QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1268: Bức màn lớn, đã từ từ mở ra!

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: metruyen

Hai ngày sau, sân bay thành phố Giang Khẩu, phòng chờ.

Vân Vũ Thường phong thái tao nhã, dáng vẻ đoan trang, trở thành một cảnh vật tuyệt đẹp nhất trong phòng chờ. Tất cả hành khách đi ngang qua gần đấy, dù nam hay nữ, đều không kìm lòng nổi mà ném ánh mắt nhìn qua, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc trước sắc đẹp kiều diễm.

Tuy nhiên không ai dám tới quá gần.

Trong tay Vân Vũ Thường đẩy một chiếc xe đẩy trẻ em, trong xe có hai đứa trẻ trắng hồng, mặt mũi giống nhau như hệt. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực và bầu bĩnh, cánh tay nhỏ nhỏ trăng trắng như ngó sen, từng ngấn từng ngấn một, đầu quấn đai. Ngồi trong xe đẩy, hai anh em thỉnh thoảng múa máy cánh tay, “kéo đẩy” nhau.

Hay ột bức họa luân thường.

Nhìn qua, ba mẹ con họ hiển nhiên hoàn toàn “vô hại”.

Chỉ có điều, nhóm người đi theo bên cạnh Vân Vũ Thường kia, lại khiến người ta trong lòng không khỏi thấy rụt rè. Hai cô gái trẻ ánh mắt cảnh giác, vẻ mặt kiên nghị, theo sát bên cạnh để bảo vệ. Hai người đàn ông trẻ khác mặc đồng phục, rất oai vệ, khí phách bừng bừng, vô cùng dũng mãnh.

Không còn nghi ngờ gì, người phụ nữ xinh đẹp đoan trang, khí chất cao nhã này, là một nhân vật rất lớn.

Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Hoành Du, danh nổi cả hai nơi Giang Khẩu và Hongkong, vương giả của đỉnh Kim Tự Tháp giàu có sừng sững.

Vân Vũ Thường là đi đón Lưu Vĩ Hồng.

Sau hai ngày ở Bắc Kinh, Lưu Vĩ Hồng không trở về Kinh Hoa, mà trực tiếp bay về Giang Khẩu. Vân Vũ Thường ba ngày trước từ Quỳnh Hải vội về Giang Khẩu, hai vợ chồng hẹn nhau gặp mặt ở Giang Khẩu, cùng nhau thương nghị hành động của bước tiếp theo.

Rất nhanh, trong dòng người chậm rãi mà tới, đã xuất hiện bóng dáng cao lớn của Lưu Vĩ Hồng, Lý Cường và Cao Thượng đi cùng bên cạnh.

Vân Vũ Thường thản nhiên cười, uyển chuyển như trăm hoa đua nở, tươi đẹp vô cùng.

- Bà xã…

Lưu Vĩ Hồng đi nhanh tới, cười hì hì gọi một tiếng, tuy nhiên cũng chỉ qua loa cho qua chuyện. Ánh mắt của Bí thư Lưu, lại không lúc nào rời khỏi hai anh em sinh đôi đang nằm trong xe đẩy. Vừa tròn hai tháng chưa gặp con, đôi mắt của Bí thư Lưu, đã thực sự dán chặt vào hai đứa trẻ.

- Bí thư Lưu, anh càng ngày càng dối trá rồi đấy.

Vân Vũ Thường không khỏi có chút buồn cười.

- Đó là đó là, vì con trai và con gái thôi mà, dối trá một chút cũng đành phải vậy...

Lưu Vĩ Hồng nói xằng, ngồi xổm trước xe đẩy, mặt mày hớn hở:

- Ai cha, con trai à, nhớ cha không? Con gái yêu, gọi cha đi…

Giơ ngón tay thô và to ra, trêu chọc khuôn mặt nhỏ xinh bầu bĩnh của Đào Đào và Đóa Đóa. Nhìn bộ dạng của Bí thư Lưu, dường như rất muốn bế hai đứa con ra khỏi xe đẩy, chỉ là sợ mình không có khả năng “tay xách nách mang” ấy, nên không dám khinh suất.

Hai cục cưng mới hơn ba tháng, theo cách nói của các cụ, xương cốt vẫn còn yếu, chưa giữ vững được cơ thể, bế trong tay, sẽ vặn qua vặn lại. Bế không khéo, không cẩn thận sẽ bị rớt xuống.

Tuy nhiên vấn đề này không làm khó được Bí thư Lưu.

Bí thư Lưu kỳ tài siêu quần, cơ trí vô song, sao có thể bị vấn đề như vậy làm khó chứ? Lập tức con ngươi đảo đảo một hồi liền có chủ ý, giơ tay ra, thật cẩn thận bế Đào Đào từ trong xe đẩy ra.

Em bé vào tháng này căn bản sẽ không sợ người lạ, ngoan ngoãn để cha bế mình trên tay. Bàn tay nhỏ nắm thành nắm, cho vào trong miệng liếm, đôi mắt to tròn lúng liếng chuyển động, hiếu kỳ nhìn “sinh vật khổng lồ” trước mặt này.

- Yêu, con trai, con ham ăn quá đấy, đến cả tay mình cũng liếm, con cầm tinh con gấu đen sao?

Nhìn bộ dạng như vậy, Bí thư Lưu không khỏi mừng rỡ, cười hì hì mà nói.

Vân Vũ Thường không khỏi sẵng giọng:

- Anh mới cầm tinh con gấu đen ấy, nói chuyện gì thế không biết?

Người này cũng thật là, không ngờ lại so sánh con mình với gấu đen, quả thật buồn cười!

Lưu Vĩ Hồng cười to, nói:

- Anh nếu cầm tinh con gấu đen, con trai anh không phải cũng cầm tinh con gấu đen sao? Anh không nói sai mà!

Vân Vũ Thường liền hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lập tức hé miệng mà cười, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Lưu Vĩ Hồng trêu đùa một chút với con trai “gấu đen”, đưa Đào Đào cho vợ, rồi khom người xuống bế con gái lên, cười nói:

- Đóa Đóa ngoan quá, cha bế một cái nào. Cha cũng không thể trọng nam khinh nữ được!

Trên cảm giác, cân nặng của Đóa Đóa nhẹ hơn một chút, không nặng như Đào Đào. Xem ra khi ăn, Đóa Đóa giành không lại được với anh mình, cũng không có tật liếm tay, nhưng lại giơ bàn tay nhỏ xíu ra, chụp lấy mũi của cha.

Lưu Vĩ Hồng liền ghé sát tới, dùng mũi và miệng cọ cọ lên khuôn mặt non nớt trắng hồng của con gái. Đóa Đóa liền lắc lư cái cổ, tránh chân râu của cha, hai mắt híp lại, miệng toe toét, khiến cha cũng cười một trận.

- Con gái ngoan, chắc nhớ cha lắm chứ gì…

Vân Vũ Thường cười nói:

- Đi thôi. Sau khi mọi việc ở đây giải quyết xong, cùng nhau về Kinh Hoa, lúc đó anh tha hồ mà vui đùa!

- Ừ, con gái ngoan, đi thôi!

Lưu Vĩ Hồng liền ôm con gái, cùng Vân Vũ Thường sóng vai đi ra.

Ở cửa là một hàng xe con xa hoa, đi đầu là một chiếc Mercedes-Benz 600. Đây không phải là xe riêng của Vân Vũ Thường, là xe chuyên dụng của câu lạc bộ Phú Hào. Câu lạc bộ Phú Hào có một đoàn xe xa hoa, chuyên đưa đón hội viên và người nhà của câu lạc bộ. Vân Vũ Thường ở Hongkong, có một chiếc Rolls-Royce màu đen. Ở trong nước, hiện tại vẫn chưa xuất hiện Rolls-Royce, Vân Vũ Thường bản thân cũng không muốn quá mức khoa trương.

Trên thực tế, loại xe Mercedes-Benz 600 đã là xe nổi tiếng đẳng cấp hiếm thấy, đủ để xứng với thân phận các phú hào của câu lạc bộ.

Lưu Vĩ Hồng lần này đến Giang Khẩu, sắp cùng với Từ Viễn Đông, cậu của Đường Tân Vũ là Giản Chí Hoa và chuyên gia giới thương mại khu vực Bảo Đảo gặp mặt, thương thảo áp dụng biện pháp trừng trị Trì Điền Nhị Nam. Câu lạc bộ Phú Hào, hiển nhiên là nơi hội đàm tốt nhất, trực tiếp ở trong câu lạc bộ, sẽ tiện lợi hơn khi ở tại nhà mình.

Bí thư Lưu lần này lấy thân phận cá nhân đến Giang Khẩu, cũng không kinh động đến các lãnh đạo Giang Khẩu. Bí thư Quận ủy quận Ninh Dương thành phố Kinh Hoa, có lẽ còn đảm đương không nổi sự trịnh trọng của quan lớn Giang Khẩu, nhưng với thân phận con cháu trực hệ của nhà họ Lưu, lại thật sự không phải là nhỏ. Lưu Vĩ Hồng một khi xuất hiện, chỉ sợ chính là những cuộc xa giao vô cùng vô tận, về thời gian sẽ còn nắm giữ trong tay nữa.

Hai vợ chồng bế con trai và con gái, ngồi vào chiếc Mercedes-Benz. Đội xe con lập tức khởi động, rời khỏi sân bay, đi thẳng về câu lạc bộ.

Tên chính thức của câu lạc bộ là “Câu lạc bộ Kim Bằng”, tuy nhiên giới thương nhân địa phương Giang Khẩu, quen gọi nó là câu lạc bộ Phú Hào. Có thể có được tấm thẻ hội viên của câu lạc bộ, tuyệt đối là tượng trưng của thân phận và địa vị, biểu thị cho chủ nhân của tấm thẻ hội viên, đã trở thành thành viên của vòng tròn tài phú cấp cao nhất Giang Khẩu, có tư cách ngồi cùng bàn ăn cơm với thương gia như Từ Viễn Đông.

So với những năm trước đây, quy mô của Câu lạc bộ Kim Bằng đã được mở rộng thêm không ít

Bên bãi biển vàng óng, đủ loại câu lạc bộ và biệt thự nghỉ dưỡng san sát nhau. Trên mặt biển những chiếc ca nô lao như bay, vọt sóng bay lên không, có không ít người trẻ tuổi đang vui đùa. Đang là thời gian nghỉ hè, bộ phận hội viên đều đưa người thân và con cái đến câu lạc bộ, để họ hưởng thụ phong cảnh của mẹ thiên nhiên trời xanh mấy trắng.

Cho dù quy mô đã mở rộng, nhưng quy củ của câu lạc bộ, vẫn nghiêm khắc như trước. Ngay cả đội xe chuyên dụng của câu lạc bộ, trước khi vào cửa, cũng phải dừng để kiểm tra. Là cổ đông lớn nhất của câu lạc bộ, Vân Vũ Đường đi đầu tuân thủ chế độ này.

Lưu Vĩ Hồng từng nói qua, nền móng khiến câu lạc bộ trường thịnh không suy, không nằm ở việc trang hoàng xoa hoa như thế nào, tiêu phí xa xỉ bao nhiêu.

Những thứ này, thiên ngoại hữu thiên, mãi mãi không có chừng mực. Chỗ mấu chốt thực sự, nằm ở sự kiên trì trong chế độ. Nghiêm khắc tuyển chọn hội viên, thà thiếu chứ không ẩu, nghiêm khắc thực thi các hạng mục chế độ của câu lạc bộ, để câu lạc bộ mãi mãi là trào lưu câu lạc bộ tư nhân hàng đầu.

Cái gọi là vật dĩ hi vi quý (vật phẩm quý vì hiếm mà trở nên quý giá).

Bất kể là thứ gì, đã tràn lan thì sẽ không còn đáng giá nữa.

Ví như giai đoạn sau Thái Bình Thiên Quốc, đã phong hơn hai nghìn bảy trăm những vương gia lớn lớn nhỏ nhỏ, điều đó có thể thấy vương gia quả thật không bằng chó, quý nhân đầy đất… Lạm thi ân thưởng, ân tận tắc mạn*. Chính vì thế Thái Bình Thiên Quốc rất thịnh mà lại suy, một trong những nguyên nhân quan trọng bại vong cuối cùng.

*Lạm dụng ban thưởng ân huệ, sẽ đến lúc ân nghĩa cạn kiệt mà suy đoài

Bất kể là cá nhân cũng tốt, đoàn đội cũng thế, đối với quy tắc và chế độ luôn luôn kiên trì như một, là đường lối duy nhất của thành công.

Vân Vũ Thường có biệt thự nghỉ dưỡng đặc biệt ở câu lạc bộ Phú Hào, trả phí dài hạn, cho dù cô không tới ở, biệt thự cũng sẽ không giao cho người khác sử dụng. Đương nhiên, nếu là tiếp đãi bằng hữu đặc biệt tôn quý, thì đó lại là chuyện khác, Vân Vũ Thường sẽ có những chỉ thị đặc biệt cho câu lạc bộ.

Khu biệt thự này, cũng được xây dựng ở bờ biển, tương đương với khu biệt thự của Vân Vũ Thường ở thành phố Thiên Nhai. Tuy nhiên Giang Khẩu mấy năm gần đây công nghiệp hóa phát triển nhanh đến chóng mặt, đối với việc ô nhiễm nguồn nước biển cũng dần nghiêm trọng. Tính chất nước trong vịnh, mãi mãi không thể đánh đồng với vịnh ở Thiên Nhai.

Cũng may Bí thư Lưu lần này đến, không phải để nghịch nước, nên cũng không cần để ý.

- Nào, con gái, chúng ta về nhà rồi…

Chiếc Mercedes Benz dừng lại trong sân biệt thự, Lưu Vĩ Hồng bế lấy Đóa Đóa, cao hứng bừng bừng bước xuống xe. Vừa rồi trên suốt dọc đường, Bí thư Lưu chơi đùa với con trai, hôn con gái, bận bịu đến không kịp thở, tận trong lòng thực tại lại vô cùng vui vẻ.

Biệt thực có nhân viên phục vụ định kỳ đến lau chùi dọn dẹp, Vân Vũ Thường đã hơn nửa năm không ghé qua rồi, nhưng vẫn sạch sẽ như trước, không vướng hạt bụi nào.

Vào biệt thự, Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống sô pha lớn ở phòng khách, chuyển con gái sang tay trái, rồi lại hướng Vân Vũ Thường vẫy tay, cười nói:

- Bà xã, đưa luôn con trai cho anh, anh sẽ bế cả hai đứa.

Vân Vũ Thường cười cười, quả nhiên đưa Đào Đào lên tay hắn, rồi đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó lại thay bộ trang phục ở nhà, lúc này mới đi từ từ đến bên cạnh sô pha, ngồi xuống bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, nói:

- Giản Chí Hoa tối nay tới, Từ Viễn Công ngày mai tới. Còn vài vị khách, ngày mai cũng sẽ tới.

Từ miệng Vân Vũ Thường, noi ra mấy cái tên “uy chấn một phương”, đều là những nhân vật cấp quan trọng trong “liên minh tập đoàn Đông Nam Á”. Cho dù là Ủy ban nhân dân thành phố Giang Khẩu ra mặt cùng mời, chỉ sợ cũng không thể một lần mời đến được nhiều đại phú hào siêu cấp như vậy. Cùng loại “hội nghị thượng đỉnh” như vậy, câu lạc bộ cũng không phải thường xuyên tổ chức. Lần trước, cũng là vì ra tay với yên Nhật, mới tiến hành một lần tụ hội như vậy, mọi người cùng trù liệu, thống nhất trình tự tiến hành, đã chế định ra kế hoạch hành động chu toàn, cùng tiến cùng lùi, trên thị trường ngoại hối dài hạn quốc tế cuộn lên sóng to gió lớn, dành được toàn thắng. Mỗi một người đều cắt một miếng da thịt rớm máu của người Nhật Bản, cắn ăn một miếng lớn.

Lần tụ hội này, vẫn là vì bọn quỷ Nhật Bản.

Trì Điền Nhị Nam thực sự rất vinh hạnh!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi