QUAN GIA

- Phó Giám đốc Trương?

Phó chủ tịch khu Khâu kinh ngạc kêu một tiếng.

Người đi vào, mái tóc chấm vai, dáng người đầy đặn, song cả uốn lượn, cử chỉ dịu dàng, đúng là Trương Diệu Nga. Thân phận hiện tại của Trương Diệu Nga, chính là Phó giám đốc công ty Kinh doanh Dịch vụ Nông sản huyện Lâm Khánh, kiêm Giám đốc công ty thành viên Giáp Sơn.

- Chị dâu?

Lưu Vĩ Hồng có chút kinh ngạc

- Ồ, Chủ tịch khu Khâu cũng ở đây à?

Trương Diệu Nga chưa nói đã cười, nũng nịu nói. Từ sau khi lên làm Phó giám đốc công ty Kinh doanh Dịch vụ Nông sản, Trương Diệu Nga ngày càng có thêm phong cách tây, cách ăn mặc trang phục rất mốt, nghiễm nhiên một hình tượng người đẹp đô thị. Lưu Vĩ Hồng lúc trước sắp xếp Trương Diệu Nga đến công ty Kinh doanh Dịch vụ Nông sản, thứ nhất là vì tránh cho Mộ Tân Dân hạ độc thủ đối với cô ấy, thứ hai cũng có ý tứ lượng tài ủy nhiệm (theo nặng lực mà ủy thác). Người phụ nữ này, là người giỏi quan hệ xã hội. Ngay từ đầu còn lo lắng cô có chút không vui, về sau hiểu rõ hơn, Trương Diệu Nga ở chức vị mới như cá gặp nước, rất là sinh động.

Xem ra người phụ nữ có tính cách cởi mở, lại có vài phần quyến rũ, ở cương vị công tác nào cũng có thể nhanh chóng thích ứng.

- Ha ha, cô có việc tìm Bí thư Lưu à? Chuyện của tôi đã nói xong rồi, hai người cứ trò chuyện

Phó Chủ tịch khu Khâu cười nói, liền lập tức đứng dậy hướng Lưu Vĩ Hồng cáo từ. Thật ra ông ta cũng định nói chuyện phiếm với Lưu Vĩ Hồng, đây cũng là sở thích của các cán bộ khu Giáp Sơn, cũng là một cách thức phương pháp tăng thêm cảm tình pháp thôi. Nếu Trương Diệu Nga đến đây, tự nhiên phải biết thức thời chút chứ.

Trương Diệu Nga chân thành đi tới trước bàn làm việc của Lưu Vĩ Hồng, mắt thoáng nhìn, thấy ly trà trước mặt Lưu Vĩ Hồng đã thấy đáy, liền giơ tay cầm lấy cái ly của Lưu Vĩ Hồng, đi rót đầy nước trà, cũng tự rót một ly cho mình

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Chị dâu, chị là khách mà, phải để tôi rót cho chị mới đúng

Trương Diệu Nga thản nhiên cười, nói:

- Bí thư, cậu là lãnh đạo a, vì lãnh đạo phục vụ, là bổn phận của nhân viên công tác chúng tôi.

Hiển nhiên Trương Diệu Nga tay chân lanh lẹ, trong nháy mắt đã rót xong nước trà, Lưu Vĩ Hồng cũng không khách khí thêm.

- Chị dâu, hôm nay sao lại đến đây?

Trương Diệu Nga cười nói:

- Bí thư, cậu đây chính là hơi quan liêu a. Tôi là Giám đốc công ty nông sản Giáp Sơn. Hôm nay đến đây, là để mở cuộc họp với mọi người, buổi chiều còn hẹn mấy đại biểu của hộ chăn nuôi toạ đàm. Cũng phải tìm hiểu một chút tình hình nhà mình, thì tiêu thụ mới có thể đúng bệnh hốt thuốc.

Công ty Kinh doanh Dịch vụ Nông sản Khu Giáp Sơn có hai tấm biển, một treo ở trong văn phòng công ty huyện, một tấm khác thì treo tại Ủy ban nhân dân khu Giáp Sơn.

Nhân viên công tác cũng là mộtôi chia thành hai, có mấy người làm ở huyện, trực tiếp công tác dưới sự lãnh đạo của Trương Diệu Nga, chủ yếu phụ trách thị trường khai thác. Còn có mấy người, ở lại Giáp Sơn, chủ yếu là thu thập tình hình sản xuất bên này, đồng thời vì nông hộ Giáp Sơn làm chỉ đạo. Trên thực tế, lúc này công ty Kinh doanh Dịch vụ Nông sản ở huyện kia, chủ yếu chính là vì khu Giáp Sơn phục vụ. Ngành chăn nuôi của khu khác, cũng vẫn chưa bắt đầu mở rộng, tự sản xuất tự tiêu thụ cơ bản có thể thỏa mãn, không có bao nhiêu nông sản phẩm cần tiêu thụ bên ngoài.

Lúc trước Mộ Tân Dân trăm phương nghìn kế làm động tác quấy nhiễu Lưu Vĩ Hồng ở Giáp Sơn, Lưu Vĩ Hồng liền áp dụng biện pháp đường cong cứu quốc, cùng Đặng Trọng Hòa hợp tác, trực tiếp đem công ty ở huyện mân mê ra, im lìm mà quăng cho Mộ Tân Dân một cái tát.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:

- Chị dâu, công ty nông sản bên chị làm được không tồi, công tác rất có thành tích a. Heo hơi và thịt ngưu tập trung đưa ra thị trường trước tết âm lịch, không có chỉ dẫn chính xác của bên chị, phương diện giá cả sợ là sẽ bị cắt giảm

Nông hộ lúc đó, trên cơ bản không có khả năng có bất cứ khái niệm thị trường gì cả, chỉ đối với thị trường có một chút nhận thức rất mộc mạc. Thí dụ như tới năm mới, khẳng định phải ăn thịt. Cho nên trước đó đem heo hơi nuôi cho mập mạp, tập trung trước tết đem ra giết mổ. Công ty nông sản vừa điều tra, phát hiện dự tính heo hơi và bò trước tết âm lịch đưa ra thị trường có mấy ngàn con, là không được. Trấn Thành Quan huyện Lâm Khánh có bao nhiêu nhân khẩu, chỉ vài ngày quả quyết không thể tiêu thụ lượng thịt nhiều như vậy. Liền đúng lúc điều chỉnh sách lược, liên hệ cùng Hạo Dương và hai huyện ở sát hai bên, sớm xuất ra hơn hai ngàn heo hơi và thịt bò, lại từ khoảng 12 tháng chạp mới bắt đầu tổ chức heo hơi thịt bò khu Giáp Sơn lần lượt ra thị trường, bảo đảm giao dịch bình ổn của thị trường, phương diện giá cả cũng không quá rớt giá, ích lợi của hộ nuôi dưỡng cũng đạt được bảo vệ tối đa.

Hiện tại thịt heo và thịt bò của thị trường thịt trấn Thành Quan, trên cơ bản đã bị khu Giáp Sơn lũng đoạn.

Trương Diệu Nga được khen ngợi, càng thêm vui sướng, nói:

- Đây đều là dưới lãnh đạo anh minh của bí thư mới đạt được thành tích. Muốn khen ngợi, trước tiên phải khen ngợi bí thư

Nói xong, lại thở dài, tán thưởng nói:

- Bí thư, đây không phải nịnh hót cậu a, tầm mắt này cũng thật rất giỏi. Sao mà chuyện gì, cậu đều có thể nghĩ đến phía trước thế? Có phải là nhân vật lớn thì đều có bản lĩnh tính trước tất cả, quyết thắng ngàn dặm không?

Trương Diệu Nga miệng nói không phải nịnh hót, kì thực là tang bốc lên tới đỉnh. Chẳng những ngoài miệng là nói như vậy, còn có ánh mắt khuôn mặt phối hợp. Không thể không nói, Trương Diệu Nga ở phương diện này, cực có thiên phú. Rõ ràng là vuốt mông ngựa, lại có thể làm cho người ta cảm thấy lời cô nói là phát ra từ nội tâm. Đương nhiên, hiện tại, ánh mắt của cô là "Thuần khiết", không có chút ý mờ ám.

Thái độ của Lưu Vĩ Hồng, cô ta biết rõ.

Có thể nhanh chóng chuyển biến tâm tính, đem Lưu Vĩ Hồng thuần túy xem như cấp trên mà tôn trọng, coi như là rất rất giỏi, cầm lên được thì cũng buông xuống được.

Lưu Vĩ Hồng khoát tay áo, cười nói:

- Chị dâu, chị cũng đừng nịnh hót tôi. Bằng không tôi muốn lâng lâng rồi

Trương Diệu Nga cười khúc khích, lập tức nghiêm mặt nói

- Bí thư, tôi hôm nay đến đây, là có mấy sự tình cần hướng cậu báo cáo

- Mời nói.

- Thứ nhất, tôi cảm thấy công ty Kinh doanh Dịch vụ Nông sản cần phải đi ra ngoài. Trước mắt việc cung ứng sản phẩm thịt của trấn Thành Quan đã tiếp cận bão hòa. Nghe nói Kinh Loan bên kia, cũng đã bắt đầu muốn làm chăn nuôi heo hơi quy mô lớn, nhà máy thức ăn gia súc chúng ta, mỗi tháng cung ứng cho bọn họ năm trăm tấn thức ăn gia súc. Không bao lâu nữa, heo hơi bọn họ cũng sẽ xuất chuồng, đến lúc đó khẳng định sẽ đối với thị trường thịt của trấn Thành Quan tạo thành tấn công, giá cả giảm xuống là một phương diện, phương diện khác, sợ là tiêu thụ không được. Chúng ta tuy rằng đã xây dựng mấy cái kho đông lạnh, chỉ sợ cũng đông lạnh không được nhiều như vậy. Đó là một vấn đề a...

Trương Diệu Nga vừa nói đến chính sự, liền có bài bản hẳn hoi, rất có phong thái của Giám đốc

Lưu Vĩ Hồng liền lập tức gật gật đầu khen ngợi, nói:

- Đúng, quả thật là như thế. Chỉ sợ kế tiếp muốn làm ngành chăn nuôi, không chỉ có một khu Kinh Loan, các khu khác uc sẽ làm theo. Có lợi mà. Nên có phòng ngừa chu đáo. Vậy công ty bên cô dự tính làm thế nào?

- Chỉ có thể đi ra ngoài, không có biện pháp khác. Kinh tế Lâm Khánh chúng ta không phát đạt, thị trường tiêu dùng sản phẩm thịt không lớn. Bình thường cũng chỉ là nhân viên công tác sẽ thường xuyên ăn thịt, nông thôn cơ bản không có hứng thú

Trương Diệu Nga chắc chắc nói.

Lưu Vĩ Hồng trên mặt ý cười càng đậm, nói:

- Lối suy nghĩ này rất đúng đường. Tuy nhiên, chỉ vẻn vẹn đi ra Lâm Khánh, sợ vẫn là không đủ a. Ít nhất phải đi ra Hạo Dương, mặt hướng toàn tỉnh. Ví dụ như các thành phố lớn Đại Ninh, Hồng Dương vv, đều nên nghĩ biện pháp đánh vào đó. Nếu có thể mở ra nguồn tiêu thụ của tỉnh Lĩnh Nam bên kia, vậy càng tốt. Nhất là Nam Phương, Giang Khẩu mấy thành phố này, càng phải nghĩ biện pháp tiến vào. Hiện tại chúng ta phải tranh thủ chính là thời gian, phải giành trước người ta, thành lập mạng lưới tiêu thụ đầy đủ. Như vậy, có thể liệu trước tiên cơ, lập ra thế bất bại

Trương Diệu Nga trên mặt lộ ra vẻ vừa sợ hãi vừa khâm phục, dùng giọng điệu có chút khoa trương nói:

- Bí thư, đây đúng thật là không thể ngờ đến. Chúng tôi phải mở mấy cuộc họp, thương lượng hất mấy lần mới làm ra quyết định này, hoá ra cậu sớm đã nghĩ tới!

Trương Diệu Nga đây cũng không hoàn toàn là nịnh hót, cũng có vài phần tình hình thực tế. Tất nhiên, cũng không phải nói Bí thư Lưu thật sự quá tài giỏi, chỉ là trong đầu biết trước những việc hơn hai mươi năm sau, thuận miệng đem những cách làm thông dụng ở đời sau nói ra thôi. Nhưng ở trước mắt, việc này cũng đã là quan điểm vượt mức quy định, Trương Diệu Nga bọn họ thông qua tự mình nghiên cứu và tìm tòi có thể cho ra kết luận như vậy, mới là thật sự tốn hơi tốn sức, rất đáng khẳng định.

Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu, nói:

- Chị dâu, phương thức này tôi là hoàn toàn tán thành. Tuy nhiên, bên chị tốt nhất là hướng Chủ tịch huyện Đặng báo cáo một chút, có được ủng hộ của Ủy ban nhân dân huyện, thì rất nhiều công tác, cũng dễ khai triển hơn, danh chính ngôn thuận mà

- Được, chúng tôi nhất định hướng Chủ tịch huyện Đặng báo cáo.

Trương Diệu Nga liên tục gật đầu. Kỳ thật cô cũng là có quyết định này, chỉ có điều ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng, tuyệt sẽ không nói ra.

- Bí thư, chuyện thứ hai, tôi chính là muốn xin chỉ thị một chút, Lưỡng Hội sẽ lập tức mời dự họp, công ty chúng tôi có nên quyên tặng một ít cho Lưỡng Hội hay không?

Lưu Vĩ Hồng ngẩn ra, nói:

- Hướng Lưỡng Hội quyên tặng?

Trương Diệu Nga nói:

- Ha ha, đây cũng là một thứ mới. Nghe nói Lưỡng Hội của thị xã Hạo Dương, có một số xí nghiệp hướng nhóm đại biểu quyên tặng quà cáp, ví dụ như ly giữ ấm, túi công văn vv… Có thể trên quà tặng in lại tên công ty chúng tôi, coi như là một loại tuyên truyền. Mấu chốt là chủ nhiệm Vương bên kia, có chỉ thị này.

Lưu Vĩ Hồng không kìm nổi cười.

Vương Hóa Văn này coi như là chạy theo trào lưu mới. Lưỡng Hội của Hạo Dương phát đồ vật cho nhóm đại biểu, Lâm Khánh cũng không thể lạc hậu. Chẳng sợ sau Lưỡng Hội, y phải rời khỏi cương vị của Chánh văn phòng Huyện ủy, cũng là muốn "Đứng vững ở một cương vị cuối cùng", để lại lưu niệm cho mọi người, khen Vương Hóa Văn y một tiếng. Có lẽ Vương Hóa Văn còn tính thông qua chuyện này, làm một cuộc đọ sức cuối cùng, tranh thủ ở lại trên vị trí Chánh văn phòng Huyện ủy. Mặc dù khả năng này rất ít, nhưng ít nhất cũng phải tranh thủ một lần

- Được, nếu Vương chủ nhiệm có chỉ thị, vậy bên chị cứ xem mà xử lý. Tuy nhiên không được quá nhiều a

Bí thư Lưu "Khẽ cắn môi", khó được hào phóng một lần.

Trương Diệu Nga liền cười. Đều nói Bí thư Lưu dùng tiền nhà nước, vô cùng keo kiệt, nổi tiếng là "ki bo", quả nhiên là danh bất hư truyền. Người đàn ông này thật đúng là kỳ lạ.

- Bí thư, còn có một việc, tin tức tôi cũng chỉ là ngh được, không biết chuẩn xác không…

Trương Diệu Nga sau khi cười xong, sắc mặt ngưng lại, bỗng nhiên hạ thấp thanh âm, nói rất nhỏ

Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày hơi hơi nhất lên, hỏi:

- Tin tức gì?

Trương Diệu Nga đem đầu hướng gần về mặt Lưu Vĩ Hồng một chút, hạ giọng nói:

- Nghe nói Phó chủ tịch huyện Tô đều đã hạ chỉ thị cho cục Than đá, Cục Đất đai, cục khoáng sản, mỏ ở huyện chúng ta, không cho phép người bên ngoài đến đây khai thác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi