QUÂN ĐOÀN DỊ NĂNG



“Tiến sỹ, mẹ có trong đây không?”
Đặng Lâm đứng trước phòng tiến sỹ Mai nhấn nút gọi vào bên trong.

Chỉ chốc lát sau, cánh cửa hợp kim nặng nề mở ra.

Đặng Lâm thoải mái bước vào, liếc mắt đánh giá bốn phía.

Ừm, vẫn không có gì thay đổi so với lần trước anh tới chỗ này.
Một người phụ nữ mặc blouse bước ra từ phòng thí nghiệm, bên trong khói trắng mù mịt không biết là vừa làm cái gì.

Đặng Lâm nhìn vào trong phòng kính bên kia, lại nhìn người phụ nữ vừa bước ra cười nói.
“Tiến sỹ Mai, mẹ vừa làm hỏng cái gì đúng không?”
Tiến sỹ Mai nhìn con trai đang trêu tức mình thì cũng cười, bà tháo kính bảo hộ xuống điềm nhiên nói.
“Làm sao nào? Cậu ba hôm nay đến đây trêu đùa mẹ chăng?”
“Làm sao con trêu đùa mẹ được.

Con có chuyện…” Đặng Lâm kéo ghế ngồi xuống trước bàn làm việc của tiến sỹ Mai.
“Nhìn xem con trai ngoan bình thường chẳng thấy mặt, chỉ khi có chuyện mới mò đến tìm…”
“Con bị cảm.” Đặng Lâm không vòng vo, trực tiếp nói vào vấn đề chính.

“Có vẻ như hôm qua ngâm nước hơi lâu cho nên con cảm thấy khó chịu trong người rồi.”
Tiến sỹ Mai nghe xong không nghĩ nhiều, lập tức muốn gọi điện thoại cho hệ thống y tế, nhưng bị Đặng Lâm ngăn lại.
“Mẹ, không nghiêm trọng đâu.

Bây giờ chỉ là một chút xíu mệt mỏi.

Cho con vài đơn thuốc là được.”
“Lâm, chẳng phải con nên cẩn thận với sức khỏe của mình hơn sao?” Tiến sỹ Mai thở dài, mở ngăn tủ lấy ra hai hộp thuốc.

“Thể chất của con không giống những người khác.

Mấy loại thuốc này cũng sắp không còn tác dụng với con nữa rồi.


Hiện tại con có nhiệm vụ chứ?”
“Có, ngày mai xuất phát.”
“Vậy thì sau khi xong nhiệm vụ thì nhanh trở về đây.

Mẹ cần kiểm tra tổng quát cơ thể con.”
“Chẳng phải còn hai tháng nữa mới đến kiểm tra định kỳ sao?” Đặng Lâm nhận lấy hai hộp thuốc, lơ đãng hỏi.
“Bởi vì con đã bị cảm lần thứ ba trong vòng sáu tháng.

Mặc dù không nghiêm trọng nhưng đó thực sự là tần suất đáng lo ngại.” Tiến sỹ Mai ngồi xuống ghế rầu rĩ nói.
“Mẹ, chắc là mẹ cũng có thông tin hành lang rồi.

Ba tháng sau có lẽ con sẽ rời viện.

Bọn họ mới thành lập một khu căn cứ mới, bên đó sẽ bổ sung người từ viện chúng ta.”.

Truyện Trọng Sinh
“Mẹ có nghe thấy chuyện này.

Làm như vậy chẳng phải mạo hiểm quá sao? Dù cho các con vẫn chấp hành nhiệm vụ, nhưng để tách khỏi viện thì vẫn chưa đủ khả năng.” Tiến sỹ Mai hai tay đan vào nhau, tỏ vẻ hết sức bất mãn với việc điều động nhân lực từ viện.
“Dù sao thì nếu như tình trạng cơ thể như thế này thì con sẽ gặp rắc rối lớn.” Đặng Lâm mân mê hai hộp thuốc trên tay nói.

“Đến lúc đó con không thể tùy tiện trở về viện để lấy thuốc được.”
“Mệnh đề nan giải đấy.” Tiến sỹ Mai nói.

“Mẹ cũng biết cả đời con cũng không thể sống mãi với tình trạng thế này được, nhưng mà…”
“Được rồi.

Vậy tất cả nhờ vào mẹ.

Con đi đây.” Đặng Lâm đứng dậy bước ra cửa.
Trước khi đi anh còn quay lại nháy mắt một cái khiến tiến sỹ Mai bật cười.


So với người anh trai điềm tĩnh thì Đặng Lâm hoạt bát hơn nhiều.

Nghĩ đến người con trai lớn, tiến sỹ Mai chợt tắt nụ cười lâm vào suy tư.
Đặng Lâm trở về phòng uống hai viên thuốc, xếp mấy bộ quần áo và một vài thiết bị cần thiết sau đó nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Bởi vì thuốc có tác dụng, cho nên anh dần chìm vào giấc ngủ.
Cũng bởi vì tác dụng của thuốc, cho nên Đăng Lâm ngủ một mạch đến chiều tối, và chỉ thức dậy khi tiếng chuông báo động vang vọng khắp nơi trong viện.
Bên ngoài mọi người chạy nhốn nháo, chỉ riêng Đặng Lâm vẫn nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà bình thản đến lạnh lùng.

Có tiếng nổ ở đâu đó vọng lại, rồi tiếng dã thú gầm gừ, tiếng bộ đàm liên lạc.

Tất cả những âm thanh ấy cứ như một vòng xoáy lặp đi lặp lại.

Mùi máu tanh bắt đầu thoang thoảng trong không khí, bắt đầu có những tiếng thét chói tai cất lên.
Đặng Lâm vẫn bình tĩnh nằm đó, nhìn lên trần nhà trong căn phòng tối như muốn nuốt chửng tất cả.

Một bàn tay mềm mại dịu dàng đặt lên mắt anh.

Đặng Lâm chậm rãi nhắm mắt lại, mặc kệ những ồn ào xung quanh, mặc kệ tất thảy.
Đặng Lâm một lần nữa mở mắt, trần nhà lúc này không còn là màu đen vô tận mà là một màu trắng tinh có phần hơi chói mắt, cùng với mùi thuốc khử trùng gay mũi.

Anh thử cử động thân thể, ngoại trừ có một chút thoát lực thì hoàn toàn không có vấn đề, chỉ là tay trái vẫn đang ghim kim truyền dịch.
Một nhân viên y tế mở cửa bước vào, trên tay cầm máy tính bảng, nhìn thấy Đặng Lâm đã tỉnh thì cất tiếng hỏi.
“Cậu có thấy khó chịu ở đâu không?”
Đặng Lâm tự cảm nhận cơ thể một chút, sau đó lắc đầu.

“Không sao cả, hơi thoát lực.” Dừng một chút, anh lại hỏi.

“Sao tôi lại ở đây?”
Nhân viên y tế vừa kiểm tra tình trạng Đặng Lâm thông qua thiết bị đo đạc bên cạnh giường vừa nói.

“À, không sốt nữa rồi này.

Tình trạng cơ thể ổn định.

Tốt.

Cậu hỏi vì sao cậu nằm đây ấy hả? Mấy tiếng trước cậu sốt cao quá, hệ thống trong phòng cậu hú còi báo inh ỏi nên bên y tế bọn tôi mới phải can thiệp.

Lần thứ mấy trong năm nay rồi ấy nhỉ?”
“Lần thứ tư.” Đặng Lâm bóp trán thở dài nói.

Đúng là lần thứ tư trong năm nay anh sốt cao đến mức phải vào phòng y tế rồi.
“Hóa ra cậu cũng đếm nữa hả?” Nhân viên y tế dời mắt khỏi màn hình thiết bị, nheo mắt nhìn Đặng Lâm.

“E205, tình trạng cơ thể của cậu không cần phải nói thêm đâu ha? Cậu có thể chú ý một chút không?”
“A tôi biết rồi mà.” Đặng Lâm kéo khóe môi nhợt nhạt cười.
Nhân viên y tế thấy vẻ mặt cà rỡn của Đặng Lâm thì lắc đầu chịu thua.

Tên nhóc này có bao giờ nghe lời ai đâu.
Đặng Lâm nằm truyền dịch xong, lại chờ nhân viên y tế kiểm tra cơ thể rồi mới cho phép anh rời đi.

Quả thật tình hình của anh hiện tại vô cùng đáng lo ngại, nhưng mà cũng hết cách, bây giờ ngoài duy trì bằng thuốc và tăng cường kiểm tra cơ thể thì không làm gì hơn được.
Đặng Lâm mở điện thoại kiểm tra.

Bây giờ là mười giờ tối, sáng mai lúc tám giờ anh phải có mặt tại địa điểm làm nhiệm vụ.

Tính toán ra còn tới tám tiếng nữa mới cần xuất phát, cơ thể cũng không đáng ngại, Đặng Lâm mỉm cười ranh mãnh đi về phòng.
Nửa tiếng sau, Đặng Lâm xuất hiện tại cửa an ninh, nhân viên an ninh ngồi sau quầy nghiêm túc nhìn Đặng Lâm, tay tùy ý lật qua lật lệnh điều động công tác của anh.
“E205, lần này cậu không leo rào nữa sao?”
“Ây, sao anh lại nói vậy.

Lần đó có việc gấp mà không xin được lệnh nên tôi mới phải làm vậy thôi mà.” Đặng Lâm một tay gác lên quầy nhe răng cười nói.
“Cậu nghĩ tôi là con nít chắc.

Cậu có biết lần đó tôi bị mắng thảm thế nào không hả?” Nhân viên an ninh liếc mắt nói.

“Lệnh điều động đề cập ngày mai, tại sao hôm nay cậu đã đi?”

“Đi sớm một chút để chuẩn bị.

Chỉ là sớm mấy tiếng đồng hồ, anh nhắm mắt làm ngơ đi.” Đặng Lâm giở giọng năn nỉ.
Nhân viên an ninh thở dài, anh biết Đặng Lâm quá rõ.

Nếu không cho đường đường chính chính ra, anh ta sẽ nhảy rào.

Cả cái viện này, người khiến Đặng Lâm nghiêm túc chắc chỉ có viện trưởng và mẹ anh ta.
“Được rồi, đi đi khuất mắt tôi.

Dính tới cậu là xui xẻo.” Nhân viên an ninh kẹp bản sao lệnh điều động vào sổ báo cáo, nhấn nút mở cửa sau đó phẩy tay đuổi người.
“Cám ơn anh, lúc trở về tôi sẽ mua quà cho anh.

Bye nha.” Đặng Lâm vai mang balo vui vẻ vẫy tay rời đi.
Vừa ra khỏi khuôn viên viện, Đặng Lâm đã thấy một người lái mô-tô đang đứng chờ mình.
“Yo, chú Ba, chú tự lái xe đến luôn hả?”
Người gọi là chú Ba tháo mũ bảo hiểm, lộ ra khuôn mặt một người đàn ông trung niên tóc tai gọn gàng, mặt mũi hiền lành.
“Cậu chủ, cậu vẫn khỏe chứ?” Chú Ba cung kính cúi chào.
“Tôi vẫn khỏe.

Chú dạo này sao rồi? Ba tôi vẫn thường về nhà chứ?” Đặng Lâm bước đến chỗ chú Ba cười nói.
“Ông chủ nửa tháng nay chưa về nhà.” Chú Ba đáp lời, cũng không nói thêm điều gì.
Đặng Lâm gật đầu biểu thị đã hiểu, chuyện này cũng không lạ.

Vì tính chất công việc, tiến sỹ Mai mẹ anh đa phần sẽ ở lại viện, lịch trở về đều là cố định.

Trong nhà chỉ có ba anh là có thể đi đi về về giữa cơ quan và nhà ở.

Nhưng những lúc bận rộn thì trong nhà chỉ có mỗi chú Ba coi sóc mà thôi.
Chú Ba đưa mũ bảo hiểm cho Đặng Lâm, nhìn anh leo lên xe chuẩn bị đi, ông gọi lại.
“Cậu chủ, lần này có về nhà không?”
“Hmm, có thể.

Chú về nhà dọn sơ qua một lượt, nếu có trở về tôi sẽ báo trước cho chú.” Đặng Lâm hơi suy nghĩ trả lời.

Chú Ba nghe vậy cũng gật đầu, sau đó đứng nhìn Đăng Lâm lái xe đi mất, bản thân thì mở điện thoại gọi taxi trở về.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi