QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1104: Thật danh tố cáo Hạ Cạnh Cường

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: Mê Truyện

- Thoáng một cái hơn mười năm, tất cả mọi người đều trưởng thành cả.

Uồng vào mấy ngụm rượu, ánh mắt Cát Hân Hân lướt một vòng qua Lưu Vĩ Đông và Lưu Vĩ Hồng, xúc động nói. Xem ra cô không phải không có khúc mắc gì với thân phận “phu nhân ngoài biên chế” của mình. Chỉ có điều Lưu Vĩ Đông xuất thân từ nhà quyền quý, cô lại thương anh ta như thế, dù uất ức lớn thế nào cũng chỉ có thể nhẫn nại kiềm chế.

Hôm nay đột nhiên gặp lại Lưu Vĩ Hồng, Cát Hân Hân không khỏi nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ khi học đại học, vừa mới quen biết Lưu Vĩ Đông không lâu, đắm trong biển tình, thật đơn giản mà vui vẻ. Nếu thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc đó thì tốt biết bao nhiêu?

Dựa vào tính cách Lưu Vĩ Hồng, người đã trải qua hai kiếp, lại gặp một thiếu phụ gần ba mươi tuổi, nói với hắn bằng giọng điệu “hoài cổ” như vậy, “tất cả mọi người đều đã trưởng thành”, trong đầu không tránh khỏi có cảm giác là lạ.

Năm năm trước, lúc vừa tái sinh, Lưu Vĩ Hồng dường như thật sự trở về với thời thanh xuân hoàng kim. Nhưng vài năm nay lăn lộn trong quan trường, từng bước chông gai, thủ đoạn tranh giành. Nếu không phải tái sinh, e là tâm tính sẽ già đi rất nhanh, không còn là tuổi trẻ đơn thuần.

Trên mặt Lưu Vĩ Hồng lộ ra vẻ áy náy. Nếu hắn đi một mình với Cát Hân Hân thì sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt để an ủi một phen. Nhưng hiện giờ trước mặt Lưu Vĩ Đông, không tiện tỏ vẻ gì cả.

Cũng may Cát Hân Hân cũng rất đặc biệt, không phải loại nữ nhi chân chính đa sầu đa cảm, chỉ khẽ cảm thán một câu rồi ngừng lại, chuyển sang đề tài khác, vừa cười vừa nói với hai anh em họ Lưu. Tuy chỉ có ba người gặp gỡ, nhưng không khí rất vui vẻ.

- Vĩ Hồng, rốt cuộc Cục Giám sát của các cậu có tính chất thế nào? Tôi thật tò mò.

Cát Hân Hân chuyển đề tài đến Cục Giám sát.

Cũng không trách Cát Hân Hân tò mò. Lúc Cục Giám sát mới thành lập, ngay cả vài đồng chí trong Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước đều cảm thấy đơn vị này khá đặc biệt, còn nói là không đâu vào đâu.

Lưu Vĩ Hồng cười đáp:

- Nghiêm túc mà nói, chỉ là cơ cấu có tính tạm thời. Chủ yếu phụ trách đôn đốc sửa chữa các vấn đề tồn tại trong quá trình thay đổi cơ cấu các doanh nghiệp nhà nước. Thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, nếu muốn ngừng sản xuất hay phá sản là việc quan trọng, cần phải được chúng tôi phê chuẩn.

Cát Hân Hân đột nhiên hiểu ra, nói:

- À, hóa ra là như vậy, là cơ quan độc lập kiểm sát lĩnh vực kinh tế.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Đây chỉ là so sánh hình tượng. Nhưng chúng tôi không có quyền lớn như vậy, chủ yếu là hỗ trợ doanh nghiệp nhà nước trong quá trình thay đổi cơ cấu, chủ yếu và thứ yếu vẫn rất rõ ràng.

- Vậy cũng đã rất giỏi rồi. Công tác này muốn làm cho tốt thì phải cống hiến rất lớn. Hiện nay làm công tác này cũng tương đương với việc sửa đổi tận gốc, có thể tránh cho sau này phát sinh những rắc rối không hình dung được.

Cát Hân Hân khẽ gật gù nói, trong mắt hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa.

Lưu Vĩ Hồng không khỏi cảm phục. Cát Hân Hân không hổ là tài nữ của Đại học Bắc Kinh. Có khả năng nhìn xuyên qua hiện tượng để thấy được bản chất, một nhát là đúng điểm mấu chốt.

Sự thay đổi rất nhỏ trong mắt Lưu Vĩ Hồng, Cát Hân Hân đã phát hiện được, lập tức đưa chén về phía Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng và Lưu Vĩ Đông lại chạm chén cùng với cô.

Cát Hân Hân uống hai chén hoàng tửu, mỉm cười đứng dậy nói:

- Hai anh em trò chuyện trước đi, câu lạc bộ còn có chút việc cần xử lý.

- Được, chị đi làm việc của chị trước đi.

- Vĩ Hồng, đây là thẻ hội viên câu lạc bộ chúng tôi. Nếu cậu có rảnh thì cứ dẫn bạn bè đến đây thư giãn.

Cát Hân Hân lấy trong túi ra một cái thẻ tinh xảo, đưa cho Lưu Vĩ Hồng bằng hai tay.

- Cảm ơn, tôi nhất định sẽ đến.

Lưu Vĩ Hồng vội nhận lấy.

Cát Hân Hân thản nhiên cười, nhẹ nhàng bước đi.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Anh cả, không hổ là tài nữ, ánh mắt rất tinh tường.

Lưu Vĩ Đông gật đầu đồng ý:

- Đúng vậy, Hân Hân tính tình khá đơn thuần, không thích tranh cường háo thắng. Bằng không, dựa vào tài năng của cô ấy cùng với quan hệ của nhà cô ấy thì quy mô câu lạc bộ cũng không phải như hôm nay.

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Trong cuộc sống, mỗi người đều có cách thấu hiểu riêng. Biết đủ thì luôn vui vẻ, đó không phải là một thái độ dễ có đâu.

- Biết đủ thì luôn vui vẻ. Hay! Nói thật với em, Vĩ Hồng, anh cảm thấy Vũ Thường nên có chừng mực. Quy mô công ty quá lớn, tiền quá nhiều, có lúc không phải là chuyện tốt lắm. Nhất là trong nước lại càng như thế.

Lưu Vĩ Đông nhìn Lưu Vĩ Hồng, nói rất thành ý.

Lưu Vĩ Hồng khẽ nhíu mày, rồi lập tức giãn ra, nói:

- Vũ Thường có ý nghĩ riêng của mình, em cũng không tiện xen vào. Tiền tài vật chất, quan trọng ở chỗ dùng như thế nào. Việc nào cũng có hai mặt của nó.

Lưu Vĩ Đông liếc mắt nhìn hắn, gật gù, không nói gì thêm, tiện tay lấy túi xách trên chiếc ghế bên cạnh, mở ra, lấy mấy phong thư, đặt trước mặt Lưu Vĩ Hồng.

Hai hàng lông mày Lưu Vĩ Hồng khẽ nhíu lại, nhìn Lưu Vĩ Đông với ý dò hỏi.

- Em xem trước đi.

Lưu Vĩ Hồng liền cầm mấy phong thư, theo thói quen nhìn vào phong bì một lúc, phát hiện là dấu bưu điện Bắc Kinh, còn đơn vị nhận thư là Viện kiểm sát Nhân dân tối cao. Phong thư đã được mở, Lưu Vĩ Hồng lập tức lấy thư bên trong ra xem, đọc xong mày liền nhíu chặt lại.

Không ngờ đây lại là một phong thư tố cáo. Đối tượng bị tố cáo là quyền Chủ tịch thành phố Bình Nguyên tỉnh Lũng Tây Hạ Cạnh Cường. Trong thư nói, Hạ Cạnh Cường vừa đến Bình Nguyên nhận chức quyền Chủ tịch thành phố, đã lập tức bán đi các doanh nghiệp nhà nước. Rất nhiều xí nghiệp được bán với giá thấp hơn thực tế, giải quyết cho các thương nhân bên ngoài. Trong đó có mấy xí nghiệp không cần ràng buộc chuyển nhượng, không thu một phân tiền, lại được tặng miễn phí cho thương nhân của tỉnh Việt Trung.

Lời lẽ trong thư rất ác liệt, thẳng thắn khiển trách Hạ Cạnh Cường là loại “chủ tịch thành phố hủ bại”, hoàn toàn không đếm xỉa đến quyền lợi của người dân thành phố Bình Nguyên, không đếm xỉa đến lợi ích nhà nước, quan thương câu kết, lợi dụng chức quyền ngầm chiếm tài sản nhà nước, kiếm tiền bỏ túi riêng, yêu cầu Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao phải lập tức phái người đến giải quyết.

“Bình Nguyên chúng tôi không cần loại Chủ tịch thành phố hủ bại như thế. Hạ Cạnh Cường không nhìn quốc pháp, không nhìn đến lợi ích quốc gia và quần chúng. Nhân dân Bình Nguyên kiên quyết không chấp nhận, kiên quyết yêu cầu lãnh đạo cấp trên phải xét xử phần tử hủ bại như thế…”

Đây là nguyên văn thư tố cáo.

Nội dung thư tố cáo vô cùng tường tận, liệt kê danh sách các xí nghiệp được bán đi từ sau khi Hạ Cạnh Cường đến nhận chức cùng với giá cả được định giá chính thức khi các doanh nghiệp nhà nước đó phá sản. Từ đó có thể thấy được, người viết thư tố cáo là người vô cùng hiểu biết về vấn đề này.

Xem đến tờ cuối cùng trong bức thư tín, ánh mắt Lưu Vĩ Hồng hơi nheo lại.

Tố cáo bằng tên thật!

Bức thư tố cáo này không ngờ lại là bức thư tố cáo có ký đầy đủ họ tên, đơn vị công tác, điện thoại liên lạc… rất rõ ràng.

Được một lúc, Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng bỏ bức thư xuống, lại cầm lấy bức thư thứ hai.

Nội dung bức thư thứ hai, thoạt nhìn đã thấy không khác biệt gì lắm, cũng là phản ánh vấn đề của Hạ Cạnh Cường. Nhưng lại còn thêm vào một số nội dung Hạ Cạnh Cường tác phong hống hách, độc đoán chuyên quyền trong Ủy ban nhân dân thành phố.

Cũng là thư tố cáo thật danh!

Tổng cộng Lưu Vĩ Đông bày trước mặt Lưu Vĩ Hồng ba bức thư tố cáo. Tất cả đều là thư tố cáo thật danh, đều là thư từ Bắc Kinh. Bức thư cuối cùng được đóng dấu Bưu cục chi nhánh chính, người nhận là Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao.

Thư từ như vậy, sao lại rơi vào tay Lưu Vĩ Đông?

Lưu Vĩ Đông chính là phó Chủ tịch Thường trực thành phố Tân Xuân, không phải là Viện trưởng Viện Kiểm sát tối cao.

- Anh cả?

Lưu Vĩ Hồng buông bức thư tố cáo cuối cùng xuống, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Vĩ Đông, tất nhiên hy vọng anh ta có thể giải thích.

Lưu Vĩ Đông khẽ mỉm cười nói:

- Nơi phát thư ra thì em không cần lo lắng, tuyệt đối là con đường chính quy. Là từ tay anh đến tay em. Nếu em cảm thấy không thích hợp, anh có thể lấy về, để họ theo đúng quy trình tiêu chuẩn chuyển giao cho Cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước.

Lưu Vĩ Đông trước kia cũng công tác ở các bộ và ủy ban trung ương một thời gian, có bạn bè trong Viện Kiểm sát tối cao, nghĩ lại cũng không có gì lạ. Bạn bè cũ của nhà họ Lưu là vô số. Rất có thể có một lực lượng bên ngoài mà ngay cả Lưu Vĩ Hồng cũng không rõ ràng lắm. Ví như đám anh em kia của hắn đều có năng lực, Lưu Vĩ Đông cũng có thể không biết.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng nói:

- Chuyện này cũng không cần thiết.

Chỉ cần lúc phát thư đúng chỗ, còn trình tự hoàn toàn phù hợp hay không thì không cần để ý.

Những bức thư tối cáo như vậy, trước kia bình thường đều giao cho Viện Kiểm sát hoặc Ủy ban Kỷ luật. Nhưng giờ Quốc vụ viện đã thành lập Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, lại có Cục Giám sát, những tố cáo có liên quan đến việc thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, Ủy ban Kỷ luật và Viện Kiểm sát bình thường đều giao cho Cục Giám sát giải quyết.

Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.

Hơn nữa, loại tố cáo những cán bộ dòng dõi cách mạng ba đời thế này, bất kể là Viện Kiểm sát hay Ủy ban Kỷ luật, không ai muốn nhận cả.

Nóng bỏng tay.

May mắn hiện tại đã có Cục Giám sát của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, vậy cứ để phó Cục trưởng Lưu đau đầu đi. Có bỏng cũng bỏng tay phó Cục trưởng Lưu, không liên quan đến người khác.

- Thư tố cáo thật danh, anh cho rằng nhất định phải điều tra.

Lưu Vĩ Đông nâng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thản nhiên nói.

- Chuyện này, bác cả biết không?

Lưu Vĩ Hồng khẽ trầm ngâm, lập tức hỏi thẳng vào vấn đề.

Nhìn bên ngoài, chuyện này không có gì không ổn. Dù sao Lưu Vĩ Đông là anh họ Lưu Vĩ Hồng, đồng chí Kiểm sát tối cao đem thư giao cho anh ấy, nhờ anh ấy chuyển giao cũng rất có lý. Nếu vi phạm quy định một chút, cũng không cần để ý. Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại không cho như thế. Hắn có thể chắc chắn, điều này không phải là trùng hợp. Hẳn là do Lưu Vĩ Đông sắp xếp.

Đương nhiên, thư tố cáo thì không do Lưu Vĩ Đông sắp xếp, nhưng bức thư này có thể đến tay anh ta trước, nhất định là do anh ta kêu gọi.

Vì sao Lưu Vĩ Đông phải làm vậy, vì sao lại muốn hắn điều tra Hạ Cạnh Cường, mới là vấn đề mà Lưu Vĩ Hồng thật sự chú ý đến.

- Biết.

Lưu Vĩ Đông đáp không chút do dự.

- Trước khi anh đến thì đã báo cáo với ba. Mấy bức thư này ông cũng đã xem qua. Ông cũng có ý này. Nếu là tố cáo thật danh, hơn nữa là nhiều người cùng nhau tố cáo thật danh thì phải giải quyết nghiêm túc. Đương nhiên, hiện giờ em phụ trách Cục Giám sát, rốt cuộc điều tra hay không, hay là tra như thế nào, thì do chính em quyết định.

Lưu Vĩ Hồng không trả lời ngay, hai hàng lông mày lại nhíu chặt, chìm vào suy nghĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi