QUAN GIA

Lưu Vĩ Hồng mới từ phòng tài vụ đi ra, liền đi tới hành lang gặp phải sư phụ Ngô

Làm tài xế duy nhất trong cục, sư phụ Ngô kỳ thật khá cực khổ. Cục nông nghiệp chỉ một chiếc Santana second hand, ngoại trừ cục trưởng Chu Kiến Quốc, mấy vị phó cục trưởng khác, có lúc cũng phải dùng xe, sư phụ Ngô dường như không có lúc nhàn rỗi

Lưu Vĩ Hồng thông cảm cho y, liền đem nhà xe ban đầu của nhà máy đinh, hiện là một gian nhà trệt gần phòng họp dọn dẹp một chút, cho sư phụ Ngô làm phòng nghỉ. Tranh thủ lúc rảnh rỗi ở đó nghỉ một chút cũng tốt

Cách nhìn của sư phụ Ngô đối với Lưu Vĩ Hồng vì thế mà trở nên rất tốt

Một lãnh đạo có thể thông cảm cho cấp dưới luôn được người ta tôn trọng

- Chủ nhiệm Lưu…

Thấy Lưu Vĩ Hồng, sư phụ ngô tiến lên đón, chào hỏi

Ngay từ đầu Lưu Vĩ Hồng còn tưởng rằng là tình cờ gặp mặt, thấy tư thế này thì biết sư phụ Ngô có khả năng là cố tình ở đây đợi hắn, có lời muốn nói với hắn

- Sư phụ Ngô, có chuyện sao?

Lưu Vĩ Hồng vẻ mặt ôn hoà nói.

Dựa theo danh sách quản lý, tài xế do văn phòng quản lý, sư phụ Ngô đứng đắn là cấp dưới của hắn. Thực chất sư phụ Ngô là cấp dưới trực thuộc của đám cục trưởng. Cục nông nghiệp khai trương đến nay, sư phụ Ngô cũng thật sự chưa từng chuyên phục vụ cho chủ nhiệm Lưu qua vài lần, nhiều nhất là đi xe nhờ khi cùng Chu Kiến Quốc xuống nông thôn

- Ặc, chủ nhiệm Lưu đêm nay có thời gian không? Tôi muốn mời cậu ăn bữa cơm

Sư phụ Ngô dò xét trên hành lang không ai, đến sát Lưu Vĩ Hồng, khẽ giọng nói

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười.

Hắn đương nhiên hiểu được ý của sư phụ Ngô

- Sư phụ Ngô, chúng ta đến phòng nghỉ của anh nói chuyện đi. Lâu rồi không cùng anh nói chuyện phiếm

Sư phụ Ngô nao nao, lập tức mừng rỡ, liên tục gật đầu

Văn phòng của Lưu Vĩ Hồng không chỉ mình hắn, rất nhiều chuyện không tiện nói. Phòng nghỉ của sư phụ Ngô lại là căn phòng biệt lập, thích hợp nói chuyện

Phòng nghỉ của sư phụ Ngô xem qua cũng khá sạch sẽ, thứ nhất sư phụ Ngô bình thường cũng không có nhiều thời gian đến đây nghỉ ngơi, thứ hai sư phụ Ngô bản thân cũng là một người thích sạch sẽ. Một chiếc Santana cho dù là second hand, hàng ngày sư phụ Ngô cũng lau đến sáng bóng. Điểm này, đám cục trưởng đều rất hài lòng. Xe là kém chút, làm cho tươi mới chút cũng có chút thể diện

Vừa vào cửa, sư phụ Ngô lập tức mời Lưu Vĩ Hồng ngồi, lại pha trà cho Lưu Vĩ Hồng

Gian nhà trệt này trước kia là phòng công cụ của nhà máy đinh, diện tích không tính, khoảng 20 m2, bên trong có một chiếc giường, một bàn đọc sách, đều là mới, vách tường cũng sơn lại màu trắng, rất có bài bản

- Sư phụ Ngô, có phải vì chuyện của căn tin hay không?

Lưu Vĩ Hồng đưa cho sư phụ Ngô một điếu thuốc trước, hắn cũng châm mồi lửa một điếu, hút hai hơi, liền đi thẳng vào đề mà hỏi

Sư phụ Ngô thấy Lưu Vĩ Hồng hỏi khá thẳng, liền thở dài, nói:

- Chủ nhiệm Lưu, cậu cũng biết, lúc đầu tôi đem anh em họ của tôi giới thiệu qua đây làm căn tin này, cũng không nghĩ tới muốn có lợi ích gì. Lúc đó cậu cũng nói, chính là cách tạm thời, sau này sẽ thay đổi, phải không?

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.

Lúc đầu sáng lập, thời gian rất cấp bách, trong vòng 5 ngày phải làm xong mọi thứ, rất nhiều chuyện cũng không được kéo dài, phải giải quyết nhanh chóng. Lúc đó chỉ có sư phụ Ngô, quen biết tình hình, Lưu Vĩ Hồng liền khiến y giới thiệu ông chủ Ngô bây giờ tới làm căn tin. Đợi mọi thứ đi lên quỹ đạo mới căn cứ tình hình rồi biến đổi cũng không trễ

Ông chủ Ngô mang theo vợ cùng tới đây, hai vợ chồng cũng khá chịu khó, tay nghề cũng không có trở ngại, bắt đầu một khoảng thời gian, mọi người đều ăn rất hài lòng. Lưu Vĩ Hồng cũng nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nếu làm tốt, vậy thì để họ tiếp tục nhận thầu. Không ngờ Trần Vĩ Nam vừa tới, mọi thứ đều thay đổi

- Ôi, ban đầu anh em họ của tôi rất là cảm kích chủ nhiệm Lưu chiếu cố, vẫn muốn mời cậu ăn bữa cơm, chỉ là cậu quá bận, không có thời gian…

Sư phụ Ngô cằn nhằn nói

Lưu Vĩ Hồng phất tay, chặn y lại, nói:

- Sư phụ Ngô, những lời khác không cần nói nhiều, anh cứ nói thẳng đi, có phải có người làm khó dễ ông chủ Ngô ở căn tin hay không?

Sư phụ Ngô liền lộ ra vẻ mặt khó xử, ngập ngừng, không biết nên mở miệng như thế nào

Dù sao y muốn "cáo" là cháu ruột của cục trưởng Trần. Nếu Trần Vĩ Nam chỉ là cán bộ bình thường của văn phòng, sư phụ Ngô mới không sợ gã. Nói cho cùng gã cũng là con người, là ác bá mà thôi

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:

- Sư phụ Ngô, nếu anh tin tôi, xin anh theo đúng sự thật mà phản ánh vấn đề là được, không cần phải băn khoăn

Sư phụ Ngô cũng không do dự bao lâu, cắn chặt răng, nói:

- Chuyện này, chủ nhiệm Lưu, không giấu cậu nói, chủ nhiệm Trần trong khoảng thời gian này đối với anh em họ của tôi yêu cầu quá nghiêm khắc, anh em họ của tôi có chút ăn không tiêu, ông ấy… ông ấy không muốn làm căn tin này

Cái gọi là chủ nhiệm Trần, tất nhiên là nói Trần Vĩ Nam. Sư phụ Ngô cũng là chiếu theo thường lệ xã hội, cho Trần Vĩ Nam "Quan thăng một bậc". Nói như vậy, đối với người trong cơ quan, luôn phải xưng hô một danh hiệu tươi sáng mới tốt, không thể luôn gọi "cán bộ Trần", đó là trình độ của người nông thôn, không khỏi chẳng ra gì

Nghe xong sư phụ Ngô nói, Lưu Vĩ Hồng âm thầm buồn cười.

Ở cơ quan hai tháng, trình độ nói chuyện của sư phụ Ngô cũng là tăng trưởng

Nghe xem, "yêu cầu quá nghiêm khắc"!

Quả nhiên là lời nói của người ở cơ quan lớn

- Sư phụ Ngô, rốt cuộc là chuyện gì, anh nói rõ đầu đuôi gốc ngọn cho tôi biết đi. Tôi sẽ cho anh một đáp án hài lòng

Lưu Vĩ Hồng nhìn sư phụ Ngô, rất khẳng định nói, vẻ mặt vô cùng chân thành. Nếu là một cán bộ trung niên, làm ra thần sắc chân thành như vậy, sư phụ Ngô sẽ không tin lắm. Nhưng Lưu Vĩ Hồng trẻ như thế, sư phụ Ngô lập tức tin. Theo y, Lưu Vĩ Hồng ở tuổi này, cho dù giả bộ, cũng không làm được đến trình độ như vậy

Xem ra chuyện gì cũng phải xem xét hai mặt, tuổi trẻ có lúc lại càng có được tín nhiệm của người khác

- Là như vậy, chủ nhiệm Trần nói muốn anh em họ của tôi mỗi tháng cho anh ta 500 tệ, anh ta ăn cơm thì hoàn toàn miễn phí…

Sư phụ Ngô nói, trên mặt thoáng qua một chút giận dữ. Nếu Trần Vĩ Nam không phải cháu của Trần Sùng Tuệ, gã dám làm như vậy sao? Cho rằng ác bá ăn chay sao? Ỷ vào người chú là phó cục trưởng, sư phụ Ngô cũng là ném chuột sợ vỡ đồ. Ông chủ Ngô không nhận thầu căn tin không sao cả, cũng không thể liên lụy y đánh mất chén cơm sắt chăng?

- Anh ta thật sự nói như vậy?

Lưu Vĩ Hồng bất động thanh sắc hỏi ngược một câu

- Thật, anh em họ của tôi tháng trước đã cho anh ta 200 tệ, anh ta chê không đủ, tháng này tăng giá!

Sư phụ Ngô tiếp tục tuôn ra tin dữ

Bất kể là 500 hay 200 tệ, tuyệt đối trị số cũng không lớn, chí ít trong mắt Lưu Vĩ Hồng, đây là khoản tiền. Nhưng so với tiền lương lúc đó, và vật giá lúc đó, khoản tiền này không nhỏ. Tiền lương chính của Trần Vĩ Nam chỉ vài chục tệ, cộng thêm phúc lợi trợ cấp khác cũng chưa tới 100 tệ. Một tháng 500 tệ, coi như 5 tháng tiền lương của gã, nếu lấy đời sau để so sánh thì không phải một con số nhỏ

Như vậy cũng quá đáng, căn tin vài chục người ăn cơm, phí sinh hoạt của mỗi người cho mỗi bữa ăn chưa tới một tệ, Trần Vĩ Nam dám đòi tiền như vậy, còn độc hơn xã hội đen thu phí bảo hộ

Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày nhíu lại, hỏi:

- Tháng trước cho hai trăm? Có chứng cớ không?

- Có, anh ta đã đưa biên lai!

Lưu Vĩ Hồng vốn cũng là thuận miệng hỏi, không ngờ có một đáp án như vậy, nhất thời có chút không dám tin

Mở biên lai?

Trần Vĩ Nam không ngờ lại mở biên lai!

Người này nếu không phải quá độ kiêu ngạo, ngông cuồng, tin rằng chú gã có thể một tay che trời, nếu không chính là đầu óc ngâm nước, hoàn toàn hỏng rồi. Thu lợi ích của người ta, không ngờ dám mở biên lai cho người ta

Bệnh thần kinh!

- Biên lai đó, anh có mang đến không?

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi

- Có, đang trên người tôi

Sư phụ Ngô nói xong, quả thật từ trong túi áo lấy ra một tờ biên lai. Xem ra hôm nay y là cố ý cáo trạng, tất cả đều chuẩn bị đủ hết

Đó là một tờ giấy mỏng trong nhà hàng dùng để ghi chép thực đơn, vết tích bút bi, viết xiêu xiêu vẹo vẹo. Có thể thấy, đây chính là khi ông chủ Ngô mời Trần Vĩ Nam ăn cơm ở nhà khách, Trần Vĩ Nam đã mở biên lai cho ông ta. Trên đó viết rõ ràng, nhận được 200 tệ của ông chủ Ngô

Nhìn tờ biên lai không hiểu ra sao cả, Lưu Vĩ Hồng cũng hơi hiểu rõ

- Tự tay anh ta viết sao?

Kỳ thật Lưu Vĩ Hồng có thể nhận ra được, đây quả thật là Trần Vĩ Nam tự tay viết. Làm chung ở một văn phòng, Trần Vĩ Nam thường phải báo thanh toán lại những khoản tiền, cần phải viết bằng chứng thanh toán lại xin Lưu Vĩ Hồng ký tên, Lưu Vĩ Hồng đối với nét chữ của gã khá quen thuộc

- Tự tay viết. Lúc đó anh ta uống chút rượu, anh em họ của tôi nói phải có biên lai, anh ta liền viết

Sư phụ Ngô đáp

Quả nhiên giống y như Lưu Vĩ Hồng suy đoán, Trần Vĩ Nam lúc đó quả thật là đầu óc ngâm nước rồi – rượu!

Lưu Vĩ Hồng nhìn kỹ xem tờ biên lai đó, hỏi:

- Sư phụ Ngô, tờ biên lai này có thể cho tôi không?

Sư phụ Ngô hơi do dự một chút, liền gật đầu đồng ý. Đối với y mà nói, giữ lại tờ biên lai này có tác dụng không lớn, y lại không phải lãnh đạo cục nông nghiệp, không thể dựa vào cái này làm gì Trần Vĩ Nam. Giao đến tay của Lưu Vĩ Hồng, sư phụ Ngô cũng khá yên tâm. Y cảm thấy Lưu Vĩ Hồng là người chính phái đại khí, không tham tiện nghi.

- Chủ nhiệm Lưu, vậy cậu thấy, chuyện của căn tin… làm sao? Tôi còn phải trả lời anh em họ của tôi!

Sư phụ Ngô dò hỏi

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Sư phụ Ngô, yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý. Anh bảo anh em họ của anh tiếp tục làm, đừng để ý Trần Vĩ Nam dọa nạt. Tôi chỉ có một yêu cầu, thức ăn phải làm tốt, vừa phải rẻ vừa phải thực dụng. Chúng ta không thể ăn bớt từ miệng của đồng nghiệp trong cục, phải không? Làm cho người ta hận đó

- Đúng đúng, vẫn là chủ nhiệm Lưu nói chuyện có lý, nghe ra thì khiến người ta trong lòng thoải mái…

Sư phụ Ngô vội nịnh bợ Lưu Vĩ Hồng một cái

- Sư phụ Ngô, chuyện này, ngoại trừ tôi, anh còn báo cáo với lãnh đạo khác hay không?

- Không có, không có, tôi chỉ tin cậu!

Sư phụ Ngô vội nói, có chút ý thề thốt

Lẽ ra y là tài xế trong cục, có rất nhiều cơ hội ở chung một mình với cục trưởng Chu, Chu Kiến Quốc đối với y ấn tượng cũng rất tốt, y hoàn toàn có thể trực tiếp cáo trạng với Chu Kiến Quốc. Sở dĩ tìm tới Lưu Vĩ Hồng, một là bởi vì y giữ quy củ, cảm thấy Lưu Vĩ Hồng là sếp quản lý y, cũng là sếp quản lý căn tin, báo cáo với hắn hợp lý hơn. Hai là sư phụ Ngô đối với quan hệ giữa cục trưởng Chu và cục trưởng Trần cũng có chút không nắm chắc, bề ngoài mà nhìn, cục trưởng Chu đối với cục trưởng Trần rất tín nhiệm, trực tiếp cáo trạng cháu trai của cục trưởng Trần với cục trưởng Chu, chỉ sợ không ổn

Mà Lưu Vĩ Hồng từng phát sinh xung đột với cục trưởng Trần, đó là mọi người đều có nghe nói

Sư phụ Ngô cũng khá biết tính toán

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi