QUẢN GIA XINH ĐẸP CỦA VƯƠNG GIA BÁ ĐẠO

Hôm nay là một ngày tốt lành, xe ngựa xếp hàng dài từ trước cổng thư viện Hồng Hiên đến phố bên cạnh để đón các con em nhà mình.

Đường Ngọc cũng đợi ngoài thư viện từ sớm.

Phu tử trong thư viện Hồng Hiên đều là học giả nổi tiếng đương thời, ấu đệ của y nhờ mượn danh Vương gia mới được học ở trường này.

Ấu đệ Đường Ngọc không bán mình làm nô nên vẫn giữ họ Thôi, sáu tuổi bắt đầu vỡ lòng, đã học ở đây được bốn năm. Thư viện Hồng Hiên là trường nội trú, bất kể hoàng thân quốc thích hay người thường đều đối xử bình đẳng, một tháng chỉ được nghỉ ba ngày.

Đường Ngọc không nỡ xa ấu đệ nhưng cũng biết được học ở đây là một cơ hội tốt, dù sao vẫn nóng ruột nóng gan nên mỗi khi đến kỳ nghỉ y đều đích thân tới đón đệ đệ về nhà.


"Ngọc quản gia, chúng ta đi mua đồ trước nhé." Gã sai vặt đánh xe ngựa nói, "Ngài đợi ở đây một lát, chúng ta sẽ về ngay."

"Được, đa tạ hai vị."

Đường Ngọc mỉm cười ôn hòa làm hai gã sai vặt chợt đỏ mặt. Từ khi bị ma ma bắt thay hình đổi dạng giúp Vương gia tập làm quen với ca nhi tiểu thư, tất cả quần áo trước đây của y chẳng biết đã bị đem đi đâu, Đường Ngọc hết cách nên mỗi ngày chỉ có thể ăn mặc thật xinh đẹp, thật sự là vừa vui vừa thẹn.

"Ngài quá lời rồi, đây là việc tiểu nhân nên làm mà."

Gã sai vặt đi xong, Đường Ngọc tiếp tục chờ đệ đệ, nhưng chẳng hiểu sao y ngóng tới ngóng lui nửa ngày mà vẫn không thấy người đâu.

——————

Thì ra Thôi Quỳnh Oánh bị kẻ khác bám riết không chịu thả đi.

"Quỳnh Oánh, lát nữa ngươi về chung với ta nhé." Người nói lời này là tiểu thiếu gia Bình Dương Hầu phủ, dáng dấp cao to vạm vỡ, nói năng thì lỗ mãng, "Ta đưa ngươi về nhà."


Thư viện này không hạn chế ca nhi tiểu thư nhập học, tuy không được tham gia khoa cử vào triều làm quan nhưng hiểu biết chữ nghĩa ngâm thơ làm phú hoàn toàn chẳng có vấn đề gì.

Rất ít người chịu bỏ tiền để ca nhi tiểu thư đi học, dung mạo xinh đẹp lại càng ít hơn, bởi vậy Thôi Quỳnh Oánh vừa thanh tú vừa thông minh trở thành mục tiêu của rất nhiều tiểu công tử, chỉ là hầu hết đều tự kiềm chế giữ thể diện, đây là kẻ đầu tiên bám chặt y không buông.

"Không cần đâu Triệu nhị công tử." Thôi Quỳnh Oánh giống ca ca mình đến bảy phần, chỉ là thấp bé hơn đôi chút, y không quen với sự nhiệt tình vồn vã này nên chỉ có thể từ chối, "Ca ca đón ta rồi, không phiền Triệu nhị công tử."

"Ca ca ngươi?" Triệu nhị công tử nói chuyện hoàn toàn không cần đầu óc, rõ ràng miệng còn hôi sữa mà cứ bày đặt ra vẻ chững chạc, "Vậy hôm nay bản công tử càng phải gặp ca ca ngươi để xin cưới, định sẵn hôn sự của chúng ta...... Sang năm đính hôn, năm sau xây phủ, ba năm nữa sẽ cưới ngươi về!"


Thôi Quỳnh Oánh nghe hết nổi rồi, thừa dịp đối phương líu lo không ngừng vội vàng đi nhanh ra ngoài, lúng túng nói: "Triệu nhị công tử đừng đùa ta, ta chỉ là dân thường, được Vương gia nâng đỡ cho vào đây học đã là phúc phận mấy đời, đâu dám có ý nghĩ xằng bậy nào khác."

"Ta mặc kệ, bản công tử nhìn trúng ngươi rồi!" Triệu nhị công tử vẫn không chịu buông tha, "Quỳnh Oánh, ngươi nhất định phải làm vợ ta."

Sắc mặt Thôi Quỳnh Oánh trắng bệch, cũng may gặp được huynh trưởng mình, đầu tiên là bị cách ăn mặc lộng lẫy của y làm ngơ ngẩn, sau đó mới kêu cứu.

Đường Ngọc che chở đệ đệ nấp sau lưng rồi hỏi tên háo sắc kia.

"Vị này là?"

"Bản công tử là Nhị công tử Bình Dương Hầu phủ, ngươi là huynh trưởng Quỳnh Oánh đúng không?"

Đường Ngọc khẽ nhíu mày, mặc dù y không thích đệ đệ mình bị bám riết nhưng công tử Hầu phủ không phải người mà tiểu nhân như y có thể đắc tội.
"Chào Nhị công tử."

"Bản công tử vừa gặp đã mến Quỳnh Oánh, tình cảm ngày càng sâu đậm nên muốn cưới y." Triệu nhị công tử hết nhìn Đường Ngọc lại nhìn Thôi Quỳnh Oánh, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai mỹ nhân rồi khoái chí vỗ tay, "Hay là ngươi gả cho đại ca ta rồi gả Quỳnh Oánh cho ta đi, chúng ta thân càng thêm thân, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao!"

Đường Ngọc chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng chửi thô lỗ quen thuộc.

"Tiên sư bố nhà ngươi!"

Vĩnh Vương túm gáy áo Triệu nhị công tử xách lên.

"Đồ khốn kiếp!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi