QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1145: Tắc Ngoại Giang Nam

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Đầu tháng mười một, Trần Kiếm nghe được hai tin tức.

Một tin tức tốt, một tin tức không tốt lắm.

Tin tức tốt là, Ban Tổ chức Trung ương đã chính thức mời Viên Đông Bình vào Bắc Kinh, do Ủy viên bộ Chính trị, ban Thư ký bí thư, Trưởng ban Tổ chức Trung ương Lưu Thành Thắng tự mình nói chuyện với Viên Đông Bình. Tin tức truyền đến, rất nhiều cán bộ Tỉnh Lũng Tây vui mừng khôn xiết.

Trần Kiếm chính một trong những cán bộ vui mừng khôn xiết đó.

Các cán bộ vui mừng khôn xiết, phần lớn là những thành viên trung kiên của thế lực địa phương Lũng Tây. Từ đầu năm nay đã truyền ra tin đồn thứ hai là Triệu Quốc Tường hiện đang đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy đến tuổi về hưu khiến rất nhiều cán bộ địa phương Lũng Tây cảm thấy hoảng loạn. Lo lắng trung ương mượn cơ hội này, điều một Bí thư Tỉnh ủy từ nơi khác tới, rửa sạch thế lực địa phương.

Tuy rằng bởi vì rất nhiều nguyên nhân, nên hành động rửa sạch thế lực địa phương trên quy mô lớn chưa hoàn toàn được triển khai, nhưng cũng không phải không có tiền lệ. Đã có vài tỉnh cá biệt bắt đầu có động tác. Đối với Cán bộ địa phương Lũng Tây mà nói, đây có thể là mở đầu ột “tai họa”. Sau lại truyền ra tin tức, nói Viên Đông Bình sẽ kế nhiệm Bí thư Tỉnh ủy, khiến rất nhiều cán bộ địa phương thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù sáu năm trước, Viên Đông Bình mới quay lại Lũng Tây nhậm chức, nhưng anh ta người Lũng Tây không thể giả được. Nghe nói đây là do Bí thư Triệu Quốc Tường đã hết lòng tác động tới trung ương, còn chiếm được ủng hộ của một số thế lực lớn ở Bắc Kinh. Hiện tại, bản thân Lưu Thành Thắng đã nói chuyện với Viên Đông Bình, có thể thấy được chuyện này tám phần đã được quyết định rồi, sắp tới sẽ được tuyên bố bổ nhiệm.

Trung ương sau khi suy xét tới tình hình khách quan ở Lũng Tây rồi, mới đưa ra quyết định trấn an thế lực địa phương.

Tin tức này đối với Trần Kiếm mà nói là vô cùng quan trọng. Hiện tại, anh ta trông cậy, ký thác vào Viên Đông Bình và Lưu Vĩ Hồng, hy vọng có thể thuận lợi đạt được mục tiêu của chính mình. Viên Đông Bình đối với y có ấn tượng thực sự không tổi. Về điểm này, Trần Kiếm có thể tin tưởng. Về phần Lưu Vĩ Hồng, lại không được tốt như vậy.

Từ khi Lưu Vĩ Hồng đến Bình Nguyên, Trần Kiếm đã hao tổn tâm trí trong công tác tiếp đón, ngoại trừ hết sức lễ nghi đối với các đồng chí cục Giám sát và Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh, còn tự mình hẹn gặp Lưu Vĩ Hồng vài lần. Phần lớn thời điểm, Lưu Vĩ Hồng lấy lý do bận công tác mà từ chối, chỉ có một lần, đáp ứng lời mời của Trần Kiếm. Tuy nhiên lúc Lưu Vĩ Hồng đã đi rồi, lại không có giống như mong muốn của Trần Kiếm, phát triển ra “Quá mức” hữu nghị.

Lưu Vĩ Hồng rất cẩn thận, cơ bản không nói chuyện công tác, chỉ nói chuyện phiếm với Trần Kiếm.

Trần Kiếm cũng không dám biểu hiện quá mức nóng vội. Có nhiều chuyện, chẳng những phải chú ý tới thời cơ thích hợp, còn phải chú ý tới duyên phận. Duyên phận không đến, không thể cưỡng cầu, bằng không hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại.

Trần Kiếm nghe được một tin tức không được tốt, có liên quan tới Lưu Vĩ Hồng.

Nghe nói mấy ngày hôm trước, Lưu Vĩ Hồng tới sân để chơi cầu lông của khu căn cứ huấn luyện thể thao, cùng Hạ Cạnh Cường đánh một trận cầu lông. Thời gian đánh trận cầu lông này khá dài, sau gần ba giờ, sau đó Hạ Cạnh Cường mở tiệc chiêu đãi Lưu Vĩ Hồng.

Nội dung cụ thể mà Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường đã nói là những gì, không thể hiểu hết. Lúc ấy ngoại trừ Lưu Vĩ Hồng Hạ Cạnh Cường ra, cũng chỉ có thư ký Hạ Cạnh Cường là Tiểu Phó và lái xe của Lưu Vĩ Hồng là Lý Cường. Theo Tiểu Phó nói, Phó cục trưởng Lưu và Chủ tịch thành phố Hạ quả thật hàn huyên một hồi, không khí rất là hòa hợp. Nội dung nói chuyện cụ thể, thì Tiểu Phó cũng không rõ ràng lắm. Anh ta đứng ở rất xa, một câu cũng không nghe được.

Đây là Tiểu Phó chủ động nói với người ta.

Về phần vì sao Tiểu Phó phải lộ ra tin tức trọng yếu như thế, cũng không được biết, nhưng ít ra cũng biết Hạ Cạnh Cường đã cho phép. Hạ Cạnh Cường “trao quyền” cho Tiểu Phó thông báo một tin tức như vậy, không biết là có dụng ý gì, lại càng không biết chắc được.

Mấy ngày nay Trần Kiếm vẫn tự hỏi về chuyện này.

Anh ta nghĩ mãi vẫn không ra, thái độ của Lưu Vĩ Hồng đóng vai trò quan trọng tới mức nào, theo nghĩa nào đó mà nói, thậm chí nhanh hơn thái độ của Viên Đông Bình. Viên Đông Bình tất nhiên coi trọng Trần Kiếm, nhưng có giới hạn. Nếu vượt qua điểm mấu chốt trong lòng Viên Đông Bình, Viên Đông Bình sẽ “vứt bỏ” anh ta. Điều này cũng không phải là không có khả năng. Trong quan trường, cho tới bây giờ đều không có chuyện gì là tuyệt đối, càng không cần phải nói tới người làm quan lớn, có người nào đơn giản?

Giả sử Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường nắm tay, chuyên đối phó với Trần Kiếm, Viên Đông Bình cân nhắc lợi hại, thì khả năng “Vứt bỏ” anh ta là vô cùng lớn. Có ai nguyện ý vì một cấp dưới mà lựa chọn cùng lúc “Đối nghịch” với Lưu gia và Hạ gia?

Mà Trần Kiếm thấy việc Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường hợp tác với nhau cũng không phải là không có khả năng. Hình thức suy nghĩ của đám chính trị thế gia, Trần Kiếm không có khả năng lý giải. Ân oán gút mắc giữa bọn họ, Trần Kiếm lại hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ cần cùng có ích lợi, tạm thời hợp tác thì có gì là không thể?

Duy nhất khiến Trần Kiếm cảm thấy được an ủi chính là, anh ta cùng với Lưu Vĩ Hồng ngày xưa không thù gần đây lại không óan. Lưu Vĩ Hồng không đến mức đặc biệt nhằm vào anh ta.

Sau nhiều lân suy xét, Trần Kiếm rốt cục quyết định, gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng.

Điện thoại rất nhanh liền được kết nối.

- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng.

Ở đầu bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói hùng hồn của Lưu Vĩ Hồng. Dường như bất cứ lúc nào, hắn cũng luôn tràn đầy tự tin như vậy.

- Ha ha, Phó cục trưởng Lưu, xin chào anh...

Vừa rồi Trần Kiếm còn đang nhíu mi suy tư, trong nháy mắt, liền trở nên tươi cười, cho dù cách sóng vô tuyến điện, cũng có thể cảm nhận được điều đó.

- Xin chào Bí thư Trần.

Lưu Vĩ Hồng cũng khẽ cười, khách khí nói.

- Phó cục trưởng Lưu, công tác bề bộn nhiều việc lắm sao?

- Cũng tàm tạm, cảm ơn Bí thư Trần quan tâm. Đã tới giai đoạn kết thúc, chỉ còn một vài báo cáo công tác, cũng là các đồng chí bận rộn, tôi trái lại khá nhàn hạ.

Trong lòng Trần Kiếm cảm thấy vui vẻ. Những lời này, nếu là người bình thường nói, cũng chẳng có hàm nghĩa gì, chỉ là nói chuyện phiếm, nhưng giờ này phút này, lại từ miệng Lưu Vĩ Hồng nói ra, tuyệt đối có nội hàm.

- Ha ha, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Phó cục trưởng Lưu, nói như vậy, đêm nay có thể bớt chút thời gian, cùng nhau ăn một bữa cơm? Nếm thử chút món ăn bình dân chân chính của Bình Nguyên chúng tôi xem thế nào?

Trần Kiếm đúng lúc đưa ra lời mời.

- Được, vậy đành làm phiền Bí thư Trần.

- Phó cục trưởng Lưu quá khách khí. Các đồng chí ở Cục Giám sát vì công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ ở Bình Nguyên chúng tôi mà vất vả lâu như vậy, chúng tôi còn muốn cảm ơn ấy chứ. Bởi vì Bình Nguyên thực sự lạc hậu, chiêu đãi không chu toàn, hổ thẹn, hổ thẹn rồi!

Lưu Vĩ Hồng ở trong điện thoại cười hai tiếng ha ha, thanh âm rất là sảng khoái.

Màn đêm vừa buông xuống, một chiếc xe Santana màu đen, đi sau chiếc Toyota Crown, tới khách sạn Hân Duyệt. Trần Kiếm ngồi trên chiếc xe Toyota Crown, đặc biệt đến khách sạn Hân Duyệt đón Lưu Vĩ Hồng. Ban đầu Lưu Vĩ Hồng nói có thể bảo Lý Cường lái xe đi, không cần phiền Trần Kiếm tự mình tới đón. Tuy nhiên Trần Kiếm nói tiệm ăn nhà nông kia nằm ở vùng ngoại thành, sợ Lý Cường không quen đường, để anh ta tới đón Lưu Vĩ Hồng cùng đi thì tiện hơn.

Lưu Vĩ Hồng liền ngồi lên xe Trần Kiếm. Lý Cường một mình lái xe đi phía sau.

Đối với động tác này của Lý Cường, Trần Kiếm âm thầm không đồng ý. Anh ta có thể đoán được, Lý Cường chính là vệ sĩ riêng của Lưu Vĩ Hồng. Nhà quyền quý thế gia lại càng bảo hộ đối với con cháu kiệt xuất giỏi giang. Tuy nhiên người dân Bình Nguyên thuần phác, vài năm nay tình hình trị an cũng không tệ lắm. Lý Cường “Máy móc” như thế thực hiện chức trách của mình, dường như uổng công vô ích.

Tới đất thành phố Bình Nguyên, đi cùng Bí thư Thành ủy ăn một bữa cơm, nếu không đảm bảo được an toàn chẳng phải sẽ thành trò cười sao?

Tuy nhiên Lý Cường phải làm hết phận sự như vậy, Trần Kiếm đương nhiên sẽ không nhiều lời. Đợi cho tới lúc tới trạm dừng chân, cũng có lái xe của mình tiếp đãi Lý Cường, cũng không cần Bí thư Trần nhọc công lo lắng.

Hai chiếc xe con hướng về thành nam mà đi, dần dần rời khỏi nội thành phồn hoa, tới vùng ngoại ô.

Đi theo đường quốc lộ Thái Quan, chiếc Toyota Crown rẽ phải, ven đường xuất hiện mấy đèn lồng màu đỏ được treo ở trên cao, lay động trong gió đêm, cũng vô cùng đẹp. Dưới đèn lồng màu đỏ, còn là một tòa kiến trúc cổ kính, khắp bốn phương, cửa gỗ khắc hoa và cửa sổ lớn khắc hoa, đều màu đỏ, cửa sổ giấy dường như thủy tinh mầu trắng ngà, lộ ra ánh sáng lập lòe của ngọn đèn.

Biển hiệu đèn nê ông ghi mấy chữ thư pháp to đùng “Tắc Ngoại Giang Nam”, cùng đèn nê ông chớp sáng không chừng.

Kỳ thật nghiêm khắc mà nói, thành phố Bình Nguyên không coi là nằm ngoài thành, chỉ có điều thương gia thích gọi như vậy, nhưng cũng không cần nghiêm túc. Nhìn qua, quy mô Tắc Ngoại Giang Nam này cũng bình thường, cùng một vài nhà hàng nhà nông bình thường, cũng không có gì khác lạ. Nhiều nhất chính là trang hoàng xa hoa một chút. Chờ Toyota Crown từ bên lối đi bên cạnh đi vào, mới biết được là lầm to.

Bên trong không ngờ là một sân vườn thật lớn, ngồi ở trong xe, có thể nhìn được cảnh quan lấp lánh. Xe Toyota bất ngờ ngừng ở trước một hồ nước rất lớn. Bốn phía của hồ nước có vài lối đi làm bằng gỗ thông ra giữa hồ nước, mấy tòa lầu nhỏ nổi trên mặt nước, đứng sừng sững ở giữa hồ nước.

Đám người Trần Kiếm Lưu Vĩ Hồng vừa mới từ trong xe bước xuống, lập tức liền có hai nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi, mặc áo màu đỏ, quần dài xanh nhạt, cầm đồ chùm xe, che kín cả hai chiếc xe lại. Đưa mắt nhìn quanh, mỗi chiếc xe con bên cạnh hồ nước, đều bị chùm kín, che khuất cả biển số xe và thân xe.

Tất nhiên, làm vậy là không muốn tiết lộ thân phận của khách tới dùng cơm.

Thấy như vậy, Lưu Vĩ Hồng âm thầm nhíu mày.

Không phải là ăn một bữa cơm sao, có cần phải thần thần bí bí như gặp kẻ địch lớn như vậy không? Chẳng lẽ còn có hoạt động gì không muốn người khác nhận ra sao?

Trần Kiếm dường như đoán được nghi ngờ trong lòng Lưu Vĩ Hồng, bèn vừa cười vừa giải thích:

- Đây chỉ là một mánh khóe của bọn họ, nhằm thu hút kinh doanh thôi. Thương nhân mà, luôn vắt óc tìm mưu kế muốn làm mới mẻ một chút thôi.

Lưu Vĩ Hồng hơi hơi gật đầu, xem như tạm thời tiếp nhận lời giải thích này của Trần Kiếm. Có vài mánh lới mà thương gia đưa ra, không cần nói khách hàng hiểu ra sao, rất nhiều lúc có lẽ ngay cả chính bọn họ cũng không hiểu ra sao cả, không biết rốt cuộc phải biểu đạt ý tứ gì.

Tuy nhiên nếu hôm nay Trần Kiếm là người mời khách, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên khách tùy chủ, sẽ không nói thêm điều gì.

Sớm đã có một người đàn ông trung niên bốn mươi mặc âu phục, giày da bước nhanh tới đón, liên tục gật đầu cúi người trước Trần Kiếm, hạ giọng nói:

- Bí thư Trần, đến rồi...

Trần Kiếm gật gật đầu, nói:

- Lão Hoàng, giới thiệu cho anh biết, đây là Phó cục trưởng Lưu, lãnh đạo lớn!

Lão Hoàng - người đàn ông trung niên kia lập tức hoảng sợ, vội vàng không ngừng lại cúi đầu về phía Lưu Vĩ Hồng:

- Phó cục trưởng Lưu, chào anh, chào anh!

Bí thư Thành ủy cũng nói là lãnh đạo lớn, vậy lai lịch của Phó cục trưởng Lưu, thật khó lường. Bí thư Trần đến Tái Ngoại Giang Nam ăn cơm, cũng không phải là lần một lần hai. Lão Hoàng hiếm khi nghe thấy Bí thư Trần giới thiệu bằng hữu như vậy.

Chỉ có điều vị lãnh đạo lớn này, nhìn qua thấy tuổi không khỏi có chút quá trẻ, lão Hoàng hơi choáng váng đầu óc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi