QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1174 : Đại thiếu gia Hồ lừa dối

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Hoàng Hữu Thành khoảng hơn nửa tiếng sau liền chạy đến.

Nếu đã biết Hoàng Hữu Thành đến, phía câu lạc bộ tự nhiên sẽ sớm chuẩn bị tiếp đãi, “như lâm đại địch”. Tính toán hành trình xe từ nhà khách Yến Kinh đến câu lạc bộ Gió trời, sau khi Hoàng Hữu Thành gọi điện thoại đến 20 phút, Lục Đại Dũng và Lưu Vĩ Hồng liền đứng dậy đi đến cửa chính câu lạc bộ lặng yên chờ đón.

Hoàng Hữu Thành đến muộn hơn 10 phút so với dự liệu của bọn họ.

Tuy nhiên sau khi nhìn thấy chiếc Audi, lại có một chiếc xe manh nhãn hiệu Blue Bird, Lục Đại Dũng và Lưu Vĩ Hồng liền hiểu rõ.

Chiếc Audi màu đen dừng lại trước cổng câu lạc bộ, Lục Đại Dũng liền vội vàng bước lên phía trước, tự mình mở cửa xe. Một vị quan viên khoảng 60 tuổi, mặt tròn tai to bước xuống, chính là Hoàng Hữu Thành Bí tư tỉnh ủy tỉnh Giang Nam. Mà trong chiếc xe Blue Bird phía sau, một vị quan viên khoảng 50 tuổi bước xuống, không mặc cảnh phục, nhưng vẻ mặt giỏi giang, rất có uy nghiêm.

- Chào ngài, Bí thư Hoàng!

Lục Đại Dũng mỉm cười chào hỏi Hoàng Hữu Thành.

- Ha ha, xin chào đồng chí Lục Đại Dũng.

Hoàng Hữu Thành cười tươi như hoa nở, giơ tay về phía Lục Đại Dũng, hai người bắt tay thân thiết.

- Đồng chí Đại Dũng, giới thiệu với cậu một chút, vị này là đồng chí Tống Pháp Dân Phó cục trưởng công an thành phố Bắc Kinh. Phó cục trưởng Tống, đây là đồng chí Lục Đại Dũng Phó chủ tịch tỉnh Sở Nam.

- Xin chào, Phó chủ tịch tỉnh Lục!

Tống Pháp Dân mặc dù không mặc cảnh phục, nhưng vẫn quen tiến lên trước kính một lễ với Lục Đại Dũng, sau đó mới bắt tay. Hoàng Hữu Thành và Lục Đại Dũng sau khi nghe xong điện thoại, nghe nói câu lạc bộ xảy ra chuyện này, liên quan đến cơ quan công an của Bắc Kinh, Hoàng Hữu Thành tự nhiên phải biết báo lên đồng chí lãnh đạo chủ yếu của chính phủ Thành ủy Bắc Kinh, Tống Pháp Dân phải tự mình cùng đi đến.

Bí thư Giang Nam, đáng có được thể diện này.

Đối với Lưu Vĩ Hồng, người đứng bên cạnh Lục Đại Dũng, Hoàng Hữu Thành và Tôn Pháp Dân đều không để ý, tưởng là nhân viên thư ký của Lục Đại Dũng.

Hoàng Hữu Thành và Tôn Pháp Dân không biết Lưu Vĩ Hồng còn có thể “tha thứ”, Lục Đại Dũng tuyệt đối không thể thất lễ, ngay lập tức giới thiệu:

- Bí thư Hoàng, Phó cục trưởng Tống, đây là đồng chí Lưu Vĩ Hồng Phó cục trưởng thường vụ cục giám sát văn phòng quản lý tài sản nhà nước, con trai của tư lệnh viên Lưu bên quân khu Đông Nam.

Hoàng Hữu Thành và Tống Pháp Dân đều giật mình kinh haĩ, liền lập tức tươi cười bắt tay với Lưu Vĩ Hồng.

Hoàng Hữu Thành bắt tay Lưu Vĩ Hồng, cười ha hả nói:

- Phó Cục trưởng Tiểu Lưu, tôi quả thực ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Cục giám sát các cậu đưa ra rất nhiều ý kiến quý báu cho công việc cải cách chế độ xí nghiệp trong nước, đối với việc cải cách chế độ xí nghiệp trong nước của tỉnh Giang Nam chúng tôi có ý nghĩa tham khảo rất quan trọng.

Lưu Vĩ Hồng vội vàng khiêm tốn nói :

- Bí thư Hoàng quá khen rồi, không dám nhận, không dám nhận. Chúng tôi chỉ là làm một chút việc trong chức trách của mình.

- Công việc trong chức trách này làm rất tốt, rất có ý nghĩa. Công tác cải cách chế độ xí nghiệp trong nước, quả thực khiến chúng tôi có sự quan tâm cao độ. Phó cục trưởng Lưu, tôi rất hi vọng cục giám sát các cậu có thời gian đi đến Giang Nam chúng tôi xem một chút, khảo sát thực tế, đóng góp thêm nhiều ý kiến quý báu cho việc cải cách chế độ xí nghiệp của chúng tôi.

Hoàng Hữu Thành cực kỳ bình dị dễ hiểu, hòa ái dễ gần. Diện mạo của ông ta cũng khá giống với một vị trưởng bối trung hậu. Đương nhiên, cái gọi là hy vọng cục giám sát đến Giang Nam khảo sát, chỉ là một câu nói khách khí mà thôi.

Ai muốn người khác đến phần đất của mình để khoa tay múa chân chứ?

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói :

- Vâng, Phó chủ nhiệm Hoàng.

Đây chính là nói cho có.

Tống Pháp Dân và Lưu Vĩ Hồng bắt tay nói vài câu khách khí như câu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, từ cổ anh hùng xuất thiếu niên.

Chờ bọn họ chào xong, Cát Hân Hân ở một bên mới thướt tha xinh đẹp tiến lên, mỉm cười nói :

- Bí thư Hoàng, Phó cục trưởng Tống, chào hai vị.

Hoàng Hữu Thành cười nói :

- Vị này là…

- Bí thư Hoàng, tôi là Cát Hân Hân Tổng giám đốc của câu lạc bộ Gió trời. Tôi thay mặt toàn bộ nhân viên trong câu lạc bộ nhiệt liệt hoan nghênh Bí thư Hoàng và Phó cục trưởng Tống đến kiểm tra chỉ đạo công việc của chúng tôi.

Cát Hân Hân dựa theo chuẩn mực của “trình tự quan lại” mà nói.

Hoàng Hữu Thành liền khôi phục thần sắc kiêu ngạo, mỉm cười nói :

- Tổng giám đốc Cát, không cần kiểm tra chỉ đạo công việc, chúng tôi đến làm khách.

Một chỗ ăn chơi của Bắc Kinh không đến lượt Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam đến kiểm tra chỉ đạo công việc.

- Vâng, nhiệt liệt hoan nghênh bí thư Hoàng đến làm khách. Bí thư Hoàng, mời, Phó cục trưởng Tống, mời!

Cát Hân Hân nho nhã lễ độ dẫn khách vào trong.

Hoàng Hữu Thành gật đầu dưới sự vây quanh của mọi người, ngang nhiên mà vào, vừa đi vừa hỏi :

- Đồng chí Đại Dũng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

Vừa nãy trong điện thoại chỉ nói đại khái, nếu đã tự mình đến rồi thì phải hỏi cho rõ ràng. Có điều nghe ngữ khí của Hoàng Hữu Thành, đã trở nên thản nhiên, dường như có chút không cho là đúng.

Tạm thời còn không biết phía Lưu Vĩ Đông sử dụng phương thức nào, chuyển dời vị đại thần Hoàng Hữu Thành, tóm lại nội tâm Hoàng Hữu Thành sâu thăm thẳm, sẽ không vui là đúng. Đến cán bộ lãnh đạo cấp bậc bọn họ, nhất cử nhất động đều có quy tắc.

Lục Đại Dũng liền lời ít mà ý nhiều nói lại về tình huống, chủ yếu là nói rõ tại sao bản thân lại đánh bóng ở đây. Ông từng là Bí thư Địa ủy Hạo Dương tỉnh Sở Nam, Lưu Vĩ Hồng là cấp dưới cũ của ông, lãnh đạo cũ đến Bắc Kinh, đám người Lưu Vĩ Hồng cùng náo nhiệt, tiếp đãi lãnh đạo cũ, tất nên làm. Hoàng Hữu Thành tự nhiên sẽ không nghĩ Lục Đại Dũng làm như vậy có gì không thỏa đáng. Chỉ là tình nghĩa bình thường lui tới mà thôi.

Sắc mặt Hoàng Hữu Thành có chút trầm xuống, nói :

- Có việc như vậy? Vậy thì không nên rồi!

Tống Pháp Dân vội vàng nói :

- Bí thư Hoàng, Phó chủ tịch tỉnh Lục, chúng ta nhất định phải điều tra rõ chuyện này, đối với cán bộ cảnh sát vi phạm quy sử dụng súng và vũ khí, phải nghiêm khắc xử lý!

Đây cũng là ý nghĩa nên có trong đó.

Nói trắng ra là, Tống Pháp Dân hôm nay đến cùng Hoàng Hữu Thành, chính là để “Trấn an”. Còn về việc chân tướng sự việc rốt cuộc là cái gì, anh ta một chút cũng không quan tâm. Anh ta là “Đội viên chữa cháy”, bắt buộc phải nghĩ mọi cách để bình ổn lửa giận trong lòng Lục Đại Dũng, đồng thời cũng giữ thể diện cho Hoàng Hữu Thành.

Hoàng Hữu Thành gật gật đầu, không nói thêm gì.

Dưới sự dẫn dắt của Cát Hân Hân, các vị lãnh đạo đi đến một khu rừng nhỏ cây nọ nối tiếp cây kia, trang hoàng lịch sự tao nhã, không khí phòng nghỉ tươi mát, lần lượt ngồi xuống, nhân viên phục vụ mang trà, hoa quả, điểm tâm lên.

- Bí thư Hoàng, các vị lãnh đạo, xin mời dùng. Câu lạc bộ còn chút việc cần xử lý, tôi đi một lát rồi lại đến.

Đợi cho các vị lãnh đạo đều ngồi xuống, Cát Hân Hân liền nho nhã lễ độ cáo lui.

Hoàng Hữu Thành cười khoát tay, nói:

- Được được, cô làm việc cô đi, không cần lo cho chúng tôi.

- Vâng, Bí thư Hoàng.

Cát Hân Hân một lần nữa thăm hỏi, lui ra ngoài.

Lại hàn huyên vài câu nữa, Hoàng Hữu Thành liền nói:

- Đồng chí Đại Dũng, công việc bên Sở Nam giao nhận thế nào rồi?

Đây chính là trực tiếp nói đến chủ đề Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch Thành phố, đối với tình huống phát sinh ở câu lạc bộ Gió trời, Hoàng Hữu Thành không nhắc đến nữa. Hôm nay y có thể đến đây là đã nể mặt lắm rồi. Về phần sau này xử lý thế nào, là chuyện của cục công an Bắc Kinh và nhà họ Lưu, Hoàng Hữu Thành tuyệt đối sẽ không tham gia.

Lục Đại Dũng vội đáp:

- Bí thư Hoàng, việc giao nhận công việc về cơ bản đã hoàn thành. Các đồng chí lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh ủy và chính phủ, đều có sắp xếp thỏa đáng.

- Ừ, tốt…

Thấy Hoàng Hữu Thành hỏi đến vấn đề công việc của Lục Đại Dũng, Tống Pháp Dân và Lưu Vĩ Hồng liếc nhau một cái, mỉm cười nói:

- Bí thư Hoàng, Phó chủ tịch tỉnh Lục, hai vị lãnh đạo muốn bàn công việc, chúng tôi xử lý công việc bên ngoài trước.

- Được, các cậu đi đi.

Hoàng Hữu Thành hơi gật đầu.

Tống Pháp Dân và Lưu Vĩ Hồng liền cáo từ mà đi.

- Phó cục trưởng Lưu, xin lỗi, phía dưới một số đồng chí tố chất nghề nghiệp không mạnh, phá án thích nói toạch móng heo, làm ọi người kinh sợ rồi, thật có lỗi, thật có lỗi…

Vừa mới đi khỏi phòng nghỉ, Tống Pháp Dân liền vẻ mặt mang ý xin lỗi nói.

Nói thật, Tống Pháp Dân vừa nãy nhận điện thoại của lãnh đạo chủ yếu của cục công an, mời y lập tức đến khách sạn Yến Kinh, trong lúc đi cùng với Hoàng Hữu Thành bí thư Tỉnh ủy Giang Nam đến thăm câu lạc bộ Gió trời, quả thực có chút mơ hồ, không biết xảy ra chuyện gì. Đương nhiên, ở trên xe, lãnh đạo cục công an cũng đã nói sơ qua về tình huống, y mới xem như hơi hiểu. Nhưng cũng chỉ là hiểu nguyên nhân bên ngoài của sự việc, biết cái bên ngoài nhưng không biết bản chất bên trong.

Lục Đại Dũng, người sắp đảm nhiệm chức Chủ tịch Thành phố Đông Hoa, làm sao có thể đến câu lạc bộ tập thể hình để đánh bóng rổ, lại làm sao có thể có liên quan với bọn lưu manh và cảnh sát Bắc Kinh, dẫn đến sự bất mãn của bí thư Hoàng Hữu Thành, đủ loại nội tình, Tống Pháp Dân vẫn không hiểu rõ.

Đợi đến câu lạc bộ, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, Tống Pháp Dân mới xem như hiểu vài phần.

Không ngờ ở trung gian còn liên quan đến cả nhà họ Lưu gia.

Đại nhân vật của nhà họ Lưu không tiện trực tiếp lộ diện, bèn mời Hoàng Hữu Thành giúp đỡ.

Nhưng nhà họ Lưu và câu lạc bộ này có quan hệ nội tại gì chứ?

Không thể nào làm rõ!

Có điều Tống Pháp Dân lại có một điểm rõ ràng, chính là lúc này rất nhiều khách sạn, chỗ ăn chơi của Bắc Kinh đều có bối cảnh đặc biệt thâm hậu, chẳng hạn như Cổ Hiểu Lượng Tổng giám đốc của khách sạn Thời Đại, trực tiếp là con của đồng chí Cổ Ích Hoa Bí thư Thành ủy Bắc Kinh. Rất nhiều chỗ ăn chơi khác đều có tình hình tương tự.

Câu lạc bộ Gió trời này, có quan hệ với nhà họ Lưu, cũng không kỳ quái chút nào.

Chỉ không biết là tên nào mắt đui mù, không biết rõ tình hình, mê muội mà xông vào, hô đánh hô giết. Cái loại không đầu óc này, chết cũng đáng!

- Ha ha, Phó cục trưởng Tống khách khí rồi, tôi cũng là khách chơi bóng, gặp dịp mà thôi.

Lưu Vĩ Hồng cười nói, một bộ dáng không liên quan gì đến mình.

- Đúng đúng, Phó cục trưởng Lưu, chúng ta đi đến sân bóng rổ xem chút?

- Được, Phó cục trưởng Tống!

Hai người sóng vai nhau đi về phía sân bóng rổ, vẫn chưa đến nơi, Hồ Ngạn Bác liền ra đón, phía sau anh ta là đồn trưởng Cáp với một vẻ mặt mơ hồ. Thình lình giương mắt lên liền nhìn thấy Phó cục trưởng Tống, đồn trưởng Cáp giật mình kinh hãi, bất giác đứng nghiêm, kính lễ với Tống Pháp Dân, cao giọng nói:

- Chào Phó cục trưởng Tống!

Sắc mặt Tống Pháp Dân lập tức trở nên âm trầm, gật đầu đáp lễ, trong đầu lại mắng to không ngừng.

Mày sao vẫn còn ở đây?

Ngay cả tránh đầu sóng ngọn gió cũng không hiểu?

Muốn chết à!

- Chuyện gì vậy?

Tống Pháp Dân sa sầm mặt hỏi han.

Hồ Ngạn Bác liền mỉm cười, miệng Lưu Vĩ Hồng cũng có chút ý cười. Việc này nếu Hồ Ngạn Bác xử lý thì Lưu Vĩ Hồng liền không cần lo lắng nữa.

Phỏng chừng đồn trưởng Cáp đã bị Hồ Ngạn Bác lừa gạt làm cho hôn mê rồi, chắc chắn sẽ có “dự đoán mãnh liệt” phải giũ ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi