QUAN GIA

Sau khi nói chuyện với cô Tiêu xong, Lưu Vĩ Hồng đưa tay lên xem đồng hồ, còn chưa tới giờ cơn, liền nói:

- Tình Nhi, em cứ nghỉ ngơi, để anh gọi thêm một cuộc điện thoại.

Tiêu Du Tình nhẹ nhàng gật đầu. Cô bé này có một đặc điểm, khi điên lên thì rất là điên, nếu không đạt được mục đích thì sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Một khi mục đích đã đạt được thì liền trở nên nhu thuận. Dường như cô bé rất hiểu biết chiến thuật tâm lý.

Lưu Vĩ Hồng kế tiếp gọi điện thoại cho Lý Dật Phong.

Đây chính là trận đấu chính trị chân chính đầu tiên của hắn ở đơn vị cơ sở. Hơn nữa, đối thủ cũng rất cứng cựa, là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, nhân vật bản địa có thế lực vô cùng lớn. Lưu Vĩ Hồng có muốn chiến thắng thì cũng không thể dễ dàng. Hắn chỉ có điều đem tình huống báo cáo với Lý Dật Phong một chút. Ở tỉnh Sở Nam, trước mắt người mà có thể giúp đỡ hắn chỉ có thể là Lý Dật Phong.

Trước kia ở cục Nông nghiệp địa khu Hạo Dương, cuộc tranh đấu với hai chú cháu Trần Sùng Tuệ chỉ là cuộc tranh đấu nhỏ bé. Trần Vĩ Nam chỉ là tên lưu manh, còn thực lực của Trần Sùng Tuệ cũng không lớn. Cuộc tranh đấu đó hoàn toàn không thể so sánh với cuộc tranh đấu hiện tại. Cái đó giống như mâu thuẫn nội bộ, Lưu Vĩ Hồng chỉ một mình xử lý, không kinh động đến quá nhiều người.

Lần này rõ ràng thì không giống với lần trước.

Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng còn có trực giác, chính là thái độ của Tào Chấn Khởi rất khó đoán. Nếu Tào Chấn Khởi kiên quyết đứng trên mặt trận đối lập với hắn, lấy thực lực của Tào Chấn Khởi ở địa khu này cùng với bối cảnh ở tỉnh thì chỉ với một Lục Đại Dũng thôi cũng chưa chắc gì đã ép nổi ông ta.

Vấn đề này tồn tại nên Lưu Vĩ Hồng cảm thấy không thể sơ suất.

Hắn gọi điện thoại trực tiếp đến văn phòng của Lý Dật Phong. Lưu Vĩ Hồng lúc này cũng không nắm chắc Lý Dật Phong có mặt ở văn phòng hay không. Ủy viên thường vụ tỉnh ủy lịch trình an bài rất chặt chẽ.

Có thể nói là vận khí của Lưu Nhị Ca không tồi. Sau khi chuông reo vài tiếng, đầu dây bên kia đã có người tiếp điện thoại. Đúng là Lý Dật Phong.

- Xin chào!

Trong điện thoại truyền đến giọng nói uy nghiêm của Lý Dật Phong.

- Xin chào, bác Lý, cháu là Lưu Vĩ Hồng.

- Haha, là Lưu Vĩ Hồng à. Sao tự nhiên lại nhớ đến bác mà gọi điện thoại thế?

Giọng nói của Lý Dật Phong đột nhiên trở nên hiền hòa, không chỉ là vì mối quan hệ với Lưu gia mà còn vì Lý Dật Phong đối với người thanh niên này cũng rất là thích, cảm thấy hắn là một người có thể làm nên chuyện đại sự.

- Bác Lý, cháu có một vài vấn đề muốn nhờ bác chỉ dạy một chút. Chắc là tốn nhiều thời gian đấy, bác có rảnh không vậy?

Lưu Vĩ Hồng theo quy củ mà hỏi han.

Lý Dật Phong lập tức trở nên nghiêm túc. Lưu Vĩ Hồng miệng nói là "một chút vấn đề" nhưng bằng trực giác của mình, Lý Dật Phong biết vấn đề đó là không nhỏ. Sau khi trầm ngâm một chút, Lý Dật Phong nói:

- Có thể, cháu cứ nói đi.

- Được, cảm ơn bác Lý. Chuyện là thế này….

Lưu Vĩ Hồng bắt đầu tường thuật lại những gì đã qua. Cách dùng câu chữ rất là khách quan, trên cơ bản dựa trên lập trường của một người ngoài cuộc để miêu tả. Lưu Vĩ Hồng rất rõ ràng, hướng đến lãnh đạo báo cáo thì phải tận khả năng "nguyên nước nguyên vị", ngàn vạn lần không được tự cho rằng mình thông minh mà đưa ra những phỏng đoán chủ quan. Vì có như vậy thì những người lãnh đạo tài năng mới có thể dựa theo ý nghĩ của mình để đưa ra phán đoán chính xác. Rất nhiều người không rõ điểm này nên trong thời điểm báo cáo đã "thêm mắm dặm muối". Hơn nữa, lại thường xuyên nêu ra ý kiến của mình, có lẽ là vì biểu hiện chính mình mà làm ảnh hưởng đến sự phán đoán của lãnh đạo. Làm như vậy là rất không thông minh. Ảnh hưởng đến sự phán đoán của lãnh đạo thì chẳng những không tốt cho việc xử lý mà còn khiến cho lãnh đạo phản cảm.

Lý Dật Phong là đại nhân vật, nếu để đại nhân vật phản cảm thì chính là bị người khác ảnh hưởng.

Chuyện cư xử với cấp trên như vậy, Lưu Vĩ Hồng biết mình không thể so sánh với sự cao minh của Lý Dật Phong.

Tiêu Du Tình vẫn ngoan ngoãn im lặng, ngồi lắng nghe, thỉnh thoảng lại hiện lên nét mặt kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên cô nghe qua một chuyện như vậy. Hơn nữa khi nghe được Lưu Vĩ Hồng chỉ với một cái tát đã khiến cho Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Lý Binh ngã xuống đất thì hai hàng lông mày của cô nhướng cao hơn, mặt mày hớn hở, trong lòng càng thêm sùng bái Lưu Vĩ Hồng vô cùng.

Đây mới đúng là người đàn ông chân chính.

Tuy nhiên, cô bé cũng là người hiểu chuyện nên từ đầu đến cuối không hề hé răng.

Lưu Vĩ Hồng tận lực giải thích, đến hơn nửa tiếng mới nói xong. Đối với thái độ của Lục Đại Dũng, Tào Chấn Khởi và Trương Bình An cũng báo cáo luôn.

Đối với Lý Dật Phong mà nói thì hai gã Ủy viên thường vụ Huyện ủy Mễ Khắc Lương và Trần Văn Đông là không đáng nhắc đến. Song phương chênh lệch thật sự quá xa. Muốn đối phó với bọn họ thật dễ như trở lòng bàn tay. Tuy nhiên, với hai người Lục Đại Dũng và Tào Chấn Khởi thì lại khác. Bí thư địa ủy và Chủ tịch địa khu cũng được xem như là chư hầu một phương. Các lãnh đạo tỉnh cũng rất coi trọng. Huống chi, đứng đằng sau Tào Chấn Khởi là Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Chủ nhiêm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Phương Đông Hoa thì lại không thể khinh thường.

- Bác Lý, tình hình đại khái là như vậy.

Lưu Vĩ Hồng báo cáo xong liền im lặng, không nói gì nữa.

Đầu dây bên kia trở nên trầm mặc, sau đó, Lý Dật Phong chậm rãi nói:

- Bác biết rồi, nếu cháu có ý tưởng gì thì khi gặp Lục Đại Dũng, cứ tự nhiên trao đổi với ông ấy.

- Vâng, bác Lý!

Lưu Vĩ Hồng cung kính đáp.

Lý Dật Phong không nói gì nữa, cúp điện thoại.

Lưu Vĩ Hồng trở nên trầm ngâm. Sự việc này vượt qua sự suy đoán của hắn. Lý Dật Phong không vội tỏ thái độ, khẳng định là chưa suy xét rõ ràng, cho nên không thể tùy tiện hứa hẹn gì với hắn. Để cho Lý Dật Phong cảm thấy khó xử thì đó không phải là tình huống bình thường. Lưu Vĩ Hồng hiện tại có thể đưa ra kết luận, sau lưng Tào Chấn Khởi còn có "chuyện xưa". Chính vì vậy mới có thể khiến cho Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy Lý Dật Phong phải trở nên cẩn trọng.

Phương Đông Hoa thật sẽ nhúng tay vào sao?

Chỉ vì ủng hộ Tào Chấn Khởi có được vị trí ngang bằng với Lục Đại Dũng ở địa khu Hạo Dương hay là có nguyên nhân nào khác?

Lưu Vĩ Hồng cảm thấy lạnh sống lưng, trong lòng cảm thấy bồn chồn, dường như có đôi mắt nào luôn từ một nơi bí mật nào đó theo dõi hắn, khiến cho nội tâm của hắn không yên.

Tuy nhiên, câu nói cuối cùng của Lý Dật Phong đã để lộ một sự kiện, quả thật là muốn Lục Đại Dũng chiếu cố đến mình. Điều này cũng đúng thôi. Lưu Vĩ Hồng trước kia đã suy đoán như vậy, hiện tại đã có thể chứng thật.

Nếu không phải là Tào Chấn Khởi có thái độ nằm ngoài dự đoán của mọi người thì có Bí thư địa ủy chiếu cố, con đường làm quan của Lưu Vĩ Hồng có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Hiện tại xem ra thì chưa chắc. Có người sẽ không vui nếu như Lưu Nhị Ca thành công.

Địa vị của Lưu Vĩ Hồng ở Lưu gia dần dần được cải thiện thì ở chính đàn cũng sẽ dần dần chú ý vào hắn. Chuyện này cũng không có cách nào khác. Con đường làm quan từ trước đến nay vốn không phải là một con đường bằng phẳng.

Chỉ sợ là cháu ruột Lưu gia cũng không ngoại lệ.

Sau khi cúp điện thoại, Lưu Vĩ Hồng đốt một điếu thuốc, ngồi ở trên giường đắm chìm vào suy nghĩ.

Tiêu Du Tình nhích lại gần hắn, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay, tựa đầu vào bờ vai của hắn.

Lưu Vĩ Hồng cũng không vội đẩy ra, chỉ mỉm cười nói:

- Tối hôm qua em ở đây một mình sao? Tiểu Trương trở về rồi à?

- Dạ, chị ấy nói sáng mai còn phải đi làm. Vừa lúc có cái xe đi Giáp Sơn nên liền quá giang.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gõ vào trán cô:

- Thế nào, ở có quen không?

- Quen, sao lại không quen? Anh đừng xem em là thiên kim tiểu thư chứ. Em không được nuông chiều như vậy đâu. Em là em tính sau khi tốt nghiệp sẽ đi trợ giúp xây dựng biên cương đấy.

Tiêu Du Tình liền ngẩng đầu nói rất nghiêm túc.

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười.

Tâm tư cô bé này thật là kỳ lạ. Cứ trong chốc lát lại nảy ra một chủ ý. Hiện tại, Tiêu Du Tình cứ nghĩ rằng sẽ đi xây dựng biên cương. Trong cảm nhận của cô, ở đó có núi, sa mạc…phong cảnh rất là lãng mạn chứ đâu nghĩ đến ở đó điều kiện tự nhiên vô cùng khắc nghiệt, gian khổ. Có lẽ không bao lâu sau, cô sẽ thay đổi chủ ý. Sau khi tốt nghiệp, sẽ trở thành một vũ đạo gia xuất sắc.

- Nếu em đã quen ở trong này thì cứ tạm thời ở đây đi. Điều kiện Giáp Sơn bên kia kém lắm, anh sợ em không quen.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói.

- Không sao!

Tiêu Du Tình lập tức lắc đầu.

- Em sẽ ở cùng với anh. Anh ở Giáp Sơn, em cũng ở Giáp Sơn. Điều kiện thiếu thốn em cũng không sợ. Em sẽ quen mà.

Cô bé này cứ tưởng ngoài đời lãng mãn giống như trong tiểu thuyết hay sao đấy.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Mấy ngày nay anh phải ở trong huyện để giải quyết. Cho nên em cứ ở đây đi, anh sẽ trả tiền thuê phòng cho em.

Tiêu Du Tình lúc này mới cao hứng trở lại, ôm chặt cánh tay hắn hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn úp vào bả vai hắn:

- Như vậy thì được, xem ra anh cũng không phải là người cạn tình cạn nghĩa lắm.

Lưu Nhị Ca lại muốn dở khóc dở cười.

Như thế nào lập tức lại là cạn tình cạn nghĩa?

Tuy nhiên, cô bé kia hơi "điên điên khùng khùng". Nếu Lưu Nhị Ca cứ mỗi câu đều so đo với cô thì sẽ bị phiền phức vô cùng.

- Đươc rồi, được rồi, đừng nói nữa. Chúng ta đi ăn cơm đi. Anh dẫn em đến chỗ ăn vặt của Lâm Khánh. Nơi đây bán những món ăn bản địa chính tông.

Lưu Vĩ Hồng nói xong liền đứng dậy, rút nhẹ cánh tay mình khỏi người Tiêu Du Tình.

Mùa hè nóng bức, cô bé lại ăn mặc mỏng manh, ngồi sát hắn như vậy, hơi thở thanh xuân cuồng nhiệt, mùi thơm da thịt xông vào mũi hắn khiến cho hắn sợ mình không kìm lòng được sẽ lộ ra tình trạng không chịu nổi, và thanh danh sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Cô bé sẽ trở nên khinh bỉ hắn.

Ai cũng không phải là thánh nhân. Hơn nữa, một gã thanh niên hai mươi mấy tuổi muốn làm thánh nhân lại càng khó hơn.

Khối thân thể này của Lưu Nhị Ca, tinh lực thật sự dư thừa.

Tiêu Du Tình mỉm cười, đôi mắt mở to nhìn Lưu Vĩ Hồng, dường như cảm thấy rất đặc biệt thú vị.

Lưu Nhị Ca lập tức cảm thấy xấu hổ, dường như chính mình đã làm cái chuyện cầm thú gì rồi, lập tức lại cảm thấy tức giận, trừng mắt nói:

- Cười cái gì mà cười? Có cái gì buồn cười đâu?

- Được, được, em không cười anh, không cười. Chúng ta đi ăn cơm đi.

Tiêu Du Tình nói xong, một lần nữa lại ôm cánh tay của hắn.

Cánh tay Lưu Nhị Ca lại trở nên cứng ngắc, không còn cách nào phải liên tục lắc đầu. Xem ra có Tiêu Du Tình ở đây thì cánh tay của hắn sẽ thường xuyên bị "xơ cứng".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi