Tâm tình Mễ Khắc Lương xáo trộn, đang định đáp ứng ngay thì cửa phòng chợt mở ra, Lý Ngạn Quần dẫn theo hai nhân viên phục vụ, bưng thức ăn và rượu vào.
Thức ăn rất phong phú, ngoài những đặc sản Lâm Khánh ra, còn có những món ăn dân dã, thậm chí còn có cả hải sản. Nhưng cũng không biết với điều kiện hiện tại, bọn họ sao có thể bảo đảm hải sản vận chuyển đường xa như vậy mà vẫn tươi ngon được.
Thấy bàn ăn phong phú như vậy, mặt Trương Diệu Nga hơi biến sắc, không khỏi giơ tay sờ vào túi tiền của mình. Cô hôm nay tuy đã chuẩn bị để "chảy nhiều máu", nhưng chỉ mang theo một ngàn hai trăm tệ. Ở Hạo Dương mua quần áo đã hết gần một ngàn, bây giờ trong túi chỉ còn lại hai trăm, không biết có đủ để tính tiền hay không, nếu không đến lúc đó lại xấu mặt.
Vừa nghĩ đến đây, Trương Diệu Nga liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng. Nếu thật sự tiền không đủ, cũng đành phải cầu cứu Lưu Vĩ Hồng.
Vốn tưởng ăn bữa cơm thì không cần nhiều tiền, ai ngờ Mễ Phượng Kiều lại ra tay tàn độc như vậy. Có lẽ nhà hàng này, mấy nhà bọn họ đều góp cổ phần. Trương Diệu Nga nhờ cậy người ta, đã đến nước này rồi thì đành bị làm thịt.
Lưu Vĩ Hồng dường như hiểu được tâm tư Trương Diệu Nga, khóe miệng hơi nhướng lên, gật gật đầu.
Cũng không biết vì sao, vừa thấy động tác này của Lưu Vĩ Hồng, Trương Diệu Nga liền cảm thấy yên lòng, nụ cười trên môi cũng tự nhiên hơn. Dường như Lưu Vĩ Hồng đã thật sự hiểu tâm tư của cô vậy.
Lý Ngạn Quần tự mình mở rượu, bắt đầu từ Mễ Khắc Lương, gã rót đầy ly cho tất cả mọi người, Mễ Phượng Kiều và Trương Diệu Nga cũng không ngoại lệ.
Trương Diệu Nga là người phụ trách Phòng Đảng- Chính quyền, việc đón tiếp khách đến khách đi là việc hàng ngày nên tửu lượng cũng không tệ, hai ba ly rượu mạnh cũng không thành vấn đề. Mễ Phượng Kiều cũng mặt không đổi sắc, xem ra cũng là "cán bộ có kinh nghiệm trong rượu chè".
-Nào nào, các vị, cạn một ly trước!
Mễ Khắc Lương nâng ly, đứng lên nói.
Mọi người cùng đứng lên, cụng ly nhau.
Bữa cơm như vậy, đương nhiên ai làm lớn người đó phát biểu, Mễ Khắc Lương đương nhiên trở thành chủ nhân bàn ăn, ngồi đó lớn tiếng nói chuyện. Những người khác chỉ ngồi nghe phụ họa, gật đầu khen phải. Trong đó, Long Hoa, Lý Ngạn Quần và Trương Diệu Nga thay phiên nhau kính rượu Mễ Khắc Lương, nói mấy câu nịnh hót. Lưu Vĩ Hồng cũng nước chảy xuôi dòng, kính Mễ Khắc Lương một ly rượu, từ đó cũng không có hành động gì khác nữa, ngay cả một ly rượu kính Long Hoa cũng không có.
Điều này cũng không phải Bí thư Lưu cố ý làm, cũng không phải tửu lượng Lưu Nhị Ca không tốt, mà vì hắn không xem trọng Mễ Khắc Lương lắm. Thứ nhất Mễ Khắc Lương đã tỏ thái độ ta đây với Trương Diệu Nga trước mặt hắn, khiến hắn không thoải mái. Lưu Vĩ Hồng là Bí thư Khu Giáp Sơn, Trương Diệu Nga là vợ của đồng nghiệp hắn, vốn cũng là cán bộ Khu Giáp Sơn, Mễ Khắc Lương làm như vậy, chẳng khác gì không coi ai ra gì. Ông không nể mặt Lưu Nhị Ca, Lưu Nhị Ca hà tất phải nể mặt ông? Thứ hai loại cán bộ thâm độc như Mễ Khắc Lương vốn dĩ Lưu Vĩ Hồng đã rất ghét. Những người này hành sự không coi trọng nguyên tắc, chỉ xét đến ai lớn ai nhỏ, chính là nguyên nhân chủ yếu khiến mất đoàn kết.
Hôm nay Lưu Vĩ Hồng ngồi ở đây, cũng chỉ vì tình cờ và nể mặt Trương Diệu Nga mà thôi. Tính cách của Lưu Nhị Ca lại có chút bao che, hắn lại rất quan tâm đến anh em và những cán bộ cấp dưới.
Thấy Lưu Vĩ Hồng ngồi im như núi, chỉ ăn uống, không quan tâm tới việc nịnh bợ mình, Mễ Khắc Lương cảm thấy khó chịu, đột nhiên hỏi:
-Đồng chí Vĩ Hồng, nghe nói Khu Giáp Sơn các cậu đang đẩy mạnh việc gieo trồng bông?
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu:
-Đúng vậy, Bí thư Mễ, chúng tôi đang mở rộng gieo trồng bông.
Mễ Khắc Lương nhíu mày, nói:
-Tại sao lại trồng bông, mà không phải trồng một loại dược liệu nào đó? Lợi nhuận của việc trồng dược liệu tương đối lớn mà. Tôi nhớ năm trước đồng chí Hùng Quang Vinh từng báo cáo với tôi, năm nay sẽ đẩy mạnh việc trồng dược liệu trong toàn Khu.
Mễ Khắc Lương được phân công quản lý Công nghiệp và Giao thông vận tải trong Huyện, gã bàn chuyện này với Lưu Vĩ Hồng cũng phù hợp với công việc của gã. Nhưng trong lời nói, lại cố ý nhắm vào quan hệ giữa Lưu Vĩ Hồng và Hùng Quang Vinh. Tuy Hùng Quang Vinh không ở đây, nhưng Trương Diệu Nga có ở đây, chắc chắn những lời này Trương Diệu Nga sẽ truyền lại cho Hùng Quang Vinh. Thông qua việc thuật lại đó, thông thường câu chuyện thường được thêm bớt vào, và có thể sẽ có tác dụng ngoài dự liệu. Hùng Quang Vinh không có ở đây thì không thể có căn cứ nào để phán đoán những lời nói đó là thật hay giả. Chỉ nghe những lời thuật lại, nhiều khi lại khác hoàn toàn với sự thật.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nói:
-Vấn đề này cũng đã từng được thảo luận trong Hội nghị các cấp lãnh đạo trong Khu chúng tôi, mọi người đều cho rằng trồng bông có ưu thế hơn so với trồng dược liệu. Bây giờ toàn quốc đang toàn lực thúc đẩy sự phát triển của nghành dệt may, bông cung không đủ cầu, nên không cần lo đến vấn đề tiêu thụ, giá cả cũng tăng ổn định.
Dược liệu lại chịu ảnh hưởng của thị trường quá lớn, một khi trồng số lượng quá nhiều, nếu không may tiêu thụ không được thì sẽ lớn chuyện. Vì vậy các đồng chí qua thảo luận, đã quyết định trồng bông, Chủ tịch Hùng cũng tán thành việc này.
Lưu Vĩ Hồng không chút khách khí nói, chỉ có điều cũng đã rất chú ý trong lời nói, mỗi câu mỗi chữ đều nhắc đến Chủ tịch Hùng và các cán bộ lãnh đạo đã quyết định sau khi thảo luận, khiến Mễ Khắc Lương không còn gì để nói.
Sắc mặt Mễ Khắc Lương âm trầm.
Long Hoa cười ha hả, nâng ly rượu lên nói:
-Bí thư Lưu, nghe nói cậu đã quyên góp khắp Bắc Kinh cho đến các tỉnh thành được một khoản khoảng một triệu đồng giúp đỡ người nghèo, điều này thật đáng nể đấy. Chắc ở Bắc Kinh cậu cũng có bạn bè giúp đỡ nhỉ? Ha ha, nào, tôi mời cậu một ly!
Lưu Vĩ Hồng cũng nâng ly lên, cười cười cụng ly cùng Long Hoa.
Long Hoa cũng xem như người thông minh, thấy Mễ Khắc Lương dường như có ý nhằm vào Lưu Vĩ Hồng, liền kịp thời "nhắc nhở" Mễ Khắc Lương, anh chàng này, có lẽ là người có quan hệ rộng, không thể tùy tiện đắc tội.
Trương Diệu Nga cũng ý thức được không khí có phần không ổn, liền vội vàng đứng lên, nâng ly rượu nói với Mễ Khắc Lương:
-Bí thư Mễ, tôi kính ông một ly, cảm ơn ông đã quan tâm đến công việc ở Khu Giáp Sơn.
Đối với Trương Diệu Nga, nét khó chịu trên mặt Mễ Khắc Lương liền biến mất, gã cười ha hả cụng ly với Trương Diệu Nga, nói:
-Tiểu Trương à, không khí này thật không tồi, tôi thích những người giỏi giang như vậy.
Trương Diệu Nga lập tức ve vẩy đuôi rắn, cười hì hì nói:
-Vậy, Bí thư Mễ có phải nên suy xét đến tiếng nói của những cán bộ cấp dưới chúng tôi, để chúng ta có thể giao lưu một chút?
-Ha ha, được, vậy cô nói thử xem, cô thích đơn vị nào?
Mễ Khắc Lương đã uống vài ly rượu, đã bắt đầu có chút ý tứ, đôi mắt nhỏ quét qua quét lại trên người Trương Diệu Nga, nước miếng cũng thiếu chút nữa đã chảy xuống.
Trương Diệu Nga trong lòng vui mừng, vội vàng nói:
-Điều động cán bộ, trước đến nay vẫn nghe theo sự sắp xếp của tổ chức mà, tôi cũng không dám tự chọn lựa lung tung.
-Không sao, cô cứ nói thử xem.
Trương Diệu Nga cười nói:
-Lãnh đạo bảo tôi nói, vậy thì tôi xin nói thật…Tôi thân với chị Mễ, chị ấy ở Ủy ban Xây dựng, nếu tôi có thể làm cùng cơ quan với chị ấy thì thật là vui.
-Ha ha, cô cũng có tầm nhìn đấy chứ, bây giờ Ủy ban Xây dựng rất nhiều người muốn vào…Long Hoa, bên cậu còn biên chế không?
Tim Trương Diệu Nga chợt đập thình thịch. Một việc cô muốn làm từ lâu như vậy cuối cùng cũng có chút hy vọng rồi. Nhất thời cô nín thở, nhìn Long Hoa, đến chớp mắt một cái cũng không dám, sợ y lắc đầu.
Long Hoa cười nói:
-Anh hai, bây giờ có đơn vị nào không vượt biên chế đâu?
Ánh mắt Trương Diệu Nga lập tức trắng bệch, ánh mắt cũng trở nên u oán.
Không ngờ hơn một ngàn tệ hôm nay đều cho chó ăn?
Ai ngờ câu nói kế tiếp của Long Hoa, lại khiến Trương Diệu Nga vui mừng quá đỗi.
-Nhưng anh hai là lãnh đạo, chỉ cần một chỉ thị của anh thì Ủy ban Xây dựng chúng em có khó nữa cũng phải chấp hành thôi!
Long Hoa cười ha hả nói, ánh mắt cũng đang ngắm tới ngắm lui trên người Trương Diệu Hoa. Nhưng vì vợ y Mễ Phượng Kiều đang ngồi ở đó, nên ánh mắt của Long Hoa không lộ liễu bằng Mễ Khắc Lương mà thôi.
Chỉ luận bề ngoài, Trương Diệu Nga cũng đã hơn hẳn Mễ Phượng Kiều, muốn có diện mạo thì có diện mạo, muốn có thân hình thì có thân hình, lại còn trẻ hơn vài tuổi.
-Ha ha, chính là câu nói này, tiểu Trương, cô nghe thấy rồi chứ?
Mễ Khắc Lương liền nhìn Trương Diệu Nga, cười tủm tỉm nói, gương mặt phì nộn cứ hướng về phía trước, tưởng chừng như gã muốn nhìn trộm vào trong cổ áo Trương Diệu Nga.
Trương Diệu Nga vui mừng khôn xiết, vội vàng nâng ly, đứng lên nói:
-Cảm ơn các lãnh đạo đã quan tâm, tôi kính ông một ly. Tôi cạn ly, còn ông thì tùy ý!
-Được được, phụ nữ kính rượu, tôi sao có thể tùy ý được? Tôi cũng cạn, không thể để cô thiệt thòi được.
Mễ Khắc Lương hào sảng nói, ngửa cổ lên, tu luôn cả ly rượu, thật là hào sảng.
-Cảm ơn lãnh đạo!
Trương Diệu Nga vô cùng vui mừng, lại tự rót cho mình một ly rượu, hướng về phía Long Hoa.
-Chủ nhiệm Long, tôi cũng kính ông một ly, sau này, còn mong ông chiếu cố nhiều.
Long Hoa cũng muốn nâng ly, nhưng Mễ Phượng Kiều lại ngăn y lại, sắc mặt âm trầm, nói với Trương Diệu Nga:
-Diệu Nga, bạn thân thì bạn thân, nhưng cũng phải nói trước, sự điều động này không phải chuyện chỉ cần một câu nói. Cô trước tiên vẫn nên gửi một báo cáo lên, chờ lãnh đạo phê duyệt rồi, cô kính rượu cũng chưa muộn. Ly rượu này, cứ ghi lại đây trước!
Xem ra Mễ Phượng Kiều cũng ý thức được "nguy hiểm" rồi. Đem một báu vật quyến rũ như vậy vào Ủy ban Xây dựng, nếu làm không tốt thì sẽ thành "dẫn sói vào nhà". Long Hoa có giấu giếm giỏi thế nào cũng không thể qua mắt vợ mình được.
Sắc mặt Trương Diệu Nga thay đổi, nhưng lại lập tức tươi cười, nói:
-Chị Mễ, xem chị nói kìa, Bí thư Mễ là lãnh đạo Huyện ủy, ông ấy đã đồng ý rồi, còn cần đến báo cáo sao?
-Ha ha, dù sao anh hai tôi cũng không quản những việc ở Ủy ban xây dựng. Việc này còn phải thương lượng với những lãnh đạo khác ở Huyện ủy. Chờ làm xong thủ tục rồi nói sau.
Mễ Phượng Kiều nói từng chữ, trong mắt đã đầy sự đề phòng.
Trương Diệu Nga bỗng cảm thấy bất đắc dĩ, đứng cũng không ổn ngồi cũng không hay, quay đầu nhìn Mễ Khắc Lương, có ý muốn cầu cứu.
Mễ Khắc Lương liếc nhìn em gái, trong lòng hình như chợt hiểu ra, cười nói:
-Tiểu Trương à, Phượng Kiều nói cũng có lý. Chuyện điều động cán bộ không thể vội vàng được. Trước tiên cô hãy gửi lên một bản báo cáo, sau đó chúng tôi sẽ xem xét kỹ lại. Đương nhiên, chúng tôi sẽ suy xét đến nguyện vọng của cô, điều này cô có thể yên tâm.
Sắc mặt Trương Diệu Nga dần trở nên âm trầm, chậm rãi ngồi xuống, ngửa cổ, uống hết rượu trong ly.
Không khí trên bàn rượu bỗng dưng có phần hơi gượng gạo.
Lưu Vĩ Hồng mặt không biến sắc, nâng đũa ăn từng gắp thức ăn lớn, dường như chưa có chuyện gì xảy ra.