QUAN GIA

Hai ngày sau, Trần Bác Vũ đứng trên một ngọn núi của khu Giáp Sơn đánh giá khắp nơi rồi lắc đầu.

- Lưu bí thư, điều kiện so với trong tưởng tượng của tôi còn gian khổ hơn!

Dáng vẻ bề ngoài của Trần Bác Vũ rất bình thường, cao chừng một mét bảy, không mập không gầy, tóm lại đưa người như thế đặt ở trên đường cái thủ đô thì chỉ một giây sau sẽ lẫn vào đám người như một giọt nước hòa vào biển rộng. Trần Bác Vũ trước kia ở thủ đô làm ở cơ quan cán bộ, khí chất này là điển hình của những người làm ở đây. Ở cơ quan, nhất là cơ quan lớn rất kỵ sự khác biệt, ngay cả bề ngoài cũng coi trọng sự bình thường.

Nhưng Trần Bác Vũ cũng không phải là một chút đặc sắc cũng không có, sự đặc sắc của hắn là ở cặp mắt, vô cùng trong suốt, tinh quang trầm tĩnh. Phảng phất cho dù là chuyện gì cũng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu bản chất.

Loại này ánh mắt, cũng là phù hợp với thân phận của Trần Bác Vũ bây giờ. Mới hai mươi mấy tuổi không tới ba mươi tuổi đã có thể làm ở mỏ than Ty Châu cấp huyện đoàn, từ trong cơ quan cán bộ đi ra tuyệt đối là có nguyên nhân, không thể hoàn toàn quy kết cho gia tộc và vận khí của hắn.

Lưu Vĩ Hồng ở thủ đô cũng gặp qua Trần Bác Vũ một lần, có ấn tượng rất tốt, biết đó là một người chuyện gì cũng cụ thể, với số tuổi, bối cảnh và kinh nghiệm của hắn, có thể cụ thể như thế chắc chắn không phải là nhiều.

Vì xe lửa đến trễ nên Lưu Vĩ Hồng phải chờ đến mười một giờ sáng mới đón được một đoàn bốn người bên Trần Bác Vũ. Ăn trưa ở Hạo Dương, xế chiều chạy về Lâm Khánh. Ý tứ của Trần Bác Vũ là tạm thời không nên kinh động lãnh đạo huyện Lâm Khánh, đi trước đến khu Giáp Sơn khảo sát. Chờ cho có kết luận sơ bộ rồi sẽ quyết định có gặp mặt hội đàm với lãnh đạo huyện Lâm Khánh hay không. Nếu như khu Giáp Sơn không thích hợp khai thác chung thì Trần Bác Vũ sẽ về luôn, không cần thiết rườm rà. Text được lấy tại Truyện FULL

Động tác này vốn là cũng chưa có tiền lệ, chỉ là hắn bàn riêng với Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn đồng ý. Đời trước Lưu nhị ca làm phó viên nghiên cứu viên ở viện khoa học nông nghiệp tỉnh Sở Nam. Cố nhiên lúc đó đa số là không có việc gì, nhưng nói như thế nào cũng là người nghiên cứu, hình thành tính cách cụ thể, khoa học ngấm vào người. Đây cũn là nguyên nhân mà hắn cảm thấy thân thiết với Trần Bác Vũ.

Trần Bác Vũ ở khu Giáp Sơn nghỉ ngơi một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau liền mang theo nhân viên cùng Lưu Vĩ Hồng chui vào khe suối rãnh khu Giáp Sơn. Ngọn núi mà họ đang đứng chính là mỏ quặng than được xác định là có dự trữ than đá phong phú nhất của khu Giáp Sơn.

Đối với kết quả thăm dò của đội địa chất, Trần Bác Vũ không nghi ngờ, Lưu Vĩ Hồng không thể nào nói dối chuyện này. Hắn đi thăm dò hiện trường chủ yếu là tính toán trước một chút về mức độ đầu tư tài chính cần thiết và mức độ khó khăn khi khai thác.

Vừa bước lên núi, ngắm nhìn mọi nơi, Trần Bác Vũ liền lắc đầu liên tục.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười hỏi:

- Trần mỏ trường, nói điều kiện gian khổ là chỉ phương diện nào?

Trần Bác Vũ nói:

- Là tình trạng giao thông.

Bọn họ vào núi, xe nhỏ chỉ có thể dừng ở cách thôn trang vài cây số, sau đó phải đi bộ. Bốn bên đều là núi. Tất cả đều là đường mòn đồng ruộng quanh co, một con đường đất cũng không nhìn thấy, chỉ riêng việc sửa đường này cũng đã là một khoản không nhỏ.

Mỏ than Ty Châu muốn vấn đề giải quyết công nhân viên chức vào nghề nhưng tình trạng tài vụ rất eo hẹp, chỉ sợ khó mà lấy ra một khoản tiền lớn như vậy để đầu tư nơi đất khách. Nếu như tình trạng giao thông Giáp Sơn có thể tốt lên một chút thì miễn có thể thông qua, áp lực tài chính cũng sẽ không đến nỗi lớn như vậy.

Lưu Vĩ Hồng lại cười:

- Trần mỏ trưởng không cần phải gạt người như vậy. Sở dĩ tôi muốn xin bên mỏ lớn quốc doanh bên ngoài đến Giáp Sơn để khai thác vì có hai suy nghĩ chủ yếu. Thứ nhất là tài nguyên than đá là sở hữu của toàn dân, tôi không hy vọng lợi nhuận khai thác khổng lồ này rơi hết vào tay tư nhân, thứ hai chính là muốn mượn thực lực hùng hậu của mỏ lớn quốc doanh, đem một phần con đường Giáp Sơn chúng ta sửa thông. Nếu như con đường chúng ta đã thông, ha ha, chỉ sợ sẽ không tìm kiếm hợp tác mà tự mình khai thác.

Trần Bác Vũ tiếp xúc qua Lưu Vĩ Hồng một hồi, biết tính hắn luôn cụ thể nên khi nghe hắn nói trắng ra như vậy thì cũng không kỳ quái, cười đáp:

- Lưu bí thư hình như rất có lòng tin đối với thị trường than đá vậy a.

Trước mắt mỏ than và thị trường than đá cả nước không thể lạc quan, căn bản là lỗ lã, lợi nhuận rất ít. Vì để giải quyết vấn đề khó khăn này, rất nhiều địa phương đều thử nghiệm phương pháp khai thác thủ công để thoát khỏi khốn cảnh. Vậy mà trong miệng Lưu Vĩ Hồng nói ra thì tựa hồ mỏ than này như là một cái bánh vàng, nhất định kiếm tiền.

Trần Bác Vũ nhớ rất rõ lúc mình gặp Lưu Vĩ Hồng ở thủ đô cũng đã nói qua hiện trạng thị trường than đá cả nước.

Lỗ lã!

Phần lớn diện tích là tổn hại!

- Trần mỏ trưởng, khó khăn chẳng qua là tạm thời. Thị trường than đá sở dĩ đình trệ, mấu chốt là ở vấn đề chính sách quốc gia, vì để kích thích công nghiệp gia công và những ngành công thương nghiệp khác phát triển mà quốc gia ép giá thành về nhiệt điện xuống mức thấp nhất, lấy tổn hại một hai ngành nghề để xúc tiến cả thị trường kinh tế phát triển. Sách lược này cũng không thể nói là sao, chỉ là trong từng thời kỳ riêng biệt thì cần phải làm như vậy. Giống như nước ta thực hành mấy thập niên chính sách tỷ giá công nông nghiệp để ủng hộ công nghiệp quốc gia phát triển. Cơ sở công nghiệp chúng ta còn quá mỏng, với bối cảnh quốc tế hiện giờ thì rất khó nhận được sự trợ giúp của bên ngoài, chỉ có thể dùng phương thức này. Bây giờ cũng giống như vậy. Nhưng như vậy cũng là trái với quy luật thị trường, chỉ có thể là thủ đoạn điều tiết tạm thời, không thể kéo dài mãi. Công nghiệp nhiên liệu sớm muộn cũng sẽ trở thành công nghiệp trụ cột quốc gia, lâu dài không thể ép giá than đá xuống thấp mãi được. Trong vòng mười năm nữa thì ngành than nhất định sẽ khắc phục khó khăn. Chúng ta không thể bởi vì khó khăn nhất thời mà đem bán tài nguyên ra ngoài để đến lúc đó lại chịu tổn thất lớn.

Lưu Vĩ Hồng tỉnh táo nói.

Trần Bác Vũ không vội trả lời Lưu Vĩ Hồng, khẽ nhíu mày lát sau mới khẽ gật đầu:

- Lưu bí thư, phân tích của anh rất có đạo lý. Tôi cũng tin tưởng ngành than sẽ không vĩnh viễn chịu lỗ, điều này là trái ngược với quy luật thị trường. Bất quá, tiền cảnh tốt đẹp mười năm sau dù sao cũng không thể dự chi bây giờ a!

Lời của hắn quả thực rất hàm súc.

Khó khăn thực tế trước mặt phải nên giải quyết như thế nào? Mười năm sau, Lưu Vĩ Hồng anh còn có thể sống ở khu Giáp Sơn sao? Trần Bác Vũ vẫn là trưởng mỏ than Ty Châu? Bây giờ tốn bao nhiêu tâm huyết để làm chuyện này là điển hình trồng cây cho kẻ khác ăn quả. Trần Bác Vũ có lẽ còn có chút giàu nhân ái, dù sao giải quyết vấn đề mấy ngàn người vào nghề, Lưu Vĩ Hồng mưu đồ cái gì? Vì khu Giáp Sơn sửa mấy con đường, kéo kinh tế đi lên, có thể thấy được, chính là đã đạt được chỗ tốt rồi. Nhưng muốn bất chấp, nguy hiểm cũng rất không nhỏ, vô ý sẽ bị người níu lấy bím tóc công kích thậm tệ.

Với bối cảnh xuất thân của Lưu Vĩ Hồng, hắn thật sự không cần thiết mạo hiểm lớn như vậy để đi mò thành tích.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:

- Viễn cảnh tốt đẹp mười năm sau cũng không phải là cái gì xa vời,nó sẽ tự động phủ xuống. Có thể đem chuyện này làm ra thứ nhất bảo đảm quốc hữu tài nguyên không lưu ra ngoài. Thứ hai có thể tăng nhanh phát triển kinh tế Giáp Sơn. Các anh làm mỏ than ở đây, giải quyết một phần vấn đề công nhân viên chức vào nghề, quần chúng Giáp Sơn cũng vậy, còn mang lại nhiều thứ khác phát triển ví như công nghiệp phục vụ, tốc độ lưu thông vật chất tăng nhanh…cũng là thấy được. Nếu là cái gì cũng không làm thì viễn cảnh tốt đẹp mười năm sau không liên quan với Giáp Sơn chúng ta!

Trần Bác Vũ cười ha ha một tiếng, nói:

- Lưu bí thư có thật đem bản thân là người Giáp Sơn không, rõ ràng là anh là con cái thế gia kinh sư, lai lịch to đến hù chết người. Vậy mà mở miệng một tiếng lại nói là khu Giáp Sơn chúng ta. Nhìn qua cũng không phải là cố ý làm bộ, mà là chân chân chính chính đem mình thành một phần tử, là người dẫn đường cho khu Giáp Sơn. Chỉ riêng tâm từ này cũng đã khác với phần lớn con cái thế gia tham chính.

Nói như vậy vì phần lớn con cái thế gia xuống cơ sở chỉ là để làm đẹp hồ sơ mà thôi.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Ăn lộc vua thì làm chuyện cho vua!

Xem ra "Vua" này trong miệng Lưu Vĩ Hồng chính là quần chúng Giáp Sơn rồi.

- Nói đúng!

Trần Bác Vũ cười sảng khoái.

- Lưu bí thư, ngoại trừ giao thông khá tệ thì bản thân mỏ này điều kiện không tệ. Số lượng dự trữ phong phú, tầng than khá gần mặt đất, khó khăn khai thác không lớn, là một mỏ tốt.

- Trần mỏ trường có thể nói như vậy thì tôi yên tâm. Về phương diện này, anh là chuyên gia.

Trần Bác Vũ vội vàng khiêm nhường khoát tay:

- Chuyên gia thì không dám. Chân chính chuyên gia là bọn hắn!

Hắn vừa nói vừa chỉ ba cán bộ đi theo mình, theo giới thiệu thì một vị trong đó là nhân viên công tác trong phòng, hai vị lớn tuổi hơn đều là công trình sư.

Ba người kia cũng vội vàng đứng lên khiêm nhường mấy câu.

- Bất quá, Trần mỏ trưởng, tôi có một đề nghị.

Trần Bác Vũ cười nói:

- Lưu bí thư xin chỉ giáo!

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười:

- Chỉ giáo không dám nhận. Tôi cho là, nếu như Trần mỏ trường quyết định mở mỏ mới ở Giáp Sơn. Suy nghĩ nếu chỉ chẳng qua là giải quyết vấn đề vào nghề cho một số công nhân viên chức sợ rằng không đủ.

Mỏ than bản bộ Ty Châu, thiết bị đã lão hóa, công nhân về hưu nhiều, muốn thay đổi là rất khó khăn. Nhưng mỏ mới này lại hoàn toàn khác, hoàn toàn có thể làm mới từ đầu. Vì vậy tôi đề nghị Trần mỏ trường đem mỏ mới Giáp Sơn làm thí điểm, từ thiết bị, bố trí nhân viên hay chế độ quản lý đều theo hình thức mới. Làm sao để giảm bớt những nhân viên gián tiếp, đề cao hiệu quả sản xuất. Có lẽ từ mỏ mới này, hình thành đột phá khẩu. Mặc dù kích thước mỏ mới này không lớn, còn lâu mới bằng mỏ than Ty Châu nhưng như thế lại thích hợp làm thí điểm, cũng rất thích hợp để tích lũy đổi thảo kinh nghiệm. Dĩ nhiên cũng có thể cung cấp được lợi nhuận nhất định. Xin Trần mỏ trường nghĩ lại!

Trần Bác Vũ hai mắt sáng ngời, khóe miệng hiện lên nét cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi