QUAN GIA

Chu Kiến Quốc coi như hiểu ra một chút, lập tức hai hàng lông mày nhíu chặt, đứng dậy, nghiêm mặt đi qua, chính tay đóng cửa văn phòng, lại quay lưng đi tới sô pha ngồi xuống, nói với Trần Sùng Tuệ:

- Lão Trần, có chuyện ngồi xuống nói. Sao ông lại kích động giống bọn trẻ vậy?

Lời này mang theo chút ý phê bình

Trần Sùng Tuệ tính khí nóng nảy, trước kia ở trong mắt Chu Kiến Quốc, thậm chí coi như là ưu điểm. Có một trợ thủ nóng nảy sét đánh như vậy ở phía trước đấu tranh anh dũng, có thể vì Chu Kiến Quốc chắn không ít viên đạn. Cho dù có đôi khi cũng khiến Chu Kiến Quốc đau đầu, tổng thể mà nói, vẫn là lợi lớn hơn hại.

Nhưng đến cục Nông nghiệp, hoàn cảnh thay đổi, tình huống cũng thay đổi, Trần Sùng Tuệ tính khí nóng nảy và tính cách tự cho là đúng, càng ngày càng khiến Chu Kiến Quốc không hài lòng. Mỗi người đều đang thích ứng hoàn cảnh mới, đều đang thay đổi chính mình, duy nhất chỉ có Trần Sùng Tuệ đã hình thành thì không thay đổi, tất nhiên sẽ lộ ra không hợp nhau

Trần Sùng Tuệ tuy rằng ở dưới cơn thịnh nộ, như trước vẫn có thể nghe ra được Chu Kiến Quốc trong giọng nói không hài lòng, trong đầu càng nổi giận, gần như muốn bộc phát với Chu Kiến Quốc, tuy nhiên vẫn là đè ép xuống.

Vốn Chu Kiến Quốc "thiên vị" Lưu Vĩ Hồng, nếu mặc kệ không quan tâm mà hung hăng đắc tội với Chu Kiến Quốc, việc này thật đúng là

Trần Vĩ Nam nếu thật sự là bị khai trừ, bảo ông làm thế nào giải thích với anh, chị dâu? Trước kia làm đội viên dân phòng trị an ở cục công an thành phố Thanh Phong, tuy chỉ là một thân phận công nhân viên chức, chung quy là một bát cơm sắc. Nay điều tới địa khu Hạo Dương làm cán bộ không đến hai ba tháng, không ngờ bị khai trừ, ngay cả bát cơm cũng mất luôn, còn không bị anh và chị dâu oán trách sao?

Trần Sùng Tuệ tính khí nóng nảy thì nóng nảy, đầu óc cũng không ngốc, chốc lát, liền suy nghĩ rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó, lập tức kiềm nén lửa giận. Đi đến sô pha ngồi xuống, xanh mặt, hai tay giao nhau ôm ở trước ngực, không rên một tiếng.

Chu Kiến Quốc gương mặt dịu đi một chút, lấy thuốc lá ra đưa cho ông một điếu

Trần Sùng Tuệ tiếp nhận, không hút

Chu Kiến Quốc lại đem cái bật lửa bất lửa lên đưa tới trước mặt ông. Trần Sùng Tuệ liếc nhìn Chu Kiến Quốc một cái, châm mồi thuốc, hút mạnh vài hơi… vẫn không rên một tiếng

Chu Kiến Quốc trong lòng lại không vui

Ông luôn miệng nói Lưu Vĩ Hồng "kiêu ngạo" không tôn trọng cấp trên. Bản thân ông lại làm thế nào? Tôn trọng cấp trên rồi sao?

Cũng may Chu Kiến Quốc dù gì là cục trưởng, biết lúc này không nên tức giận. Thân là cục trưởng, vẫn là muốn cố gắng làm tốt công tác tư tưởng cho các đồng chí

Đây là bản chức của ông

- Lão Trần, xin bớt giận trước, chuyện gì cũng có thể nói rõ mà!

Chu Kiến Quốc bình thản nói, trên mặt thậm chí còn mang chút ý cười, thái độ của lãnh đạo đắn đo rất tốt

- Hừ, tôi không hả giận được. Cục trưởng Chu, tôi chính là không rõ, Lưu Vĩ Hồng, ai cho hắn quyền lực lớn như vậy, khiến hắn kiêu ngạo như vậy? Hắn là phó chủ nhiệm văn phòng có quyền lực gì khai trừ một cán bộ? Còn công khai chạy đến bệnh viện, uy hiếp một người bệnh, giống cái gì chứ? Hắn còn là cán bộ sao? Tôi thấy hắn chính là lưu manh khốn khiếp trên xã hội!

Trần Sùng Tuệ như trước nổi giận đùng đùng nói.

Chu Kiến Quốc liền giận tái mặt, không vui nói:

- Lão Trần, ông là lãnh đạo, nói chuyện phải chú ý. Hôm nay ông tới tìm tôi là muốn xử lý vấn đề chăng? Ông tức giận như vậy, chúng ta còn làm sao thương lượng?

- Cục trưởng Chu, không phải tôi muốn phát hỏa, thật sự là Lưu Vĩ Hồng rất kỳ cục. Theo tôi thấy, hắn căn bản là không thích hợp làm lãnh đạo. Chức Phó chánh văn phòng, tôi đề nghị trong cục thay đổi người

Trần Sùng Tuệ phản thủ vì công lập tức đưa ra ý kiến chính mình.

Còn chưa dứt lời, Chu Kiến Quốc đã liên tục lắc đầu:

- Lão Trần, ông bình tĩnh một chút, như vậy là không thể nào

- Sao lại không thể nào? Cục nông nghiệp chúng ta, chỉ có mình hắn Lưu Vĩ Hồng là cán bộ tốt sao? Những người khác đều không được? Thiếu hắn, văn phòng không thể vận chuyển bình thường?

Trần Sùng Tuệ liên tiếp hỏi lại Chu Kiến Quốc... Hai mắt trừng to rất là khó chịu

Chu Kiến Quốc lập tức hỏi:

- Lão Trần, cán bộ phân công là chuyện rất nghiêm túc. Không phải nói Lưu Vĩ Hồng không thể bỏ cũ thay mới, không có cách nói đó. Vấn đề là, hắn phạm vào sai lầm gì, chúng ta lấy lý do gì thay hắn?

Trần Sùng Tuệ lập tức cãi lại:

- Hắn không thể đoàn kết đồng chí, còn đánh đồng sự vào bệnh viện, vậy còn chưa đủ sao? Có phải đợi hắn đánh chết người, chúng ta mới xử lý hắn hay không?

Chu Kiến Quốc nhíu mày, nói:

- Lão Trần, làm chuyện gì, nói cái gì, đều phải đúng sự thật. Chuyện đánh nhau, lúc ấy ông cũng có mặt, nếu không phải Trần Vĩ Nam cầm đao hành hung, Lưu Vĩ Hồng có thể đả thương cậu ấy sao? Người ta đây là tự vệ. Lúc ấy nếu không phải tôi ngăn chặn hắn, hắn đã sớm báo cảnh sát, Trần Vĩ Nam có thể thoải mái như vậy sao? Hiện tại sao nói ngược lại thế? Như vậy bảo cán bộ công nhân viên chức toàn cục nghĩ thế nào?

Trần Sùng Tuệ cả giận nói:

- Nói như vậy cháu, tôi đã bị hắn đánh oan uổng rồi?

Chu Kiến Quốc cũng phát hỏa, đề cao âm điệu:

- Vậy ông muốn thế nào? Thật sự muốn lấy lý do này thay Lưu Vĩ Hồng, người ta mà phản ảnh với cục công an, chuyện này ông thu dọn thế nào? Cục nông nghiệp chúng ta thu dọn thế nào? Một cán bộ cầm đao muốn giết một cán bộ khác, ông cho rằng chuyện này đơn giản như trò chơi trẻ con sao?

Trần Sùng Tuệ lập tức bị nghẹn lại!

Trong phòng làm việc xuất hiện trầm mặc ngắn ngủi. Chu Kiến Quốc hung hăng hút thuốc, Trần Sùng Tuệ cũng hung hăng hút thuốc

- Vậy cứ để hắn tiếp tục kiêu ngạo như vậy sao? Nếu là vậy, cục trưởng Chu, văn phòng này tôi quản không được, ông tìm người khác quản đi

Trần Sùng Tuệ bắt đầu bỏ gánh.

Chẳng qua chiêu này rất không cao minh

Từ khi Lưu Vĩ hồng và Trần Vĩ Nam "giao thủ", Chu Kiến Quốc vẫn luôn cân nhắc vấn đề này, có phải điều chỉnh một chút danh sách quản lý văn phòng hay không. Giữa Trần Sùng Tuệ và Lưu Vĩ Hồng quan hệ như vậy, rõ ràng là sẽ tiếp tục nảy sinh xung đột. Thỉnh thoảng sẽ bộc phát ra mâu thuẫn, Chu Kiến Quốc cũng là chịu không nổi phiền toái. Chỉ là ngại về mặt tình cảm, cũng vì duy trì đoàn kết bộ máy trong cục, Chu Kiến Quốc mới án binh bất động, tránh quá đáng kích thích Trần Sùng Tuệ, ngược lại sinh ra rắc rối

Giờ đây Trần Sùng Tuệ lại chủ động đề xuất không quản văn phòng, chẳng phải là gãi đúng chỗ ngứa?

Nói vậy Trần Sùng Tuệ cũng là nhất thời tức giận quá, nói lời này căn bản không có suy nghĩ

Nhưng Chu Kiến Quốc như trước không có lập tức " thuận nước đẩy thuyền" (biết thời biết thế). Ông suy nghĩ, nói:

- Có phải điều chỉnh phân công thành viên bộ máy hay không, chuyện này khi chúng ta mở cuộc họp đảng tổ sẽ thương lượng… Lão Trần, chúng ta vẫn là thương lượng trước một chút xử lý Trần Vĩ Nam đi

- Xử lý? Nó cũng bị đánh thành bộ dáng đó rồi, còn muốn làm sao xử lý nó?

Trần Sùng Tuệ mở to hai mắt nhìn.

Chu Kiến Quốc giơ tay đem tàn thuốc gạt tắt trong gạt tàn thuốc, rất nghiêm túc nói:

- Lão Trần, một chuyện quy một chuyện, không thể trộn lẫn với nhau, Trần Vĩ Nam là bị thương nhập viện, nhưng cậu ấy vì sao bị thương? Tôi thấy, cậu ấy quả thật không thích hợp đi làm ở trong cục nữa

- Cục trưởng Chu ông có ý gì?

Trần Sùng Tuệ nghiêng người nhìn Chu Kiến Quốc, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác, trong mắt lóe qua một tia kinh hoảng

Chẳng lẽ Chu Kiến Quốc thật sự phải khai trừ Trần Vĩ Nam?

Quả nhiên, Chu Kiến Quốc nói tiếp:

- Tôi cho rằng, Trần Vĩ Nam phạm sai lầm rất nghiêm trọng, thậm chí là vi phạm luật. Cán bộ như vậy, phải nghiêm túc xử lý. Văn phòng đã đệ trình báo cáo lên, kiến nghị khai trừ Trần Vĩ Nam. Trên nguyên tắc, tôi đồng ý ý kiến của văn phòng

- Cái gì?

Trần Sùng Tuệ "hô" một tiếng mà đứng lên, giống như tuyệt đối không tin mà nhìn Chu Kiến Quóc, há hốc mồm nói không ra lời

Không trách được Lưu Vĩ Hồng dám chạy tới bệnh viện uy hiếp Trần Vĩ Nam, thì ra sớm đã thông đồng với Chu Kiến Quốc xong rồi, vô cùng có lòng tin. Được, được, hai người cùng nhau bắt nạt Trần Sùng Tuệ tôi? Họ Trần tôi lại dễ bắt nạt thế sao?

Chu Kiến Quốc vững vàng mà ngồi, thần sắc nghiêm túc

- Cục trưởng Chu, ông cho rằng làm như vậy thích hợp sao? Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc là người gì đáng để ông giúp hắn như vậy?

Một hồi, Trần Sùng Tuệ lạnh lùng nói, gần như là một chữ một chữ mà từ trong miệng nói ra, nhìn trong ánh mắt của Chu Kiến Quốc, cũng mang ý thù địch sâu đậm

Lời này đã quá rõ ràng, còn kém không có trực tiếp khiển trách Chu Kiến Quốc thiên vị Lưu Vĩ Hồng

Chu Kiến Quốc rất không cao hứng nói:

- Lão Trần, xin ông chú ý thân phận của ông. Trần Vĩ Nam là cán bộ cục nông nghiệp, tôi là cục trưởng của cục nông nghiệp, ông là phó cục trưởng, chúng ta là đang thảo luận việc công, không phải đang thảo luận cháu ông!

Nếu Trần Sùng Tuệ cũng không để ý thể diện của lão Chu, Chu Kiến Quốc cũng không cần phải chiếu cố tâm tình của Trần Sùng Tuệ, hoàn toàn bày ra tư thế giải quyết việc chung

Chu Kiến Quốc xuất thân đi lính, rất rõ ràng một đạo lý: Thời điểm quan trọng của một lãnh đạo là lúc ông ấy không được nóng vội

Bằng không, uy tín liền toàn bộ bị hủy!

Trần Sùng Tuệ cũng đã bị triệt để chọc giận, hoàn toàn mặc kệ Chu Kiến Quốc cảnh cáo, hầm hầm nói:

- Lão Chu, ông cũng đừng lấy chức cao đè người, tôi không sợ chiêu này đâu. Chúng ta cùng nhau công tác mười mấy năm, Trần Sùng Tuệ tôi là người như thế nào, ông không biết sao? Tôi bình thường công tác ra sao ông không biết sao? Cùng ông cẩn trọng mà công tác nhiều năm, giúp ông đấu tranh anh dũng, không có công lao cũng có ra sức, ông đối với tôi vậy sao?

Chu Kiến Quốc cũng là người vô cùng để ý thể diện, Trần Sùng Tuệ không để ý tôn ti cao thấp như vậy, la to với ông, ngọn lửa giận trong lòng ông cũng không khống chế được nữa, hừng hực nổi dậy

- Lão Trần, ông bình tĩnh một chút. Tôi đã nói rồi, chúng ta là đang thảo luận việc chung, không phải lúc nói việc riêng. Ông và tôi đều là đảng viên, hơn nữa là đảng viên cũ, nguyên tắc của đảng không cần tôi nhắc ông rồi chăng? Ông nói chuyện như thế sao!

Chu Kiến Quốc cũng đứng dậy, mặt đối mặt với Trần Sùng Tuệ, cao giọng nói.

Hai vị cục trưởng giờ phút này thật giống như là hai con gà chọi, đều tự dựng lông cổ lên, khí thế hướng vào nhau

Trần Sùng Tuệ nắm chặt nắm tay, quai hàm phình to, cắn răng, dường như không khống chế được, muốn lao tới đánh một trận với Chu Kiến Quốc!

Trong mắt Chu Kiến Quốc cũng là đốm lửa văng khắp nơi.

- Được, lão Chu, ông nhất định muốn khai trừ Trần Vĩ Nam, cũng được. Nhưng chuyện lớn vậy, cũng không thể là một mình ông quyết định chăng? Cũng phải để cho tập thể đảng tổ quyết định chứ? Chế độ tập trung dân chủ cũng là một trong những nguyên tắc của đảng ta chăng?

Trần Sùng Tuệ lớn tiếng chất vấn nói.

Chu Kiến Quốc cười lạnh một tiếng, nói:

- Vậy đương nhiên, chúng ta sẽ triệu tập hội nghị đảng tổ, thảo luận chuyện này!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi