QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1165: Cổ Ích Hoa quá lạc quan!

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Một buổi tối, Lưu Vĩ Hồng đã tham gia hai buổi tiệc nhỏ nay lại tới câu lạc bộ Gió Trời, thì đã là tăng thứ ba rồi. Cho dù Lưu Nhị Ca có thể lực cường tráng, bụng rộng thùng thình, hiện tại cũng thật sự ăn không vào được. Cũng may, Vương Thiện hẹn hắn và Hồ Ngạn Bác đến đây, vốn cũng không vì ăn khuya. Sau đó chỉ tùy tiện gọi vài món nhắm, một ít nước ép hoa quả tươi, xem như cũng đủ.

Cát Hân Hân là nho thương, phần lớn nhân viên phục vụ ở chỗ của cô đều là người trí thức có được phong độ, nho nhã lễ độ cúi đầu làm lễ về phía những người khách, rồi lui ra ngoài.

Nhìn mónnhắm và nước ép hoa quả tươi thơm mát đặt ở trên bàn, Vương Thiện không thấy thèm ăn, lấy điếu thuốc ra, ném cho Lưu Vĩ Hồng và Hồ Ngạn Bác mỗi người một điếu, nói:

- Lưu nhị, việc này thực sự không cần thương lượng sao?

Hiện tại đã chỉ còn lại có ba người bọn họ, Vương Thiện nói chuyện không chút quanh co lòng vòng.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:

- Vương Thiện, anh cũng thấy cảnh tượng ở khách sạn Côn Luân rồi đấy. Người ta lấy túi tiền cho anh cầm, anh không nói một tiếng liền cầm vào trong, còn vui vẻ. Hiện tại lại bảo tôi cũng phải vui vẻ, như vậy có đạo lý sao?

Nhưng Vương Thiện thật ra rất thẳng thắn, lập tức nói:

- Đúng, tôi thừa nhận, lần này Cổ lão nhị và tên Toàn Thanh Hoa làm vậy là không phúc hậu. Vừa rồi, tôi đã nói qua bọn họ. Anh đoán xem bọn họ nói như thế nào?

Lưu Vĩ Hồng cười mà không nói.

Hồ Ngạn Bác nói:

- Anh Vương Nhị, anh đừng nói với tôi là bọn họ đồng ý nhận khuyết điểm.

Vương Thiện đập nhẹ lên bàn một cái, nói:

- Ngạn Bác, thường nói anh là tiểu Gia Cát, tuy nhiên lần này, Gia Cát Lượng nhà anh ngược lại đã tính sai rồi. Cổ nhị thực sự bằng lòng nhận lỗi. Chỉ cần các anh dừng tay, muốn bọn họ chịu đòn nhận tội như thế nào cũng được, tuyệt đối không hai lời!

Lưu Vĩ Hồng cười khổ nói:

- Vương Thiện, anh thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu?

Vương Thiện trừng hai mắt, cả giận nói:

- Lưu nhị, anh cũng biết rõ tính cách của tôi, có chuyện thì nói, có rắm thì thả, đừng cằn nhằn như vậy.

- Nói anh ngu, anh còn không chịu thừa nhận. Anh cho là chúng tôi dừng tay, thì Toàn Thanh Hoa có thể bình yên vô sự sao? Cổ Hiểu Lượng có thể bình yên vô sự sao? Cảm giác cái tôi của bản thân bọn họ thật đúng là quá tốt đến mức không bình thường!

Vương Thiện lập tức kinh ngạc, đầy nghi ngờ nhìn Lưu Vĩ Hồng, nói:

- Lưu nhị, cho dù tôi có ngu ngốc đi nữa, tôi vẫn thật sự không rõ, sao Cổ Hiểu Lượng lại làm vậy? Anh đừng nói với tôi là ngay cả Cổ Hiểu Lượng anh cũng muốn tóm lấy! Vậy không được đâu!

Căn cứ vào những thông tin trước mắt, Cục giám sát và Hồ Ngạn Bác chỉ tập chung vào Toàn Thanh Hoa và công ty thương mại Bắc Cương của anh ta. Người thực sự tức giận, cũng chỉ có Toàn Thanh Hoa. Cổ Hiểu Lượng chỉ hỗ trợ bằng hữu. Đương nhiên, giữa Cổ Hiểu Lượng và Toàn Thanh Hoa, khẳng định cũng có dính dáng một chút về kinh doanh và và các phương diện khác. Vương Thiện cũng biết rõ về điều này. Công tử con nhà quyền quý thế gia, có nhiều lúc cũng cần phải giúp đỡ lẫn nhau mà. Ví dụ như Vương Thiện, vừa là bạn nhậu của Cổ Hiểu Lượng, lại là bạn cùng hợp tác kinh doanh với Lưu Vĩ Hồng. Điều này không quan hệ với lập trường chính trị và trận doanh chính trị trong nhà ông ấy, phá vỡ phạm vi quan hệ thuần khiết của con ông cháu cha.

Tuy nhiên, bây giờ nghe ý tứ trong lời nói của Lưu Vĩ Hồng thì chẳng những Toàn Thanh Hoa có vấn đề, thậm chí ngay cả Cổ Hiểu Lượng cũng có vấn đề.

Cái này cũng là bởi vì Vương Thiện chưa hề được biết qua tình huống mới.

Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm, đang muốn nói chuyện, thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ.

- Mời vào!

Lưu Vĩ Hồng cao giọng trả lời một câu.

Cửa phòng được đẩy ra, trước ánh mắt sáng ngời của mọi người, một hình dáng thướt tha, xuất hiện ở cửa, đó chính là bà chủ câu lạc bộ Gió Trời - Cát Hân Hân. Cát Hân Hân dường như rất quan tâm đến sườn xám. Hôm nay vẫn mặc bộ sườn xám đẹp màu xanh nhạt, dáng người nhỏ nhắn, phong thái yểu điệu.

- Vĩ Hồng, và các bằng hữu cùng nhau đến ăn khuya sao?

Cát Hân Hân tao nhã cười, hướng về phía Lưu Vĩ Hồng nói, đồng thời rất lễ phép gật gật đầu về phía Vương Thiện và Hồ Ngạn Bác. Cô từng dặn qua với nhân viên cấp dưới, có mấy hội viên khi cầm thẻ đặc biệt một khi xuất hiện ở câu lạc bộ, mặc kệ là khi nào, phải lập tức thông báo cho cô. Trong số đó, bao gồm cả tấm thẻ hội viên mà cô đã đưa cho Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng là em họ của Lưu Vĩ Đông, hiện giờ lại là cán bộ cao cấp trong cơ chế nhà nước, quyền cao chức trọng. Cát Hân Hân yêu ai yêu cả đường đi lối về, cũng xếp Lưu Vĩ Hồng vào danh sách hội viên quan trọng nhất, cũng là lẽ đương nhiên.

Đã trễ thế này, Lưu Vĩ Hồng bỗng xuất hiện ở câu lạc bộ, khiến Cát Hân Hân cũng có chút khó hiểu. Lúc trước, khi cô nói chuyện qua điện thoại với Lưu Vĩ Đông, Lưu Vĩ Đông nói Lưu Vĩ Hồng đi Bình Nguyên.

Lưu Vĩ Hồng vội vàng đứng dậy, rất khách khí nói:

- Bà chủ Cát.

Cát Hân Hân khá xấu hổ về thân phận của mình, cảm thấy Lưu Vĩ Hồng vẫn gọi cô theo chức vụ là tốt hơn. Trước mặt những người ở bên ngoài cũng không tiện tiết lộ tin tức, mà những người có khả năng biết được những tin tức này cũng không nhiều.

Vương Thiện rất dễ dàng nhận ra thân phận của Cát Hân Hân, bằng không đêm nay anh ta cũng sẽ không cần chọn chỗ này để nói chuyện phiếm với Lưu Vĩ Hồng. Thật ra, đây cũng coi như là một lần nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng. Sau đó cũng không tỏ vẻ ta đây, Vương Thiện đứng dậy gần như là cùng lúc với Lưu Vĩ Hồng, cười nói:

- Bà chủ Cát, xin chào. Tôi là Vương Thiện.

Cát Hân Hân là vợ lẽ Lưu Vĩ Đông, mà Lưu Vĩ Đông, chính là cùng Vương Chấn Bang – anh trai của anh ta - nổi danh là con cháu cách mạng đời thứ ba kiệt xuất, Vương Thiện tự nhiên phải khách khí. Trước kia, anh ta và Lưu Vĩ Đông cũng không có giao du với nhau, càng là như thế, lại càng không thể đắn đo.

Bằng không, râu trên mặt Lưu Vĩ Đông càng khó coi.

Cát Hân Hân lập tức nhoẻn miệng cười với Vương Thiện, thoáng bước nhanh vào, đi tới trước mặt Vương Thiện, mỉm cười nói:

- Xin chào anh Vương Nhị!

“Để sinh tồn” trên đất Bắc Kinh Cát Hân Hân đã sớm nghe đến danh tiếng của Vương Thiện. Trong lòng Cát Hân Hân thoáng cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng Vương Thiện không phải là Lưu Vĩ Hồng đã mời khách đến đây. Nếu đêm nay là do Lưu Vĩ Hồng đặc biệt mời Vương Thiện lại đây để giúp cô, nhất định trước khi tới sẽ gọi điện thoại tới báo trước với cô. Người như Vương Nhị dù đến bất cứ chốn ăn chơi nào, ông chủ đều tự mình đến cửa lớn nghênh đón.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng không điện thoại báo trước, trong việc này có lẽ cần cân nhắc thêm.

Vương Thiện vươn tay, nói:

- Bà chủ Cát, đã sớm nghe nói chỗ này của cô thực sự rất tốt. Hôm nay lại đây đã thấy, quả thật là danh bất hư truyền. Bà chủ Cát không hổ danh là tài nữ đại học ở Bắc Kinh.

- Anh Vương Nhị quá khen rồi. Nơi này nhỏ như vậy, chắc không lọt được vào mắt thần của anh Vương Nhị.

Cát Hân Hân tao nhã đúng mức nói.

- Bà chủ Cát, tôi là Hồ Ngạn Bác, đồng nghiệp của Phó cục trưởng Lưu.

Đến lượt Hồ Ngạn Bác. Hồ Ngạn Bác rất quy củ tự giới thiệu. Nghe cách giới thiệu này, có thể dự đoán được, thật ra Hồ Ngạn Bác cũng rất rõ ràng về tin tức bên trong của Gió Trời và Cát Hân Hân...

- Sếp Hồ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tiểu Gia Cát trong thế hệ thanh niên ở Bắc Kinh, rất tài giỏi.

Ai ngờ Hồ Ngạn Bác hiểu rõ về việc trong nhà của Cát Hân Hân, thì Cát Hân Hân trái lại cũng thực sự biết rõ về Trưởng phòng Hồ.

Người vợ lẽ của Lưu Vĩ Đông này, quả nhiên không tầm thường.

Hồ Ngạn Bác vội vàng khiêm tốn hai câu.

- Anh Vương Nhị, sếp Hồ, cảm ơn hai người đã tới ủng hộ, tiếp đãi còn có chỗ chưa được chu đáo, mong các vị rộng lượng bỏ qua. Tôi lấy nước trái cây thay rượu, kính ba người một ly!

Hàn huyên vài câu, Cát Hân Hân khẽ cười, nói xong, liền tự mình uống hết gần nửa chén nước trái cây. Nghe ý tứ trong cách cô nói, chứng tỏ cô cũng không muốn tiếp tục giấu diếm thân phận của mình, rất rõ ràng đã coi Lưu Vĩ Hồng như người trong nhà, cho nên không cần cảm tạ Phó cục trưởng Lưu.

Mọi người khách khí cùng cô chạm ly.

Cát Hân Hân lại dặn dò thêm vài câu, rồi mỉm cười chào từ biệt mà đi.

Vương Thiện cười nói với Lưu Vĩ Hồng:

- Lưu nhị, không thể không nói, con mắt chọn phụ nữ của hai anh em nhà các cậu, thật sự, thật sự rất khá đấy.

Không nói đến Cát Hân Hân, Trịnh Hiểu Yến một người nổi tiếng là tuyệt đại báu vật ở Bắc Kinh như vậy, một thiên kim tiểu thư con nhà quan, không ngờ chủ động ly hôn để theo Lưu Vĩ Hồng. Vương Thiện thật sự khâm phục bản lĩnh tuyệt vời của Lưu Vĩ Hồng.

Nếu Cát Hân Hân đã chủ động lộ mặt, Vương Thiện cũng sẽ không tiếp tục che giấu, đem tất cả đặt ra ngoài ánh sáng.

Lưu Vĩ Hồng lại nhíu mày, nói:

- Vương Thiện, Cổ lão nhị và Toàn Thanh Hoa, không có bỉ ổi như vậy chứ?

Vương Thiện mời hắn đến Gió Trời, chính là nói rõ với Lưu Vĩ Hồng, nếu anh còn tiếp tục nắm lấy vụ này, sẽ khiến người ta tức giận, người ta cũng sẽ không khách khí với anh. Người nhà họ Lưu của anh, cũng phải cẩn thận một chút.

Vương Thiện liền có chút không hài lòng nói:

- Lưu nhị, cái này anh cũng không thể trách người ta. Anh ép người ta đến đường cùng, người ta không thể làm ra vài chuyện gì đó sao? Thành thật mà nói, Cổ nhị vẫn khá là nghĩa khí.

Lưu Vĩ Hồng “hừm” bằng mũi một tiếng trước câu trả lời này của Vương Thiện.

- Vương Thiện, tôi thừa nhận anh thật sự là người bạn chí cốt. Nhưng người bạn của anh không chắc đã nghĩa khí như lời anh ta nói. Không tin, chúng ta có thể đánh cuộc. Một khi Cổ nhị gặp xui xẻo, người đầu tiên anh ta cắn chính là anh!

Vương Thiện cũng không quan tâm Cổ nhị có phải là người nghĩa khí hay không, trực tiếp nắm lấy một tin tức vừa lộ ra từ lời nói của Lưu Vĩ Hồng, nhìn chằm chằm vào hắn hỏi:

- Lưu nhị, anh nói vậy là có ý tứ gì? Sao anh lại nói Cổ nhị sẽ gặp xui xẻo? Anh ta khiêu khích anh, chọc giận tới anh sao?

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:

- Khiêu khích tôi, chọc giận tôi thì tính làm gì? Nhà anh ta chọc vào ai, anh cũng không phải không biết.

Quan hệ giữa bố Cổ Hiểu Lượng là Bí thư Cổ Ích Hoa, và Kim Thu Viên vẫn trong chừng mực thích hợp. Nhất là hai năm trước, lại rõ ràng không sai đứng ở phía đối lập với Kim Thu Viên, theo sát ông cụ. Thời gian gần đây, thì lui tới chặt chẽ với đồng chí Thạch Hán Nguyên, luôn gây ra chút tin tức náo loạn. Căn cứ vào trí nhớ trong đầu Lưu Vĩ Hồng, Kim Thu Viên đối với Cổ Ích Hoa đã nhẫn nại tới cực hạn rồi, không lâu sau, sẽ muốn động thủ.

Cơ hội như vậy, Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Vương Thiện hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:

- Vậy thì thế nào? Chỉ cần ông cụ còn tồn tại một ngày, thì Bí thư Cổ còn vững như núi Thái Sơn thêm một ngày.

Trên thực tế, cho tới tận hôm nay, Vương Thiện hoặc là nói là nhà họ Vương, đối với Kim Thu Viên, đều là thái độ này.

- Vậy cũng chưa chắc. Thứ nhất, ông cụ thật sự già rồi. Thứ hai, chỉ sợ Bí thư Cổ đã phỏng đoán về vị trí của mình trong cảm nhận của ông cụ quá cao rồi. Nếu thật sự giống như ông ta đã nghĩ, hai năm trước, ông ta hẳn là đã tiến thêm một bước rồi.

Lưu Vĩ Hồng nói không vội vàng không hấp tấp.

Vương Thiện thoáng ngẩn ra.

- Vương Thiện, nói thật, trong chuyện này, tốt nhất anh đừng tham dự vào. Tôi biết, anh xem Cổ lão nhị là bằng hữu. Anh không muốn trông thấy anh ta gặp xui xẻo. Nhưng, rõ ràng có một vài điều mà không phải anh, tôi có thể ngăn cản được. Không cần tự đẩy mình vào chuyện giữa tôi và Cổ lão nhị bọn họ, khiến chúng ta phải chấm dứt quan hệ. Anh đừng quên, anh cũng là bằng hữu của tôi. Anh cứng rắn cố tham dự và tiến vào, tôi rất khó xử!

Lưu Vĩ Hồng vô cùng thẳng thắn nói.

Vương Thiện lại sửng sốt một hồi, khe khẽ thở dài, hơi có chút chán nản.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi