QUAN GIA

Buông điện thoại xuống, Lưu Vĩ Hồng lại cầm lên quyển tạp chí nội bộ quân sự, bắt đầu xem những bài viết khác. Cũng đừng nói, trên đó có rất nhiều bài viết và kiến nghị rất có kiến giải, cùng với trào lưu phát triển quân sự của thế giới 20 năm sau không mưu mà hợp. Lưu Vĩ Hồng liền trở nên nghiêm túc, đọc cẩn thận. Ban đầu hắn không để ý chuyện quân đội lắm, nay cha hắn đã trở thành tướng quân, thống trị hàng vạn đội quân hùng mạnh, Lưu Vĩ Hồng cũng phải bắt đầu chú ý. Xem ra sau này tạp chí nội bộ quân sự mỗi kỳ đều phải gửi một quyển qua cho hắn, có thể từ trong đó đọc được rất nhiều tin tức. Kết hợp ưu thế tiên tri 20 năm của Lưu Vĩ Hồng, cũng thật sự rất có triển vọng

Bí thư Lưu đắm chìm trong bản kế hoạch quân sự của nước cộng hòa, lúc miên man bất định, chuông điện thoại vang lên dồn dập

- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng!

- Vĩ Hồng, cô là cô Tiêu đây

Trong điện thoại truyền ra âm thanh hơi hoảng loạn của Tiêu Huệ Quân

Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc, Tiêu Huệ Quân là người rất chú ý thân phận, quyền cao chức trọng, nói chuyện giao lưu với người ta đều rất tao nhã, rất có khí phách tiểu thư khuê các, hôm nay sao lại thế này?

- Cô Tiêu, đã xảy ra chuyện gì?

Lưu Vĩ Hồng vội vàng hỏi

- Chuyện đó… Tình Nhi mất tích rồi, nó có đến chỗ cháu không?

Tiêu Huệ Quân ở trong điện thoại vội vã nói

- Hả?

Lưu Vĩ Hồng giật mình, một chút cũng không ít hơn Tiêu Huệ Quân

Tiêu Du Tình mất tích? Tiêu Huệ Quân đòi hắn lấy người?

- Cô Tiêu, cô đừng vội. Rốt cuộc là chuyện gì? Tình Nhi không phải đang đi học sao?

Tiêu Huệ Quân "hổn hển" nói:

- Nghỉ hè rồi. Mấy hôm trước nó nhắc mãi nói muốn đi du lịch, đi xem non sông tươi đẹp của tổ quốc, cô không để ý, ai biết hôm qua nó để lại một tờ giấy, nói đi ra ngoài chơi thì không thấy nữa

Lưu Vĩ Hồng vừa buồn cười vừa sốt ruột. Con bé này, thật đúng là có thể làm ầm ĩ, làm như vậy chẳng phải làm cho hai vợ chồng Tiêu Huệ Quân sốt ruột đến chết sao?

- Cô Tiêu, cô đừng vội, Tình Nhi cũng không phải con nít, có thể tự chăm sóc tốt bản thân. Có lẽ chỉ là đến nhà bạn học chơi, qua hai ngày sẽ trở về…

Trong lúc này Bí thư Lưu cũng không có cách gì hay, đành phải nói những lời an ủi không dinh dưỡng này. Cho dù hắn cũng biết chuyện rắm như vậy cũng không chấp nhận

- Con bé này, ngày thường trung thực như thế, đây là có chuyện gì chứ?

Tiêu Huệ Quân ở trong điện thoại nhắc mãi

Lưu Vĩ Hồng đành phải cười khổ. Lúc này, hắn đương nhiên không thể nói cho Tiêu Huệ Quân biết, đứa con gái ngoan "trung thực như thế" của bà, kỳ thật rất có tiềm chất tiểu lưu manh. Điều đó thật sự sẽ khiến Tiêu Huệ Quân tức chết

Tiêu Du Tình bình thường ở trong nhà vẫn "ngụy trang" rất tốt, Nhâm Tú Nghi dịu dàng ngại ngùng càng biết lấy lòng của cha mẹ hơn

- Cô Tiêu, khi Tình Nhi ra khỏi nhà, trên người có đem theo tiền chăng?

Lưu Vĩ Hồng lại bắt đầu từ góc độ kỹ thuật "phân tích vấn đề"

- Bình thường cô không cho nó nhiều tiền tiêu xài đâu, nhưng ba nó cưng chiều nó, lén lén cho không ít

Cha của Tiêu Du Tình Nhâm Thủ Chính, đã là ông chủ lớn nhà quý tộc, cưng chiều con gái út, lén lén cho tiền vặt tiêu xài cũng rất hợp tình hợp lý

Lưu Vĩ Hồng vội nói:

- Nếu là như vậy, cô Tiêu cũng không cần lo lắng, chỉ cần trong tay nó có tiền thì sẽ không chịu ủy khuất đâu

Tuy rằng thói đời hiện tại, tiền tuyệt đối không phải yếu tố thiết yếu bảo đảm an toàn, có khi còn trở thành căn nguyên gây họa, nhưng lúc này Lưu Vĩ Hồng cũng đành phải nói thế

- Ôi, thói đời bây giờ, phức tạp như vậy, nó là một con bé 15, 16 tuổi, tự mình ra khỏi nhà, có thể an toàn sao?

Tiêu Huệ Quân lo lắng vô cùng

- Như vậy đi, cô Tiêu, cháu ở Bắc Kinh cũng có vài người bạn, cháu lập tức gọi điện thoại cho họ, khiến họ giúp đỡ tìm xem, vừa có tin tức của Tình Nhi, lập tức sẽ gọi cho cô, được không?

Lưu Vĩ Hồng nói như vậy cũng là ngựa chết làm như ngựa sống mà trị. Những người bạn đó của hắn, Hồ Ngạn Bác, Trình Sơn đều đã tham gia công tác rồi, cùng với cô bé mười mấy tuổi như Tiêu Du Tình, căn bản không phải người chung đường, khả năng hai bên gặp nhau là rất ít. Chỉ hy vọng Hồ Ngạn Bác bọn họ có thể phát động mấy đứa ăn chơi trác táng ở Bắc Kinh, cung cấp vài tin tức. Đừng thấy Tiêu Du Tình tuổi còn nhỏ, chính là con gái nhà quý tộc, Nhâm gia và Tiêu gia, danh tiếng ở Bắc Kinh cũng lớn. Chỉ cần Tiêu Du Tình thật sự chơi bời trong giới ăn chơi trác táng ở Bắc Kinh, có lẽ có thể tìm được

- Vậy được thôi, cô sẽ gọi điện thoại đến nhà bạn học của nó hỏi xem. Vĩ Hồng, Tình Nhi thường xuyên nói chuyện điện thoại với cháu phải không?

Tiêu Huệ Quân đột nhiên hỏi

Lưu Vĩ Hồng liền có chút lúng túng. Điều này cũng là sự thật, nhưng đa số là Tiêu Du Tình chủ động gọi cho hắn, cùng hắn nói hươu nói vượn ở trong điện thoại. Lưu Vĩ Hồng chủ động gọi điện thoại cho Tiêu Du Tình, nghĩ kỹ lại, thật sự là không có. Nhưng Tiêu Huệ Quân hỏi như vậy, Lưu Vĩ Hồng sao cứ cảm thấy bản thân dường như đã làm sai chuyện gì vậy

Nhớ ngày đó, người ta là cố ý đem khuê nữ hứa gả cho hắn, nhưng người được hứa gả là Nhâm Tú Nghi, không phải Tiêu Du Tình. Trong mắt của Lưu Vĩ Hồng, Tiêu Du Tình không khách gì so với mấy đứa nhỏ mấy tuổi. Nay giọng điệu của Tiêu Huệ Quân, dường như đang hoài nghi giữa hắn và Tiêu Du Tình, có chút qua lại mật thiết không bình thường, sao không làm cho Bí thư Lưu cảm thấy không yên?

- A, cũng không phải thường xuyên, thỉnh thoảng Tình Nhi sẽ gọi điện thoại cho cháu, bọn cháu nói chuyện phiếm về việc học của nó

Bí thư Lưu liền ấp úng giải thích, sống lưng chảy vù vù. Từ đó có thể thấy, Lưu Nhị Ca bản chất vẫn là người trung thực, rõ ràng không làm gì cả nhưng cũng chột dạ

Cũng may lúc này Tiêu Huệ Quân hoàn toàn không có tâm tư truy cứu chuyện này, lại dặn dò bà một câu, liền cúp điện thoại

Lưu Nhị Ca buông điện thoại xuống, thở dài một hơi, không kìm lòng nổi mà giơ tay lau trán, không ngờ thật sự có chút ướt sũng, bị Tiêu Huệ Quân dọa cho toàn thân toát mồ hôi lạnh

Con bé này, rốt cuộc chạy đi đâu rồi?

Lưu Vĩ Hồng trong đầu cấp tốc xoay chuyển, càng nghĩ càng lo lắng. Như Trình Sơn nói, Tiêu Du Tình là bại hoại tuyệt sắc mỹ nhân, tuy rằng hiện tại tuổi còn nhỏ, còn hơi có vẻ ngây ngô, nhưng mặt mày như tranh, tinh xảo dị thường, trong khí chất tiểu thư khuê các mang theo chút dã tính, đối với đàn ông có "lực sát thương" cực lớn. Bây giờ trên xã hội loạn như vậy, nếu nó thật sự một mình lẻn ra ngoài, cũng nguy hiểm, tỷ lệ xảy ra chuyện không nhỏ

Không được, phải tìm nó

Lưu Vĩ Hồng lại giơ tay lai mồ hôi lạnh trên trán, cầm lấy điện thoại, chuẩn bị phát ra "lệnh tìm kiếm khẩn cấp" cho đám anh em Hồ Ngạn Bác, Trình Sơn. Còn chưa gọi, đột nhiên nghe tiếng cười khẽ "khanh khách" ở ngoài cửa

Bí thư Lưu kinh ngạc nhảy dựng lên

Âm thanh này, hắn nghe rất quen, chính là Tiêu Du Tình

Chẳng lẽ Tiêu Du Tình thật sự chạy đến chỗ hắn?

- Nhóc con, ra đây, đừng trốn tránh!

Một hồi, Lưu Nhị Ca lắc đầu, quát to một tiếng, cũng là khí thế ép người

Văn phòng khu Giáp Sơn, là tòa nhà cũ kiểu cổ, cửa cũng là cửa gỗ, khép hờ, khe hở ở giữa cửa gỗ rất rộng, nếu có người nhìn lén, gần như có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình trong văn phòng. Về phần hiệu quả cách âm thì càng không cần phải nhắc tới. Nếu Tiêu Du Tình thật sự trốn ngoài cửa, chỉ sợ vừa rồi Lưu Vĩ Hồng nói chuyện điện thoại với Tiêu Huệ Quân, nó đã nghe rõ ràng

Theo một tiếng cười duyên "khanh khách", cửa văn phòng bị đẩy ra, lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn long lanh cực kỳ, chải 2 cái bím tóc, áo sơ mi trắng tay ngắn, váy ngắn màu xanh lam, giày xăng-đan pha lê xinh đẹp, đó chẳng phải chính là Tiêu Du Tình?

- Em…Sao em chạy tới đây?

Lưu Vĩ Hồng gắt gao nhìn chằm chằm con bé, hung dữ quát hỏi

- Bí thư Lưu, chỗ của anh, cũng là lãnh thổ của nước cộng hòa đúng không? Em là công dân của nước cộng hòa, tại sao không thể tới?

Tiêu Du Tình hoạt bát đi vào, hai tay khoác lấy dây đeo của chiếc ba lô nhỏ, nghiêng đầu hỏi

- Em càn quấy!

Lưu Nhị Ca cũng không phải dễ lừa bịp như vậy, lại là một tiếng gào to

Tiêu Du Tình bĩu môi, dường như rất bất mãn với thái độ của Bí thư Lưu đối đãi với "quần chúng nhân dân", nhưng lập tức liền đem chiếc ba lô nhỏ quẳng lên ghế, liền lao về phía Lưu Vĩ Hồng

Một chiêu này lập tức làm cho Bí thư Lưu sợ, vội vàng tránh qua một bên, đến bên kia của chiếc ghế, cảnh giác vô cùng mà nhìn chằm chằm cô, quát:

- Này, làm gì?

- Làm gì? Chào anh. Bạn cũ gặp nhau, không nên ôm một chút sao?

Tiêu Du Tình cười hì hì dang hai tay ra

Đã là tháng 7, Tiêu Du Tình mặc rất phong phanh, bộ ngực nhỏ dịu dàng đã dậy thì rất tốt, dang hai tay ra như vậy, trước ngực chiếc áo sơ mi trắng nhô ra, rất đẹp mắt

Lưu Nhị Ca lần này là thật sự bị đánh bại

Cô bé này cũng thật sự có cá tính

- Được rồi, được rồi, như vậy coi như đã chào rồi, cảm ơn. Chuyện đó, Tình Nhi, em, em ngồi một chút trước, anh phải gọi điện thoại cho cô Tiêu

Lưu Nhị Ca có chút luống cuống tay chân, liên thanh nói. Hắn cũng thật sự sợ con bé này lao tới ôm hắn. Nếu bị các cán bộ trong khu nhìn thấy thì còn gì nữa?

Bí thư Lưu không phải biến cầm thú rồi!

- Thật mất hứng! Gọi điện thoại cái gì, khiến họ sốt ruột một hồi, sao nào?

Tiêu Du Tình "mưu đồ" còn chưa thực hiện được, cảm thấy không hài lòng, bàn tay nhỏ trắng như tuyết vung lên, rất không thích mà nói

- Em đó, chỉ biết càn quấy. Em không biết mẹ em sốt ruột thế nào đâu?

Lưu Vĩ Hồng liền trừng mắt nhìn nó một cái, cầm điện thoại lên liền gọi cho Tiêu Huệ Quân. Gọi 2 lần điện thoại mới chuyển được, lần thứ nhất là máy bận, xem ra Tiêu Huệ Quân đang gọi điện thoại phát thông báo tìm người ở khắp nơi

- Cô Tiêu, nói chuyện này với cô…Tình Nhi đã đến chỗ của cháu rồi

Bí thư Lưu hít sâu một hơi, mới giống là hạ quyết tâm nói

- Cái gì? Cháu nói Tình Nhi đã tới chỗ cháu? Thật sao?

Trong điện thoại, trầm mặc hai giây, Tiêu Huệ Quân thở dài một hơi trước, sau đó mới kinh ngạc dị thường mà kêu lên

Lưu Vĩ Hồng rất là bất đắc dĩ, nhưng không thể không ngậm cười nói:

- Dạ phải, nó vừa tới. Xem qua khá tốt, không chịu ủy khuất gì. A, đúng đúng, cô yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt nó. Ừ, ừ, được, được, cô Tiêu yên tâm, cháu biết

Lưu Nhị Ca đối với điện thoại nói được được rồi cúi đầu khom lưng, lập tức liền đưa ống nghe cho Tiêu Du Tình

- Tình Nhi, qua đây, cô Tiêu nói chuyện với em!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi