Những năm 90, ở Bắc Kinh chưa có tắc đường, xe có thể chạy với tốc độ rất nhanh. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng hiện tại không thể không xuống xe, rất kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc này đúng là lúc tan học, đâu đâu cũng thấy học sinh đang túm năm tụm ba thành từng nhóm, Lưu Vĩ Hồng đỗ xe ở bên đường, châm một điếu thuốc hút.
Lưu Nhị Ca quả thực không phải là người nôn nóng, rất biết nhẫn nại.
Nhất là sau khi được tái sinh thì tính cách này càng thêm lộ rõ.
Trước kia khi làm việc ở viện Khoa học Nông nghiệp Sở Nam, làm gì có việc gì khiến hắn phải vội vàng đâu. Hết thảy đều là chậm rì rì. Lưu Vĩ Hồng sớm đã tạo thành thói quen với cái tiết tấu này.
Huống chi hắn hiện tại cũng chẳng có việc gì gấp.
Hắn là đang muốn mở một buổi tiệc chiêu đãi.
Khách mời là Hồ Ngạn Bắc, Trình Sơn và Trình Huy. Mấy người này lần nào Lưu Vĩ Hồng tới Bắc Kinh cũng đều phải chạm trán. Lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Sau khi rời khỏi chỗ ông nội, Lưu Vĩ Hồng đến nhà cô út. Giống như Lưu Vĩ Hồng dự đoán, cô út Lưu Thành Ái và chú Mã Quốc Bình đối với hắn đều rất khách khí. Nhất là cô út, dường như thay đổi thành một người khác, đối đãi với Lưu Vĩ Hồng hết sức thân thiết. Tuy rằng trước kia Lưu Thành Ái có thái độ không đúng mực, nhưng dù sao cũng là cô cháu ruột thịt. Giờ đây Lưu Vĩ Hồng lãng tử trước kia đã hoàn toàn "cải tà quy chính", anh hai Lưu Thành Gia cũng thành Quân đoàn trưởng Tập đoàn quân, vậy thì Thành Ái còn lý do gì để "kỳ thị" đâu.
Mã Quốc Bình nghe xong đề nghị của Lưu Vĩ Hồng, ngoài dự đoán của Lưu Vĩ Hồng, không hề đáp ứng ngay, mà trầm ngâm nói cho hắn biết, hiện giờ tài chính quốc gia cực kỳ khó khăn. Các cấp Trung ương đều duy trì chỉ thu không chi. Chuyện xin tiền chỉ sợ có khó khăn nhất định.
Điểm này Lưu Vĩ Hồng quả thực hết sức rõ ràng.
Lúc này vẫn đang thực hiện chế độ thuế cũ, chưa phân thuế. Tài chính Trung ương và địa phương "đổi chiều" làm khó các lãnh đạo Quốc vụ viện. Các địa phương cần kinh phí rất nhiều, tình hình tài chính rất khẩn trương, khó trách các lãnh đạo Quốc vụ viện phải đau đầu.
Về sau Thủ tướng Hồng thăng nhiệm, động tác đầu tiên chính là tiên hành phân chế độ thuế. Cũng có thể thấy tài chính Trung ương quả thật rất quẫn bách.
Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng cảm thấy, cho dù tài chính Trung ương khó khăn thì cũng không thể thiếu tiền khu Giáp Sơn của hắn. Mấy trăm ngàn, đối với Trung ương mà nói thì bất kể thế nào cũng chỉ như chín trâu mất sợi lông, không đáng kể. Nhưng với thu nhập tài chính năm chỉ hơn hai mươi ngàn của Khu Giáp Sơn thì đây là một khoản rất lớn, có thể làm không ít việc.
Lưu Vĩ Hồng đem ý kiến của mình nói với Mã Quốc Bình.
Nghe Lưu Vĩ Hồng nói chỉ cần dăm ba trăm ngàn tài chính, trên mặt Mã Quốc Bình lập tức nhiều mây chuyển trời quang.
Giống như Lưu Vĩ Hồng nói, chút tiền ấy đối với tài chính trung ương, quả thật là chín trâu mất sợi lông - không đáng kể. Mã Quốc Bình cảm thấy giải quyết cũng không quá khó khăn. Suy nghĩ của Lưu Vĩ Hồng là như thế này, thông qua quan hệ của Mã Quốc Bình lấy được ba, năm trăm ngàn, sau đó ở Tỉnh thì thông qua quan hệ của Lý Dật Phong và Lý Hâm, xin tiếp hai, ba trăm ngàn. Gộp hai khoản lại cũng sẽ không thiếu.
Nếu để khai thác tài nguyên khoáng sản thì chỉ như muối bỏ bể, nhưng nếu có báy, tám trăm ngàn, ngành chăn nuôi cũng có thể lập tức phát triển. Nói không chừng còn có thể xây dựng nhà xưởng. Lưu Vĩ Hồng đặc biệt lưu tâm đến máy móc xây dựng và máy móc khai thác khoáng sản. Ở một tương lai có thể đoán được, ngành xây dựng là ngành công nghiệp phát triển nhanh nhất, lúc này tạo dựng một nhà máy chế tạo máy móc xây dựng là một thời cơ rất tốt. Mà mục đích chính của Tỉnh khi thành lập địa khu mới Hạo Dương chính là thống nhất quản lý khai thác nguồn tài nguyên, trong vòng mười năm tới, ngành khai thách khoáng sản là ngành kinh tế mũi nhọn, vậy đầu tư vào máy móc khai thác khoáng sản là vô cùng chính xác.
Đương nhiên, chế tạo máy móc không phải đơn giản như vậy, nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng không phải vừa bắt đầu là muốn làm loại máy móc phức tạp cỡ lớn. Trước tiên cứ thử chế tạo các loại máy móc đơn giản trước, sau đó dần dần tích lũy kỹ thuật và tài chính, từng bước mở rộng sản xuất.
Chỉ cần có tài chính, Lưu Vĩ Hồng nhếch miệng, các mặt khác hắn đều có thể giải quyết.
Khi đã có sản nghiệp, có thể tiến hành cầm cố để vay tiền, rồi lại tích lũy tài chính. Đây chính là trò chơi gà sinh trứng, trứng sinh gà. Chỉ cần thao tác gọn gàng, chính xác thì sẽ có thể nhanh chóng lớn mạnh.
Cho nên hai ngày nay, Lưu Vĩ Hồng liên tục mời khách ăn cơm.
Cho dù có Mã Quốc Bình tự mình dẫn đi giới thiệu, hắn cũng vẫn trưng ra tấm biển Lưu lão gia. Nhưng những chuyện như việc xin tiền này, hành động phải đúng lúc đúng chỗ. Nếu không thì cũng mất công. Cũng không phải mỗi một nhân viên của Bộ và Ủy ban Trung ương đều sẽ giữ lời. Lưu Vĩ Hồng cũng không thể phá hỏng quy củ. Người ta ăn cơm, nhận quà tặng, đồng ý giải quyết chút tài chính cho anh đã là vô cùng nể tình rồi. Đổi lại là người khác, đến cửa còn không thể nào vào được, chứ đừng nói đến việc mời người ta ăn cơm.
Căn cứ vào tình hình hai ngày nay thì mọi việc đều tiến triển thuận lợi, các vị lãnh đạo có liên quan đều đã ký duyệt, không lâu sau thì năm trăm ngàn kinh phí có thể đưa xuống.
Tất nhiên, đây chỉ là bước đầu tiên. Bước thứ hai, Lưu Vĩ Hồng đi lên Tỉnh chào hỏi sở Tài chính. Ở đây cũng không để cho hắn phải thất vọng. Xem như khoản tiền kia chắc chắn sẽ rót xuống. Vẫn như trước không hề được ghi trong sổ sách của Khu Giáp Sơn. Người ta muốn "tham ô" một nửa, thậm chí "tham ô" toàn bộ thì cũng không phải không có khả năng.
Những cán bộ phía dưới còn có thể nói gì?
Cho dù những cán bộ phía dưới có tư tưởng cấp tiến, dám kiện Cục Tài chính lên đến tòa án thì cũng không nhất định sẽ có hiệu quả. Nếu muốn làm việc trực tiếp với quan tòa, đút lót một chút tiền thì cũng là mất nhiều hơn được. Anh dám đắc tội với cấp trên của Cục tài chính, về sau làm gì còn trái cây ngon mà ăn?
Còn về phần địa khu thì Lưu Vĩ Hồng thật ra cũng không hề lo lắng. Đến lúc đó mời Lý Dật Phong chào hỏi Lục Đại Dũng một câu rồi đi, tất sẽ được Bí thư Địa ủy chính mồm chỉ thị, khẳng định cục Tài chính Địa khu tuyệt không dám tham lam. Chỉ cần khoản tiền này tới được huyện là sẽ an toàn. Bất kể là Chu Kiến Quốc hay là Đặng Trọng Hòa đều sẽ không đến mức chơi xấu hắn và khu Giáp Sơn.
Mới chạy có hai ngày, Lưu Vĩ Hồng đã tiêu tốn hơn hai ngàn tệ tiền chiêu đãi. Tài chính của khu Giáp Sơn khẳng định là không dự chi khoản tiền này, tất cả đều là do Bí thư Lưu ứng trước ra. Sau khi tiền đến rồi mới có thể chi trả. Cũng do Bí thư Lưu là người giàu có, sổ tiết kiệm có tới mấy chục ngàn tiền mặt. Nếu là bất kỳ một Bí thư Khu ủy nào khác, đều không có khả năng làm như hắn.
Lưu Vĩ Hồng ngồi ở trong xe, không khỏi âm thầm có chút cảm thán. Trước kia chưa từng làm cán bộ quản lý một địa phương nên không rõ ràng lắm cái khó xử ở phương diện này. Cửa chính của các lãnh đạo trên Bộ và Ủy ban trung ương quả thực không dễ vào chút nào. Ngay như hắn có hậu trường vững mạnh như vậy, nhiều điều kiện tốt như vậy, thế mà xin được mấy trăm ngàn tiền kinh phí cũng phải chi rất nhiều cho khoản chiêu đãi mời cơm. Nếu là một cán bộ địa phương khác, không có hậu thuẫn vững mạnh như hắn thì chắc không biết bắt tay từ đâu.
Ngay tháng đầu tiên Bí thư Lưu nhận chứ, chẳng những không có chút lợi ích nào, không mò được nửa phần ưu đãi đã phải chi ra hơn hai ngàn tệ. Xem ra nếu muốn làm quan thì cái giá phải trả đúng là không nhỏ. Hơn nữa phải là kẻ có tiền!
Nghĩ đến đây, Lưu Vĩ Hồng không khỏi muốn đến Giang Khẩu thăm Vũ Thường.
Việc kinh doanh của Vũ Thường ở Giang Khẩu ngày càng thuận lợi. Chẳng những thu được ngày càng nhiều tiền, mà quan trọng hơn là kết thân được với một số thương nhân ở đủ các ngành nghề, trong đó những người có thực lực không ít. Ngay như thực lực của công ty Hoành Du hiện tại, thương nhân nhỏ nhoi bình thường cũng không thèm để vào mắt, các đơn hàng nhỏ gần như là không tiếp nhận.
Bận đến nỗi không mở được mắt mà!
Cái kiểu kinh doanh " môi giới", ủy thác cấp dưới ra mặt là làm không xong. Nghiệp vụ viên của công ty Hoành Du chỉ cần hiệp trợ một chút. Ví dụ một số quan hệ trong quan trường sẽ do bọn họ tiến cử, mỗi tháng đều phải mời người ta ăn cơm, có cái gì tốt thì phải dâng tận miệng, không được chậm trễ. Đương nhiên, các tầng lớp mà nghiệp vụ viên tiếp xúc đều là tương đối thấp, coi như chỉ là cán bộ tầng trung và tầng thấp của các ban ngành Chính phủ, nhưng những người này trong tay đều có thực quyền, không có ngoại lệ.
Từ những công văn nhỏ nhất đều phải từ họ phê duyệt mới được.
Những nhân vật lớn hơn sẽ do Vũ Thường tự liên hệ. Kết giao với những nhân vật này cũng là do Vũ Thường trực tiếp nắm trong tay. Những người khác cũng với không tới, người ta căn bản là không để ý tới.
Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng cũng đã nói qua với Vũ Thường trong điện thoại, cái kiểu kinh doanh "môi giới" này kiếm lấy chút tiền là được rồi. Tiếp theo, phải tiến quân vào lĩnh vựa tài chính và các ngành sản xuất khác.
Lĩnh vực tài chính, không hề nghi ngờ gì, trong vòng hai mươi năm tới sẽ là ngành hái ra tiền. Chỉ cần có đủ tài chính để khởi động. Lưu Vĩ Hồng có ưu thế là người biết trước xu hướng, hơn nữa dựa vào thế lực của Lưu gia và Vân gia thì việc kiếm tiền là hoàn toàn có thể được. Ngay như trong nước, hai sở giao dịch chứng khoán sắp chính thức mở ra, trước đó nếu đăng ký mở một công ty tài chính, khi thời cơ đến thì số tiền mặt nhiều vô kẻ sẽ tự động rơi vào hầu bao của Vũ Thường. Còn ở trên thế giới, chiến tranh Kuwait sắp khai hỏa, giá dầu mỏ kỳ hạn sắp biến động kịch liệt. Lưu Vĩ Hồng nhớ rất rõ ràng tiến trình của cuộc chiến này, chỉ cần không có ngoại lực can thiệp thì kiếp trước ra sao, kiếp này cũng sẽ như thế. Đến lúc đó chỉ cần đầu tư tài chính vào thì lợi nhuận gấp mấy chục lần, thậm chí gấp mấy trăm lần cũng sẽ cuồn cuộn lao tới.
Bàn yến tiệc này, Lưu Vĩ Hồng bất luận thế nào cũng sẽ không bỏ qua. Có thể cắt ít thịt của thị trường tài chính quốc tế, tất không khách khí. Càng nhiều càng ít mà!
Còn về các lĩnh vực sản xuất khác, Lưu Vĩ Hồng cũng cho Vũ Thường vài ý kiến tham khảo. Thứ nhất là ngành sản xuất IS, đây cũng là ngành kiếm tiền hàng đầu. Thậm chí không cần nhiều quan tâm, chỉ cần hiện tại bắt đầu thu mua cổ phiếu của mấy công ty T là có thể đạt mục đích, đến lúc đó nước lên thì thuyền lên, cứ đi theo mà lấy tiền. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng không phóng khoáng như vậy, hắn muốn động viên Vũ Thường trực tiếp đặt chân vào, chiếm trước kỹ thuật và ưu thế thị trường, cạnh tranh một phen.
Ngành thứ hai mà Lưu Vĩ Hồng gợi ý cho Vũ Thường là ngành bất động sản. Cái này chủ yếu là nhằm vào thị trường trong nước. Trong tương lai hai mươi năm, mặc kệ là có muốn hay không, ngành bất động sản cũng sẽ có tộc độ tăng trưởng "điên cuồng". Nếu xu thế này khó có thể ngăn cản, vậy thì để cho người khác kiếm tiền không bằng tự mình đi kiếm. Ít nhất tiền ở trong tay mình, càng có thể phát huy tác dụng hơn.
Lưu Vĩ Hồng nghĩ như vậy, trong lúc vô ý, một bóng dáng hình như đã từng gặp qua lọt vào tầm mắt hắn.