Bí thư Lưu không đợi đến một giờ thì đã đi đến doanh trại bộ đội.
Khoảng nửa tiếng trước khi đi, hắn đã gọi điện thoại cho Hạ Hàn. Sau khi nói vài câu thì hắn cúp máy. Cũng không ai biết bọn họ nói chuyện gì. Tóm lại Bí thư Lưu chưa đến doanh trại bộ đội thì đồn trưởng Hạ đã rời khỏi.
Điều làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ chính là, sau khi tổ chuyên án địa khu liên hợp được thành lập thì vẫn tiếp tục ở lại doanh trại bộ đội để làm việc, tiếp tục xét xử thẩm vấn những cán bộ của Ủy ban kỷ luật huyện chứ không đem đến phòng công an. Cẩn thận ngẫm lại thì cũng không khó lý giải. Phòng công an huyện đã trở thành nơi tranh chấp một phương. Liêu Tuấn Đào khẳng định là không đồng ý việc đem những người này đến phòng công an huyện. Suốt ngày cứ cẩn thận canh giữ người khác quả thật cũng rất mệt mỏi. Nếu làm không tốt thì lại không hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Về phần bộ đội ban đầu giúp đỡ công an khống chế cán bộ của Ủy ban kỷ luật huyện dường như cũng không có ai đi truy cứu.
Tất cả mọi người đều cẩn thận tránh cho đôi bên xung đột với nhau. Việc tiếp tục sử dụng doanh trại quân đội làm việc cũng có thể gián tiếp giải thích rằng, quân đội và địa phương rất là hòa hợp. Quân đội ngay lúc đó làm việc cũng chỉ là ngăn song phương xung đột với nhau mà thôi, chứ không nói là thiên vị ai.
Về điều này thì Lục Đại Dũng và Tào Chấn Khởi đều phải thừa nhận.
Mọi việc luôn có cái phức tạp của nó.
Nếu quân đội liên lụy vào thì địa khu cũng không vui.
Khi không nắm trong tay điều gì đó thì các lãnh đạo đều không muốn gây ra rắc rối.
Lưu Vĩ Hồng đến doanh trại bộ đội cũng không lập tức hướng tổ điều tra để báo danh, mà trước tiến tìm đến tổ trưởng tổ chuyên án Thân Khắc Lễ. Thân Khắc Lễ lúc này có một phòng làm việc tạm thời nên cũng không có gì trở ngại.
Lúc này, quả thật Thân Khắc Lễ rất là bực mình. Vụ án này đã lâu không kết thúc, đường đường là một Cục trưởng cục công an địa khu, mỗi ngày cứ phải ở lại cái vùng đất tồi tàn Lâm Khánh này, muốn động cũng động không được, có thể không buồn bực sao?
Nhưng Thân Khắc Lễ cũng không còn biện pháp nào khác. Lục Đại Dũng vẫn không có ý bảo ông ta rút quân về. Rõ ràng, vụ án này vẫn chưa có được kết quả vừa lòng thì ông vẫn còn tiếp tục ở lại huyện Lâm Khánh. Nếu như vậy thì chỉ sợ Thân Khắc Lễ phải quay trở lại phòng công an chứ chỗ này không ai biết ông ta.
Có ai đời ở đây mấy ngày rồi mà không thấy mặt Trưởng phòng công an đâu cả.
Mỗi ngày trôi qua, Thân Khắc Lễ ngày càng căm hận Liêu Tuấn Đào hơn.
Cái lão Liêu khốn kiếp kia, ông đúng là làm khó tôi mà. Sau khi vụ án này kết thúc, về sau ông đừng có mà nhìn mặt tôi. Cho dù không làm gì được ông thì những lời nói ác độc cũng sẽ dành cho thân thích của ông.
Tưởng Thân Khắc Lễ tôi là kẻ bất tài sao?
Khi Lưu Vĩ Hồng đến thì Thân Khắc Lễ đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt rất là buồn bực.
- Xin chào, sếp Thân!
Đứng ở cửa, Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói.
- Ồ, là đồng chí Vĩ Hồng à? Mời vào, mời vào.
Thân Khắc Lễ vừa nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng thì liền nở nụ cười đón tiếp.
Lưu Vĩ Hồng cảm thấy rất là kỳ quái. Thân Khắc Lễ trước kia đối với hắn không có khách khí như vậy. Có lẽ qua nhiều ngày, Thân Khắc Lễ đã thông hiểu được một chút nội tình gì chăng. Tuy rằng, toàn bộ địa khu Hạo Dương, Lục Đại Dũng cũng không biết thân phận đích thức của hắn. Nhưng Thân Khắc Lễ có thể cảm nhận được, Lục Đại Dũng coi trọng vụ án này, khả năng không phải vì muốn làm chỗ dựa cho Chu Kiến Quốc mà có lẽ còn có nội tình bên trong.
Có nội tình hay không thì tạm thời vẫn chưa xác định được, nhưng cũng không thể loại trừ được. Một khi đã như vậy thì đối với vị Bí thư khu ủy trẻ tuổi này phải cần có vài phần khách khí, cũng không phải là chuyện xấu gì.
Lưu Vĩ Hồng sau khi bước vào, liền gật đầu chào Thân Khắc Lễ.
Thân Khắc Lễ chủ động bắt tay Lưu Vĩ Hồng rồi mời hắn ngồi xuống ghế sofa. Nguyên căn phòng này không có ghế sofa, đây là do Tưởng Đại Chính mang từ phòng công an huyện đến. Bất kể thế nào thì cũng phải để cho sếp Thân ở Lâm Khánh được thoải mái một chút. Đối với Thân Khắc Lễ mà nói thì những ngày ông ta ở lại huyện Lâm Khánh là những ngày buồn bực vô cùng. Đối với Tưởng Đại Chính thì đây lại là một cơ hội. Chỉ cần nắm lấy cơ hội này, thành lập mối quan hệ với Thân Khắc Lễ thì hoàn toàn có khả năng. Một khi vụ án này chấm dứt, Chu Kiến Quốc vẫn đứng vững thì xem như là ngày tốt của Tưởng Đại Chính đến rồi. Là thân tín của Bí thư Huyện ủy, lại có mối quan hệ tốt với Thân Khắc Lễ thì quả thật là một vận mệnh tốt nhất, có thể nói là mọi việc đều thuận lợi.
- Sếp Thân, mấy ngày nay bị gò bó quá nhỉ?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, hơi một chút trêu chọc nói.
Nói thật ra, thì đối với giọng điệu bình đẳng này của Lưu Vĩ Hồng, Thân Khắc Lễ có chút không quen. Bỏ qua chức vụ của đôi bên thì phải kể đến là tuổi tác. Thân Khắc Lễ lớn tuổi hơn gấp đôi Lưu Vĩ Hồng, hoàn toàn có thể nói là bề trên của hắn.
Tuy nhiên, Thân Khắc Lễ cũng không tỏ vẻ bất mãn, dường như người thanh niên này không giống như những chàng thanh niên cùng độ tuổi. Khí độ trầm ổn có thể khiến cho người ta quên đi tuổi tác của hắn.
- Haha, cũng không phải. Đồng chí Vĩ Hồng, tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh đã xuống đây, cậu có biết không?
Thân Khắc Lễ tắt nụ cười, hạ giọng nói với Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:
- Việc này tôi biết, tôi đến đây là để hỗ trợ điều tra.
Thân Khắc Lễ hơi chút sửng sốt. Tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tình hoàn toàn độc lập phá án, không can hệ gì đến tổ chuyên án liên hợp của địa khu Hạo Dương. Tổ điều tra điều tra ai thì tất nhiện cũng không cần thiết phải thông báo với Thân Khắc Lễ. Nhưng Thân Khắc Lễ cũng hiểu được, người ta chỉ không thông báo với ông ta, nhưng sẽ thông báo cho Liêu Tuấn Đào.
Không nghĩ đến tổ điều tra lại nhanh đến như vậy, hôm nay vừa mới đến Lâm Khánh đã lập tức gọi Lưu Vĩ Hồng đến nói chuyện.
- Đồng chí Vĩ Hồng, tình hình không được lạc quan cho lắm. Cậu phải có sự chuẩn bị. Các đồng chí của tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh đều là những người có kinh nghiêm phá án phong phú. Nhất là Chủ nhiệm Giang, tiếng tăm vô cùng lừng lẫy ở Ủy ban kỷ luật tỉnh, đã làm qua không biết bao nhiêu vụ án rồi.
Thân Khắc Lễ chỉ mở to mắt trong thời gian ngắn liền lập tức khôi phục trạng thái bình thường, hai hàng lông mày chau lại, nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng vài câu. Ông ta lo Lưu Vĩ Hồng còn trẻ tuổi, không biết sự lợi hại của Ủy ban kỷ luật tỉnh, quá mức khinh địch thì sẽ bị người ta bẫy lúc nào cũng không biết.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:
- Cám ơn sếp Thân đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý. Tuy nhiên, sếp Thân không cần phải lo lắng. Tôi phỏng chừng tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật tỉnh sẽ không ở đây bao lâu đâu.
Thân Khắc Lễ lập tức mở to hai mắt nhìn.
Lưu Vĩ Hồng có biết hắn đang nói cái gì không?
- Sếp Thân, phá án thì cần phải có chứng cứ. Chúng ta chỉ cần thu thập chứng cứ đầy đủ thì không ai có thể lật ngược lại.
Lưu Vĩ Hồng nói xong, liền đứng dậy:
- Sếp Thân, tôi không quấy rầy nữa. Tôi còn phải qua bên tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh nữa.
- À, được được!
Thân Khắc Lễ cũng đứng dậy, chủ động bắt tay Lưu Vĩ Hồng, rồi dẫn hắn ra ngoài, chỉ cho hắn biết văn phòng của tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu cảm ơn rồi chậm rãi bước qua văn phòng bên kia, khí định thần nhàn, nhìn không ra có chút gì bất an căng thẳng cả. Nhìn theo bóng dáng cao lớn của Lưu Vĩ Hồng, Thân Khắc Lễ nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt lộ ra sự kỳ lạ, cũng không biết là ông ta đang nghĩ cái gì.
Lưu Vĩ Hồng gõ cửa.
Lập tức, một người cán bộ trẻ tuổi ra mở cửa.
- Anh là...!
- Tôi là Lưu Vĩ Hồng, Bí thư khu ủy Giáp Sơn. Xin hỏi đây có phải là tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh không? Tôi đến đây để hỗ trợ điều tra.
Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói.
Đồng tử của gã cán bộ kia co rút lại, nhanh chóng đánh giá Lưu Vĩ Hồng. Có thể thấy được gã đối với Lưu Vĩ Hồng cũng rất tò mò.
- Mời vào!
- Cám ơn!
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi bước vào trong phòng, chỉ thấy trong đó có ba người, quần áo chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm túc, độ tuổi ước chừng từ ba mươi đến hơn bốn mươi tuổi.
Ngồi ở chính giữa ghế là một người cán bộ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặc chiếc áo màu trắng, quần đen, gương mặt nghiêm khắc, hai mắt như có điện.
Đây có thể là Chủ nhiệm Giang – tổ trưởng tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Tất cả mọi người đều nhìn Lưu Vĩ Hồng nhưng không ai hé răng.
Lưu Vĩ Hồng không nhanh không chậm bước vào chính giữa phòng, mặt hướng vào Chủ nhiệm Giang, hai tay chắp sau lưng, chân mày cau lại, hỏi:
- Xin hỏi vị nào là đồng chí phụ trách ở đây?
Ánh mắt của những người này đều rất lạnh lùng. Dường như là đối với hắn có địch ý, khiến Bí thư Lưu hơi mất hứng.
Bất kể là ai, khiến Bí thư Lưu mất hứng thì đều là không tốt.
Mọi người đều biết, tính tình của Bí thư Lưu không phải là hòa nhã.
Không ai lên tiếng cả!
Lưu Vĩ Hồng hai hàng chân mày cau lại, liền xoay người đi ra, nửa điểm chần chừ đều không có.
Nhìn hành động của Lưu Vĩ Hồng, mọi người trong phòng đều trố mắt nhìn.
Hắn đang làm gì vậy?
- Đứng lại!
Gã cán bộ trẻ tuổi kia giơ tay cản hắn lại.
Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng liếc hắn một cái, nói:
- Tránh ra!
- Lưu Vĩ Hồng, cậu không được cuồng vọng như vậy.
Một vị cán bộ ngồi bên cạnh chủ nhiệm Giang, không kìm nổi tức giận quát lên.
- Kiêu ngạo, ngông cuồng?
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi, xoay người nhìn về phía người cán bộ.
- Quả thật là buồn cười!
- Có cái gì là buồn cười? Chúng ta là tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh, cậu cần phải chú ý đến thái độ của mình.
Gã cán bộ kia nghiêm khắc nói.
- Tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh thì thế nào? Tôi đến để hỗ trợ điều tra, đi vào cửa, các người lại chẳng rên lên được một tiếng nào. Chẳng lẽ không biết nói sao? Đây là đạo đãi khách của các người à? Thái độ này của các người mới là kiêu ngạo, ngông cuồng. Đồng chí lãnh đạo của Ủy ban kỷ luật tỉnh bình thường dạy bảo các người như vậy sao?
Bí thư Lưu không chút khách khí nói, đề cập thẳng đến đồng chí lãnh đạo của Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Hành động của đồng chí lãnh đạo Ủy ban kỷ luật tỉnh quả thật khiến cho Lưu Nhị Ca cảm thấy không được hài lòng. Việc này ông ta cứ cố tình nhúng tay vào, không nói là không được mà.
Lưu Vĩ Hồng hiểu rất rõ, đám người Chủ nhiệm Giang đã quen dùng thủ pháp này, muốn dùng thế phủ đầu với hắn để xác lập ưu thế tâm lý. Vấn đề ở chỗ, thủ pháp này có thể khiến cho Lưu Nhị Ca sợ sao?
Nếu Lưu Nhị Ca sợ thì còn gọi là Lưu Nhị Ca nữa hay không?