Một chiếc Audi đen thùi, chậm rãi dừng trước cửa quán cà phê "Băng điểm". Cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài trắng nõn bước xuống, đôi giày xăng-̣đan pha lê mầu xanh ngọc, có vẻ tân thời mà không mất đoan trang, theo sau chính là một chiếc áo váy màu đen đội một chiếc mũ che nắng cùng cặp kính mát, trong tay cầm một chiếc túi LV tinh xảo, trang điểm nhẹ, môi anh đào đỏ tươi, trang sức lấp lánh tạo cảm nhận rực rỡ, chậm rãi hướng về quán cà phê mà đi, cao quý thanh lịch, làm người ta không dám nhìn gần, đó chính là Vân Vũ Thường.
Cách cửa sổ thủy tinh, Hạ Cạnh Cường đã thấy được Thường, giơ tay lên chào hỏi.
Bất cứ lúc nào, Hạ Cạnh Cường cũng luôn là áo sơmi trắng, quần tây đen, giày da sáng bóng, khí độ nghiễm nhiên. Thấy Thường vào cửa, liền buông tờ báo trong tay xuống, đứng dậy, mỉm cười theo lễ
- Vũ Thường, đến đây!
Vũ Thường, đến đây!
- Bí thư Hạ, ngại quá, khiến anh đợi lâu…
Đây là tiêu chuẩn lễ tiết xã giao
Hạ Cạnh Cường hai hàng lông mày hơi hơi nhất lên… rồi lập tức giãn ra, cười khổ nói:
- Vũ Thường, giữa chúng ta không cần khách khí vậy a? Tôi nhớ rõ trước kia khi còn đi học, em không khách khí như vậy…
Hạ Cạnh Cường so với Thường lớn hơn ba bốn tuổi. Từng là bạn học của nhau, bạn học trường đại học. Vào lúc đó, hai người khá thân. Hai nhà đã là thân thích, cô Hạ Cạnh Cường là thím của Thường, thường xuyên có chút lui tới.
Lúc ấy Thường tự nhiên không thể kêu Hạ Cạnh Cường là "Bí thư Hạ" hoặc là "trưởng phòng Hạ", mà kêu "anh Cạnh Cường"
Hạ Cạnh Cường dùng cách này, rất mịt mờ nhắc nhở Thường rằng, chúng ta là có hôn ước, cô là vợ sắp cưới của tôi. Có khi nào nghe qua vợ sắp cưới kêu chồng sắp cưới là "bí thư" không nào?
Thường thản nhiên cười, không có hé răng. Nhẹ nhàng vén váy ngồi xuống trước mặt Hạ Cạnh Cường
Hôm nay cuộc hẹn này, là Hạ Cạnh Cường chủ động mời Thường. Trước đó Hạ Cạnh Cường rất ít khi có hành động như vậy.
Theo y nghĩ, nếu đã đính hôn, vậy không cần thiết tốn nhiều tinh lực
Hai người đều công tác ở Bắc Kinh, ngẫu nhiên gặp mặt, ăn một bữa cơm hoặc là đi dạo phố, cũng chính là làm hết trách nhiệm của một người chồng sắp cưới rồi.
Kết giao một hai năm, rồi thì Thật giống như ở hoàn thành một trình tự đã định
Sau lại truyền ra gút mắc giữa Thường và Lưu Vĩ Hồng, từ đầu, Hạ Cạnh Cường cũng không hề để ý.
Lưu Vĩ Hồng?
Quả thực chê cười!
Thường là người không có đầu óc vậy sao?
Nhưng, theo sự tình phát triển, rõ ràng có điều bất thường, Đã vượt qua dự đoán của Hạ Cạnh Cường.
Trong nháy mắt, cái tên con ông cháu cha Lưu gia kia bất chợt trở thành một nhân vật, trực tiếp xúi giục Thường đi Giang Khẩu. Từ lúc đó, Hạ Cạnh Cường mới bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề này.
Lưu Vĩ Hồng có phải có động tác tiếp sau hay không, cũng là mặc kệ hắn. Riêng việc Thường nghỉ làm không lương đi Giang Khẩu, trước đó không nói một tiếng, cũng đã làm cho người ta rất khó chịu
Đây là mất mặt trực diện!
Hạ Cạnh Cường không thể không áp dụng biện pháp
Nguyên tưởng rằng Lưu Vĩ Hồng cái tên ông cháu cha ngốc nghếch, rất dễ dàng đối phó, còn không biết trời cao đất dày, đòi ở lại cơ sở phát triển.
Hạ đại thiếu gia chỉ cần dùng kế nhỏ, là liền có thể khiến Lưu nhị tên kia bị chon vùi tại khu Giáp Sơn khỉ ho cò gáy kia, năm ba năm đừng nghĩ tới được ngẩng đầu.
Ai ngờ Hạ đại thiếu gia đã tính sai một bước
Lưu nhị ở khu Giáp Sơn làm một cảnh rá hình ra dáng, đến cả Ủy ban Kỷ luật tỉnh Phương Đông Hoa cũng ngang nhiên bị chống đối lại
Mẹ nó, còn chống đối đến bất động thanh sắc, khiến Phương Đông Hoa có khổ cũng không thể kêu, tự vả miệng mình
Cho đến khi "kinh nghiệm Lâm Khánh" ra sân khấu, mấy ngày trước đây ở trong nhà Vân Hán Dân nghe được rõ ràng "thư tuyên chiến" của Lưu Vĩ Hồng, Hạ Cạnh Cường biết rằng, cần phải tăng thêm sức mạnh mới được
Lưu Vĩ Hồng, đã thực sự trở thành đối thủ mạnh mẽ trên con đường làm quan của y, hoặc là nói trong cuộc sống của y. Mặc dù hai bên cách xa trăm núi ngàn sông, nhưng lại kình nhau ở khắp các mặt. Vấn đề quan hệ với Thường cũng cần phải giải quyết.
Cứ như vậy kéo dài không rõ ràng, thời gian càng dài, Hạ đại thiếu gia càng có nguy cơ trở thành trò cười
Đây là điều Hạ Cạnh Cường tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ. Cháu ruột Hạ gia rành rành là người nối nghiệp đời thứ ba, sao có thể chịu được loại nhục nhã này.
Theo ý nghĩa nào đó mà nói, Lưu Vĩ Hồng vừa ra tay liền nắm lấy điểm yếu của y. Thủ đoạn hãm hại người quả thực là vào bậc nhất
Cái tên con ông cháu cha ti tiện này!
Đây là định nghĩa trong lòng Hạ Cạnh Cường dành cho Lưu Vĩ Hồng
Đem thủ đoạn vô sỉ của con ông cháu cha dùng trên đầu Hạ Cạnh Cường y đây.
Mặc dù Hạ Cạnh Cường ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi, ngay trước mặt Thường tự nhiên nửa điểm cũng không lộ ra. Hạ đại thiếu gia phải duy trì phong độ chính mình.
Thường nhẹ nhàng khoát tay, lập tức liền có một vị nhân viên phục vụ thắt nơ hồng đi tới, hơi cúi đầu:
- Xin hỏi tiểu thư cần gì?
- Một ly cà phê, phải xay nhuyễn…
Thường tao nhã nói.
- Vâng… Xin chờ một chút…
Nhân viên phục vụ hơi dừng lại một chút. Thấy Thường không có dặn dò khác, lại cúi đầu mà đi.
- Vũ Thường, việc kinh doanh ở Giang Khẩu, vẫn thuận lợi chứ?
Thường khẽ mỉm cười, nói:
- Cảm ơn. Coi như thuận lợi.
Hạ Cạnh Cường hơi trầm ngâm, nói:
- Vũ Thường. Tôi cảm thấy, em làm cái nghiệp vụ tư vấn, có thể suy xét điều chỉnh thích hợp lại. Loại nghiệp vụ này, chỉ áp dụng vào giai đoạn gầy dựng sự nghiệp, về lâu về dài, rất khó mở rộng phát triển
Hạ Cạnh Cường nói chuyện vẫn rất mịt mờ, cái gọi là tư vấn thông tin, y tự nhiên hiểu được là xảy ra chuyện gì. Chỉ là suy xét đến lòng tự trọng của Thường mà thôi, nếu nói trắng ra thì không được tốt lắm.
- Cảm ơn đã nhắc nhở. Tôi cũng là nghĩ như vậy
- Ồ, vậy em có thể nói ra xem, em tính điều chỉnh thế nào?
Hạ Cạnh Cường hôm nay hẹn Thường ra đây, đương nhiên không phải muốn cùng cô nói chuyện kinh doanh. Hạ Cạnh Cường đối với chuyện này không cảm thấy hứng thú gì mấy.
Nếu y muốn kinh doanh, cùng với tài trí thông minh của y công thêm bối cảnh hùng mạnh của Hạ gia, chuyện này chỉ sợ sớm đã trở thành triệu phú mất rồi. Nhưng lời nay không tiện nói thẳng, trước nói chuyện kinh doanh, cũng là biểu lộ sự quan tâm của y đối với Thường
Từ khi Thường đi Giang Khẩu, Hạ Cạnh Cường thật ra mỗi tháng đều gọi điện thoại qua, cùng Thường kết nối một chút.
Giống như là làm theo việc công bình thường. Vợ chồng sắp cưới đã đính hôn, chẳng những trời nam đất bắc, cả tháng trời cũng không gọi điện thoại, không khỏi quá đà
Tuy nhiên cho dù ở trong điện thoại, Hạ Cạnh Cường cũng rất ít khi cùng Thường bàn tới chuyện kinh doanh cụ thể. Nhiều nhất cũng chỉ là hỏi thăm tình hình của Thường, xem có gì cần mình giúp hay không.
Kiểu quan hệ này của hai người, tuyệt đối không giống như là người yêu bình thường giúp đỡ lẫn nhau. Mà là giống những người bạn lâu năm
Khó trách Thường sẽ đối với y không hề có cảm giác
Thường tuyệt đối không giống như con gái nhà bình thường. Tìm không phải vì miếng cơm lâu dài
Bất luận là nhu cầu gì về phương diện vật chất, Thường đều có thể tự chu cấp cho mình.
Khó được Hạ Cạnh Cường hôm nay có hứng thú tán gẫu chuyện kinh doanh, Thường liền nói:
- Trước mắt là tính hướng nghiệp tài chính quốc tế điều chỉnh…
Hạ Cạnh Cường có chút cả kinh. Thường nói với y bất cứ thứ gì về chuyện kinh doanh của thị trường trong nước, y cũng sẽ không kinh ngạc. Thế mà Thường vừa mở miệng thì đã nói tới nghiệp tài chính quốc tế, phải biết rằng danh từ này mới được truyền vào trong nước chưa được mấy năm.
Trong nước một thời gian dài thực hiện kế hoạch kinh tế quả thật phần lớn mọi người không biết nghiệp tài chính quốc tế là cái đếch gì
- Nghiệp tài chính quốc tế?
- Đúng vậy. Năm nay khoảng tháng ba tháng tư, Lưu Vĩ Hồng có nói qua với tôi, có liên quan đến thế cục vịnh nhưng có lẽ gây ra thay đổi rất lớn. Khiến tôi chú ý đến xu hướng giá cả dầu thô quốc tế sau này. Tôi ở một công ty môi giới tài chính Hongkong mở một tài khoản, chuyển một khoản tiền qua đó.
Thật không ngờ chiến tranh Kuwait thật sự bạo phát. Trước mắt giá cả dầu thô thế giới không ngừng leo cao, khoản lợi thu được cũng không ít. Đợi khi thời cơ thích hợp thì tung ra, hẳn là có thể kiếm một chút.
Thường mỉm cười nói, rất là miêu tả sơ lược.
Hạ Cạnh Cường hai mắt chợt lóe sáng. Cười cười, hỏi:
- Lưu Vĩ Hồng nói?
- Ừ, tháng ba tháng tư năm nay nói
Hạ Cạnh Cường bưng ly cà phê trước mặt lên, nhẹ nhàng uống một ngụm. Trong đầu xoay chuyển nhanh chóng
Thường nói lời này, ít nhất nói rõ hai ý. Thứ nhất, là Lưu Vĩ Hồng dự đoán về thế cục ở vinh rất chuẩn xác của, Thường nhìn qua không giống như là cố ý khuếch đại sự tiên đoán của Lưu Vĩ Hồng
Tuy nhiên Hạ Cạnh Cường lập tức liền liên tưởng đến bài văn mà Lưu Thành Gia phát biểu ở tạp chí quân sự nội bộ cách đây không lâu
Xem ra Lưu Thành Gia đã sớm ở nghiên cứu về đề tài này. Giữa cha con có kết nối là rất bình thường. Lưu Vĩ Hồng phỏng chừng là từ chỗ ba hắn biết được linh cảm
Nghĩ đến đây, Hạ Cạnh Cường cảm thấy thoải mái.
Bản thân Lưu Vĩ Hồng, không có khả năng có trình độ như vậy
Tuy nhiên kế tiếp, vấn đề lại xuất hiện, đó là Thường vì sao lại tín nhiệm Lưu Vĩ Hồng như thế? Nghe nói Thường nghỉ làm không lương đi Giang Khẩu làm kinh doanh, cũng là đề nghị của Lưu Vĩ Hồng
Hiện tại, Lưu Vĩ Hồng vừa nói thế cục vịnh có khả năng xảy ra vấn đề, Thường lập tức liền không chút do dự ở công ty mội giới tài chính Hongkong mở một tài khoản, tiến hành đầu cơ dầu thô quốc tế. Đối với Lưu Vĩ Hồng quả thực là nói gì nghe nấy.
Đây là kiểu qua hệ gì đây, có thể khiến Thường đối với Lưu Vĩ Hồng tin tưởng gần như mù quáng như thế?
Chẳng lẽ Thường tuyệt không lo lắng sẽ lỗ vốn?
Đáp án tự nhiên là phủ định, Thường khẳng định cũng sẽ lo lắng lỗ vốn, nhưng vẫn là thuận theo đề nghị của Lưu Vĩ Hồng, đủ thấy ý kiến của Lưu Vĩ Hồng đối với Thường ảnh hưởng quá nhiều, Thường cảm thấy không nghe Lưu Vĩ Hồng sẽ rất không thỏa đáng.
Loại tình hình này phát sinh ở giữa những người yêu nhau thì có vẻ dễ lý giải hơn
Hạ Cạnh Cường một bên uống cà phê, một bên quan sát Thường. Không thể nghi ngờ, Thường hôm nay ăn mặc trau chuốt hơn, có vẻ quyến rũ xinh đẹp đặc biệt, phối thêm khí chất thanh lịch cao quý của cô, tất cả hợp lại, đều có sự hàm súc nói không nên lời, sức hấp dẫn của phụ nữ trường thành tỏa ra tứ phía. Một thế gia nữ tài mạo song toàn, đúng là đối tượng tuyển chọn đầu tiên của tất cả tất cả các thế gia tử
Hạ Cạnh Cường bỗng nhiên phát hiện, bản thân trước kia gần như xem nhẹ vẻ ngoài của Thường. Bởi vì y vẫn luôn cho rằng, Thường sớm muộn gì cũng là vợ y, nên cũng không quá chú ý đến điểm này