QUAN GIA

Nhìn du thuyền xa hoa màu trắng phía xa, Lưu Vĩ Hồng có chút mê muội.

Dưới ánh nắng vàng, chiếc du thuyền duyên dáng hình giọt nước cũng như đang toát lên thứ ánh sáng chói lòa. Đẹp vô cùng!

-Chị là càng ngày càng theo tư bản chủ nghĩa rồi đấy!

Lưu Vĩ Hồng lắc lắc đầu nói.

Vân Vũ Thường hé miệng cười. Cô lập tức thư giãn cơ thể, đưa tay vuốt suối tóc đen cuộn sóng nói:

- Là mượn đấy. Với cái gia sản cỏn con của chúng ta bây giờ thì làm sao mà mua được một chiếc du thuyền như thế chứ.

Những năm 90 thì du thuyền thực sự là một món đồ chơi hạng sang. Kỳ thực trước khi Lưu Vĩ Hồng tái sinh, du thuyền cùng là rất thời thượng.

- Không thể ngờ kinh tế Giang Khẩu phát triển nhanh như vậy, đều có du thuyền riêng rồi.

Lưu Vĩ Hồng cảm thán một câu.

Vân Vũ Thường cười nói:

- Đây cũng không phải là của Giang Khẩu đâu.

Nói xong, cô liền hướng ra biển hét lên.

Hóa ra là từ HongKong đến. Cũng khó trách, Vân Vũ Thường hiện tại đang kết giao rất rộng rãi. Điều này cũng dễ lý giải, một người có gia cảnh như cô, những đại gia bên HongKong ai mà chẳng khách khí với cô vài phần. Càng là những nhà đại gia nhà giàu thì càng khách khí với cô hơn. Năm 97 càng đến gần, các triệu phú ở Hồng Kông càng ngày càng muốn tăng thêm mối quan hệ tầng cao với đại lục.

Cơn lốc chính trị năm ngoái đã làm cho nền ngoại giao của đất nước bị dao động. Các nước phát triển chủ yếu của phương Tây liên hợp với nhau tiến hành chế tài đối với chúng ta. Hongkong liền trở thành cửa sổ quan trọng trong việc giao lưu đối ngoại. Còn về việc các đại gia Hongkong ồ ạt tiếp cận, chính phủ hết sức hoan nghênh. Trong môi trường lớn như vậy, Vân Vũ Thường liên lạc với các bậc đại gia nhà giàu của Hongkong thì lại càng hợp ý các vị hơn. Có rất nhiều chuyện, thông qua con đường ngoại giao chính quy thì khó giải quyết nhưng trong bối cảnh tư nhân với nhau thì lại dễ thương lượng hơn.

Trên thực tế, Vân Vũ Thường cũng từng nói với Lưu Vĩ Hồng về chuyện mấy ngày trước cô quay về Bắc Kinh thăm cha mẹ. Một nhân vật quan trọng của ngành ngoại giao nào đó đã từng hẹn gặp cô, đã từng nói chuyện với cô vài lần và mời cô quan hệ nhiều hơn với các bậc đại gia của HongKong. Lúc cần thiết thì Bộ ngoại giao nhất định sẽ hiệp trợ cô.

Bởi vậy có thể thấy việc kinh doanh của Vân Vũ Thường ở Giang Khẩu rất được các vị trên Trung ương coi trọng.

Có lẽ đối với một thương nhân bình thường mà nói, hoạt động kinh doanh của mình đượcTrung ương chú ý thì chắc chắn trong lòng cũng run sợ, chẳng biết là phúc hay họa đây. Nhưng đối với Vân Vũ Thường mà nói, đây tuyệt đối là một tin tốt lành. Bối cảnh gia tộc nhà cô về cơ bản thì có thể không cần quan tâm đến cái áp lực đó. Cảm giác thần bí mà người bình thường nhìn những vị ở Trung ương không có ở cô. Điều mà cô làm hiện tại là kinh doanh kiểu "Tay không bắt giặc", có cái "lời hứa hẹn" này của Bộ ngoại giao thì lại càng như hổ thêm cánh. Chắc là mấy năm nữa thôi môi trường ngoại giao cải thiện, khi mà Bộ ngoại giao không cần cô xuất hiện nữa thì sự ủng hộ này cũng sẽ dần dần phai mờ đi thậm chí mất hẳn. Nhưng như thế cũng không sao, đến lúc đó thì việc kinh doanh của cô đã sớm phát triển lớn mạnh rồi.

Tho kế hoạch mà lúc trước Lưu Vĩ Hồng đặt ra cho cô thì công ty tư vấn thông tin Hoành Du này cũng chỉ là một bàn đạp mà thôi. Hoàn thành được sự tích lũy ban đầu thì sứ mệnh của công ty Hoành Du đã kết thúc, có thể "về hưu một cách vinh quang" được rồi.

-Sao bỗng nhiên đối tốt với mình như vậy chứ?

Lưu Nhị Ca vừa bước bước lớn về phía du thuyền vừa thì thầm.

-Này, nói cái gì đấy? Bạn đang đọc chuyện tại

Vân Vũ Thường trừng mắt, cả giận nói.

-Không... Không có gì...

Lưu Nhị Ca hoảng sợ, bước chân càng thêm nhanh.

Vân Vũ Thường nhìn cái bóng cao lớn của hắn, trên mặt cô có một thần sắc rất phức tạp. Nhưng không lâu sau thì chuyển thành sự cưng chiều. Nụ cười kiều diễm nở trên môi cô, hai mắt đều trở nên như ngấn nước. Cô bước chân nhẹ nhàng trên đôi giày thể thao đáng yêu bước theo sau.

Thuyền trưởng du thuyền là một người da trắng dáng vóc to lớn, tầm hơn năm mươi tuổi. Tuy nhiên người da trắng thường già trước tuổi, cũng không chắc, có thể ông ta chỉ hơn bốn mươi tuổi thôi. Ngoài ra còn có một cô gái châu Á nước da ngăm đen chừng hai ba mươi tuổi. Khuôn mặt nhìn cũng tàm tạm, chắc là quốc tịch Philippin.

Ở Hongkong, giúp việc người Philippin là khá nổi tiếng. Sắp xếp một người giúp việc Philippin trên tàu là rất hợp lý.

Thuyền trưởng và người giúp việc người Philippin cung kính đón Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường lên tàu.

-Xin hỏi ngài đi đâu?

Thuyền trưởng người da trắng nho nhã hỏi hắn. Ông ta nói rất lưu loát, đặc biệt hiếm có là ông ta nói tiếng phổ thông rất chuẩn. Chứ nếu như ông ta nói tiếng Hongkongthì Lưu Nhị Ca chịu. Đối với ngôn ngữ địa phương đó Lưu Nhị Ca hoàn toàn không hiểu.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

-Ông hỏi cô ấy đi.

Thuyền trưởng người da trắng quay đầu ra, lại nho nhã hỏi Vân Vũ Thường:

- Thưa quý bà?

Vân Vũ Thường hai má hơi hơi đỏ lên, Lưu Nhị Ca ở bên kia làm mặt xấu bỡn cợt. Dù là hai người họ đều rất trẻ nhưng trong con mắt của thuyền trưởng người da trắng này, đi cùng nhau ra biển thì mối quan hệ chắc phải rất thân thiết. Khả năng họ là hai vợ chồng là rất lớn.

Vân Vũ Thường lập tức nói tên một vùng cho thuyền trưởng. Nghe chừng như là tên của một hòn đảo.

-Tuân mệnh!

Thuyền trưởng hơi cúi xuống, và cởi sợi dây thừng, cho du thuyền chậm rãi chạy hướng ra vịnh.

-Chúng ta đi vào trong đó đốt lò nướng. Thời tiết mà tốt thì có thể xuống biển.

Vân Vũ Thường nói trong tâm trạng khá hưng phấn. Trong khoảng thời gian này, cô đều bận bịu việc kinh doanh, thực sự là chưa trọn vẹn được hôm nào nghỉ ngơi. Hôm nay có Lưu Vĩ Hồng đi cùng, cũng tiện thả lỏng mình thư giãn một chút.

-Được thôi, em cũng đang muốn đi bơi một chút, hoạt động chút gân cốt.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.

Hai người lập tức đi lên đỉnh du thuyền, tay vịn vào lan can, mắt hướng ra xa. Họ chỉ nhìn thấy bầu trời xanh, chim bay tung trời. Cảnh đẹp như trong tranh vậy. Cơn gió biển mát lành thổi tới mang theo chút mùi tanh của biển, lại khiến cho người ta nôn nao sung sướng.

-Chỗ bác Đường đã đến thăm chưa?

Vân Vũ Thường hít sâu, bộ ngực cao ngất của cô thật là đẹp, cô tùy ý hỏi một câu.

Bác Đường ở đây là chỉ Bí thư Thành ủy Đường Dĩnh của Giang Khẩu. Đường Dĩnh quê ở Lĩnh Nam, trước khi đến Quốc vụ viện công tác thì đã ở Lĩnh Nam làm một thời gian rất dài. Có nguồn gốc mối quan hệ cấp trên cấp dưới trực tiếp với Vân lão gia. Nhưng cái nguồn gốc đó cũng khá xa xa rồi. Sau khi Vân Vũ Thường đến Giang Khẩu, chủ động đến thăm ông ta thì ông ta rất rộng lòng. Vân Vũ Thường làm ăn kinh doanh ở Giang Khẩu, ông ta cũng giúp đỡ không ít.

Thân là Bí thư Thành ủy, Đường Dĩnh cũng không cần thiết chuyện gì cũng cần chú ý. Chỉ cần vẫy tay chào mấy cái người có liên quan, giới thiệu một chút Vân Vũ Thường là đi luôn. Những cái người đó, ai mà không phải là kẻ trộm lành nghề cơ chứ?

Lần này Lưu Vĩ Hồng đại náo khách sạn Hồng Nghiệp, động tĩnh không nhỏ. Đường Dĩnh ở đó khẳng định hẳn là phải đi thăm hỏi một chút, cũng là lễ tiết cần thiết.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

-Có thể không đi sao?

-Vậy bác Đường nói gì?

Vân Vũ Thường nhìn chằm chằm hỏi một câu. Nói thật, Lưu Vĩ Hồng làm lớn lên như thế, Vân Vũ Thường quả là bị một phen toát mồ hôi lạnh. Thái độ của Đường Dĩnh là mấu chốt.

-Cũng không nói gì cả, nói chuyện phiếm tí thôi, chỉ là hỏi sức khỏe của ông cụ thôi.

Lưu Vĩ Hồng hời hợt nói.

Vân vũ Thường thở nhẹ ra.

Thế này là đúng rồi. Thái độ của Đường Dĩnh thực sự là rất rõ ràng. Có một số chuyện là không thể nói rõ được. Đặc biệt là không thể nói với một người "đương sự" như Lưu Vĩ Hồng này được. Chỉ thị rõ ràng của Đường Dĩnh chỉ có thể hạ lệnh cho người đi làm cụ thể mà thôi.

- Em đấy, chị còn cứ tưởng em trưởng thành rồi cơ.

Vân Vũ Thường cúi đầu than thở một tiếng rồi nói.

Lưu Vĩ Hồng liền cười:

- Nếu như em mà chưa lớn thì ở cái tiệc rượu đó, Hứa Duy Chúng đã bị hạ gục rồi. Chứ sao đợi được đến về sau nữa.

Vân Vũ Thường nghĩ cũng đúng, cô không khỏi nhẹ nhàng cười, lắc lắc đầu. Hai hàng lông mày của cô hơi nhếch lên, cô nói:

- Điều động quân đội là chuyện đại kỵ. Như vậy có đáng không?

Lưu Vĩ Hồng không cười, thản nhiên nói:

-Đáng chứ. Bất cứ ai dám quấy rối chị thì em đều khiến hắn phải chịu bi đát.

Vân Vũ Thường thân hình khẽ chấn động.

Cái câu nói này dù là nói rất thản nhiên nhưng lại nói lên được tiếng lòng của Lưu Vĩ Hồng. Trong con mắt của Lưu Vĩ Hồng, ai dám gây khó dễ với Vân Vũ Thường thì chính là thù địch của hắn.

Diêm Trị Hải thì không giống, chỉ là qua đường, xong rồi thì cho qua. Hứa Duy Chúng là con hổ canh đất ở Giang Khẩu này, không thể giống với Diêm Trị Hải. Điều có thể thấy trước được là y nhất định sẽ bám giữ lấy Vân Vũ Thường. Dù có trưng cái biển lớn là Vân lão gia ra thì chỉ sợ cũng chẳng có tác dụng gì. Nói không chừng lại sẽ tiến thêm một bước nữa kích thích « dã tâm » của y.

Thử nghĩ nếu có thể có được khuê nữ nhà họ Vân trong tay thì Hứa Duy Chúng chẳng phải là một bước lên trời, trở thành phò mã hay sao?

Lưu Vĩ Hồng không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì sẽ là khí thế vạn quân lôi đình, giải quyết vấn đề theo kiểu một lần vất vả suốt đời nhàn, diệt tận gốc Hứa Quý Sinh và Hứa Duy Chúng, ngăn hậu họa về sau.

-Cái tên Hứa Duy Chúng cũng quả thật khốn kiếp. Không ngờ còn dám uy hiếp cả Cảnh Lân.

Vân Vũ Thường nói, như là phụ họa Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, gật gật đầu.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Lưu Vĩ Hồng quyết tâm xử lý Hứa Duy Chúng. Tên khốn kiếp này toàn làm chuyện xấu, không những quấy rối Vân Vũ Thường mà lại còn dám ngăn cản tiền đồ của Lưu Nhị Ca. Lại thêm cái chuyện Hoàng Đào Hoa kia nữa. Như vậy là đã đoán trước được bi kịch của y rồi.

Lưu Nhị Ca không trừ khử hắn thì còn gì là công lý nữa.

- Ôi, chị nói mà. Sao em cứ thích dùng cái phương pháp phức tạp nhất như vậy chứ? Lần sau dùng cách gì đơn giản chút được không?

Một cơn gió biển thổi đến, Vân Vũ Thường cười nói, hàm ý trêu trọc.

Cứ như lần trước cho Hạ gia một bài, phương pháp Lưu Vĩ Hồng dùng cũng là phức tạp nhất. Dường như chỉ có một câu nói làm cho ba nhà danh môn họ Lưu, họ Hạ, họ Vân phải rung động. Người này tâm tư kín đáo, suy nghĩ sâu xa, tóm lại một câu là " Túc trí đa mưu"

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Phương pháp đơn giản không dùng được. Hứa Duy Chúng thì chẳng là cái gì nhưng Hứa Qúy Sinh là Cục phó công an, làm việc hơn mười năm ở Giang Khẩu, thâm căn cố đế. Phương pháp bình thường thì làm sao nhổ rễ ông ta lên đươc. Trừ phi ông cụ thực sự đồng ý lên tiếng.

Nói tới đây, Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường cùng lắc lắc đầu.

Khiến ông cụ phải lên tiếng với một Phó cục trưởng cục Công an một thành phố thì thực sự là một chuyện nghìn lẻ một đêm.

Lại nói tiếp, phương pháp này của Lưu Vĩ Hồng tuy là có chút mạnh mẽ hoặc có thể sẽ có chút hậu họa về sau nhưng Hứa Quý Sinh và Hứa Duy Chúng coi như xong đời rồi, không còn có khả năng có cơ hội nào nữa. Có giữ được cái đầu hay không còn chưa biết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi