QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1033: Hai ngày nghỉ

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Thứ sáu, bách hóa Yến Kinh.

Nửa đầu năm 94, Quốc vụ viện quyết định thực hiện chế độ hai ngày nghỉ trên toàn quốc. Cũng giống như những chế độ mới khác, chế độ hai ngày nghỉ cũng có quá trình mở rộng, nhưng các nhân viên làm việc ở những cơ quan Trung ương, các cơ quan Nhà nước và các cơ quản chính Đảng, là những người ủng hộ kiên định nhất cho chế độ mới này, và cũng là những đơn vị chấp hành tốt về chế độ hai ngày nghỉ.

Vốn dĩ cả ngày không có việc gì cả, đừng nói một tuần làm năm ngày nghỉ hai ngày, nếu ngược lại, mỗi tuần làm hai ngày nghỉ năm ngày, như vậy cũng còn nhiều người đi làm nhưng lại nhàn rỗi đến vô vị, nhất định phải đau khổ mà ngồi trong phòng làm việc đọc báo hoặc nói chuyện phiếm với đồng nghiệp.

Phòng Quản lý giám sát tài sản Nhà nước của cục Giám sát, đương nhiên cũng có hai ngày nghỉ.

Sáng sớm hôm nay, Đào Tiếu Bình lái chiếc xe Audi màu đen của cô, cùng Lưu Vĩ Hồng đi mua sắm.

Với thân phận cùng với gia thế hiện tại của Đào Tiếu Bình, chiếc xe Audi nhỏ này cũng không còn phù hợp lắm nữa, nó có vẻ quá đứng đắn quá người lớn, không hề xứng chút nào với thân phận ngôi sao trong giới điện ảnh của Đào Tiếu Bình.

Nhưng Đào Tiếu Bình cũng rất vui, cô cảm thấy Lưu Vĩ Hồng thích là được rồi. Cô bây giờ không phải sợ danh tiếng không đủ lớn, mà là sợ danh tiếng quá lớn. Ngay cả việc ra ngoài đi dạo với Lưu Vĩ Hồng, cũng phải ngụy trang thật kỹ, một cặp kính đen, che lấp hơn phân nửa dung nhan xinh đẹp của mình.

Từ trong xe bước xuống, Đào Tiếu Bình nhẹ nhàng khoác tay Lưu Vĩ Hồng, khóe miệng mang một nụ cười mãn nguyện.

Lưu Vĩ Hồng chuyển đến Bắc Kinh công tác, cũng thật tuyệt.

Nói ra, Lưu Vĩ Hồng quay về Bắc Kinh, Đào Tiếu Bình quả thật rất vui mừng. Bởi vì thân phận quá nổi tiếng của cô, thực ra đã hạn chế rất nhiều sự tự do của Đào Tiếu Bình, không thuận tiện trong việc đến Cửu An, có can đảm lắm cũng chỉ dám chạy đến Đại Ninh, không dám đến Cửu An, sau đó Lưu Vĩ Hồng mới từ Cửu An đến Đại Ninh gặp cô.

Bây giờ Lưu Vĩ Hồng đã chính thức quay về Bắc Kinh công tác, Đào Tiếu Bình sao có thể không mở cờ trong bụng?

Tối hôm qua, triền miên đến khuya, nhưng Đào Tiếu Bình vẫn rất khỏe khoắn, mới sáng sớm đã thức dậy, bận rộn chuẩn bị một bữa sáng đầy đủ cho Lưu Vĩ Hồng. Trước kia Đào Tiếu Bình học hát, mỗi ngày đều phải luyện tập, tố chất thân thể cũng rất tốt, Bác sĩ Chu Ngọc Hà hoàn toàn không thể so sánh được. Nếu đổi lại là Bác sĩ Chu bị Lưu Vĩ Hồng giày vò như vậy, không ngủ đến giữa trưa, thì chắc chắn không thể dậy nổi.

Nói là mua sắm, nhưng thực ra cũng không có quá nhiều thứ cần mua, chủ yếu là mua ẹ Đào Tiếu Bình một ít đồ dùng hàng ngày, bà cụ trải qua một đợt phẫu thuật dài, sức khỏe luôn không tốt, thường xuyên bị hôn mê, cũng may Đào Tiếu Bình có tiền, mời một bảo mẫu rất cẩn thận đến giúp mẹ. Nhưng có rất nhiều đồ dùng cần thiết ẹ, đều do Đào Tiếu Bình tự mình mua. Bảo mẫu có cẩn thận hơn nữa, làm sao có thể bằng được con gái mình?

Lúc chọn mua những đồ dùng hàng ngày ẹ, Đào Tiếu Bình còn cẩn thận hơn nhiều so với lúc mua đồ ình, cứ chọn đi chọn lại mãi.

Phó Cục trưởng Lưu vẫn ăn mặc rất trẻ trung, nhưng quần áo giày dép khá đơn điệu, không nổi bật. Với thân phận hiện tại của Phó Cục trưởng Lưu, đương nhiên càng ít làm cho người ta chú ý càng tốt.

- Bình Bình, việc quản lý Công ty điện ảnh, làm được không?

Hai người đi trên lối đi hào hoa của trung tâm thương mại Yến Kinh, Lưu Vĩ Hồng mỉm cười hỏi.

Trước đây Lưu Vĩ Hồng đã từng nói, muốn Đào Tiếu Bình ít chú trọng số lượng phim, mà chú trọng đến chất lượng hơn, chỉ những bộ phim phù hợp với mình mới tham gia, không cần góp cho đủ số. Đào Tiếu Bình đương nhiên vui vẻ đồng ý. Bây giờ càng nên ít xuất hiện trên màn ảnh, bắt đầu làm một người đứng phía sau hậu trường. Công ty truyền hình của Trình Sơn, lúc mới thành lập, Lưu Vĩ Hồng đã đầu tư hai trăm ngàn vốn cổ phần. Phát triển cho đến bây giờ, hai trăm ngàn đó không là cái gì, nhưng bây giờ, lại là một số cổ phần không nhỏ. Vì vậy bây giờ Đào Tiếu Bình cũng là một cổ đông lớn trong công ty Truyền hình, ít xuất hiện hơn, đi sâu hơn vào việc quản lý, cũng là hợp lý.

Nghề diễn viên này, đều là nghề ăn cơm tuổi trẻ. Cho dù ở đời sau, những diễn viên hơn 60 tuổi rồi còn tranh giành trước màn ảnh, càng ngày càng ít đi, hơn nữa khó tránh khỏi bị làm mờ đi.

Tuy nhiên quyết định đi sâu vào tầng lớp quản lý này, không phải Lưu Vĩ Hồng dặn dò, mà do Đào Tiếu Bình tự mình quyết định.

Đào Tiếu Bình thản nhiên nói:

- Bây giờ vừa mới bắt đầu, chưa thể nói gì được. Em cũng chỉ phị trách một số công việc cụ thể, còn quyết sách chính xác, cũng do Tam ca và Đạo diễn Vệ quyết định, em học hỏi họ.

Lưu Vĩ Hồng liền gật đầu, nói:

- Không sao, cũng phải có quá trình học tập. Giai đoạn bây giờ, nhìn nhiều nói ít, quyết định lớn, không nên chỉ một mình nắm chủ ý, phải trao đổi với Tam ca và Đại Pháo nhiều hơn nữa.

Đào Tiếu Bình liền thè lưỡi, nói:

- Em mới thật sự không dám quyết định một mình…

Trong lòng Đào Tiếu Bình, ông chủ của Công ty điện ảnh và Truyền hình vẫn là Trình Sơn và Vệ Cường, cô chỉ có thể là trợ thủ. Tuy nhiên cũng không sao, Đào Tiếu Bình vốn dĩ không có dã tâm gì, thành công và huy hoàng trước mắt sớm đã nằm ngoài hy vọng của cô lúc đầu. Lúc đó, cô nào dám nghĩ mình sẽ là ngôi sao đồng thời là một trong những quản lý của công ty Điện ảnh và Truyền hình?

- Anh, thật ra, em cảm thấy Công ty Bất động sản kiếm tiền nhiều hơn công ty Truyền hình, hiện nay Tam ca đang thương lượng với Đạo diễn Vệ, chuẩn bị thành lập một Công ty Bất động sản chơi thử.

Một lát sau, Đào Tiếu Bình lại cười nói.

Lời này cũng coi như tự nhiên mà thốt ra, công ty Bất động sản của Lý Hâm, mặc dù mới thành lập không lâu, nhưng đã thể hiện năng lực lợi nhuận kinh người. Bất động sản Bắc Kinh năm 94, quả thật có thể ‘tay không bắt giặc’. Quy định ngành nghề còn đang mới nảy sinh, thao tác thực tế đã phát triển mạnh mẽ vô cùng, mỗi vị thần đều có thể thể hiện thần thông của mình, liều mạng mà kiếm được những số tiền rất lớn. Lúc đó Lưu Vĩ Hồng lấy danh nghĩa Đào Tiếu Bình mà đầu tư 10 triệu, sớm đã thu hồi vốn, theo giá trị hiện tại của công ty Bất động sản mà tính, số vốn cổ đông của Lưu Vĩ Hồng đã tăng gấp mấy lần, đã sắp lên đến tiền tỷ rồi, số tiền có thể điều động trong tài khoản cũng vượt con số 20 triệu.

Đào Tiếu Bình lúc nào cũng bị những con số này làm cho đầu óc mê muội.

20 triệu tiền mặt của năm 94, đó là khái niệm gì chứ?

Chẳng trách Trình Sơn và Vệ Cường đều đỏ mắt, muốn thành lập một công ty Bất động sản. Trong mắt những người bình thường, Công ty Điện ảnh cũng là một chậu châu báu lớn rồi, tài sản vô hạn.

Chỉ có những người ở trong đó mới hiểu được, so với ngành Bất động sản đang phất lên, Công ty Điện ảnh cũng chỉ là một loại cặn bã. Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, những ông chủ than mỏ kiêu ngạo vô cùng ở đời sau, trong mắt những con cá sấu lớn của ngành bất động sản, so với một công nhân dưới hầm mỏ, thật sự không có gì khác nhau.

Ông chủ hầm mỏ khoe của hợm hĩnh, trong mắt những con cá sấu của ngành Bất động sản, chính là một thợ đào hầm mỏ ăn lương ngày, cứ khoe khoang mỗi ngày y kiếm được hai ba tờ một trăm tệ, mà hoàn toàn không biết những người giàu có thật sự, họ có cuộc sống như thế nào.

- Họ muốn làm Bất động sản, thì làm đi. Dù sao bây giờ cũng đang rất rối loạn, kiếm tiền cũng không phải việc khó.

Lưu Vĩ Hồng cười nói, đợi đến lúc có nguy hiểm, Phó Cục trưởng Lưu đương nhiên sẽ cảnh báo trước cho bọn Trình Tam, có lẽ cũng không thiệt thòi nổi. nguồn

Đào Tiếu Bình liên tục gật đầu, vô cùng khâm phục. Trong mắt cô, những khối tài sản có con số hàng ngàn, là thứ mà người đàn ông bên cạnh cô trong bữa tiệc rượu thuận miệng nói một câu là đã có thể kiếm về được. Trong lòng Đào Tiếu Bình, cực kỳ sung bái những người đàn ông mạnh mẽ như vậy. Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng lại đối xử tốt với cô như vậy.

Bách hóa Yến Kinh cũng xem như của hiệu lâu đời ở Bắc Kinh, nhưng hiện tại, chỉ có cửa hiệu bách hóa Yến Kinh là còn lâu đời nữa thôi, còn bóng dáng bách hóa Yến Kinh mà Lưu Vĩ Hồng thấy sớm đã không còn đâu nữa. Bách hóa Yến Kinh bây giờ, sớm đã đi qua giai đoạn cải tạo xây dựng mới, đã mang không khí của khu mua sắm hiện đại. Giai đoạn hiện nay, tất cả những cửa hàng buôn bán lớn theo xu hướng hiện đại hóa trong nước, đều mang bóng dáng của ‘Tập đoàn Hoàng Du’. Vân Vũ Thường đem số tiền mình kiếm được từ thị trường tài chính quốc tế, phần lớn chuyển vào đầu tư trong nước, trong đó công ty ‘Bất động sản Hoành Du’ hợp tác với một vài cổ đông lớn khác phụ trách việc kiến thiết xây dựng những khu thương mại hiện đại hóa trên toàn quốc.

Nói ra, cũng xem như một loại của Bất động sản.

Đào Tiếu Bình không vội mua đồ ẹ, trước tiên mua cho Lưu Vĩ Hồng mấy bộ đồ có thương hiệu. Lưu Vĩ Hồng cũng không cản, mặc dù trong tủ đồ của hắn những bộ đồ của những thương hiệu nổi tiếng nhiều đến mức mặc không hết. Nhưng mua đồ cho người đàn ông mình yêu thương, rồi mặc đẹp, chính là một việc khiến phụ nữ vui mừng, Lưu Nhị Ca sao có thể không hiểu đạo lý nhân tình, mà lấy đi niềm vui của Đào Tiếu Bình được.

Phó Cục trưởng Lưu xách túi lớn túi nhỏ, đi theo sau Đào Tiếu Bình, dường như cũng rất vui vẻ. Đào Tiếu Bình thì vui mừng vô cùng, trong lòng tràn ngập sự thỏa mãn. Người đàn ông này thật sự rất hiểu lòng phụ nữ, lợi hại như vậy, can tâm tình nguyện yêu thương cô.

Sao có thể khiến người ta không yêu được?

Cuối cùng chuyển qua khu vực đồ dùng phụ nữ, Phó Cục trưởng Lưu không tiện đi theo nữa, dù sao cũng là một người đàn ông, đi qua đi lại trong khu vực đồ dùng phụ nữ, dù sao cũng cảm thấy có chút không hay, sẽ bị người ta xem là quái vật.

Đào Tiếu Bình đương nhiên hiểu tâm tư của hắn, dừng lại ở khu vực nghỉ ngơi rồi nói:

- Anh, anh ngồi nghỉ ở đây một lát, em vào trong mua một ít đồ, rất nhanh sẽ ra thôi. Lát nữa về nhà ăn hay ăn ở ngoài?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Hay là ăn bên ngoài đi, đừng vất vả quá.

Đào Tiếu Bình thản nhiên cười, nói:

- Không vất vả đâu, chỉ cần anh thích, em nấu cho anh ăn mỗi ngày.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười vuốt mặt cô, nói:

- Đi mua đồ cho dì đi.

- Ừ, anh chờ nhé, lập tức ra ngay…

Đào Tiếu Bình cười gật đầu, đi nhanh về phía khu vực đồ dùng cho phụ nữ, vừa mới đi được hai bước, lại quay người lại, ôm cổ Lưu Vĩ Hồng, hôn một cái trên mặt hắn, rồi mới cười hì hì đi.

Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu, ngồi xuống ghế, châm một điếu thuốc, nhàn nhã ngồi hút, trong đầu bắt đầu suy nghĩ về một đống thư tín lớn mà mấy ngày gần đây Cục Giám sát nhận được, đều là những phản ánh liên quan đến vấn đề cải cách doanh nghiệp Nhà nước.

Văn phòng quản lý giám sát tài sản Nhà nước thành lập chưa đến nửa năm, cục Giám sát lại mới mở, không cần nói đến những quần chúng bình thường, cho dù là phần lớn những cán bộ Đảng, cũng không biết Quốc vụ viện đã thành lập một văn phòng như vậy. Vì vậy những thư tín này đều do những đơn vị khác chuyển tới, Văn phòng Quốc vụ viện, Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, Ủy ban công tác doanh nghiệp Trung ương là những đơn vị chuyển thư tín về nhiều nhất.

Lưu Vĩ Hồng chọn lựa kỹ càng, chọn ra một điểm đột phá.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi