhớ đến điều gì, lại muốn ngồi dậy.
Đào Hạnh đang chuẩn bị tiêm thuốc nước vào chai truyền nhìn thấy động tác của Đặng Lâm thì phát cáu lên.

"Có thôi đi không hả? Anh như thế này thì làm được cài gì?"
"Tôi..." Đặng Lâm nhấc tay muốn đẩy Đào Hạnh đang ngán đường mình ra thì phát hiện trên chân mình đang đeo một cái vòng màu đen ôm sát lấy cổ chân.

"Cái này là...?"
"Anh nhìn thấy rồi đó.

Vòng AA.

Chúng tôi thừa biết anh không yên phận cho nên đã khóa chân anh lại." Đào Hạnh tiêm xong thuốc nước quay lại cười đắc ý nói với Đặng Lâm.
Đặng Lâm mặt xám như tro ngả ra giường.

Không sử dụng được năng lực anh lấy gì đi điều tra tung tích công chúa? Không được, ít nhất cũng phải chỉ huy từ xa.

Vậy là Đặng Lâm một lần nữa ngẩn đầu nhìn Đào Hạnh, mà lần này lại dùng ánh mắt vô tội đáng thương nói.
"Không cho tôi đi cũng được.

Tôi sẽ ngoan ngoãn nằm đây.

Nhưng mà ít nhất cũng cho tôi sử dụng điện thoại hoặc là máy tính bảng chứ."
Đào Hạnh nhìn Đặng Lâm đang cố năn nỉ mình thì mềm lòng, nhưng cuối cùng vẫn quay đi nói.
"Tôi đi hỏi mẹ của anh.

Nếu dì không cho phép thì ráng chịu, tôi cũng không giúp được đâu." Nói xong Đào Hạnh bỏ ra ngoài, có lẽ là thật sự đi hỏi tiến sỹ Mai.
Dì? Hai người đó thân với nhau vậy sao? Đặng Lâm tự hỏi trong lòng như vậy.
Chỉ một lát sau Đào Hạnh trở lại cùng với tiến sỹ Mai.

Bà làm một loạt kiểm tra cho Đặng Lâm, sau đó hỏi mấy vấn đề, lại ngồi mắng mỏ mất một lúc lâu.

Cuối cùng bà cũng thở dài nói.
"Có thể cho con sử dụng thiết bị điện tử.

Với điều kiện là con phải ở yên trong phòng này nửa bước cũng không được đi ra.


Hơn nữa không được sử dụng quá mười hai giờ đêm.

Nếu con không làm được thì đừng có mơ chạm đến điện thoại hay máy tính bảng."
Đặng Lâm định há miệng cam kết thì tiến sỹ Mai đã bổ sung.
"Hạnh nó sẽ ở lại trông chừng con, ngoài cửa cũng có bảo vệ canh gác hai tư giờ."
"Hạnh???" Đặng Lâm nghi hoặc hỏi.
"Là tôi." Đào Hạnh ở một bên lúc này mới lên tiếng.

"Họ Đào tên Hạnh.

Đào Hạnh."
Đặng Lâm, "..." Anh nói tên thật cho mẹ tôi biết mà chỉ báo cho tôi mỗi cái họ? Anh là đồng đội của tôi hay của mẹ tôi?
Đào Hạnh liếc nhìn biết anh ta nghĩ gì, chỉ cười mà không nói.

Tiến sỹ Mai đứng dậy, chốt câu cuối cùng trước khi đi.
"Nói tóm lại, đừng có hứa suông cái miệng rồi tìm cách bỏ trốn."
Đặng Lâm nghẹn họng, quả nhiên không ai hiểu con bằng mẹ.

Anh lắc đầu cười khổ, anh đúng là muốn chạy trốn, nhưng mà tình hình này thật sự là chạy không thoát.
Buổi chiều Đào Hạnh thực sự mang thiết bị điện tử đến cho Đặng Lâm, bao gồm điện thoại, máy tính bảng, laptop.

Đặng Lâm vừa nhìn thấy là muốn chộp lấy nhưng bị Đào Hạnh ngăn lại, vì đã đến giờ kiểm tra định kỳ mỗi ngày.

Thật vất vả trải qua một cuộc kiểm tra, khi tất cả các chỉ số ổn định Đào Hạnh mới để Đặng Lâm sờ vào mấy thiết bị điện tử.

Cuối cùng trong phòng bệnh xuất hiện cảnh tượng Đào Hạnh ngồi sofa ghi chép đánh máy lật tài liệu tra cứu, trên giường Đặng Lâm lách cách gõ phím, chốc chốc lại nhìn vào máy tính bảng.

Không ai nói với ai câu nào.

Khung cảnh thoạt hình hài hòa nhẹ nhõm.
Đặng Lâm cầm tới thiết bị chuyện đầu tiên chính là liên lạc với Jiro.


Anh muốn biết rõ tình hình lúc công chúa xảy ra chuyện, đáng lẽ cần phải hỏi hai tên vô dụng Lê Tam Lý Tứ nhưng mà hai người bọn họ vừa bị Tổng bộ triệu hồi về chờ điều tra lãnh phạt, ngay cả cơ hội lấy công chuộc tội cũng không có.

Thế nên người có thể hỏi chỉ còn Jiro.
Chuông điện thoại reo hai tiếng, bên kia Jiro lập tức bắt máy.
"E205? Hiện tại anh ở đâu? Công chúa xảy ra chuyện rồi!!!"
"Anh Tamura, bình tĩnh.

Tôi đã biết chuyện.

Hiện giờ tôi không thể đích thân đi điều tra được." Đặng Lâm bất đắc dĩ nói.
"Anh nói vậy là sao? Hiện giờ anh có nhiệm vụ khác?" Jiro ngữ khí nặng nề hỏi.
"Tôi vừa kết thúc nhiệm vụ rồi.

Nhưng mà tình trạng của tôi khá tệ..." Nói chưa hết câu Đặng Lâm đã cảm thấy chân mình bắt đầu nhói lên.
Vừa nghe động tĩnh phía Đặng Lâm, Đào Hạnh ngẩn đầu nói.
"Thuốc giảm đau hết tác dụng rồi.

Cậu chịu đựng được không? Chiu đựng được thì tốt hơn, nhưng nếu không chịu được nữa tôi sẽ tiêm cho cậu một mũi giảm đau nữa."
"Tôi không sao, tôi chịu được." Đặng Lâm hít thở sâu một hơi rồi quay lại nói chuyện với Jiro.

"Anh có thể nói cho tôi tình hình lúc công chúa xảy ra chuyện được không?"
Jiro nghe đối thoại ngắn giữa Đặng Lâm và Đào Hạnh thì hiểu rằng anh đã bị thương cho nên thở dài nói.
"Được rồi, chuyện là thế này..."
Ngày hôm đó công chúa đến Viện bảo tàng chứng tích chiến tranh để tham quan.

Trong quá trình không có chuyện gì xảy ra cả, thế nhưng lúc ra về thì gặp một đám người bán hàng rong bị công an giải tán đang chạy trối chết.

Đang lẽ lúc đó Lê Tam đằng trước, Lý Tứ ở đằng sau bảo vệ công chúa tránh sang một bên là được.

Nhưng hai tên ngốc đấy lại một mực cùng chắn phía trước, kết quả là công chúa thần không biết quỷ không hay biến mất.
Jiro nói xong thì tự trách.
"Nếu lúc đó tôi ở lại không đi lấy xe là được rồi.

Lần đó vì không muốn gây động tĩnh quá lớn, cận vệ của công chúa chỉ có tôi và một người nữa cùng với Lê Tam Lý Tứ.

Những người còn lại tản ra trông chừng phía xa, nhưng cuối cùng cũng để mất dấu công chúa."
"Tôi hiểu rồi." Đặng Lâm ghi chú lại những điểm cần chú ý, sau đó an ủi Jiro mấy câu rồi cúp máy.

Đặng Lâm nhìn những trọng điểm mà mình vừa ghi chú lại, sau đó lại nhấc máy gọi đi.

Phía bên kia Ngọc Minh nhanh chóng bắt máy.
"Minh đây ạ."
"Tiến độ của mấy đứa thế nào rồi?" Đặng Lâm trực tiếp hỏi, không lòng vòng.
Ngọc Minh đang nằm nghiêng trên sofa, vừa nghe tới đây thì bất giác thẳng người lại nghiêm túc nói.
"Tụi em tìm ra một cái chợ người anh ạ.

Anh tin được không, thế kỉ này rồi mà vẫn còn chợ người.

Chúng bán từ trẻ em đến người lớn."
"Ừm.

Công chúa nước J vừa bị bắt cóc mất.

Anh có linh cảm sẽ liên quan đến bọn buôn trẻ em này." Đặng Lâm gõ gõ ngón tay lên laptop.
"Công chúa? Lớn chuyện rồi đấy nhỉ?" Ngọc Minh siết chặt nắm tay.
"Ừm, anh có một vài manh mối.

Có thể bên Tổng bộ có điều tra rồi, nhưng mà em và Ngọc vẫn soát lại cho anh đi.

Anh sẽ gửi mail cho em." Đặng Lâm một tay giữ điện thoại, một tay gõ phím.
"Được.

Em chờ mail của anh." Ngọc Minh đáp ứng, sau đó lại rụt rẻ hỏi.

"Anh Lâm, sức khỏe anh sao rồi?"
Đạng Lâm khẽ cười nói.

"Anh ổn rồi, hai đứa đừng lo."
Nói xong Đặng Lâm gác máy.

Sắp xếp được mấy chuyện này rồi nhưng mà bản thân anh nằm đây không thể tự mình ra tay nó là điều gì đó rất khó chịu.

Anh không an tâm.
Đặng Lâm suy nghĩ mất một lúc, sau đó đi tới quyết định.
"Gọi thằng đó thôi." Đặng Lâm lẩm bẩm, tay tìm đến một số điện thoại rất lâu rồi không liên lạc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi