Nói đúng ra, Hạ Hàn sẽ tương đối bình tĩnh, vì có việc gì mà gã chưa từng gặp? Với việc tiếp xúc với tầng lớp xã hội đen này, kiến thức của gã hơn hẳn Lưu Vĩ Hồng.
- Như vậy đi, đồng chí Hoàng Xuân Sinh, những tình huống của ông, chúng tôi đều đã biết, chúng tôi sẽ liên hệ với Chi cục thành phố Giang Khẩu, để bọn họ chú ý đến chuyện này. Ông quay về trước đi, khi nào có tin gì, chúng tôi sẽ thông báo ngay!
Hạ Hàn vẫn một vẻ làm việc công, nói với Hoàng Xuân Sinh.
Hoàng Xuân Sinh liền nóng nảy, run run đứng lên, nói:
- Đồn trưởng, không được đâu, bọn họ không quan tâm…Tôi đã đi tìm họ mấy lần rồi, họ đều không quan tâm…
Thấy bộ dạng đáng thương của Hoàng Xuân Sinh, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy không đành lòng. "Chủ nghĩa anh hùng cá nhân" lại bắt đầu trỗi dậy trong lòng Lưu Nhị Ca. Hắn tin những lời Hoàng Xuân Sinh nói là thật, một người nông dân chất phác, ở một thành phố lớn như Giang Khẩu, quả thật sẽ không được coi trọng gì. Những người trong Cục không quan tâm đến lão ta, hoàn toàn phù hợp với cách nhìn của Lưu Vĩ Hồng đối với thế giới này.
Hạ Hàn vẫn bình tĩnh nói:
- Đồng chí Hoàng Xuân Sinh, mong đồng chí hãy tin tưởng chúng tôi, nhất định sẽ xử lý công bằng chuyện này. Nếu những lời ông nói là thật, phía thành phố Giang Khẩu nhất định sẽ điều tra. Ông quay về trước đi.
Hoàng Xuân Sinh nhìn Hạ Hàn, lại nhìn Lưu Vĩ Hồng, ánh mắt đầy vẻ thất vọng, thở dài một hơi, bước những bước thật nặng nề, chầm chậm đi về phía cửa. Ánh mặt trời chiếu lên người lão, kéo cái bóng của lão ra thật dài, thật dài…
-Chờ một chút!
Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên gọi.
Hoàng Xuân Sinh nhanh chóng quay lại, im lặng nhìn Lưu Vĩ Hồng, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
- Ông có những bức hình khác của Hoàng Đào Hoa không?
-A..có có, tôi có mang theo đây, lúc nãy quên lấy ra…
Hoàng Xuân Sinh cả người chấn động, lập tức đưa tay sờ soạng túi quần, lấy ra một phong bì đỏ, cẩn thận lấy từ trong đó ra hai bức hình, hai tay run run đưa nó cho Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng nhận lấy rồi xem, có một tấm chụp toàn thân và một tấm chụp nửa người, trong hình là một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi rất xinh đẹp, đôi mắt trong như nước, đầy sức sống.
-Đây là con gái của ông?
-Vâng, đúng vậy, đúng vậy.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, ít nhất Hoàng Xuân Sinh có một điểm không nói dối. Con gái lão thực sự rất xinh đẹp, mặc dù ăn mặc rất bình thường nhưng vẫn là một thiếu nữ xinh đẹp.
-Như thế này đi, những tấm hình tạm thời cứ để ở đây, chúng tôi sẽ liên hệ với Cục công an Giang Khẩu để nhờ họ phối hợp điều tra. Nếu có tin tức gì, họ sẽ lập tức thông báo cho ông, nếu không có kết quả gì, một thời gian nữa, tôi đến Giang Khẩu, tôi sẽ đi đôn đốc họ giúp ông, được chứ?
Lưu Vĩ Hồng suy nghĩ một lúc, rồi nói với Hoàng Xuân Sinh.
Trước mắt đây là cách duy nhất có thể làm rồi. Dù sao việc này cũng chỉ có một mình Hoàng Xuân Sinh báo án. Nội tình rốt cuộc như thế nào còn chưa biết được, có thể có sự liên quan nhất định với những gì Hoàng Xuân Sinh nói. Còn với chuyện quá trình phá án Lưu Vĩ Hồng cũng không thể nói quá nhiều được.
-Ái chà, cảm ơn, cảm ơn Bí thư Lưu, cảm ơn…
Hoàng Xuân Sinh liên tục khấu đầu với Lưu Vĩ Hồng. Cũng không biết vì sao, lão khá tin tưởng vào vị Bí thư trẻ tuổi này. Bí thư Lưu nhìn tuổi còn trẻ nhưng khí chất lại không hề trẻ, dường như là một người rất chín chắn.
-Chuyện này…khó đấy!
Đợi Hoàng Xuân Sinh đi rồi, Hạ Hàn nhẹ nhàng lắc đầu nói.
-Vì sao lại khó?
Lưu Vĩ Hồng hỏi ngược lại.
Hạ Hàn nói:
-Việc này chủ yếu do phía Cục công an Giang Khẩu giải quyết, chúng ta không tiện nhúng tay vào. Cho dù chúng ta có xuống đó nhờ họ phối hợp điều tra, họ chỉ cần nói một câu không tra ra được người này là xong việc, chúng ta không còn cách nào khác.
Lưu Vĩ Hồng cũng biết những điều Hạ Hàn nói đều là thật.
Phá án nơi đất khách, khó khăn sẽ nhiều hơn bình thường. Nếu không có người địa phương cùng phối hợp, quả thực nửa bước cũng khó đi. Đặc biệt ở những thành phố lớn như Giang Khẩu. Những nơi nhỏ hắn cũng đã từng đi, ở nơi đó cũng không có gì, không ai quan tâm đến ai.
-Mặc kệ, những việc nên làm chúng ta cứ làm, còn về phần tấm hình này…
Lưu Vĩ Hồng nói xong lại cẩn thận nhìn hai tấm hình lần nữa, sau đó đưa cho Hạ Hàn:
- Các cậu giữ lại trước đi, đến lúc đó có thể sẽ có ích.
Hạ Hàn nhận tấm hình, cũng nhìn mấy lần, nói:
- Quả nhiên rất đẹp…Chà, Nhị Ca, anh thật sự định đi Giang Khẩu vì chuyện này sao?
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
-Còn tùy nữa, thời gian tới tôi cũng thật sự muốn đến Giang Khẩu một chuyến, xem thử xem có thể thu hút được đầu tư gì từ bên ngoài không.
Hạ Hàn cười nói:
-Đầu tư bên ngoài? Nhị Ca, đừng đùa nữa, vùng đất tồi tàn như chúng ta, làm gì có nhà đầu tư nào quan tâm? Đừng nói những thứ khác, chỉ trục đường chính kia cũng khiến người ta sợ chết. Chiếc xe nào cao cấp một chút đều không thể đi vào được.
-Càng như vậy càng phải tìm kiếm nguồn đầu tư. Không tìm được nguồn vốn thì chúng ta làm thế nào cải thiện tình trạng giao thông? Chúng ta ấy mà, phải bám lấy bằng cả hai tay, một tay bám lấy cơ quan cấp trên để đòi tiền, một tay bám lấy những thương nhân tư bản. Cả hai tay đó, chúng ta đều phải cứng rắn.
Lưu Vĩ Hồng cười nói mang theo vài phần đùa giỡn.
Hạ Hàn đương nhiên không biết hắn đang nói đùa. Hiện tại, Thủ trưởng tối cao cũng chưa nhắc đến chuyện "hai tay phải chắc", và cũng chưa có công bố chính thức.
-Nhị Ca, lần sau anh đi Giang Khẩu, em cũng đi theo để mở mang kiến thức về thế giới phồn hoa đó.
-Được, nhưng không phải cho cậu đi mở mang kiến thức nơi thế giới phồn hoa mà cho cậu đi phá án. Tôi thấy Hoàng Xuân Sinh này không hề giống với một người nói dối, chắc chắn có những điều lão nói là đúng, chúng ta phải làm sáng tỏ việc này.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói.
-Được, tôi hiểu rồi, làm quan mà không vì dân không bằng về nhà bán khoai lang!
Hạ Hàn cười nói.
Lưu Vĩ Hồng vỗ vỗ vai gã, xoay người đi vào văn phòng.
Bí thư Lưu vừa quay lại văn phòng làm việc của mình không lâu, Trương Diệu Nga đã bước vào thông báo cho hắn, có thông báo trên Huyện, mời hắn đúng tám giờ sáng ngày mai lên Huyện ủy để họp.
-Họp gì có biết không?
Lưu Vĩ Hồng thuận miệng hỏi. Từ khi hắn đảm nhiệm chức Bí thư Khu ủy Giáp Sơn, không ngừng có những buổi họp lớn họp nhỏ. Nhiều lúc Lưu Vĩ Hồng phải nhờ Hùng Quang Vinh đi giùm. Giải quyết giúp những việc ở Khu Giáp Sơn cũng đã đủ phiền phức. Lưu Vĩ Hồng còn cảm thấy thời gian không đủ dùng, nào có thời gian đi tham gia những hội nghị mà phần lớn đều rất nhàm chán đó?
-Ồ, nghe nói là bàn về kế hoạch xây dựng kế hoạch xây dựng Đảng trong sáu tháng cuối năm.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Bây giờ đã là tháng năm rồi, bây giờ đã bắt đầu xây dựng công tác xây dựng Đảng sáu tháng cuối năm, nên cũng nên đi. Xem ra hội nghị này nhất định phải tham dự rồi, nếu không sẽ đắc tội với những lãnh đạo trong Huyện.
Từ Khu Giáp Sơn đến Thị trấn cũng đến ba mươi mấy km, nếu sáng sớm ngày mai mới đi thì phải dậy từ rất sớm. Lưu Vĩ Hồng quyết định buổi chiều sẽ đi, dù sao hắn cũng tự lái xe, không cần làm phiền Tiểu Mã.
Lưu Vĩ Hồng đang chuẩn bị văn kiện, cảm giác Trương Diệu Nga đứng trước cửa, liền ngẩng đầu, mỉm cười hỏi:
- Chị, còn chuyện gì?
Trương Diệu Nga cười nói:
-Không có chuyện gì. Chỉ là, tám giờ sáng mai họp, tôi khuyên cậu hôm nay nên lên Huyện, nếu không, ngày mai mới đi, nếu đến muộn sẽ không hay.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, cảm ơn Trương Diệu Nga đã nhắc nhở.
Mãi cho đến giờ ăn cơm tối, Lưu Vĩ Hồng mới lấy chìa khóa ở chỗ Tiểu Mã, đi về hướng chiếc xe Jeep cũ đậu trong sân, chuẩn bị lên đường. Đúng lúc này, Trương Diệu Nga mặc một bộ đồ đỏ từ trong Khu nhà tập thể đi ra, đi thẳng đến chiếc xe Jeep.
-Bí thư Lưu, cho đi nhờ xe với.
Trương Diệu Nga nũng nịu nói, thanh âm nhẹ nhàng.
-Sao vậy, chị cũng muốn lên Huyện?
Lưu Vĩ Hồng cảm thấy hơi kỳ lạ.
-Đúng vậy, lên thăm bạn, ngày mai vừa may cũng ngồi xe cậu về.
Trương Diệu Nga cười đáp, không đợi Lưu Vĩ Hồng đồng ý, liền tự mở cửa xe, ngồi lên ghế phụ, nhất thời một mùi thơm lan tỏa.
Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn qua, có thể nhận thấy, Trương Diệu Nga rất chú trọng chuyện ăn mặc, mặt còn bôi chút phấn, có vẻ rất phù hợp. Tháng năm ở nông thôn, lúc chập tối thật sự có hơi lạnh, Trương Diệu Nga lại mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ, bộ ngực cao ngất, vòng eo thon thả, bộ dạng rất thu hút. Nếu chỉ nhìn đơn thuần bên ngoài, Trương Diệu Nga cũng được xem như một thiếu phụ xinh đẹp, còn khá thướt tha.
-Bạn gì mà thân đến mức tối rồi còn đi thăm? Chủ tịch khu Hùng không đi cùng sao?
-Ha ha, bạn của tôi đều là nữ, mọi người ngồi lại cùng nhau đều nói chuyện phụ nữ, đàn ông như anh ta đi làm gì?
Trương Diệu Nga cười hì hì nói.
Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy có lý. Từ trước đến nay Trương Diệu Nga rất nỗ lực để đuổi kịp những người trong thành phố, lại thêm cô là vợ của Chủ tịch Khu, cũng nằm trong số những cán bộ biên chế, có mấy người bạn thân trên Huyện, cũng là điều bình thường. Nhưng lúc đầu Trương Diệu Nga không nói đến chuyện đi nhờ xe hắn, nếu không Lưu Vĩ Hồng cũng không tự lái xe rồi, sẽ bảo Tiểu Mã lái. Dù sao Trương Diệu Nga là một thiếu phụ còn trẻ, lại là vợ của Hùng Quang Vinh, có một số việc, chú ý một chút vẫn tốt hơn. Nhưng lúc này, tự nhiên lại đi kêuTiểu Mã, quả thực cũng rất khó chịu.
-Được, vậy chúng ta cùng đi thôi. Có cần báo lại một tiếng với Chủ tịch Khu Hùng không?
-Không cần đâu, tôi đã nói với anh ấy rồi.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, khởi động xe, chậm rãi chạy ra khỏi sân Ủy ban nhân dân Khu.
-Bí thư Lưu, nghe nói ở thôn Đại Hoàng có người báo án với cậu?
Khi xe đi qua khỏi hầm nhỏ gần nhà máy chế biến thức ăn gia súc, Trương Diệu Nga tò mò hỏi.
-Đúng vậy, con ông ta ở Giang Khẩu làm công, bây giờ bị mất tích rồi.
Lưu Vĩ Hồng thuận miệng đáp.
-Ha ha, tôi thấy chưa chắc, không chừng con gái ông ta không muốn làm công ở xưởng nữa thì sao? Tôi từng nghe nói, Giang Khẩu là nơi phồn hoa, những người con gái ở nông thôn đến đó, có người không chịu nổi cô đơn?
Trương Diệu Nga lại cười hì hì, có một cách giải thích khác.
Lưu Vĩ Hồng hơi ngẩn người, tuy nhiên lại lập tức lắc đầu, Hoàng Xuân Sinh không giống một người nói dối, nhưng cũng khó chắc chắn con gái lão không phải "tự nguyện" được. Chưa làm rõ được chân tướng thì chưa thể bình luận gì được.
-Bí thư Lưu, cậucũng giỏi thật, những người cậu quen biết không thể là những người tầm thường được nhỉ?
Một lúc sau, Trương Diệu Nga lại hỏi, vừa cẩn thận, lại vừa tò mò, có lẽ thắc mắc này không chỉ của Trương Diệu Nga mà còn của những cán bộ khác trong Khu nữa.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
-Cũng không phải là những người đặc biệt gì, cũng chỉ quen biết mấy người thôi, làm việc gì cũng thuận tiện hơn.
Khóe miệng Trương Diệu Nga nhếch lên, dường như không mấy tin tưởng với lời nói của Lưu Vĩ Hồng, nhưng cũng không hỏi lại.