QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1005: Cô thích nổi tiếng vậy sao?

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

- Chị Hàn quá khen, thật không dám nhận.

Bí thư Lưu vẫn nhất mực duy trì “khiêm tốn, cẩn thận”.

- Ha ha, Bí thư Lưu thật khiêm tốn. Ôi chao, Phó chủ nhiệm Trịnh đến Cửu An đã hơn mười ngày, đến hôm nay mới gặp được Phó chủ nhiệm Trịnh lần đầu. Dù sao cũng phải nể mặt Phó chủ nhiệm Trịnh, cùng nhau ăn bữa cơm đi…

Hàn Xảo Trân khen Bí thư Lưu một trận, lại cười ha hả chuyển sang mời cơm Trịnh Hiểu Yến.

Trịnh Hiểu Yến mỉm cười nói:

- Cảm ơn chị Hàn, hôm nay sức khỏe tôi không được tốt lắm, xin nhận ý tốt của chị. Hôm nào đi, hôm nào nhất định mời chị Hàn cùng nhau ăn bữa cơm.

Hàn Xảo Trân cũng không miễn cưỡng, lập tức nói theo Trịnh Hiểu Yến, rất nhiệt tình:

- Ôi chao, Phó chủ nhiệm Trịnh, chỗ nào thấy khó chịu vậy, có cần đi bệnh viện khám xem sao không, tôi cùng đi với cô.

Trịnh Hiểu Yến vội nói ngay:

- Cảm ơn chị Hàn, chiều qua tôi đã đi bệnh viện rồi, bác sĩ chỉ bảo tôi nghỉ ngơi nhiều thôi

- Đúng đó, đúng đó, cơ thể thấy khó chịu thì nhất định phải nghỉ ngơi nhiều.

Hàn Xảo Trân lại liên tục gật đầu, tròng mắt chuyển nhanh như chớp, cười nói:

- Bí thư Lưu và Phó chủ nhiệm Trịnh đều là người Bắc Kinh, là bạn cũ sao?

Không đợi Lưu Vĩ Hồng trả lời, Trịnh Hiểu Yến lập tức nói:

- Đúng vậy, chúng tôi trước đây là hàng xóm, bạn học tiểu học, là người quen cũ.

Bí thư Lưu ngồi một bên, gật đầu nói phải, nhận luôn vị bạn học này.

Trịnh Hiểu Yến hiểu rõ đám cán bộ cơ sở này rất nhiều chuyện. Hàn Xảo Trân và Hàn Kim Tỏa nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng trong phòng cô chắc chắn là sẽ có chút ý tưởng, phải xác định quan hệ bạn bè cũ mới được. Phương diện này thì Trịnh Hiểu Yến không hồ đồ.

- Hóa ra là vậy.

Hàn Xảo Trân liền liên tục gật đầu, làm ra vẻ bừng tỉnh ra rồi.

Mọi người nói chuyện một lúc, hai chị em Hàn Xảo Trân lập tức cáo từ, Trịnh Hiểu Yến đứng dậy tiễn, mỉm cười nói:

- Chị Hàn, giám đốc Hàn, còn đồ của các anh chị kìa.

Nói xong, ánh mắt liếc nhìn mấy cái túi giấy.

Hàn Xảo Trân cười nói:

- Phó chủ nhiệm Trịnh, chỉ là chút quà quê, không đáng là bao, xin Phó chủ nhiệm Trịnh đừng chê cười.

Thấy Hàn Xảo Trân nói thế, Trịnh Hiểu Yến cũng không nhắc lại nữa, khách sáo đưa tới cửa, vẫy tay tạm biệt. Từ đầu đến cuối, chỉ có Hàn Xảo Trân, Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến xã giao, Hàn Kim Tỏa chỉ tươi cười yên lặng.

Tiễn chị em Hàn Xảo Trân xong, Trịnh Hiểu Yến quay đầu, nhìn Lưu Vĩ Hồng ra vẻ bất đắc dĩ.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Phó chủ nhiệm Trịnh, nhìn mớ quà quê Cửu An chúng ta đi.

- Có lẽ là đặc sản, cả nước đều có mà.

Trịnh Hiểu Yến cười cười bước qua, mở túi giấy ra, quả nhiên có một hộp quà thiết kế tinh xảo, còn có hai bình rượu với một hộp giấy màu đỏ, mở ra, bên trong là nguyên xấp sáu mươi ngàn tệ tiền mặt.

Trịnh Hiểu Yến cười ha hả nói:

- Xem ra bảng hiệu của Đại Phó chủ nhiệm Trịnh cũng còn tốt lắm. Khó trách nhiều người tranh nhau như vậy. Tôi chỉ tạm giữ chức phó chủ nhiệm mà đã có thể diện lớn như vậy.

Bí thư Lưu chỉ cười, không nói gì.

Trịnh Hiểu Yến bĩu môi nói:

- Được, được, bạn học cũ, tôi biết đây là mặt mũi của anh. Người ta sợ anh không nể tình, nên mua chuộc tôi, khiến tôi thổi gió vào gối anh…

Câu trước còn nghe được, câu cuối cùng lại khiến Bí thư nghẹn họng nhìn trân trối.

Gió thổi vào gối!

Trịnh Hiểu Yến đúng là chuyện gì cũng dám nói.

Thấy được bộ dáng đần độn của Bí thư Lưu, Trưởng phòng Trịnh trợn trắng mắt, nói:

- Được rồi, Bí thư Lưu, biết anh là đàn ông đại trượng phu, sức hấp dẫn mê người, vậy anh vui chưa? Tôi đơn phương tương tư được không? Không được nói cho vui à? Ai vậy? Anh thật là!

Bí thư Lưu đổ mồ hôi như thác.

Nói đi nói lại, Bí thư Lưu cũng chưa làm gì cả, đã trở thành “ai vậy”.

- À, mấy món quà quê này giải quyết thế nào? Có cần đưa đến Ủy ban Kỷ luật không?

Lưu Vĩ Hồng trừng mắt nhìn cô, “hừ” một tiếng:

- Cô muốn nổi tiếng vậy sao?

Trịnh Hiểu Yến nếu thật sự đem mấy món “quà quê” này giao cho Ủy ban Kỷ luật, chắc chắn cô sẽ nổi tiếng, nhất định sẽ trở thành nữ cán bộ ưu tú điển hình “từ chối hối lộ” , có bằng khen được treo cao trên tường, sao đó thì cứ ngồi yên trên đó mà hưởng phước đi.

Kẻ phá hoại thị trường, chắc chắn sẽ bị lãnh đủ sự ghẻ lạnh.

- Gọi điện thoại, kêu nhà khách mang cơm lên, tôi với cô ăn ở đây.

Bí thư Lưu phát tiết xong, lại ngồi xuống ghế dựa, bắt chéo chân, ngậm một điếu thuốc trên môi, ra vẻ gia trưởng.

Trịnh Hiểu Yến lúc này cũng không tranh cãi với hắn nữa, mỉm cười đi đến bên giường gọi điện thoại.

Hàn Xảo Trân và Hàn Kim Tỏa lên chiếc Toyota màu trắng. Hàn Kim Tỏa lái xe, Hàn Xảo Trân ngồi ở ghế lái phụ. Những chuyện thế này sẽ không để người khác tham gia.

- Chị, chị nói người này dùng được không?

Hàn Kim Tỏa vừa khởi động xe vừa hỏi, vẻ mặt hơi bất an.

Hàn Xảo Trân đã không vui nãy giờ, hai hàng lông mày nhíu lại, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Mặc kệ dùng được hay không, cứ thử đã. Em cho rằng chuyện em làm người ta không điều tra ra được sao?

Hàn Kim Tỏa vội vàng nói:

- Chị, em không phải nói đến chuyện đó, chúng ta tìm Trưởng phòng Trịnh kia có tác dụng gì không?

- Giờ em cũng chỉ có thể tìm cô ta. Lưu Vĩ Hồng, Tiết Bác Vũ, Mạc Ngôn, em còn tìm được người nào?

Hàn Kim Tỏa gật gù, chuyển động tay lái, chiếc Toyota từ từ chạy ra khỏi nhà khách Sở Giang. Hàn Kim Tỏa đột nhiên lại cười nói:

- Chị, chị còn nói nữa, cô Trưởng phòng Trịnh kia cũng rất xinh đẹp.

Hàn Xảo Trân tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn y, cả giận nói:

- Em còn dám có ý với cô ta hả?

Hàn Kim Tỏa vội cười làm lành nói:

- Sao có thể chứ? Chị, em nói là không biết giữa cô ta với Lưu Vĩ Hồng có chuyện gì khác không?

Hàn Xảo Trân thật ra lúc này cũng không màng trách mắng Hàn Kim Tỏa, cau mày, suy nghĩ cẩn thận một chút, nói:

- Giờ còn chưa biết được, cho dù thật sự là có chuyện kia, người ta có để em biết không?

Hàn Kim Tỏa cười nói:

- Em không có ý đó. Em đang nghĩ, nếu thật sự họ có chuyện đó, vậy chúng ta lúc này, dù thấy tận mắt, Lưu Vĩ Hồng cũng không thể giết người diệt khẩu, đối với hắn có gì tốt chứ? Những gì hắn muốn đếu đã chiếm được. Muốn làm chính trị, chủ yếu là lợi ích. Chúng ta lại không có thù riêng với hắn.

Hàn Xảo Trân hừ một tiếng, nói:

- Chỉ hy vọng như thế đi. Thời gian này, em tốt nhất nên cẩn thận một chút. Trên tỉnh cũng phải tranh thủ chạy chọt, nhất là chỗ Phí Tiểu Sơn, cứ rót tiền xuống đi. Giờ người có thể trông cậy được chỉ có anh ta thôi.

- Em biết rồi, chị yên tâm đi. Ngày mai…, không, đêm nay em phải đi Đại Ninh tìm anh ta.

- Ừ.

Hàn Xảo Trân gật đầu, được một lúc, lại nói tiếp.

- Đi đường buổi tối phải cẩn thận, không được chạy nhanh quá.

Dù sao cũng là em ruột mình, trong lòng Hàn Xảo Trân vẫn rất quan tâm đến Hàn Kim Tỏa.

- Ờ, em biết rồi.

Hàn Kim Tỏa vội vàng gật đầu.

Rất nhanh chóng, xe Toyota đã chạy đến biệt thự số 2 núi Ngưu Giác, trời đã tối mịt.

Hàn Xảo Trân xuống xe, Hàn Kim Tỏa suy nghĩ một chút rồi nói:

- Chị, em không vào đâu, chị nghỉ ngơi sớm đi.

- Ừ, em lái xe cẩn thận đó.

Hàn Xảo Trân lại dặn dò Hàn Kim Tỏa lần nữa, mới cầm chìa khóa mở cửa đi vào.

Trên sô pha phòng khách, Tân Minh Lượng đang ngồi ngay ngắn xem tin tức trên TV.

Tân Minh Lượng lúc nào cũng có bộ dáng này. Dù là ở nhà, chỉ cần không phải là phòng ngủ, đều luôn nghiêm trang như vậy, tuyệt đối không được xiêu vẹo. Một người đã có uy phong hơn nửa đời, đã hình thành thói quen khó thay đổi.

Hàn Xảo Trân bước qua, ngồi xuống ghế sô pha, lập tức dựa ra sau, nghiêng qua phía góc phòng, bắt chéo chân, lắc lư đôi chân dang mang đôi dép lê bằng vải bông trắng rất tinh xảo. Hàn Xảo Trân vươn tay, chậm rãi xoa nhẹ thái dương của mình, dường như cuộc nói chuyện vừa rồi ở nhà khách Sở Giang khiến cô mệt mỏi.

Tân Minh Lượng vẫn ung dung xem tin tức trên TV, không để ý đến Hàn Xảo Trân.

Hàn Xảo Trân cũng không quấy rầy ông ta, cứ chậm rãi xoa đầu như thế, người giúp việc vội vã đưa cô một ly trà lài nóng hổi, lại nhẹ nhàng đi vào bếp làm việc.

Con của Tân Minh Lượng và vợ trước đều đã trưởng thành và đi làm cả rồi. Nói chung rất ít khi về biệt thự số 2. Hàn Xảo Trân cũng không phải là mẹ kế hiền lành gì. Tân Minh Lượng và Hàn Xảo Trân cũng có một trai một gái, còn đang học đại học. Ngày thường, trong ngôi biệt thự to lớn này, chỉ có Tân Minh Lượng và Hàn Xảo Trân, cùng với một cô giúp việc, cơ bản không có chuyện gì để nói.

Trong biệt thự luôn lạnh lẽo.

Cuối cùng cũng hết chương trình tin tức. Tân Minh Lượng chậm rãi ngả người ra sau, dựa hết người vào sô pha, hơi thư giãn một chút, nâng chung trà lên nhấp một ngụm.

Hàn Xảo Trân liền ngồi thẳng dậy, nhích lại một chút.

Tân Minh Lượng đặt chén trà xuống, nhìn vợ, chậm rãi hỏi:

- Có gặp được không?

Có thể thấy được “hành động” của Hàn Xảo Trân và Hàn Kim Tỏa đã xin “chỉ thị” của Tân Minh Lượng. Chỉ có điều Tân Minh Lượng tự trọng, không cùng đi thôi. Dù Trịnh Hiểu Yến là nhân viên của Quốc vụ viện, nhưng cũng chỉ là cấp phó Cục, lại là một nữ đồng chí trẻ tuổi. Con của Tân Minh Lượng và vợ trước, tuổi tác ũng đã lớn hơn Trịnh Hiểu Yến rồi. Tân Minh Lượng không cần mặt dày đến thế.

Huống chi, đi tặng quà cho Trịnh Hiểu Yến, thật ra là muốn thông qua cô mà nịnh bợ Lưu Vĩ Hồng. Theo tin ở tỉnh đưa ra, lai lịch của Trịnh Hiểu Yến cũng không nhỏ, cha cô là quan lớn cấp bộ. Chuyện này do chính miệng Thiệu Thanh nói qua điện thoại.

Lưu Vĩ Hồng đao thương bất nhập, đang có nhiều người dúi mũi vào biệt thự số 15 kia. Hiện giờ chỉ có thể thông qua Trưởng phòng Trịnh lai lịch lớn lao kia để xem có thể thiết lập được sự trao đổi tư tưởng với Lưu Vĩ Hồng không.

- Dạ, gặp được.

Hàn Xảo Trân gật đầu đáp.

- Tình hình thế nào?

Trong mắt Tân Minh Lượng lộ ra vẻ chú ý.

- Nói năng khách sáo, nhưng rốt cuộc suy nghĩ những gì thì không đoán được.

Hàn Xảo Trân nói thật, ngay sau đó còn nói thêm:

- Lúc bọn em đến, đúng lúc gặp được Lưu Vĩ Hồng trong phòng cô ấy.

- Lưu Vĩ Hồng ở đó?

Tân Minh Lượng hơi có chút kinh ngạc.

- Dạ phải. Nghe nói hai người họ là hàng xóm cũ, còn là bạn học nữa.

- A…

Tân Minh Lượng khẽ nghiêng đầu, chân mày cau lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi