QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1001: “Tam quốc tranh bá”

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Nhìn Lục Mặc và Lưu Vĩ Hồng đang nghiêm trang ngồi trước mặt, trong lòng Trương Hiệu Liêm chán ghét không nói nên lời.

Hai người thật kể cũng hơi quá.

Cuộc họp quy mô nhỏ ngày hôm nay được mở ra là do Lục Mặc chủ động yêu cầu. Lúc đầu, là Lục Mặc muốn hẹn một mình Trương Hiệu Liêm, nói có một số chuyện công việc, muốn báo cáo với Bí thư Trương.

Đương nhiên Trương Hiệu Liêm đồng ý với vẻ khách sáo. Từ lúc nhậm chức đến nay đã gần 3 tháng. Bề ngoài, bất luận là Lục Mặc hay bất kỳ đồng chí nào trong bộ máy cán bộ đều rất tôn trọng anh ta. Nghe đồn vốn rất ngang ngạnh nhưng thực tế Tân Minh Lượng là người rất hiểu quy tắc, cũng không tùy tiện ra mặt khoa tay múa chân đối với công tác của Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy. Xem ra, gã đã hoàn toàn chuẩn bị lui về phía sau.

Tuy nhiên tất cả chỉ là vẻ bề ngoài. Còn bên trong, Trương Hiệu Lâm cảm nhận thấy các cán bộ của thành phố Cửu An, trong thâm tâm bọn họ đều có ý dè chừng với anh ta. Từ lúc nhậm chức đến nay gần 3 tháng, trong thời gian đó có Tết âm lịch. Đây đúng là một cơ hội rất tốt. Có thể nhân cơ hội này mà kết nối tình cảm với các đồng chí trong bộ máy cơ cấu hoặc các cán bộ phụ trách chủ yếu cấp dưới.

Mấy ngày Tết âm lịch, tại ngôi biệt thự số 1 núi Ngưu Giác thật đúng là ngựa xe như nước. Khách khứa đến thăm hỏi, chúc Tết cứ nườm nượp, từng đoàn từng đoàn một. Các đồng chí trong bộ máy cơ cấu, ngoài Lưu Vĩ Hồng đã đi thủ đô ra, thì những người khác chắc chắn sẽ là đoàn khách đầu tiên đến thăm hỏi, chúc Tết. Sau đó là rất nhiều các chức phó của Ủy ban nhân dân thành phố, Hội đồng nhân dân thành phố, Mặt trận Tổ quốc thành phố và các cơ quan đoàn thể trọng yếu trực thuộc thành phố phía dưới khu huyện. Tất cả cứ đoàn đoàn lũ lũ kéo đến ngôi biệt thự số 1 để chúc Tết Bí thư Trương.

Vợ của Trương Hiệu Liêm là chị Mã. Bà ta rất thích khung cảnh náo nhiệt này, thích hưởng thụ cảm giác bận rộn tíu tít, được mọi người nịnh hót, bợ đỡ. Bà ta tận tâm hết sức giúp Trương Hiệu Liêm tiếp khách. Từ sáng đến tối cười ha hả, cảm tưởng đôi môi không khép lại bao giờ. Nhưng riêng Trương Hiệu Liêm lại không bị mê hoặc bởi khung cảnh ồn ào náo nhiệt này. Đối với những người khách đến thăm, Trương Hiệu Liên luôn có cảm giác thận trọng.

Ai cũng cười nói nói vui vẻ, tay bắt mặt mừng với Trương Hiệu Liêm. Nhưng thực chất không có một ai nói lời chân thành với anh ta. Tất cả đều là những lời hàn huyên sáo rỗng thường thấy trên chốn quan trường.

Trương Hiệu Liêm ung dung thản nhiên.

Anh ta hiểu rất rõ, bản thân mình vừa mới nhậm chức, uy thế và danh vọng vẫn còn chưa được vững vàng. Mọi người đều đang nhìn vào anh ta. Đó cũng là điều bình thường.

Luôn luôn phải đợi khi hắn đem ra một ít thủ đoạn, dần dần nắm được quyền lực trong tay, thì bọn người này mới thực sự đầu quân về đây.

Ảnh hưởng của Tân Minh Lượng ở thành phố Cửu An này từ trước đến nay vẫn không hề bị biến mất.

Cho nên đối với Lục Mặc, Trương Hiệu Liêm cũng áp dụng chính sách dụ dỗ, hòng hết sức lung lạc gã.

Ngay từ đầu, Lục Mặc đã tiến hành báo cáo tình hình tiến triển của một số công tác trọng yếu của Ủy bản nhân dân thành phố với Trương Hiệu Liêm. Đến cuối cùng mới tùy ý đề cập đến việc sắp xếp chọn người cho văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước.

Khi Lục Mặc đề cập đến chuyện này, điệu bộ của gã rất tự nhiên, cứ như không phải gã đang báo cáo với Trương Hiệu Liêm vậy, mà chỉ là thông báo một tiếng. Gã nói một cách thành thật, không khách khí việc muốn lôi kéo quyền nhân sự của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước về phía mình.

Cũng đừng thấy vẻ ngoài của Trương Hiệu Liêm dửng dưng, khách khí như vậy, khi đụng chạm phải vấn đề mang tính nguyên tắc như vậy, nhất định không được phép hồ đồ.

Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước là một ban ngành trực thuộc Chính phủ. Nhưng khi đề cập đến vấn đề sắp xếp nhân sự cán bộ của một ban ngành như vậy sao có thể chỉ do một Chủ tịch thành phố quyết là được? Việc này do Bí thư thành ủy chuyên trách.

Nhưng Trương Hiệu Liêm đương nhiên không thẳng thắn phủ quyết đề nghị của Lục Mặc, mà chỉ mỉm cười nói:

- Chuyện này, Chủ tịch tỉnh Lý đã chỉ rõ sẽ do đồng chí Lưu Vĩ Hồng phụ trách. Tất cả những vấn đề liên quan đến việc sắp xếp nhân sự của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước vẫn phải ời đồng chí Lưu Vĩ Hồng đến cùng thương lượng.

Trương Hiệu Liêm không tin Lưu Vĩ Hồng và Lục Mặc lại có thể cùng chung một mục đích.

Trong suy nghĩ của Trương Hiệu Liêm, sở dĩ Lục Mặc đột nhiên tập kích như thế, chính là muốn “Lừa gạt” anh ta. Muốn sau khi đã chọn được người rồi thì sẽ tiến hành tạo ra áp lực lên Lưu Vĩ Hồng. Việc sắp xếp nhân sự này Bí thư Thành ủy và Chủ tịch tỉnh đều đã thông qua, Bí thư Lưu liệu có ý kiến bất đồng sao? Nói một cách khó nghe, thì Lục Mặc chính là muốn bắt Trương Hiệu Liêm cùng đối địch.

Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ Trương Hiệu Liêm lại không dễ bị lừa gạt như vậy.

Cho gọi Lưu Vĩ Hồng đến để cho chúng mày đấu đá lẫn nhau!

Trương Hiệu Liêm cứ ngồi chờ, ngư ông sẽ đắc lợi.

Không ngờ lần này, Bí thư Trương lại tính toán sai.

- Ha ha, đồng chí Vĩ Hồng, hôm nay cho gọi đồng chí đến, chủ yếu là muốn thương lượng một chút về vấn đề liên quan đến sắp xếp nhân sự văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước.

Trương Hiệu Liêm cười ha hả mời Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống, tiện tay đưa ột điếu thuốc.

Ba người ngồi trong văn phòng Bí thư cùng hút thuốc, nhìn không khí có vẻ rất hòa hợp.

Lưu Vĩ Hồng hút thuốc, mỉm cười nói:

- Bí thư Trương, văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước là một ban ngành đặc biệt trực thuộc Ủy ban nhân dân thành phố, tạm thời do tôi phụ trách. Những việc liên quan đến sắp xếp nhân sự của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước vẫn phải mời Chủ tịch thành phố Lục lên tiếng trước!

Trương Hiệu Liêm có chút sững sờ, nhưng nhanh chóng dấu đi, cũng mỉm cười gật đầu, hướng về phía Lục Mặc nói:

- Ha ha, tôi cũng đồng ý kiến như vậy.

Lục Mặc cũng không lấy tài liệu ra xem, mà nói luôn:

- Được, Bí thư Trương, Bí thư Lưu. Vậy tôi xin nói trước vậy. Tôi cho rằng, trên tỉnh muốn thành lập văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tại thành phố chúng ta, để chỉ đạo công tác cải cách chế độ của doanh nghiệp nhà nước trên toàn thành phố, đó là một quyết định vô cùng sáng suốt. Cải cách chế độ doanh nghiệp nhà nước không thể ai muốn làm gì cũng được, như vậy tất sẽ loạn. Phải thành lập một cơ cấu thống nhất cùng tiến hành giám sát quản lý, chỉ dẫn cho công tác cải cách chế độ doanh nghiệp nhà nước vận hành một cách đúng đắn nhất, điều này là tất yếu. Người phụ trách của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, tôi cho rằng nên đề bạt, tuyển chọn một đồng chí trẻ nhiệt tình, có văn hóa, đồng thời cũng phải có một số vốn kinh nghiệm nhất định để đảm đương công việc. Tôi thấy đồng chí Đới Dụ Bân rất phù hợp… À, thưa Bí thư Trương, hiện nay đồng chí Đới Dụ Bân đang là Cục trưởng Cục doanh nghiệp thị trấn, xã của thành phố. Năm nay 37 tuổi, tốt nghiệp Đại học Ninh Thanh. Dựa vào bằng cấp như thế, năng lực công tác của đồng chí ấy rất tốt, cách đối nhân xử thế cũng chuẩn mực. Tôi cho rằng đồng chí ấy rất thích hợp. Ngoài ra còn có một đồng chí nữa theo tôi cũng khá thích hợp để làm trợ thủ cho đồng chí Đới Dụ Bân….

Lục Mặc nói một mạch đưa ra vài ba người thích hợp, trong đó một người là Chủ nhiệm, một người là Phó Chủ nhiệm, hai người Trưởng phòng.

Trương Hiệu Liêm từ chối đưa ra ý kiến, quay đầu nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, mỉm cười nói:

- Bí thư Lưu, ý kiến của đồng chí thế nào?

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:

- Thưa Bí thư Trương, tôi cũng cho rằng đồng chí Đới Dụ Bân rất thích hợp với vị trí đó. Tôi cũng có một vài hiểu biết đối với đồng chí này, đúng là giống như những gì Chủ tịch tỉnh Lục vừa nói. Năng lực làm việc của đồng chí Đới Dụ Bân rất tốt, trình độ văn hóa cao. Để cho đồng chí ấy đảm nhiệm công tác thường nhật của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của, tôi thấy thật sự hợp lý. Còn tình hình của những đồng chí khác, tôi cũng đã nắm được sơ bộ. Ngoài ra, tôi cũng xin được tiến cử hai đồng chí, tôi xin báo cáo với Bí thư Trương và Bí thứ Lục một chút…

Lưu Vĩ Hồng liền nói ra Chương Dịch cùng với Cao Thần một lượt.

Sắc mặt Trương Hiệu Liêm trở nên nghiêm túc.

Không còn nghi ngờ gì nữa, trước đó Lục Mặc và Lưu Vĩ Hồng đã cấu kết cùng nhau thông qua rồi. Hơn nữa lại đi đến thống nhất. Tốt lắm, việc điều chỉnh cán bộ, các người định tước mất quyền lực của Bí thư Thành ủy này sao!

Không cần nghĩ cũng đã biết trong lòng Trương Hiệu Liêm đang rất phẫn nộ, chỉ có điều không biểu lộ ra khuôn mặt mà thôi. Dù sao với những tình hình tương tự, Trương Hiệu Liêm cũng đã dự liệu trước. Lục Mặc có khả năng sẽ dựa vào Trương Hiệu Liêm, nhưng không phải không có điều kiện gì. Nhất định gã sẽ nỗ lực hết sức để bảo vệ “địa vị độc lập” chức Chủ tịch tỉnh của mình. Cục diện chính trị của thành phố Cửu An trước mắt đã rơi vào thời đại “Tam quốc tranh bá”. Giữa ba người Trương Hiệu Liêm, Lục Mặc, Lưu Vĩ Hồng, ngang tài ngang sức, lại cùng nhau hợp tác, chắc chắn không thể tránh khỏi việc trình diễn một màn kịch.

Tuy nhiên trong chốc lát, Trương Hiệu Liêm đã trấn áp được cơn phẫn nộ của mình, bình tĩnh nói:

- Nếu như Chủ tịch tỉnh và đồng chí Lưu Vĩ Hồng đều cảm thấy mấy đồng chí đó đủ năng lực, thế thì tôi cũng sẽ xem xét xem sao!

Mặc kệ Trương Hiệu Liêm có định nhượng bộ Lục Mặc và Lưu Vĩ Hồng hay không, nhưng từ lời nói đó cho thấy, việc công tác của cán bộ cuối cùng cũng là do Bí thư quyết định.

Cả Lục Mặc và Lưu Vĩ Hồng đều gật đầu tán đồng.

Lưu Vĩ Hồng cũng không lo lắng lắm về việc sắp xếp nhân sự ở văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Mặc dù hắn biết trong lòng của Trương Hiệu Liêm và Lục Mặc không hề thoải mái, nhưng việc bổ nhiệm những người này sẽ nhanh chóng được thông qua.

Trương Hiệu Liêm không thể kiên trì giữ vững ý kiến của mình trong việc sắp xếp nhân sự của một đơn vị mẫn cảm như văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Như thế rõ ràng muốn qua mặt Lý Dật Phong và văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của Quốc vụ viện.

Cái gọi là suy xét một chút, cùng với việc triển khai khảo sát cán bộ và thảo luận trong hội nghị thường vụ thật ra cũng chỉ là một quá trình, để giữ lại thể diện cho Bí thư Thành ủy mà thôi.

Lưu Vĩ Hồng vừa bước ra khỏi văn phòng của Trương Hiệu Liêm không lâu, vẫn chưa về đến văn phòng của mình thì điện thoại bỗng đổ chuông.

- Bí thư Lưu, cậu mau đến đây, nơi này đang xảy ra chuyện, có một số người đang vây đánh chúng tôi…

Vừa bấm nghe, thì đã nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Trịnh Hiểu Yến.

Lưu Vĩ Hồng lập tức chau mày hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Cô đang ở đâu?

- Tôi đang ở Nhà máy cơ giới Sở Giang… Anh mau đến đây đi, ở đây đang lộn xộn lắm, ái chà, mọi người đừng đánh nữa…. Bọn họ… Ở đây có rất nhiều công nhân đang gây chuyện, Diệp Hữu Đạo bị bọn họ đánh rồi…

Nghe thấy trong điện thoại có tiếng ồn ào, náo loạn, tiếng của Trịnh Hiểu Yến lúc to lúc nhỏ, lại còn nghe thấy tiếng của rất nhiều người đang hò hét. Tất cả đang ầm ĩ hết sức.

- Loạn quá! Cô nhớ chú ý nhé, tôi sẽ đến ngay đây!

Lập tức Lưu Vĩ Hồng cảm thấy căng thẳng. Hét to vào điện thoại như vậy rồi vội vàng rảo bước nhanh đến đó. Vừa đi lại vừa gọi điện thoại cho Tiết Bác Vũ.

- Lão Tiết này, Nhà máy cơ giới Sở Giang có chuyện rồi, mấy nhân viên công tác của Quốc vụ viện ở đó đang bị các công nhân vây đánh. Ông cho phái người đến đó mau khống chế tình hình đi. Bắt tất cả những kẻ gây chuyện. Đúng, bắt hết! Tôi cũng đang đến đó đây!

Tiết Bác Vũ vừa nghe đã cuống lên, liền vội vàng đồng ý.

Nhân viên công tác của Quốc vụ viện bị vây đánh ở Nhà máy cơ giới Sở Giang, đó không phải là chuyện đùa. Chẳng may bị thương hay xảy ra chuyện gì nữa thì không hiểu mọi người sẽ phải xử lý thế nào nữa.

Lưu Vĩ Hồng lại gọi điện thoại cho Lý Cường, nhanh chóng bước ra khỏi trụ sở văn phòng Thành ủy. Khi xuống đến bậc thềm của trụ sở, đã trông thấy Lý Cường không nói không rằng đang điều khiển con Nissan BlueBird màu trắng bạc đỗ ngay trước mắt hắn.

- Mau đến Nhà máy cơ giới Sở Giang! nguồn

Lưu Vĩ Hồng leo ngay lên ghế phụ lái, Trình Viễn cũng vội vàng đi theo, ngồi phía băng ghế sau.

Lý Cường không nói không rằng, nhấn ga, chiếc xe lao đi như tên bắn, thẳng tiến về phía Nhà máy cơ giới Sở Giang.

Nhà máy nằm ở khu Hỏa Cự, là một nơi thuộc trung tâm thành phố, cách trụ sở Thành ủy không xa. Sau khoảng 10 phút, chiếc xe gắn còi cảnh sát hú lên inh ỏi, tiến vào cửa lớn của Nhà máy cơ giới.

Cách đó không xa, có vài người đang quây thành vòng tròn, bên trong đó có một người đang nằm trên mặt đất.

- Diệp Hữu Đào, anh có sao không? Nói đi nào!

Trịnh Hiểu Yến đang mặc một bồ đồ tây màu đen, quỳ ở đó, không ngừng kêu gọi, giọng điệu của cô ta vô cùng lo lắng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi