QUAN GIA

Trong khi bên này đang nói chuyện, chủ nhân tiệc rượu -ông Triệu dẫn một chàng thanh niên tầm hai mươi mấy tuổi bước đến.

- Xin chào, Chủ tịch Vân, giới thiệu với cô, vị này là Hứa công tử Hứa Duy Chúng. Ha ha. Cha của cậu ấy là Phó cục trưởng Cục công an Hứa. Hứa công tử, đây là Chủ tịch Vân, Chủ tịch của công ty Hoành Du. Một vị Chủ tịch xinh đẹp như thế này rất ít gặp đúng không?

Ông Triệu cười ha hả giới thiệu.

Vân Vũ Thường hơi có chút kinh ngạc.

Nói thật, cô không thân thiết lắm với ông Triệu. Giữa hai người cũng không có mối quan hệ kinh doanh nào, hôm nay đến tham gia tiệc rượu này cũng là vì Cảnh tiên sinh đến từ Hồng Kông hẹn với cô đến dự tiệc rượu này. Còn về ông Triệu, ông ta tổ chức tiệc rượu vốn là muốn mời người đến thưởng thức rượu vang của ông ta, khách mời đến càng nhiều càng tốt. Càng không cần phải nói Vân Vũ Thường,một mỹ nữ bậc nhất như vậy đến dự. Còn về công ty Hoành Du của Vân Vũ Thường làm về cái gì thì ông ta cũng không hiểu và càng không hiểu về lai lịch của Vân Vũ Thường.

Hiện tại các ông chủ làm ăn kinh doanh ở Giang Khẩu nhiều vô cùng. Ông Triệu không thể ai cũng quen biết được.

Mà cũng không biết ông ta bỗng nhiên đưa công tử nhà Phó cục trưởng Cục công an đến giới thiệu là để làm gì nữa. Vân Vũ Thường làm các tài liệu hành chính với người khác, về cơ bản hầu như không có liên quan mấy đến Cục công an. Cái ngành nghề đặc biệt này Vân Vũ Thường thường là không va chạm với họ. Tiền kiếm được phải nhẹ nhàng không cần thiết phải chuốc phiền toái vào mình.

- Xin chào Chủ tịch Vân!

Hứa Duy Chúng mỉm cười vươn tay về phía Vân Vũ Thường với một dáng vẻ rất có giáo dục.

Vân Vũ Thường không vội bắt tay y mà thản nhiên hỏi:

- Hứa công tử, hình như chúng ta chưa từng quen biết nhau?

Ông Triệu liền hoảng sợ. Lẽ nào lời giới thiệu của mình còn chưa rõ ràng? Cái vị trước mắt này là con trai Cục phó Cục công an thành phố cơ đấy. Không ít người kinh doanh muốn trèo cao mà còn chưa được đấy. Sao cái cô Chủ tịch Vân này lại lãnh đạm như thế nhỉ?.

- Chủ tịch Vân, đây là con trai của Phó cục trưởng Cục công an thành phố.

Ông Triệu lại vội vàng nói rõ lại thân phận của Hứa Duy Chúng.

Vân Vũ Thường hai hàng lông mày thản nhiên giương lên, nói:

- Ông Triệu à, tôi nghe rõ rồi. Nhưng mà trước đây tôi chưa từng gặp Hứa công tử. Tôi có vài người bạn ở đây cần nói chuyện. Tôi xin lỗi nha.

Vậy là đuổi khách một cách rất rõ ràng rồi.

Đúng ra Vân Vũ Thường cũng không có thành kiến gì với cậu công tử Hứa Duy Chúng này, cô chỉ là rất hiểu rõ suy nghĩ của Hứa Duy Chúng. Đơn giản chỉ là tìm một cái cớ để đến gần sau đó là cứ quấn lấy không thôi. Chuyện như thế này, Vân Vũ Thường trong mấy tháng nay đã gặp đến mấy lần. Thực sự là phiền. Hơn nữa trước mặt Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường càng không muốn có cái gì với cái chàng công tử chẳng hiểu ra sao này.

Lưu Nhị Ca ngay cả mặt của Hạ Cạnh Cường cũng không nể nữa là.

Về phần con trai Phó Cục trưởng công an thành phố Giang Khẩu thật đúng là không được Chủ tịch Vân kính trọng.

Ông Triệu dường như choáng váng.

Đã từng thấy người ngu ngốc, nhưng chưa thấy ai ngu ngốc thế này!

Buôn bán ở Giang Khẩu, con trai của Cục phó công an chủ động đến gần không ngờ lại trở thành một người cản đường. Đầu óc cái cô mỹ nữ họ Vân này không phải là quá ngắn sao?

- Không sao, Chủ tịch Vân à. Trong kinh doanh có câu "trước lạ sau quen mà". Gặp nhau vài lần nữa là sẽ quen mà. Nếu cô không ngại thì tôi rất muốn làm bạn với cô.

Hứa Duy Chúng lại không hề giận. Y vẫn nói một cách rất nho nhã lễ độ cố đưa tay về phía đó. Dường như là nếu như Vân Vũ Thường không bắt tay một cái thì y quyết không thu tay về.

Lưu Vĩ Hồng đánh giá một chút vị Hứa công tử này. Y ước chừng 27, 28 tuổi, cao ráo, mặt mũi khôi ngô. Y mặc một bộ vest nhạt màu. Xem chừng có vẻ rất gia giáo. Nhìn thần sắc thì có vẻ hơi nhu một chút, trong đôi mắt hiện lên sự kiêu ngạo. Dường như ai cũng phải nể mặt y.

Vân Vũ Thường thản nhiên nói:

-Rất xin lỗi Hứa công tử, tôi không có thói quen kết bạn với người lạ.

Người như thế, thật sự không thể cho y một chút cơ hội nào nếu không thì y sẽ luôn quấy rầy.Vân Vũ Thường thật sự là vô cùng nhức đầu.

Người trong cuộc còn chưa cảm thấy sao, ông Triệu ở bên thì đã bắt đầu tóat mồ hôi lạnh. Mấy cái người này cũng quá đáng quá đi. Nhỡ may Hứa công tử sượng mặt lại giở trò thì cái buổi tiệc rượu này sẽ bị hỏng bét mất.

Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, giơ tay cầm tay Hứa Duy Chúng và nói:

- Thật là ngại quá, Hứa công tử. Bạn gái tôi tính khí là như vậy đấy. Có chỗ nào đắc tội thì anh bỏ qua cho nha. Chúng tôi thực sự là có một số chuyện cần nói. Mong Hứa công tử thông cảm.

Cục diện như thế Lưu Vĩ Hồng đương nhiên phải ra mặt để còn cho người ta lối thoát.

Nghe Lưu Vĩ Hồng xưng mình là bạn gái của hắn, khuôn mặt trắng như ngọc của Vân Vũ Thường hai má đỏ ửng lên. Nhưng cô cũng biết Lưu Vĩ Hồng đã hiểu được tâm tư của cô. Điều này là từ chối khéo giúp cô để đỡ bị chàng công tử này quấy rầy.

Trong mắt Hứa Duy Chúng hiện lên chút phẫn nộ oán giận, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười, nhẹ nhàng nói:

- Không sao, đã làm phiền các vị rồi. Ngại quá.

Nói xong, liền buông tay Lưu Vĩ Hồng ra. Y lôi ra một túi khăn giấy, rất tao nhã rút ra một tờ rồi lau tay phải của mình rồi tiện tay vứt ngay giấy sang một bên, quay sang cười với Lưu Vĩ Hồng và quay người bước đi.

Ông Triệu vội vã bước theo sau. Ông ta cứ cúi xuống khom lưng, vội vàng nói thầm vài câu. Có thể thấy chắc chắn là ông ta đang xin lỗi Hứa công tử để tránh sự giận dữ đổ lên đầu ông ta. Cái tính cách của cậu công tử Hứa này ông Triệu hiểu rất rõ, y đến tham dự tiệc rựơu này kỳ thực là săn gái đẹp. Ngoài người kinh doanh ra còn có rất nhiều người nổi tiếng trong xã hội cũng đến tham gia tiệc rượu. Cậu công tử Hứa này thường xuyên có thu hoạch. Không ngờ hôm nay lại giẫm phải đinh.

Hạ Hàn "hô" một tiếng rồi đứng dậy. Hai mắt như bốc lửa, chính là muốn đi lên cho cái thằng khốn kiếp kia hai cái bạt tai.

Ra vẻ tinh tướng trước mặt các ông mày sao?

-Hạ Hàn, ngồi xuống đi. Không sao đâu.

Lưu Vĩ Hồng lập tức đứng dậy, đẩy người Hạ Hàn về phía sô fa và thản nhiên nói.

- Cái thứ đồ gì đấy không biết?

Hạ Hàn hãy còn thở phì phì, nghiến răng nghiến lợi mắng.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:

- Trên thế giới luôn sẽ có rất nhiều người nhàm chán, không cần thiết phải để ý làm gì.

Vân Vũ Thường cứ như là phát hiện ra đại lục mới vậy. Cô ngạc nhiên nhìn Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Nhị Ca trở nên tao nhã như vậy từ bao giờ vậy?

Không ngờ trả lại cho Hạ Hàn một bài học tư tưởng giáo dục nữa.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

- Chị à, có phải thường xuyên có những người nhàm chán như thế này đến quấy rầy chị không?

Vân Vũ Thường liền thở dài, nói:

- Có biện pháp nào đâu? Giống như em nói, trên thế giới này những người nhàm chán nhiều như vậy đấy. Phiền chết đi được.

- Thế nên mới nói, công ty phải nhanh chuyển đổi một chút, câu lạc bộ cũng phải làm nhanh một chút. Chị này, cần phải bồi dưỡng mấy trợ thủ đắc lực nữa. Những chuyện nhỏ nhặt bình thường thì không cần thiết phải tự mình làm nữa. Những người ở tầng lớp cao thì số người nhàm chán cũng sẽ ít hơn.

Lưu Vĩ Hồng cười nói.

Vân Vũ Thường tán thành.

Khoảng mấy phút trôi qua, một vị trung niên tầm hơn bốn chục tuổi mặtruyenfull.vnple đi cùng với một cô gái tầm hai mươi mấy tuổi rất xinh đẹp bước đến, mỉm cười vẫy chào Vân Vũ Thường:

- Xin chào Chủ tịch Vân.

Nhìn thấy người này, Vân Vũ Thường lập tức thay đổi sắc mặt. Cô đứng dậy cười lễ độ:

-Xin chào Chủ tịch Cảnh.

Hóa ra người đàn ông trung niên này lại là vị khách mà cô đã hẹn.

-Thật ngại quá, có chút việc nên trì hoãn một chút. Làm Chủ tịch Vân và các vị đợi lâu rồi. Mong mọi người thông cảm.

Cảnh tiên sinh cũng là người nho nhã lễ độ. Dường như những khách đến tham gia tiệc rượu đều rất có giáo dục. Dù là tính khí thông thường không tốt thì trong môi trường xã giao xa hoa như thế này thì cũng phải thu lại, khoác lên một bộ mặt nhã nhặn.

- Chủ tịch Cảnh, giới thiệu với ông một chút. Vị này là Lưu Vĩ Hồng, là Bí thư khu ủy Gíap Sơn của huyện Lâm Khánh. Còn vị này là Hạ Hàn, Đồn trưởng đồn công an khu Giáp Sơn.Vệ Hồng, vị này là Chủ tịch Cảnh, là Chủ tịch hội đồng quản trị công ty thương mại Lợi Đạt Hồng Kông.

Khi Vân Vũ Thường giới thiệu lại gọi là "Lưu Vĩ Hồng". Xem ra cái tên Vệ Hồng là từ tên xưng hô mà chị Vũ Thường thường dùng.

Lưu Vĩ Hồng vội vàng chào Chủ tịch Cảnh.

-Xin chào, xin chào, Bí thư Lưu, tôi là Cảnh Lân, ha ha, Lân trong chữ Kỳ Lân. Vị này chính là thư ký của tôi Quách Mộng Tuyết."

Cảnh Lân tươi cười hơi cúi xuống về phía Lưu Vĩ Hồng và giơ bàn tay mập ra. Cái ông Chủ tịch Cảnh này, dáng nguời rất là "khôi ngô". Ông ta không cao, độ rộng và độ dày của cơ thể thì khá là lớn. Từ phần ngực trở xuống dần dần hình thành lên "đường cong" khá là chói mắt. Một khuôn mặt trắng trẻo, không giống như là người dân sinh trưởng nguyên gốc Hồng Kông. Dựa vào cái thói quen của người Hồng Kông thích lấy tên hiệu cho người khác thì khi Cảnh Lân chưa phát đạt thì có thể sẽ bị gọi là "Lân mập"

Nhưng thật ra thư ký Quách Mộng Tuyết của ông ta lại rất không tồi. Trẻ trung xinh đẹp, người cao ráo. Cô ta mặc một bộ váy khoét khá sâu rất thu hút ánh nhìn.

Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn mỗi người đều nói với Cảnh Lân vài câu. Tất cả mọi người lại ngồi xuống.

Đây là ở tiệc rượu của ông Triệu, cũng chẳng để ý chủ thứ nên ngồi rất tùy ý. Dù sao thì cũng chẳng phải là đàm phán chính thức, mà giống là bạn bè tụ tập hơn nên không chú ý quá nhiều.

Lân mập ngồi xuống, toàn bộ cái ghế sô fa như sụp đổ vậy khiến người ta không khỏi lo cho cái ghế sô fa. Chẳng biết cái lò xo có bị hỏng không.

-Bí thư Lưu, Đồn trưởng Hạ, hai người còn trẻ mà thật là giỏi. Trước khi tôi đến, Chủ tịch Vân đã nói với tôi muốn giới thiệu hai vị thanh niên tài đức cho tôi rồi. Nhưng tôi không nghĩ rằng hai vị đó lại còn trẻ như thế này. Ha ha. Thật là anh hùng trẻ tuổi. Thật là khâm phục!

Lân mập xem ra có vẻ hay nói. Ông ta nói mà cười ha hả, đánh giá Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn một chút, không tránh khỏi tò mò. Ông ta làm kinh doanh lâu ở đại lục, cũng giao lưu không ít với những nhân vật cán bộ trong quan trường. Đối với cấp bậc của cán bộ đại lục thì khá hiểu rõ. Bí thư Khu ủy và Trưởng đồn công an cũng chính là thân phận cán bộ viên chức rồi. Cán bộ cấp phòng mà trẻ như vậy, hơn nữa không phải là cơ quan mà là cán bộ thực quyền cơ sở. Đây là lần đầu tiên ông ta thấy, cũng khó trách là ông Lân mập này lại thấy có chút kỳ lạ.

- Chủ tịch Cảnh quá khen, tôi không dám nhận. Vũ Thường tỷ trong điện thoại thường xuyên nhắc tới Chủ tịch Cảnh với tôi, nói là hai người hợp tác rất vui vẻ. Tôi cũng rất muốn sớm được gặp ông, giao lưu một chút.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi