QUẢN GIA XINH ĐẸP CỦA VƯƠNG GIA BÁ ĐẠO

Cuối cùng Vĩnh Vương vẫn ngủ say sưa giữa đám người.

Đánh thức hắn thì hắn mở mắt ra nhìn một cái rồi lại gục đầu chìm vào mộng đẹp, Đường Ngọc thật sự không có cách nào nên đành phải để mặc hắn ngủ.

Các công tử tiểu thư không dám quấy rầy hắn nên chỉ có thể kết thúc qua loa, trước đó đã dặn hắn đưa túi gấm cho khách quý để sơ tuyển, kết quả một cái cũng không đưa.

"Gia...... Gia ngài mau tỉnh lại đi." Đường Ngọc gọi người tiễn khách xong vẫn không thể đánh thức Vĩnh Vương, "Tiệc kết thúc rồi gia, ngài ngủ thế này thất lễ quá đi."

"Kết thúc rồi à?" Vĩnh Vương cau mày hỏi nhưng vẫn chẳng buồn mở mắt, lầm bầm nói, "Sao lại trách ta được chứ, nghe đàn xong tự nhiên buồn ngủ muốn chết."

"Gia đừng ngủ ở đây nữa......" Đường Ngọc sợ trong đình bị gió thổi lâu dễ bị lạnh nên cố gắng khuyên nhủ, "Về phòng ngủ đi, lúc nãy ta bảo người trải sẵn giường cho ngài rồi."


Vĩnh Vương bị khoai môn quấn lấy không còn cách nào, dứt khoát đưa tay kéo người xuống ngồi cạnh mình.

Chỗ này phủ đệm nhung vừa ấm vừa êm, Đường Ngọc mệt mỏi cả ngày nên vừa đặt mông xuống thì lập tức buồn ngủ theo.

"Tiểu...... tiểu nhân sai rồi." Đường Ngọc nhịn không được ngoẹo đầu sang một bên, nghĩ thầm mình phải mau đứng dậy không được đại nghịch bất đạo ngồi chung với chủ tử nhưng thân thể xụi lơ chỉ muốn nhắm mắt ngủ, Đường Ngọc ngáp một cái, "Ngồi đây quả thật...... ngủ rất ngon."

"Đúng vậy đúng vậy." Ngữ khí của Vĩnh Vương kiểu như cái-này-đâu-thể-trách-ta, từ từ nhắm mắt lại rồi quấn chặt áo khoác lông chồn cho Đường Ngọc, ôm cả người lẫn áo vào lòng.

"Ngủ một giấc đi ngủ một giấc đi."

Vì buồn ngủ quá nên không muốn nhiều lời với khoai môn nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi