QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1197: Kính Thu Nhân bất ngờ ời

Nhóm dịch Quan Trườngtarget

Nguồn: metruyen

Bên này đang nói chuyện, di động của Lưu Thành Gia chợt vang lên.

- Xin chào, tôi là Lưu Thành Gia!

- Ha hả, Thành Gia, xin chào.

Bên kia điện thoại, truyền đến tiếng cười ha hả của Kính Thu Nhân.

Lưu Thành Gia nhẹ nhàng giương hàng lông mày rất rậm lên, thật sự không nghĩ Kính Thu Nhân sẽ gọi điện thoại cho ông ta, hơn nữa còn xưng hô tùy ý như vậy. Ông cụ hai nhà Lưu - Kính có giao tình. Bình thường, hai nhà cũng thi thoảng có lui tới, nhưng không mật thiết. Nhất là khi Kính Thu Nhân đảm nhiệm Phó chủ nhiệm văn phòng trung ương, sau khi Lưu Thành Gia trấn thủ đông nam, hai bên xét tới thân phận của mình, cũng sợ lời ra tiếng vào, việc lui tới cá nhân, trên cơ bản đã đoạn tuyệt.

Trong trường hợp gặp mặt chính thức, hai bên cũng khách khí xưng hô theo chức vụ.

- Xin chào phó Chủ nhiệm Kính.

Lưu Thành Gia bình tĩnh nói, cũng không đặc biệt quá khách khí, cũng không đặc biệt kiêu căng, đồng chí mà thôi.

- Ha ha, Thành Gia, ngày mai không vội quay về Kinh Hoa chứ?

- Phó Chủ nhiệm Kính, có chỉ thị gì sao?

- Tư lệnh Lưu khách khí rồi, chỉ thị thì không dám. Như vậy, nếu ngày mai anh có thời gian, tôi muốn tới văn phòng quân khu một chút. Chúng ta cũng đã lâu không cùng tán gẫu nhỉ?

Kính Thu Nhân trong lúc vô ý đã sửa lại cách xưng hô, tuy nhiên sau đó, lại lộ ra ý vô cùng thân thiết.

Đúng là một điều không tưởng tượng được.

Vào lúc này, Kính Thu Nhân bỗng nhiên đề xuất tới việc muốn tới gặp Lưu Thành Gia, cũng là có chút ý cân nhắc. Gần như là ngay lập tức, Lưu Thành Gia liền hiểu rõ ý tứ của Kính Thu Nhân, chỉ có điều hiểu được thì hiểu được, muốn đáp ứng hay không, còn chưa chắc chắn.

Trong lúc này, Lưu Thành Gia cũng không thể nghi ngờ quá lâu, thậm chí là không thể có một chút chần chừ. Dù sao với thân phận và địa vị của Kính Thu Nhân, bất luận chần chừ do dự nào, cũng là biểu hiện rất không tôn trọng, muốn kết thù.

- Ha ha, phó Chủ nhiệm Kính quá khách khí, vẫn phải là tôi đi thăm hỏi phó Chủ nhiệm Kính mới phải.

Ngay tức thì, Lưu Thành Gia liền đưa ra quyết định.

- Cái này... Vậy được, buổi sáng ngày mai, nếu Tư lệnh Lưu có rảnh, tôi sẽ ở nhà chờ đại giá.

Kính Thu Nhân cũng không có chút nào do dự, lập tức đáp ứng. Có lẽ ban đầu vốn là ý của Kính Thu Nhân. Ngược lại, cũng không phải Kính Thu Nhân tự nhận thân phận của mình cao hơn Lưu Thành Gia, mấu chốt là vị trí của hai người đều đặc biệt mẫn cảm. Chủ nhiệm Văn phòng trung ương chính là “Đại quản gia”, hơn nữa Kính Thu Nhân và đồng chí Tùy An Đông có quan hệ chặt chẽ, ở cao tầng ai ai cũng biết. Tất nhiều thời điểm, Kính Thu Nhân chính là “Người phát ngôn” của đồng chí Tùy An Đông. Mà Lưu Thành Gia chẳng những là con cháu nòng cốt của nhà họ Lưu, và là Đại Tư lệnh quân khu, trấn thủ vùng đông nam, tay cầm hơn mười vạn hùng binh, thuộc loại “Tướng quan trọng vùng biên giới” lui tới thân thiết với trung tâm triều đình, vị trí mà rất nhiều người mơ tưởng tới.

Văn phòng Quân khu Đông Nam tại Bắc Kinh có nhiều ánh mắt hỗn tạp. Chủ nhiện văn phòng Trung ương tự mình tới đây thăm hỏi Lưu Thành Gia, muốn giữ bí mật, gần như là không có khả năng. Lưu Thành Gia đi thăm hỏi Kính Thu Nhân, vậy thì khiêm tốn hơn nhiều

- Được, chín giờ sáng, tôi sẽ đến đúng giờ.

Lưu Thành Gia nửa đời chinh chiến, cực kỳ quyết đoán, làm cái gì cũng rõ ràng lưu loát.

- Ha ha, tốt. Tư lệnh Lưu, ngày mai Vĩ Hồng cũng có thời gian chứ, tiện lời, mời hai cha con các anh cùng đến làm khách.

Kính Thu Nhân bật cười ha hả, bổ sung một câu:

- Tôi thực sự cảm thấy hứng thú đối với rất nhiều đề nghị mà hắn đề xuất trong thời gian gần đây.

Lần này, Lưu Thành Gia trái lại không suy xét nhiều lắm, thuận miệng đáp ứng. Tất nhiên, hiện giờ Lưu Vĩ Hồng “Danh chấn Bắc Kinh” được nhiều người chú ý. Dù sao tuổi còn trẻ, ngay cả Lưu Thành Gia cũng đã đáp ứng đi gặp Kính Thu Nhân rồi, hơn nữa hoàn toàn không có ảnh hưởng quan trọng tới Lưu Vĩ Hồng.

- Kính Thu Nhân?

Chờ Lưu Thành Gia buông điện thoại, sắc mặt Mã Quốc Bình liền nghiêm trọng hỏi một câu.

- Ừ, hắn mời tôi và Vĩ Hồng, sáng ngày mai tới nhà ông ta làm khách.

Lưu Thành Gia nói qua về nội dung cuộc điện thoại, hai hàng lông mày rậm hơi hơi nhướng lên.

Mã Quốc Bình tự mình mồi lửa một điếu thuốc, rít hai hơi, giống như vừa hạ quyết tâm nói:

- Anh hai, việc này thích hợp sao?

Hai hàng lông mày Lưu Vĩ Hồng cũng nhăn lại.

Lúc này, thế cục Bắc Kinh có thể nói là “Gió thổi mưa giông trước cơn bão”.

Khi ông cụ còn sống, quả thật rất ủng hộ đồng chí Tùy An Đông, có thể nói là tận sức tận lực. Hiện tại, Lưu Thành Thắng cũng được khắp nơi coi là phụ tá đắc lực của đồng chí Tùy An Đông. Nhưng điều này không có nghĩa là Lưu Thành Gia có thể thản nhiên công khai đi lại gần gũi với Kính Thu Nhân.

Bất luận đánh cờ chính trị gì, một khi đề cập đến quân đội, đều trở nên đặc biệt mẫn cảm. Hơn nữa lúc ông cụ còn khoẻ mạnh, cũng là như thế.

Tấm gương nhà họ Phong còn chưa xa.

Chi bằng đặc biệt cẩn thận!

Lưu Thành Gia chậm rãi nói:

- Chẳng qua là lui tới nhà bằng hữu bình thường thôi.

Mã Quốc Bình nói:

- Chỉ sợ người khác không nghĩ như vậy thôi.

Trong lời nói của ông ta có vẻ rất sầu lo.

Bỗng nhiên, Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:

- Lúc nên tỏ thái độ, phải tỏ thái độ.

Mã Quốc Bình không khỏi trố mắt một chút, lập tức nhẹ nhàng gật gật đầu, không tiếng động khẽ thở dài một chút. Nhìn chung lịch sử mấy ngàn năm gần đây, bất luận là cuộc đánh cờ nào của tầng cao nhất, cuối cùng đều đề cập đến quân đội, điều này cũng quyết định tới hoàn cảnh to lớn của chính thể trong nước.

Quân đội muốn duy trì sự trung lập, là điều khó có thể làm được. Giống như Lưu Vĩ Hồng đã nói, lúc nên tỏ thái độ, cuối cùng cũng phải tỏ thái độ, muốn làm kẻ cơ hội, gió thổi nghiêng ngả, cũng rất khó khăn. Trừ phi anh không ở vào vị trí phía trên kia, không ai thực sự bắt anh làm chuyện gì, mới có khả năng làm phái Tiêu Dao.

Thấy Mã Quốc Bình trước sau vẫn còn lo lắng, Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

- Dượng, thật ra, chuyện trong quân đội, trong lòng ông cụ đều biết. Mặc kệ là khi nào, một nhà độc đại luôn thực sự phạm phải kiêng kị. Chỉ sợ ông cụ cũng không muốn thấy điều này.

Mã Quốc Bình lập tức bừng tỉnh.

Quả thật như thế.

Nếu không, nhà họ Phong cũng sẽ không buồn bã mà rời khỏi sân khấu chính trị. Thường thường lĩnh tụ càng inh, càng giỏi chế tạo cục diện để kiềm chế lẫn nhau, như vậy mới có lợi cho sự phối hợp giữa các thủ lĩnh. Cấp dưới thật sự là bền chắc như thép, chỉ sợ thủ lĩnh sẽ ngủ không yên.

Lưu Thành Gia khẽ gật đầu, lập tức cầm lấy điện thoại, gọi điện lại cho Lưu Thành Thắng. Mặc dù ông ta đã đáp ứng Kính Thu Nhân rồi, sáng ngày mai nhất định sẽ không lỡ hẹn, nhưng tóm lại phải nói với Lưu Thành Thắng một tiếng, đây là lễ tiết cơ bản. Trong gia tộc lớn, không thể vô cớ tự dưng làm nảy sinh nghi kỵ và mâu thuẫn, đối với cả nhà họ Lưu, đều có trăm hại mà không một lợi.

Nghe Lưu Thành Gia thuật lại xong, Lưu Thành Thắng ở bên kia điện thoại, cũng thoáng trố mắt một chút, tuy nhiên lập tức nói:

- Chỉ là lui tới nhà bằng hữu bình thường, đừng lo.

Giọng nói rất là bình tĩnh.

Lưu Thành Gia nói:

- Ừ, ngày mai em sẽ mang Vĩ Hồng cùng đi qua xem sao. Coi như là đáp lễ.

Dù sao, ngày mùng một tết, Kính Thu Nhân từng đi tới Thanh Tùng Viên thỉnh an cụ bà, con cháu nhà họ Lưu, đi tới đáp lễ, cũng là chuyện nên làm.

Lưu Thành Thắng lại có chút kinh ngạc, hỏi:

- Chú và Vĩ Hồng cùng đi sao?

- Đúng, có chuyện như vậy. Trong điện thoại, phó Chủ nhiệm Kính nói, ông ta thực sự cảm thấy hứng thú đối với một vài đề nghị mà Vĩ Hồng đề xuất gần đây.

- Ông ta thực sự cảm thấy hứng thú?

Trong điện thoại, Lưu Thành Thắng lặp lại một câu, giọng điệu có chút không cho là đúng.

Lưu Thành Gia tự cũng hiểu được ý của anh cả. Lần này, Kính Thu Nhân ra mặt mời cha con Lưu Thành Gia tới gặp mặt, rất rõ ràng là không phải đại biểu cho bản nhân ông ta. Chẳng qua là lấy thân phận của Đồng chí Tùy An Đông, chính thức triệu kiến Lưu Thành Gia một lão tướng trong quân đội, là có thể, đó là công tác cần làm. Nhưng vẫn là lui tới cá nhân, vẫn phải đặc biệt chú ý. Nhất là lúc này đang là thời kì cực kỳ mẫn cảm.

Nói như thế, thật ra người thực sự có hứng thú với đề nghị của Lưu Vĩ Hồng chính là đồng chí Tùy An Đông.

- Thành Gia, nói năng phải cẩn thận.

Cuối cùng, Lưu Thành Thắng dặn dò một câu.

- Em hiểu. Anh cả, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Chờ Lưu Thành Gia cắt đứt điện thoại, Mã Quốc Bình nói:

-Vĩ Hồng, xem ra một số đề nghị của cháu quả thật có vài ý tưởng quan trọng.

Lưu Vĩ ' alt='' >Hồng cười khổ một tiếng, nói:

- Dượng cũng nói như vậy, khác nào đâm vào chỗ đau của một số người.

Những lời này của Lưu Vĩ Hồng, xem như có cảm mà phát. Hiện tại, dự phát triển của toàn bộ tình thế, hắn cơ bản đã ngầm đoán trước. Theo lý hắn hẳn phải rất cao hứng mới đúng. Thủ đoạn của Phó cục trưởng Lưu rất cao. Cũng không phải bất cứ con cháu quý tộc trẻ tuổi viết báo cáo, đều có thể khiến tầng cao nhất phải thảo luận lớn. Chiếu theo sự phát triển này, mục tiêu lớn nhất của Lưu Vĩ Hồng, rất có khả năng được thực hiện, thành công thay đổi quỹ đạo lịch sử đời sau, hoặc là cẩn thận một chút nói, là có khả năng thay đổi quỹ đạo phát triển kinh tế và quỹ đạo phát triển dân sinh đời sau.

Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng lại không cao hứng nổi.

Không có hắn, việc này đã lại bắt đầu diễn biến tạo thành “Lợi thế” rất lớn trong đánh cờ chính trị. Nếu là đề nghị bình thường, theo lẽ thường mà xét, cuối cùng đưa ra quyết định chính xác, Lưu Vĩ Hồng nhất định sẽ vui mừng khôn xiết. Như vậy thì ý nghĩa đã hoàn toàn khác hẳn. Lúc này lấy phương thức này để đạt được mục đích, dù cho giành được thành công, trong lòng Lưu Vĩ Hồng cũng không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Mã Quốc Bình tự nhiên có thể hiểu được tâm tình của Lưu Vĩ Hồng, vỗ nhẹ nhẹ vào vai của hắn, nói:

- Vĩ Hồng, có thể làm đến mức này, đã là vô cùng khó khăn. Cháu cũng không nên quá nghiêm khắc với bản thân mình. Mọi việc đều không có khả năng làm được hoàn mỹ. Chỉ cần kết quả chính xác, có thể không hỏi tới quá trình.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, cầm lấy ấm trà, rót đầy cốc cho cha và dượng.

Mã Quốc Bình uống một ngụm, hỏi:

- Vĩ Hồng, Phương Lê bọn họ đang làm cái công tác hành chính pháp quy có liên quan đến doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, làm thành thế nào rồi?

Dựa theo đề nghị lúc trước của Lưu Vĩ Hồng, Phương Lê tự mình chủ trì chuyện này, tập hợp thành một nhóm hai mươi mấy người cùng thảo ra, trong đó bao gồm hai đệ tử thân truyền của Phó thủ tướng Hồng. Trải qua thảo luận lặp lại, cuối cùng mọi người quyết định muốn làm một bản hành chính pháp quy. Khá giống với một trong những văn kiện chính sách, hành chính pháp quy cũng có tính trói buộc. Dù sao cũng có liên quan tới pháp luật, có trừng phạt rõ ràng. Nhưng so với pháp luật chính thức, thì thủ tục đã giản lược đi một ít. Nếu là lập pháp chính thức, cần trải qua thảo luận, luận chứng đặc biệt của uỷ ban Hội đồng nhân dân cả nước, còn phải được đại biểu Hội đồng nhân dân trên hội nghị cả nước chính thức thông qua mới có thể có hiệu lực, thời gian có lẽ thật sự rất dài.

- Cũng sắp xong rồi, cơ bản, bản sơ thảo đã được sửa, đang chờ trưng cầu ý kiến. Hẳn là giữa năm nay, có thể công khai hoạt động.

Mã Quốc Bình gật gật đầu, nói:

- Vậy là tốt rồi. Chờ pháp quy này được công khai, cũng có ý nghĩa là giai đoạn công tác của cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước đã giành được thành quả, có thể đặt sang một bên.

Nói xong, Mã Quốc Bình nhìn Lưu Vĩ Hồng, trong mắt đầy thâm ý sâu sắc.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, tất nhiên là hiểu được ý tứ của Mã Quốc Bình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi