QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1023: Phó cục trưởng thường trực Cục giám sát văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Chiếc máy bay khổng lồ hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh.

Lưu Vĩ Hồng vừa ra khỏi máy bay liền nhìn thấy Trịnh Hiểu Yến đang vẫy tay cười, bên cạnh cô ta là chiếc Audi đen dài bóng loáng, gắn biển số của Bắc Kinh.

Lưu Vĩ Hồng đi đến trước mặt Trịnh Hiểu Yến, chay mày nói:

- Làm gì vậy?

- Thời gian gấp quá, nên đành phải lấy xe đến đây luôn.

- Thời gian rất gấp sao?

Trịnh Hiểu Yến đã quay người ngồi vào trong xe, nói:

- Lên xe đi rồi em sẽ giải thích.

Bị nhiều ánh mắt hiếu kỳ nhìn vào, Lưu Vĩ Hồng đành không dám nhiều lời, liền bước vào trong xe. Trong xe lúc này chỉ có hắn và Trịnh Hiểu Yến, không còn ai khác. Trịnh Hiểu Yến đích thân lái xe. Cái kiểu công tư lẫn lộn này Lưu Vĩ Hồng quả thật không thấy hay lắm.

Trịnh Hiểu Yến khởi động xe, chầm chậm rời khỏi sân bay. Cô nói:

- Phó thủ tướng muốn được gặp anh ngay, ông ấy đang ngồi đợi rồi, kiểu gì cũng không được để Phó thủ tướng đợi lâu chứ, đúng không?

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, tính cách của Phó thủ tướng Hồng vẫn vậy, nhưng có điều Lưu Vĩ Hồng không hiểu, liền hỏi:

- Sao cô lại đến đón tôi?

Lẽ ra Trịnh Hiểu Yến không phải là nhân viên đón tiếp của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Cho dù Phó thủ tướng Hồng muốn lập tức được gặp mặt hắn, thì lẽ ra cũng phải sắp xếp một đồng chí khác đến đón hắn chứ không phải sắp xếp một Phó Cục trưởng Trịnh của Vụ Quy hoạch Phát triển - Cục thống kê điều tra đích thân lái xe đến đón chứ.

- Có hai nguyên nhân. Nguyên nhân thứ nhất là vì Chủ nhiệm Phương Lê đã đặc biệt căn dặn, ông ấy biết tôi biết cách tiết kiệm thời gian.

Lưu Vĩ Hồng bật cười.

Phương Lê biết cách dùng người quá.

Sân bay Bắc Kinh là nơi nào chứ. Cho dù là nhân viên công tác của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của quốc vụ viện, cũng không thể tùy tiện lái xe đến gần máy bay như thế. Trừ phi phải có chuyện gì đó đặc biệt, nhưng dường như ở đây không nhất thiết phải thế. Nhưng Trịnh Hiểu Yến thì không như vậy, ở đất này, tấm kim bài Trịnh đại tiểu thư kêu đinh đoong thì việc lái xe đến sát máy bay đối với cô ta là chuyện quá nhỏ.

Các cán bộ phụ trách sân bay Bắc Kinh cũng không phải là người máy, không biết thân sơ là gì.

- Thế còn nguyên nhân thứ hai?

Lưu Vĩ Hồng nén cười, hỏi tiếp.

Trịnh Hiểu Yến ngạc nhiên nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái nói:

- Bí thư Lưu, xem ra anh rất bình thản nhỉ. Nhân vật lớn là nhân vật lớn, quả nhiên là phong độ của một đại tướng, không giống người bình thường chút nào.

- Đủ rồi đấy!

Trịnh Hiểu Yến hé miệng cười, rồi lập tức nghiêm sắc mặt nói:

- Báo cáo Bí thư Lưu, nguyên nhân thứ hai, đó là Phó cục trưởng Trịnh đang nịnh bợ lãnh đạo. Nếu như lần này anh không chịu được áp lực thì rất có thể anh sẽ trở thành lãnh đạo trực tiếp của em. Sau này Trịnh Hiểu Yến sẽ phải nhờ cậy Cục trưởng Lưu quan tâm nhiều hơn một chút. Chính vì thế mà phải nịnh nọt trước, phải lôi kéo mối quan hệ trước, sau này mới dễ ăn dễ nói. Cũng xin lãnh đạo thông cảm cho nỗi khổ tâm của các cán bộ cấp dưới chúng em, công tác ở một cơ quan lớn như vậy quả không dễ dàng chút nào.

Lưu Vĩ Hồng vừa buồn cười vừa bực mình:

- Cái gì mà Cục trưởng Lưu? Nói liên thiên.

Trịnh Hiểu Yến lắc lắc đầu, chép chép miệng:

- Cục trưởng Lưu, xem ra tin tức của anh không được nhanh nhạy lắm. Một chuyện lớn như thế này mà anh không hề hay biết, chậc chậc, phiền toái ghê…

Bí thư Lưu không chịu nổi nữa, gõ cho cô ta một cái, hét to:

- Nói mau, rốt cuộc là chuyện gì?

Cũng chẳng trách tính khí phụ nữ luôn kỳ lạ như thế.

Nếu như bình thường, liệu có ai dám gõ cho Trịnh đại tiểu thư này như vậy không? Trịnh Hiểu Yến đã cố lái xe đến đây, để “cùng chết” với tên khốn kiếp này, cũng sẽ cố nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cuộc. Không ngờ lại bị Bí thư Lưu gõ ột cái, dường như cô ta lại thấy rất thoải mái, cười một cách sung sướng.

Cái này gọi là vỏ quýt dầy có móng tay nhọn.

- Cục trưởng Lưu, là thế này. Thủ trưởng đã quyết định thành lập một cơ cấu đặc biệt trong văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, gọi là Cục đôn đốc văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của quốc vụ viện. Đồng chí Bí thư Thành ủy thành phố Cửu An Lưu Vĩ Hồng được bổ nhiệm làm Phó Cục trưởng thường trực của Cục Giám sát tài sản nhà nước, sẽ chủ trì toàn bộ công việc. Nhân tiện em tiết lộ một thông tin bí mật nhé, Cục giám sát này sẽ không có Cục trưởng, chức cao nhất chỉ có Phó Cục trưởng thường trực mà thôi. Mà Vụ Quy hoạch Phát triển, Cục Điều tra Thống kê, văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước cũng sẽ do Cục giám sát trực tiếp quản lý. Cho nên nói, anh sẽ trở thành lãnh đạo trực tiếp của em. Xét tình hình này, xin Cục trưởng Lưu nhớ giữ gìn, không được gõ vào đầu tôi nữa. Nếu không, sẽ là lợi dụng chức quyền quấy rối tình dục với nữ đồng nghiệp cấp dưới, mà sẽ bị xử phạt đấy!

Trịnh Hiểu Yến sầm mặt xuống, nói với vẻ rất nghiêm túc.

Về việc nữ đồng nghiệp cấp dưới không chịu nổi, dùng sắc đẹp quyến rũ các vị lãnh đạo cấp trên, liệu có bị xử phạt không, phó Cục trưởng Trịnh chắc không quản được nhiều chuyện như vậy chứ!

Lưu Vĩ Hồng trừng trừng nhìn cô ta, lập tức ấn cửa kính cửa sổ xuống, rút ra điếu thuốc để hút.

Trịnh Hiểu Yến cười khẽ, mở mui xe, đóng cửa kính cửa sổ lại. Như vậy gió sẽ không thổi trực tiếp vào mặt Lưu Vĩ Hồng, tiếng gió cũng nhỏ đi một chút.

Lưu Vĩ Hồng không để ý đến hành động này của cô ta, dựa người vào ghế, chầm chậm hút thuốc, hai hàng lông mày nhíu lại.

Cục giám sát văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước!

Đây lại là một đơn vị mới, một cơ cấu được xây dựng đặc biệt trong một cơ cấu đặc biệt.

Lưu Vĩ Hồng có thể khẳng định, đó chính là đơn vị mà Phó thủ tướng Hồng đã đặc biệt thành lập nên vì Lưu Vĩ Hồng. Trên danh nghĩa, thì Cục giám sát sẽ là một cơ cấu có sức mạnh thật sự. Tuy rằng nói, văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước có chỗ không ra cái gì cả, “thiếp thân không rõ”, cũng không có tư cách chấp pháp hành chính, thì Cục giám sát trực thuộc của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước cũng lại càng không có tư cách chấp pháp hành chính. Trên giấy tờ, thì Cục giám sát sẽ là một Sở thống kê điều tra phóng đại lên, nhưng trên thực tế thì không hề nghi ngờ nó sẽ có quyền được xử phạt. Chỉ có điều trong khi có được quyết định chính thức được xử phạt, cần phải mượn danh nghĩa của các cơ cấu khác trong Quốc vụ viện.

Thật giống như nghiêm khắc dựa theo quy định của pháp luật. Các cơ quan kiểm tra các cấp của Đảng không thể áp dụng biện pháp cưỡng chế hạn chế tự do thân thể được, mà thực tế trong quá trình chấp pháp, từ lâu đã không có ai thực sự đi so đo chuyện này.

Tích cực cũng vô ích, chẳng có ai để ý đến cả.

Đây cũng có thể coi là một trong những điểm đặc sắc trong chốn quan trường của Trung Hoa.

Phó Thủ tướng Hồng lần này muốn mời hắn làm “tay đấm Kim bài” đây mà!

Xem ra, hậu di chứng “đánh trống và hô hoán” trên tờ “Nhân dân nhật báo” của việc chủ trì công tác trấn áp tội phạm ở thành phố Cửu An đã được biểu lộ ra rõ ràng rồi. Lưu Vĩ Hồng một khi đảm nhiệm chức phó Cục trưởng thường trực Cục giám sát văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, thì không biết sẽ đắc tội với lợi ích của bao nhiêu người, không biết sẽ đắc tội với bao nhiêu nhân vật có thế lực hùng mạnh.

Thấy hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng chau khít vào nhau, Trịnh Hiểu Yến trêu chọc:

- Đừng dày vò nữa, cứ nhìn em đây này, thẳng thắn cự tuyệt. Không thể chấp nhận làm được, sẽ đắc tội với nhiều người lắm. Đây lại không phải là thành phố Cửu An.

Trịnh Hiểu Yến nói rất rõ.

Việc trấn áp tội phạm của Lưu Vĩ Hồng ở thành phố Cửu An đã gần như khiến cho thành phố Cửu An long trời lở đất. Từ Bí thư Thành ủy, Bí thư thứ hai, Chủ tịch thành phố, Phó Chủ tịch thường trực thành phố, Bí thư Đảng ủy Công an, từng người một lần lượt bị sụp đổ, gần giống như là “Thay đổi Càn khôn” vậy. Nhưng thật ra đó cũng chưa là gì, nói thật ra thì thành phố Cửu An cũng chỉ là một thành phố cấp 3 mới vừa thay đổi chế độ không lâu, cái vòng tròn chỉ có vậy, nhiều nhất thì cũng chỉ có Phó Bí thư Tỉnh ủy Thiệu Hồng Lệnh có ý kiến với hắn, giỏi lắm thì liên lụy đến Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Phí Hạ Vĩ. Thậm chí bọn Tân Minh Lượng, Lục Mặc cũng không dậy nổi sóng to gió lớn, hơn nữa đều đã bị Lưu Vĩ Hồng đánh đổ hoàn toàn, nên đối với Lưu Vĩ Hồng hầu như không có gì uy hiếp cả.

Nhưng mà một khi đã đảm nhiệm chức Phó Cục trưởng Cục giám sát rồi, thì sẽ phải đối diện với toàn quốc, từ trên xuống dưới, đặc biệt là các doanh nghiệp lớn, đến các doanh nghiệp nhà nước quy mô nhỏ ở các thành phố, huyện thị, tất cả đều trong phạm vi quản lý của Cục giám sát. Nếu Phó thủ tướng Hồng đã muốn đặt hắn vào vị trí này thì chắc chắn ông ta cũng sẽ không muốn hắn được dễ sống nữa. Theo tính cách của Phó thủ tướng Hồng, nhất định phải giết già dọa khỉ, khi cần thiết thậm chí còn phải giết luôn một hai con khỉ nữa.

Đó chính là thủ đoạn tất yếu của các vị lãnh đạo để thị uy.

Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ, trong mắt ngài Phó thủ tướng Hồng, thì những nhân vật nào được xếp vào loại gà, những nhân vật nào được xếp vào loại khỉ?

Trong phương diện quyết sách tối cao của trung ương, chí ít cũng phải là cán bộ thực quyền cấp Sở trở lên mới có thể miễn cái tư cách làm gà để giết dọa khỉ, thậm chí rất nhiều cán bộ cấp tỉnh cũng không thoát khỏi cái thân phận “gà”. Còn về phần đạt tư cách làm “khỉ” thì ít nhất phải có thực quyền là cấp tỉnh hoặc cấp bộ.

Một người mới chưa tròn 27 tuổi như Lưu Vĩ Hồng chỉ là một cán bộ cấp Phó giám đốc Sở, lại muốn đi giết “gà”, giết “khỉ”, người bình thường chỉ nghĩ đến thôi đã váng đầu hoa mắt, trong lòng kinh khiếp rồi.

Hơn nữa, tình hình của đất nước ta là như vậy. Bất kỳ một cán bộ nào, được nắm thực quyền cấp Sở, Cục trở lên, tuyệt đối không đứng một mình. Bên cạnh mỗi một vị cán bộ như vậy đều là một mạng lưới những mối quan hệ không tầm thường chút nào.

Bọn họ đều có “tổ chức”.

Có lẽ, dưới sự ủng hộ của Phó thủ tướng Hồng, khi nhằm vào một vụ án đặc biệt, Lưu Vĩ Hồng có thể sẽ tóm được một vài ai đó, thậm chí là bắt được một vài con “khỉ” thuộc cấp tỉnh, điều đó rõ ràng là có khả năng lắm.

Nhưng sau đó thì sao?

Mạng lưới bên cạnh họ vẫn còn tồn tại!

Lưu Vĩ Hồng xử lý một hoặc nhiều người trong mạng lưới quan hệ khổng lồ đó thì không giải quyết được chuyện gì cả, không thể xé rách được cái mạng ấy. Rồi đến khi Lưu Vĩ Hồng cuối cùng cũng rời khỏi văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, đến công tác tại một đơn vị khác, thì mạng lưới quan hệ này sẽ lập tức “cắn trả”. Đến lúc đó, anh Lưu này sẽ phải hứng chịu vô số những mũi tên ngầm từ nhiều phía. Cho dù hắn có ba đầu sáu tay, cũng khó mà bảo toàn tính mạng.

Đến khi đó, khỏi cần phải nói đến con đường hoạn lộ của Lưu Vĩ Hồng sẽ vô cùng gian nan mà có khi chỉ sợ trước sau không vẹn toàn.

Đây là một vấn đề hết sức nghiêm túc.

Thấy Lưu Vĩ Hồng trù trừ không nói, Trịnh Hiểu Yến sốt ruột nói:

- Vĩ Hồng, đừng ngốc nghếch nữa. Việc này không thế kích động được!

Qua lại với nhau đã một thời gian, lần đầu tiên Trịnh Hiểu Yến gọi tên của Lưu Vĩ Hồng. Đủ thấy sâu trong thâm tâm của cô rất quan tâm đến Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng nhả ra một ngụm khói, cười khổ nói:

- Cô cho rằng chuyện gì Lưu Vĩ Hồng tôi cũng quyết định được sao?

Trịnh Hiểu Yến vội la lên:

- Chuyện khác không sao, nhưng lần này nhất định không được nhún nhường. Anh cũng biết rồi đấy, Phó thủ tướng Hồng đã 68 tuổi rồi, đợi đến khi ông ấy về hưu thì anh mới có ba mươi mấy tuổi!

Lời nói này của Trịnh Hiểu Yến rõ ràng rất thực tế.

Lưu Vĩ Hồng thở dài, rồi lại chầm chậm ngả người ra sau ghế, khép hờ hai mắt lại. Cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì nữa.

Trịnh Hiểu Yến trong lòng bực bội, không kìm được bấm còi inh ỏi. Lưu Vĩ Hồng vẫn không có chút phản ứng gì, vẫn tiếp tục khép hai mắt, đến mí mắt cũng không hề động đậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi