QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1136: Người hai mặt

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: Mê Truyện

Theo kế hoạch ban đầu, hôm nay Hạ Cạnh Cường phải đi thị sát dưới huyện, nhưng tạm thời bị Trịnh Hiểu Yến quấy rầy nên Hạ Cạnh Cường bèn đơn giản, dời toàn bộ hành trình lại sau một ngày. Cơm nước xong anh ta cũng không về nhà nghỉ ngơi, đi thẳng về phòng làm việc tiếp tục giải quyết công vụ.

Không lâu sau, phó Chủ tịch thành phố Cố Tiết Thành đến trước cửa Văn phòng, muốn gặp Hạ Cạnh Cường.

Tiểu Phó, thư ký của Hạ Cạnh Cường vừa thấy Cố Thiết Thành đã khẩn trương.

Kỳ thật Cố Thiết Thành gặp ai cũng mỉm cười, rất ít khi nổi nóng mắng người, là điển hình của loại lãnh đạo vô cùng “hòa ái dễ gần”. Nhưng Tiểu Phó cũng là người công tác có thâm niên trong cơ quan, tất nhiên sẽ không bị vẻ ngoài mê hoặc. Lúc Hạ Cạnh Cường chưa đến thành phố nhận chức Quyền Chủ tịch thành phố Bình Nguyên, Cố Thiết Thành nổi tiếng là người “nham hiểm” trong Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên.

Hiện giờ, Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên rất vinh dự có hai con cọp.

Đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân khiến Tiểu Phó khẩn trương. Nguyên nhân chủ yếu là trong Ủy ban nhân dân thành phố, Cố Thiết Thành thường không cùng đường với Hạ Cạnh Cường. Gần như trong mỗi cuộc họp Thường vụ Ủy ban hay cuộc họp Chủ tịch thành phố, Cố Thiết Thành luôn chống đối với Hạ Cạnh Cường. Mỗi lần Cố Thiết Thành đến văn phòng Hạ Cạnh Cường, thì luôn rời đi với bộ mặt u ám, dường như mỗi lần hai người trò chuyện đều không thoải mái.

Biểu hiện kiểu này của Cố Thiết Thành khiến rất nhiều nhân viên làm việc trong Ủy ban nhân dân thành phố không thể hiểu nổi.

Lẽ ra Cố Thiết Thành không nên như thế.

Y không có lý do nào để đối nghịch với Hạ Cạnh Cường mà.

Vì Cố Thiết Thành cũng không phải là thân tín của Bí thư Trần Kiếm, hơn nữa, Cố Thiết Thành cũng là người rất có lai lịch, nghe nói rất được Chủ tịch tỉnh đương nhiệm Khanh Tài Uy đánh giá cao. Từng liên kết với Trần Kiếm, khiến Chủ tịch thành phố tiền nhiệm văng đi. Vào lúc đó, mọi người đều nghĩ Cố Thiết Thành lên làm Chủ tịch thành phố là chuyện ván đã đóng thuyền. Nào ngờ, cuối cùng Hạ Cạnh Cường từ tỉnh Việt Trung xa xôi tới đây, đặt mông ngồi vào ngai vàng Quyền Chủ tịch thành phố, kết thúc mọi tính toán của Cố Thiết Thành. Kết quả là bỏ công dã tràng múc nước bằng giỏ trúc, uổng phí tâm cơ, khiến con ông cháu cha như Hạ Cạnh Cường vớ bở.

Có lẽ vì nguyên nhân này mà trong đầu Cố Thiết Thành luôn uất nghẹn, không thể giải phóng được, liền đặt lên người Hạ Cạnh Cường.

Có một điều khiến Tiểu Phó không thể hiểu nổi là tuy Chủ tịch thành phố Hạ và phó Chủ tịch thành phố Cố không chung đường, nhưng phó Chủ tịch thành phố Cố còn cố tình thường xuyên chạy đến Văn phòng Chủ tịch thành phố Hạ kiếm sự khó chịu. Có lẽ Hạ Cạnh Cường gọi điện thoại mời Cố Thiết Thành tới cũng không chừng. Nhưng mặc kệ thế nào, Tiểu Phó đều thấy kỳ lạ.

Nếu không chung đường, thì cứ ít thấy mặt nhau chẳng phải tốt hơn sao?

Nhưng Cố Thiết Thành đã đến đây, Tiểu Phó cũng không thể không cố gắng tiếp đãi, phải tươi cười thông báo giúp Cố Thiết Thành, dẫn Cố Thiết Thành và văn phòng.

- Phó Chủ tịch thành phố Cố đã đến rồi.

Hạ Cạnh Cường mỉm cười gật đầu hỏi han, từ bàn làm việc bước ra, bắt tay Cố Thiết Thành.

- Chào Chủ tịch thành phố.

Cố Thiết Thành cũng cười xởi lởi.

Nhìn qua, quan hệ giữa hai người cũng không tệ. Nhưng tiểu Phó hiểu rất rõ, trước khi Cố Thiết Thành vào văn phòng Hạ Cạnh Cường thì tươi cười đầy mặt, nhưng quay đi thì đen như đáy nồi.

Ôi dào, là đám “nham hiểm” tụ tập đây mà.

- Phó Chủ tịch thành phố Cố, mời ngồi.

Sau khi chào hỏi xong, Hạ Cạnh Cường mời Cố Thiết Thành ngồi xuống sô pha đãi khách.

Tiểu Phó vội vàng châm trà cho hai vị Chủ tịch thành phố rồi vội vàng lui ra ngoài, dường như sợ rằng chỉ cần động tác chậm một chút thì sẽ gặp phải tai bay vạ gió.

Cánh cửa văn phòng bằng gỗ lim nặng nề vừa khép lại, sắc mặt Cố Thiết Thành lập tức nặng nề, hai hàng lông mày nhíu chặt, không hài lòng nói:

- Chủ tịch thành phố, phương hướng điều tra của Cục Giám sát không đúng.

Hạ Cạnh Cường cười nói:

- Sao lại không đúng?

Cố Thiết Thành tuôn ra:

- Nếu tôi nhớ không lầm, chức trách của Cục Giám sát là đôn đốc và giám sát công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi cơ cấu. Sao giờ đám người phó Cục trưởng Lưu lại chạy tới trường học và bệnh viện? Còn nữa, tôi nghe nói sáng hôm nay Chủ tịch thành phố còn đích thân tới Trường Tiểu học Thứ năm phải không?

- Ừ, Trịnh Hiểu Yến dẫn cô bé kia đến trường Tiểu học Thứ năm báo danh, gặp chút ít rắc rối. Lại vừa lúc gặp được một phụ huynh học sinh khóc náo loạn ở phòng hiệu trưởng, nói trường học thu phí quá cao, gia đình cô ta không đóng nổi học phí cho con, nhà trường không cho đi học.

Hạ Cạnh Cường nói sơ lược tình hình sáng nay ở trường Tiểu học Thứ Năm, thần thái vẫn khá thoải mái. Hơn nữa, trước mặt Cố Thiết Thành gọi thẳng tên Trịnh Hiểu Yến, vì thế, có thể thấy được, quan hệ giữa hai người họ không phải thầm thương, cũng không như những lời đồn đãi bên ngoài là hai người không chung đường.

Càng là lãnh đạo không chung đường, lúc nói chuyện lại càng phải khách khí, chỉ ở chỗ công khai mới có thể không nể nang gì nhau. Ngược lại, nếu quan hệ gần gũi thì có thể nói với nhau tùy ý.

- Xì.

Cố Thiết Thành cười nhạt, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường.

- Bí thư Trần coi đã dùng hết bộ máy thành phố rồi. Thủ đoạn cỏn con như vậy cũng dùng được. Đúng là không sợ mất mặt.

Khi Cục Giám sát mới đến Bình Nguyên, cảnh tượng xảy ra ở cửa khách sạn bảo đảm ai cũng nhìn thấy được. Thủ đoạn nhỏ như vậy, sao có thể qua được ánh mắt tên cáo già này?

- Thiết Thành, anh cũng đừng coi thường mấy thủ đoạn nhỏ đó. Có đôi khi, có thể dùng được rất hay đó.

Hạ Cạnh Cường cũng không tán thành cách nói của Cố Thiết Thành, lắc đầu, nói khẽ.

Cố Thiết Thành nói luôn:

- Chủ tịch thành phố, không phải tôi nịnh hót, mấy thủ đoạn đó, dùng với người khác thì có lẽ còn có chút tác dụng, nhưng dùng trước mặt anh, không phải khiến người khác chê cười sao?

Hạ Cạnh Cường liền cười, nhưng cũng không khiêm tốn, tiện tay cầm lấy gói thuốc Gấu mèo vàng trên bàn, đưa cho Cố Thiết Thành một điếu. Cố Thiết Thành vội vàng đưa hai tay nhận lấy, châm lửa cho Hạ Cạnh Cường, rồi lại châm thuốc ình. Hai người đều tựa vào lưng ghế, thư giãn một chút.

- Chủ tịch thành phố, tôi cảm thấy, thật ra không thể xem thường tên Lưu Vĩ Hồng kia…

Thở ra một đám khói, Cố Thiết Thành nói, giọng điệu hơi chậm chạp, dường như cũng không tin tưởng lắm những điều mình nói.

Hạ Cạnh Cường hỏi ngược lại:

- Vì sao thấy thế?

- Bọn họ đến Bình Nguyên cũng đã hơn mười ngày. Hành động của Cục Giám sát, kim không chen vào được, rất có kết cấu. Chúng ta vài lần muốn động đến, đều bị ngăn cản lại. Lưu Vĩ Hồng chỉ làm theo phương thức của chính mình, cơ bản không hề để ý đến bên ngoài. Nhất là hiện nay, bọn họ bắt đầu chạy đến trường học, chạy đến bệnh viện, trên danh nghĩa là chứng thực cuộc sống của công nhân viên chức thất nghiệp. Nhưng tôi cảm thấy, ý của họ không phải như lời nói. Anh có cảm thấy, khối doanh nghiệp nhà nước này, không làm ra trò trống gì, thì muốn xuống tay ở mặt khác không? Nếu đúng là như vậy, thì chúng ta hơi khó phòng bị.

Lúc Cố Thiết Thành nói chuyện, lông mày nhíu chặt.

Theo nội dung câu chuyện này, thì có thể đoán ra được, Cố Thiết Thành hoàn toàn là tâm phúc thân tín của Hạ Cạnh Cường, không giống những lời đồn bên ngoài.

Cố Thiết Thành lo lắng như thế không phải không có lý. Lưu Vĩ Hồng không phải là một nhân viên bình thường của Quốc vụ viện. Cục Giám sát cũng không phải là một ban ngành bình thường trong các bộ và ủy ban trung ương. Dựa vào xuất thân, lai lịch và thành tích mấy năm nay hắn lấy được ở các địa phương, hắn vốn không cần phải đảm nhiệm chức vụ phó Cục trưởng thường trực của Cục Giám sát. Nhưng nếu giờ đã đến Cục Giám sát rồi, nếu hắn trở thành một con dao sắc trong tay phó Thủ tướng Hồng, thì ánh mắt chính trị không khỏi quá mức thiển cận.

Biết rõ vị con dòng cháu giống cách mạng ba đời Hạ Cạnh Cường này làm Chủ tịch thành phố Bình Nguyên, nhưng Lưu Vĩ Hồng vẫn đích thân đến, chắc chắn phải có kết quả. Cứ ở Bình Nguyên liên tục một tháng mà không thu hoạch được gì trở về, chắc chắn là không có khả năng.

Lưu Vĩ Hồng đâu phải người ốm không dậy nổi.

Tuy Cố Thiết Thành không hiểu rõ lắm rốt cuộc nhà họ Lưu và họ Hạ có gút mắt gì, nhưng gia đình quyền quý có mâu thuẫn, cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên. Hai đại gia tộc chính trị không chung đường, cũng không có gì kỳ quái.

Hạ Cạnh Cường có thể không xem thế lực bản thổ Bình Nguyên ra gì, có thể dùng thủ đoạn làm cho tan rã, nhưng không thể không coi trọng Lưu Vĩ Hồng. Cố Thiết Thành cho rằng, trước mắt, người có thể thật sự uy hiếp được Hạ Cạnh Cường, cũng chỉ có Lưu Vĩ Hồng.

Hạ Cạnh Cường vẫn mỉm cười:

- Thiết Thành, lo nhiều quá rồi. Cải cách giáo dục, cải cách y tế, đều là chính sách quan trọng của trung ương. Chúng ta phụng mệnh làm việc, cho dù là trong quá trình cải cách có vài cây lúa chết thì cũng có nguyên nhân của nó. Lưu Vĩ Hồng đã có kinh nghiệm nhiều năm công tác tại địa phương, coi như là một người hiểu biết đi.

Cố Thiết Thành gật đầu nói:

- Cũng phải. Nếu hắn thật sự muốn làm việc này, thì phiêu lưu cũng không nhỏ. Đừng nói ai khác, riêng cửa của phó Thủ tướng Hồng kia, hắn cũng đã không qua được. Cải cách giáo dục, cải cách y tế, vốn là những cải cách mà phó Thủ tướng Hồng nhắc đến trong những năm gần đây. Nếu Lưu Vĩ Hồng phải nhằm vào đó mà hô mưa gọi gió, thì không chỉ đắc tội với mỗi một Hạ Cạnh Cường, mà e rằng những người lớn trong họ Lưu và cả phó Thủ tướng Hồng đều không để cho hắn dính vào.

- Thiết Thành, sửa đường trước, thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, sau đó khai thác, phát triển mỏ. Những sách lược này không thể thay đổi. Cục Giám sát điều tra thế nào là chuyện của họ. Còn chúng ta chỉ cần làm tốt công tác của mình là được. Đừng vì chuyện của hắn mà quấy rầy bước tiến của chúng ta.

Được một lúc, Hạ Cạnh Cường chậm rãi nói, giọng điệu rất kiên định.

- Dạ, tôi hiểu rồi.

Cố Thiết Thành liên tục gật gù. Dù Hạ Cạnh Cường nhỏ hơn y mười tuổi, nhưng lại vô cùng bình tĩnh. Chỉ cần chuyện mình nhận thức chính xác rồi, thì không dễ dàng thay đổi. Đây cũng là điểm mà Cố Thiết Thành khâm phục Hạ Cạnh Cường.

Người thành đại sự, có lẽ đều có đặc điểm này.

Trong văn phòng có khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, hai người đều im lặng hút thuốc.

Một lát sau, Cố Thiết Thành nâng chén trà lên, nhấp một ngụm nói:

- Chủ tịch thành phố, chuyện mấy người kia, giờ phải làm sao? Cục Giám sát đã tới được hơn mười ngày rồi, tôi cảm thấy nên cho họ vài món ăn ngon. Mấy người Bí thư Trần cũng đã mang lên vài món rồi.

Hạ Cạnh Cường mỉm cười nói:

- Nếu anh cảm thấy thời cơ đã chín muồi rồi, thì mang thức ăn lên là tốt nhất.

- Dạ, giờ để xem phó Cục trưởng Lưu ăn uống thế nào, có thể tiêu hóa được mấy món ăn này không.

Cố Thiết Thành cũng cười nói, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý tươi cười.

Trong mắt Hạ Cạnh Cường lại hiện lên chút ánh lo âu, dường như có chuyện gì khiến anh ta khá lo lắng.

Cố Thiết Thành ngồi trong văn phòng Hạ Cạnh Cường còn chưa đến ba mươi phút, liền chắp tay đi ra. Đến cửa văn phòng, Cố Thiết Thành lại trở mình, từ trời quang mây tạnh chuyển sang âm u, mây đen nghịt trời, dường như mới vừa ở bên trong cãi nhau ầm ĩ với Hạ Cạnh Cường một trận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi