QUAN GIA

Có người tố cáo Chu Kiến Quốc, còn kéo theo cả Lưu Vĩ Hồng.

Trong văn phòng Cục trưởng cục Nông nghiệp, Chu Kiến Quốc ngồi ở trên ghế đi văng gỗ, sắc mặt xanh mét, hung hăng hút thuốc, trong gạt tàn thuốc trên bàn trà ở trước mặt, đã đựng đầy tàn thuốc.

Lưu Vĩ Hồng ngồi ở bên trái ông ta, nhưng sắc mặt bình tĩnh, thậm chí còn hút thuốc rất thảnh thơi, rất là có phong thái dù bận vẫn ung dung.

- Thật không ngờ, gã lại chơi trò này!

Chu Kiến Quốc oán hận nói.

Lưu Vĩ Hồng biết Chu Kiến Quốc đang nói tới ai.

Đêm đó, Lưu Vĩ Hồng sau khi đến nhà thăm hỏi, Chu Kiến Quốc bị kích thích quá đỗi vui mừng, tin tức tai nạn xe của bí thư Khang truyền đến, nếu nói Chu Kiến Quốc không một chút động tâm, thì đó là giả. Đối mặt với một cơ hội như vậy, không cần nói Chu Kiến Quốc vốn chỉ là cán bộ thực quyền huyện cấp Cục thấy động lòng, e là đến rất nhiều cán bộ cấp Cục phó với tư cách lão luyện, cũng là nóng lòng muốn thử.

Cơ hội khó được a!

Tuy nhiên Chu Kiến Quốc trái lo phải nghĩ, không nóng lòng hành động. Ông ta cứ cảm thấy, mình mới điều qua đảm nhiệm Cục trưởng cục Nông nghiệp vài ngày, băng ghế cũng ngồi chưa nóng, công tác cục Nông nghiệp cũng chưa từng được mở rộng triển khai toàn diện, trên tổ chức khẳng định không thể vào lúc này lại chuyển vị trí cho mình. Lúc này nếu vội vàng chạy đến chỗ Bí thư Lục nơi giơ tay đòi chức quan, chẳng phải là bị bạn học cũ khinh thường sao?

Chu Kiến Quốc là rất để ý đến sĩ diện!

Lưu Vĩ Hồng nói một hơi, xem như đã hoàn toàn đả động được Chu Kiến Quốc. Với lại chính mình vẫn còn rất "khờ", không thăm dò rõ đường lối thực sự trên quan trường. Lưu Vĩ Hồng nói có đạo lý, cho dù không có tai nạn xe này, có lẽ tới sang năm vừa vào xuân, Lục Đại Dũng sẽ thiết lập lại cán bộ của địa khu Hạo Dương. Bí thư Khang chưa chắc có thể giữ được chức vụ Bí thư huyện ủy. Hiện tại xảy ra chuyện bất ngờ và cơ hội này đã xuất hiện trước thời hạn, vậy thì còn cần gì phải khách khí? Phỏng chừng cuộc họp này, Bí thư Lục trước đó đã đi qua không ít người? Bạn học cũ lại sao có thể vì vậy coi thường mình?

Chu Kiến Quốc tuy rằng không có cơ sở thăm dò lối mòn trong quan trường, lại có một ưu điểm, đó là nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, chuyện đã hạ quyết định quyết tâm, thì sẽ lập tức hành động.

Kết quả như Lưu Vĩ Hồng đã dự đoán, Lục Đại Dũng đối với ông ta rất thân thiết.

Đúng vậy, chính là thân thiết.

Bọn họ là bạn học cũ mấy chục năm, vẫn thường có lui tới, cảm tình vẫn khá tốt. Nhưng theo chức quan càng ngày càng cao, quan uy của Lục Đại Dũng không tránh khỏi để lộ ra ngoài, ở trước mặt bạn học cũ Chu Kiến Quốc, luôn có một loại cảm giác gò bó. Lục Đại Dũng dường như đã có ý ở trong vô tình tạo ra một chút khoảng cách.

Lần này, cũng là vô cùng thân thiết, căn bản là không có "sự xa cách" giữa cấp bậc cao thấp. Dường như lại trở về thời điểm "bạn học thiếu niên", thân mật khăng khít.

Chu Kiến Quốc trong lòng liền hiểu được lại để Lưu Vĩ Hồng nói trúng rồi.

Tới cấp bậc cán bộ này của Lục Đại Dũng, sự biến hóa trong cảm xúc của ông ta, tuyệt đối không phải là vì hưng phấn mà có, mà là có "Mục đích". Điều Chu Kiến Quốc đến cục Nông nghiệp địa khu làm cục trưởng, còn có chút ý tứ "Ban ơn" ở bên trong. Dù sao Cục trưởng cục Nông nghiệp cũng không phải là vị trí rất trọng yếu, Chu Kiến Quốc cũng giúp không được gì nhiều cho Lục Đại Dũng, nhiều nhất chỉ là lính hầu phất cờ hò reo. Một khi thành Bí thư huyện ủy, vậy lại khác rồi.

Bí thư huyện ủy ở một địa khu là hoàn toàn xứng đáng với danh xưng "quan lớn biên giới" một danh tướng của bí thư địa ủy, phụ tá đắc lực. Lục Đại Dũng còn có điều cần thiết hơn, đó là cùng "Các anh em" tăng thêm quan hệ.

Lúc này lộ ra tình cảm thân thiết này, nói rõ trong lòng Lục Đại Dũng quả thật là có ý tưởng này.

Lục Đại Dũng tuy rằng lời nói cũng không có gì quá rõ ràng, trên cơ bản coi như là lộ ra điều thiết yếu.

Chu Kiến Quốc liền vui mừng rạo rực về tới cục Nông nghiệp, dặn dò bảo Lưu Vĩ Hồng nắm bắt thời gian đi mua vật dụng trang trí tết. Có lẽ trước năm mới văn kiện bổ nhiệm của Địa ủy sẽ truyền đạt xuống. Chu Kiến Quốc muốn trước khi văn kiện bổ nhiệm này truyền đạt xuống, đem đồ tết mừng năm mới phát cho mọi người, đỡ phải gây cho mọi người không vui.

Ông thì chỉ biết tự mình thăng quan phát tài, đến tết nhất cũng không cho bọn tôi ăn được vui vẻ!

Hơn nữa Chu Kiến Quốc còn rất rộng rãi, ổng còn tăng thêm 40 ngàn tệ cho con số "Dự toán" đã định ra sẵn, để Lưu Vĩ Hồng làm ra một năm mới với đồ tết phong phú một chút, cho tất cả mọi người ăn một cái tết lớn!

Đối với điểm này, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên là kính cẩn vâng lệnh, mang theo Tiểu Tất của văn phòng, đám người Vương Tú Phương, cả ngày bận tối tăm mặt mũi, mua sắm đồ tết đưa về nhà máy đinh, rất tưng bừng nhộn nhịp

Ai biết hai ngày sau, sự tình liền có đột biến.

Có người tố cáo Chu Kiến Quốc tới chỗ Chủ tịch Địa khu Tào Chấn Khởi

Theo như người có lòng đã tiết lộ với Chu Kiến Quốc, sự việc trải qua là như thế này:

Lục Đại Dũng mời Tào Chấn Khởi đến, thương lượng người được chọn kế nhiệm Bí thư huyện ủy Lâm Khánh, đưa ra danh sách 3 người đề cử. Lục Đại Dũng là Bí thư Địa ủy, là quản mũ quan. Việc này không cùng Tào Chấn Khởi thương lượng, cũng không nhiều can hệ. Trực tiếp cùng Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng, Trưởng ban Tổ chức cán bộ xác định rồi tiến hành là được.

Địa khu Hạo Dương được thành lập mấy tháng nay, Lục Đại Dũng và Tào Chấn Khởi có quan hệ coi như hòa hợp, phối hợp cũng khá ăn ý. Ít nhất ở mặt ngoài là như thế này, nhân vật số một đảng chính đồng tâm hiệp lực nắm bắt công tác.

Điều này là cần thiết, cho dù là làm để cho lãnh đạo Tỉnh ủy xem, cái dạng này cũng phải bày ra.

Nếu Tào Chấn Khởi thông thạo quy tắc quan trường, Lục Đại Dũng cũng phải biểu hiện ra phong thái người đứng đầu của nhân vật số một, cũng tỏ ra đủ tôn trọng đối với Tào Chấn Khởi. Chẳng hạn như trên vấn đề cán bộ, chủ động kết nối với Tào Chấn Khởi, chính là một trong những biểu hiện như vậy

Tuy rằng chủ ý cuối cùng, phải do Lục Đại Dũng quyết định, nhưng làm ra một thái độ như vậy, trong đầu Tào Chấn Khởi cũng sẽ thoải mái một chút.

Lục Đại Dũng đưa ra một danh sách người được đề cử, Chu Kiến Quốc xếp đầu tiên, có thể được xem là "Long trọng giới thiệu"

Người sáng suốt vừa nhìn liền biết, Lục Đại Dũng kỳ thật đã định ra được ứng cử viên rồi. Chu Kiến Quốc và Lục Đại Dũng là bạn học cũ, tầng này quan hệ, Ủy ban nhân dân Địa khu có rất nhiều người đều biết rõ. Lúc này Lục Đại Dũng ra sức ủng hộ Chu Kiến Quốc đảm nhiệm Bí thư huyện ủy Lâm Khánh, rất là hợp lý.

Ai không muốn dùng người mình tin tưởng chứ?

Hai ứng cử viên khác, chỉ là làm nền thôi.

Đương nhiên, bọn họ có thể làm người được chọn để đề cử, có thể thấy được bọn họ ở trong cảm nhận của Lục Đại Dũng cũng là rất có phân lượng, lần này thì vị trí Bí thư huyện ủy cho Chu Kiến Quốc, tiếp theo chắc chắn là sẽ đến lượt bọn họ, chỉ có khác biệt giữa trước và sau mà thôi Text được lấy tại Truyện FULL

Không ngờ Tào Chấn Khởi lại đưa ra một bức thư tố cáo.

Thư tố cáo đã được giấu tên, nhưng ngôn từ chuẩn xác. Nói Chu Kiến Quốc ở trên công tác tuyên truyền dư luận của "công trình cung cấp rau xanh" có sự gian lận, hối lộ phóng viên "Nhật báo Sở Nam". Đồng thời đính kèm bản sao tài chính của cục Nông nghiệp làm chứng cứ.

Tiền không nhiều lắm, phòng bì cho hai vị phóng báo tỉnh mỗi vị 800 tệ. Nhưng loại hành vi này khẳng định là không phù hợp.

Lừa gạt giả tạo, đúng thế!

Một tên không "Thành thực" như vậy, sao có thể được giao phó trọng trách đây?

Và thế là, việc này liền tạm hoãn.

Lục Đại Dũng cũng không nóng lòng ra quyết định.

Tin tức truyền đến, Chu Kiến Quốc quả thực bị tức muốn xỉu luôn.

Không hề nghi ngờ, việc này là Trần Sùng Tuệ làm. Người biết rõ việc cho phong bì phóng viên là không ít, ngày đó Lưu Vĩ Hồng ngay trước mặt đoàn người đưa ra mà, cán bộ lãnh đạo chủ chốt của cục Nông nghiệp gần như đều ở đấy. Nhưng người có thể lấy được bản sao tài chính chi tiết, thì không nhiều. Ngoại trừ Trưởng phòng Tài vụ Trang Tê Phượng, cũng chỉ có phân công quản lý công tác tài vụ là Phó cục trưởng thường trực Trần Sùng Tuệ.

Mà Trang Tê Phượng, tuyệt không có động cơ tố cáo Chu Kiến Quốc.

Mặc dù là nặc danh tố cáo, thì có thể lừa gạt được ai?

Thư tố cáo không giao cho Bí thư Địa ủy Lục Đại Dũng, lại đưa đến bàn làm việc Tào Chấn Khởi, càng nói rõ thêm vấn đề. Rõ ràng là không tin tưởng Lục Đại Dũng, sợ ông ta sẽ thiên vị Chu Kiến Quốc.

- Tên khốn khiếp, trong những năm qua, uổng công tôi đối với gã tốt như vậy, một tay đề bạt gã lên, gã dám sau lưng đâm tôi một dao!

Chu Kiến Quốc càng nghĩ càng giận, không thể kiềm được, đem đầu thuốc lá hung hăng hướng gạt tàn thuốc ném bỏ, đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi mà mắng, thanh âm tuy rằng không lớn, lại vô cùng phẫn nộ.

Lưu Vĩ Hồng tiếp tục hút thuốc, khóe miệng thậm chí còn xẹt qua vẻ tươi cười.

Vẻ tươi cười này, tất nhiên không qua được ánh mắt của Chu Kiến Quốc, một ngọn lửa không tên liền "phun trào" ra. Việc này, chỉ trách Lưu Vĩ Hồng, đã dặn dò hắn, kêu cẩn thận để ý, lại cố tình uống quá chén, cho phong bì trước mặt mọi người. Hiện nay thì hư chuyện hết, tên này không ngờ còn ở đó cười khuẩy!

- Vĩ Hồng, cậu nói xem, việc này giờ phải làm sao đây?

Chu Kiến Quốc cuối cùng vẫn không phê bình Lưu Vĩ Hồng, cũng là rất không vui hỏi han.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:

- Tôi thấy, thư tố cáo này của Trần Sùng Tuệ, là sớm đã đệ trình lên rồi. Cũng không phải là cố tình chuyên môn nhằm vào sự tình lần này mà phá rối. Tôi đoán là, Trần Sùng Tuệ hiện tại, cũng đang rất hối hận!

- Gã hối hận? Gã hối hận cái con khỉ! Đồ sói mắt trắng!

Chu Kiến Quốc đúng là tức tối thật rồi, từ ngữ thô tục lời nói xấu xa gì đều nói hết ra ngoài.

- Ha ha, cục trưởng, gã không hối hận mới là lạ. Lúc trước gã đến chỗ Chủ tịch Địa khu Tào cáo trạng, phỏng chừng chính là nhất thời kích động. Nếu biết ông sẽ đi đảm nhiệm Bí thư huyện ủy Lâm Khánh, có đánh chết gã cũng sẽ không đi tố cáo.

Ông đi rồi, gã mới có cơ hội tiếp nhận ngai vàng của chức vụ cục trưởng mà!

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười phân tích nói.

- Tôi nhổ! Chỉ bằng gã, cũng muốn làm cục trưởng? Tên tiểu nhân âm hiểm này, kiếp sau đi mà nằm mơ! Tôi ngày mai tới chỗ Bí thư Lục, hủy bỏ tên khốn này!

Chu Kiến Quốc tức giận mắng không ngừng.

- Chính là lời nói này!

Lưu Vĩ Hồng liền cười.

- Cục trưởng, yên tâm đi, không có sao đâu. Bí thư huyện ủy này, nhất định là của ông. Trần Sùng Tuệ hai tay đem c bím tóc mình, đưa đến trong tay Bí thư Lục, đó là tự mình chuốc lấy khổ.

Chu Kiến Quốc liền trừng to con ngươi nhìn hắn:

- Là ý gì đây?

- Cục trưởng, công trình cung cấp rau xanh, sự việc này không phải chỉ có một mình cục Nông nghiệp chúng ta tạo ra, càng không phải là việc của một người Cục trưởng Chu ông dây. Đây đã trở thành công trình bản mẫu toàn tỉnh, Bí thư Lục và Tào Chủ tịch Địa khu đều được khen ngợi. ông nghĩ lại xem, bọn họ sẽ đồng ý đem việc này làm lớn chuyện sao? Nếu thật để cho người ta nói là lừa gạt giả tạo, người đầu tiên bị kéo vào chính là Bí thư Lục! Tôi thấy là, Bí thư Lục bây giờ còn tức hơn cả ông nữa! Đây là đánh thẳng vào mặt ông ta mà.

Lưu Vĩ Hồng cười khẽ, không vội vàng không hấp tấp nói ra một hồi đạo lý.

Chu Kiến Quốc vừa nghe, lập tức hiểu ra, hai tay vỗ một cái, kêu lên:

- Đúng vậy, là đạo lý này a!

- Ban đầu thì, chúng ta cũng không định gây khó dễ, chỉ thu dọn tên Trần Vĩ Nam là xong chuyện, chừa thể diện cho gã. Dù gì gã cũng là cấp dưới cũ của ông. Nhưng chính gã một mực muốn càn quấy, vậy thì không hết cách, không ai cứu nổi gã.

- Cho mày chết!

Chu Kiến Quốc từ giữa hàm răng phun ra mấy chữ như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi