QUAN GIA

- Lưu Vĩ Hồng, các cậu đối kháng văn kiện của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, không chịu chấp hành, chẳng lẽ còn có lý sao?

Mễ Khắc Lương lại nghẹn một trận, mới thở hổn hển, tức giận quát hỏi, tuy nhiên trên khí thế đã không còn "Hung ác" như lúc trước, ánh mắt cũng có chút chớp tắt, không trợn ngược nhìn thẳng Lưu Vĩ Hồng như trước

Lưu Vĩ Hồng khóe miệng lại cong lên, nụ cười khinh thường lại hiện lên, đối với chất vấn của Mễ Khắc Lương, không thèm nhìn tới

Lưu Nhị Ca nói rất rõ, nếu trao đổi công tác, thì ngồi xuống từ từ bàn bạc. Nếu Phó bí thư Mễ chỉ muốn giở trò uy phong, Bí thư Lưu cũng không có nghĩa vụ phải ngồi nghe. Ông muốn phải hỏa cứ việc, muốn Bí thư Lưu trả lời câu hỏi của ông, đó là mơ mộng hão huyền.

Cho ông tự mà làm một mình!

Lại là nụ cười chết tiệt này!

Một sự kích động muốn ói máu lại dâng trào trong cổ họng củaMễ Khắc Lươn

Tức chết đi được!

Lẽ ra lãnh đạo cấp trên nổi trận lôi đình, thì cán bộ cấp dưới đều bị là nơm nớp lo sợ, kinh hãi muốn chết. Thế mà cái tên Lưu Vĩ Hồng ở đây, lại hoàn toàn khác hẳn. Lưu Vĩ Hồng căn bản là đem Phó bí thư Mễ xem như không có gì. Khi người ta cũng không thèm để ý "cái uy phong" của ông, thì lúc đó uy phong này sẽ rất khó mà đưa ra được. Chẳng lẽ Mễ Khắc Lương lại đi giống với bọn lưu manh đầu đường xó chợ, xông lên đánh nhau với Lưu Vĩ Hồng?

Vậy Mễ Khắc Lương cũng phải có loại năng lực này mới được.

Đổi một cán bộ khác, khẳng định không dám kiên cường giống như Lưu Vĩ Hồng. Anh hôm nay lột sạch da mặt Mễ Khắc Lương, sau này Mễ Khắc Lương nhất định tìm anh tính sổ. Dù gì đi nữa, Mễ Khắc Lương là Phó bí thư huyện ủy, Lưu Vĩ Hồng là cấp dưới của ông ta. Mễ Khắc Lương nếu lấy lý do "Không tôn trọng cấp trên", đề xuất điều nhiệm chức quan nhàn tản cho Lưu Vĩ Hồng, cũng không phải không có khả năng làm được

Vấn đề ở chỗ, Lưu Vĩ Hồng không phải là cán bộ bình thường, ít nhất ở ngoài sáng, hắn chính là thân tín của Bí thư huyện ủy Chu Kiến Quốc, hơn nữa là cán bộ tâm phúc duy nhất được Chu Kiến Quốc từ cục Nông nghiệp địa khu mang tới. Mễ Khắc Lương muốn cắt chức điều tra hắn, trước tiên phải qua được cửa của Chu Kiến Quốc cái đã.

Chu Kiến Quốc tuy rằng mới đến, cũng là xuất thân bộ đội, không phải dễ bắt bí.

Đương nhiên, ngoại trừ xử phạt thật sự, còn phải e dè vấn đề ảnh hưởng. Bất kể như thế nào, Lưu Vĩ Hồng thân là cấp dưới, lại coi rẻ quyền uy lãnh đạo cấp trên như vậy, chính là phạm vào tối kỵ. Lan truyền ra ngoài, ảnh hưởng quả thực không tốt. Cái mũ "Ngang ngược" chụp lên đầu, là không chạy thoát được đâu

Trên điểm này, Mễ Khắc Lương cũng là chiếm ưu thế hơn so với Lưu Vĩ Hồng. Y đã hơn năm mươi tuổi, nếu không còn muốn thăng quan tiến chức, thì cũng không cần quan tâm ảnh hưởng gì đó. Danh xưng chủ tịch huyện Lâm Khánh ngang ngược, cũng không phải hôm nay mới có

Lưu Vĩ Hồng trước kia cũng nghe nói qua, cái gọi là "kỹ xảo đấu tranh" của cán bộ cơ sở, chính là "giáp lá cà với nhau". Rất nhiều thời điểm cũng không cần theo quy củ ra bài, thủ đoạn gì cũng dám dùng. Nghe nói trước kia có một vị Phó chủ tịch huyện, và Mễ Khắc Lương không cùng chí hướng, hai người luôn là gây gỗ giận dỗi, Mễ Khắc Lương liền động tới người thân thích trong nhà ông ta, không những đi quấy rối người nhà người ta, hôm nay ở trên đường cản đường con cái người ta, ngày mai viết thư uy hiếp, ngày mốt lại tới phòng làm việc của Phó chủ tịch huyện ném phân người. Cứ thế xuất ra ba thủ đoạn, lần này tới lần khác. Vị Phó chủ tịch huyện kia thật sự không chịu nổi kiểu quấy nhiễu này, rốt cục tự mình từ chức, chán chường ra đi. Về phần cán bộ của đơn vị trực thuộc khu xã và huyện, nều cùng Mễ Khắc Lương có bất hòa, cũng bị y dùng cùng loại cách thức điều đi vài vị. Trong đó có một hai người, không ngờ còn bị đánh đập giữa ban ngày ban mặt, dù là đánh cho không nặng, chỉ bị thương da thịt, nhưng thể diện lại mất hết. Hơn nữa trong lòng cũng thực tại sợ hãi loại thủ đoạn lưu manh này, cuối cùng đều là tự mình ngoan ngoãn chạy lấy người.

Hồng thủy và mãnh thú, tránh đi là tốt nhất!

Tuy nhiên rất không khéo chính là, thủ đoạn như vậy, Lưu Nhị Ca vẫn khăng khăng không sợ

Ai muốn cùng hắn giở trò lưu manh, vậy vẫn chưa đủ lửa đâu

Lưu manh Bắc Kinh, Lưu Nhị Ca đều gặp qua không ít, đó là những kẻ ăn chơi trác tang thật sự, có hậu thuẫn lớn mạnh. Cũng là bị Lưu Nhị Ca đánh tới đầu rơi máu chảy, răng rơi đầy đất. Cái kiểu thủ đoạn lưu manh của vùng Lâm Khánh này, nếu thật sự lấy ra dùng, Lưu Nhị Ca vừa lúc muốn được mở mang thêm kiến thức

Trần Vĩ Nam cũng tốt, Hứa Duy Chúng cũng tốt, đều là cùng kết cục sống không được chết không xong

- Hùng Quang Vinh, ông sao lại thế này? Ông là cán bộ lão thành, cũng không có một chút tổ chức kỷ luật? Ông không biết văn kiện Huyện ủy là cần phải chấp hành tuyệt đối sao?

Mắt thấy Lưu Vĩ Hồng cứng đầu cứng cổ không nói được gì, Mễ Khắc Lương không có cách nào khác, đột nhiên thay đổi phương hướng, hướng về phía Hùng Quang Vinh mà đánh vào

Lưu Vĩ Hồng là kẻ lỗ mãng, con nghé mới sinh không sợ hổ, chưa chắc Hùng Quang Vinh cũng dám kiên cường như vậy? Lưu Vĩ Hồng là người được Chu Kiến Quốc mang tới, Hùng Quang Vinh cũng không phải là thân tín của Bí thư Chu.

Hùng Quang Vinh quả nhiên không dám cứng rắn giống như Lưu Vĩ Hồng, nghe vậy vội lập tức nói:

- Phó bí thư Mễ, là như vậy, chúng tôi cảm thấy, điều kiện khí hậu khu Giáp Sơn, không thích hợp gieo trồng cây táo trên diện rộng. Hơn nữa, trước mắt chúng ta đang mở rộng gieo trồng cây bông, hiệu quả rất tốt, cho nên, chúng tôi cảm thấy…

- Các ông cảm thấy? Các ông cảm thấy chính là pháp luật đúng không? Còn lợi hại hơn so với văn kiện Huyện ủy sao?

Mễ Khắc Lương không chút khách khí cắt ngang lời Hùng Quang Vinh nói, hung tợn trừng mắt nhìn y, phẫn nộ quát:

- Ủy ban nhân dân khu ủy khu Giáp Sơn các cậu, là tổ chức đảng bậc một chính phủ bậc một, các cậu không biết cấp dưới phải phục tùng cấp trên sao? Không biết kỷ luật nghiêm minh?

- Phó bí thư Mễ, tôi đã nói trước, nếu là nói chuyện công tác, vậy ngồi xuống từ từ mà bàn. Nếu ông chỉ muốn giở uy phong ra, vậy rất xin lỗi, chúng tôi không nói lời nào nữa, ông cứ việc giở trò uy phong của ông!

Không đợi Hùng Quang Vinh trả lời, Lưu Vĩ Hồng cũng là không chút khách khí cắm vào một câu.

Mễ Khắc Lương tức giận đến mức quát to lên:

- Tôi hiện tại không nói chuyện với cậu!

Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng nói:

- Tôi là Bí thư Khu ủy Giáp Sơn, có liên quan đến hết thảy công tác khu Giáp Sơn, đều phải cùng tôi thương lượng. Đây là nguyên tắc tổ chức, xin Phó bí thư Mễ tự trọng!

Hùng Quang Vinh lập tức nói:

- Tôi hết thảy phục tùng Bí thư Lưu chỉ huy!

Những lời này, Hùng Quang Vinh thốt ra, thật ra không có ý trốn tránh trách nhiệm. Mắt thấy Mễ Khắc Lương như sắp phát điên, Hùng Quang Vinh tự biết khó có thể ngăn cản, liền tự động tự giác cùng Lưu Vĩ Hồng áp dụng "Mặt trận thống nhất". Cũng không phải là nói Hùng Quang Vinh sợ hãi Mễ Khắc Lương gì, chủ yếu vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới đang tác quái, Hùng Quang Vinh nhất thời không có biện pháp đem chính mình đặt ở vị trí ngang bằng với Mễ Khắc Lương

Lưu Vĩ Hồng sẽ không hề tồn tại vấn đề này.

Phó bí thư Mễ loại người như thế, nếu muốn kêu Lưu Nhị Ca đi kính sợ y, thật sự là muôn vàn khó khăn.

Mễ Khắc Lương lại xém chút nữa hóa đá.

Lưu Vĩ Hồng nâng lên cổ tay lên nhìn đồng hồ, lãnh đạm nói:

- Phó bí thư Mễ, chúng tôi đến văn phòng ông đã mười phút, nếu ông không còn trao đổi công tác, vậy chúng tôi phải đi đây. Đợi Phó bí thư Mễ khi nào muốn bàn công việc, chúng tôi lại đến!

- Cút đi!

Mễ Khắc Lương không cần suy nghĩ, liền rống lớn một tiếng.

Lưu Vĩ Hồng khóe miệng lại xẹt qua một vẻ châm biếm, không nói hai lời, xoay người bước đi. Lần này, Hùng Quang Vinh cũng là phối hợp ăn ý, không có chút do dự, lập tức liền xoay người, đi theo sau Lưu Vĩ Hồng, hướng về cửa mà đi!

Mễ Khắc Lương hung tợn trừng mắt nhìn bóng dáng bọn họ, thở hồng hộc, cả khuôn mặt tức tới đỏ bừng, trong mắt như sắp phun ra lửa. Hận không thể xông lên phía trước, đánh bầm dập hai tên này.

Khi sắp ra cửa, Lưu Vĩ Hồng bật ra một tiếng cười khẽ.

Tiếng cười này rất nhẹ, nhưng lại có thể nghe được rất rõ, trong đó có trộn lẫn ý khinh miệt mãnh liệt

"Choang" một tiếng, Mễ Khắc Lương đem chén trà quăng mạnh xuống đất, bể tan tành.

Hùng Quang Vinh thân mình lại nhẹ nhàng run lên, dưới chân có chút hơi do dự. Y biết rõ, lần này đi ra ngoài, chẳng khác nào cùng Mễ Khắc Lương kết thù hận tới chết. Đương nhiên, Mễ Khắc Lương hận nhất, khẳng định là Lưu Vĩ Hồng. Nhưng Lưu Vĩ Hồng một thân một mình, ở huyện Lâm Khánh là một mình đi nhậm chức, lại là thân tín của Chu Kiến Quốc, có lẽ Mễ Khắc Lương trong khoảng thời gian ngắn, không làm gì được Lưu Vĩ Hồng, nói không chừng sẽ quay ngược lại đối phó Hùng Quang Vinh y đây. Y lúc này là ở Giáp Sơn, Mễ Khắc Lương cò ngang ngược đi nữa, cũng không thể tới Giáp Sơn gây khó dễ cho y, nhưng y không thể cả đời đứng ở Giáp Sơn không ra cửa, huyện Lâm Khánh này, cũng là phải lui tới. Hơn nữa quan trọng hơn chính là, Trương Diệu Nga hiện giờ đang làm việc ở văn phòng Huyện ủy, ngay dưới mắt tại Mễ Khắc Lương, tên khốn Mễ Khắc Lương, có thể gây phiền toái cho Trương Diệu Nga hay không?

Vừa nghĩ tới bà xã, Hùng Quang Vinh liền có chút thoái chí

Trương Diệu Nga là điểm yếu của y

Nhưng Hùng Quang Vinh do dự, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, tâm huyết đàn ông trong khoảnh khắc chiếm ưu thế, bước chân lập tức nhanh hơn

Về phần Bí thư Lưu, không cần nói chân không do dự, đến sắc mặt cũng không có chút thay đổi, cơn giận của Mễ Khắc Lương, ở trong tai hắn, không là cái khỉ khô gì cả, không sợ hãi không chút gợn sóng, bước chân trầm ổn thật sự.

Chậm rãi đi tới lầu thang,, Hùng Quang Vinh rốt cục dừng bước, trên mặt hiện lên một lo vẻ lắng, hạ giọng hỏi:

- Bí thư Lưu, hiện tại làm sao bây giờ?

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, vô cùng bình thản nói:

- Đây phải xem Mễ Khắc Lương khi nào thì khôi phục lý trí. Ông ta nếu tiếp tục vờ ngớ ngẩn như vậy, chúng ta vẫn là câu nói kia, không để ý tới ổng. Dù sao việc này cũng là ổng vội, chúng ta không vội.

Hùng Quang Vinh ngẫm lại cũng phải, nhất là nghe Lưu Vĩ Hồng nói Mễ Khắc Lương "Vờ ngớ ngẩn", không khỏi có chút buồn cười.

Cẩn thận mà nói, không phải là như thế này sao?

Mễ Khắc Lương hùng hổ gọi bọn họ đến huyện, cứ nghĩ rằng sẽ hù được bạn họ, không ngờ chuyện tới trước mắt, lại có kết quả như vậy. Tự dựng khiến mình tức giận bực bội, Lưu Vĩ Hồng để ý cũng không thèm để ý đến gã ta

Mễ Khắc Lương ở huyện Lâm Khánh hoành hành một đời, sợ là chưa bao giờ nếm qua mùi vị như vậy!

Nhưng việc này lại giống như Lưu Vĩ Hồng nói đã nói, bọn họ không vội, người vội nhất chính là Mễ Khắc Lương. Khu Giáp Sơn một ngày không trồng cây táo, mặt mũi Mễ Khắc Lương lại bị lột thêm một lớp. Thời gian kéo càng dài, Mễ Khắc Lương càng có khả năng trở thành một trò cười.

- Tuy nhiên, nếu… ông ta hướng lãnh đạo chủ chốt ở huyện tố cáo, vậy phải làm sao?

Hùng Quang Vinh nói lời này, nói hơi khó hiểu. Mễ Khắc Lương vốn là một trong lãnh đạo chủ chốt ở huyện, cái gọi là tố cáo, chính là lo lắng ông ta ở hội nghị thường vụ hoặc là trên hội nghị công việc bí thư đưa ra, đề xuất xử phạt Lưu Vĩ Hồng và Hùng Quang Vinh. Tuy rằng Chu Kiến Quốc khẳng định hướng về Lưu Vĩ Hồng, dù sao cũng mới đến, uy vọng chưa nổi, nếu chẳng may Mễ Khắc Lương lôi kéo ủy viên thường vụ khác, thậm chí là lôi kéo Đặng Trọng Hòa, kiên trì phải xử phạt bọn họ, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng

- Vậy cũng không sao, lãnh đạo ở huyện, cũng không phải ai cũng giống ông ta càn quấy như vậy. Dù sao cũng phải chiếu theo sự thật mà làm việc Nguồn tại http://Truyện FULL

Lưu Vĩ Hồng không thèm để ý, thản nhiên nói, vẻ mặt chắc chắc dị thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi