QUAN GIA

Đại Ninh, tòa nhà Thành ủy tọa lạc uy nghiêm bên trong một khuôn viên thấp thoáng bóng cây xanh.

Đây là trụ sở làm việc được xây dựng lên từ thập niên 70. Dưới ánh mắt của nhiều người thì nó có vẻ cổ xưa nhưng với loại gạch ngói màu đỏ đậm thì tòa nhà nhìn càng có vẻ uy nghiêm hơn. Đời sau, rất nhiều trụ sở làm việc được chính quyền địa phương xây dựng một cách lòe loẹt, nhìn như thế nào cũng giống như một chỗ giải trí hơn là một chỗ làm việc, chứ không có cảm giác trang nghiêm.

Lưu Vĩ Hồng đến đây để thăm hỏi Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Chu Kiến Quốc.

Lưu Vĩ Hồng sau khi đảm nhận chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy đã làm ra vô số hoạt động và được đăng tải trên Nhật báo Sở Nam. Chu Kiến Quốc dĩ nhiên là thấy được, lập tức gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng, cười ha hả khen ngợi. rồi nói đùa rằng có phải Lưu Vĩ Hồng đã quên ông rồi hay không, khi trong một thời gian dài như vậy chẳng đến thăm ông gì cả.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, bảo là sẽ đến tỉnh thăm hỏi lãnh đạo ngay.

Chu Kiến Quốc cảm thấy rất hài lòng. Lưu Vĩ Hồng vẫn giống như trước đây, biết người biết ta, vẫn coi trọng Chu Kiến Quốc. Nói thật ra, Chu Kiến Quốc vẫn nhớ đến khoảng thời gian còn làm với Lưu Vĩ Hồng. Trong khoảng thời gian này, Chu Kiến Quốc mỗi ngày đều rất cẩn thận. Mặc dù Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Dật Phong đích thân cho gọi ông ta, bảo ông cứ thoải mái làm việc, không cần băn khoăn bất cứ cái gì. Nhưng Chu Kiến Quốc vẫn cảm thấy áp lực rất lớn.

Tỉnh Đại Ninh là một tỉnh lớn. Bí thư Thành ủy là do Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm nhiệm, quyền cao chức trọng. Đối với các đồng chí trong bộ máy làm sao mà không cẩn thận chứ? Chu Kiến Quốc mới đến, trước kia chưa từng có kinh nghiệm công tác tại các thành phố lớn, đối với các đồng chí ủy viên thường vụ khác càng thêm cẩn thận để ý nên cũng cảm thấy khá áp lực.

Hiện giờ, Lưu Vĩ Hồng cũng đã trở thành Trưởng ban Tổ chức cán bộ, tuy rằng là ở huyện, nhưng dù sao cũng cùng hệ thống công tác, trong công việc có rất nhiều chỗ tương thông. Lưu Vĩ Hồng đã làm rất tốt. Cho nên Chu Kiến Quốc muốn mời Lưu Vĩ Hồng lại đây để nói chuyện, đồng thời "thỉnh giáo" hắn một chút. Lưu Vĩ Hồng cũng giống như quân sư của ông, hướng quân sư thỉnh giáo là chuyện đương nhiên.

Lưu Vĩ Hồng vừa vặn cũng muốn chạy đến sở Giao thông tỉnh một chút. Khoản tiền làm đường cho khu Giáp Sơn chắc cũng đã xong.

Chuyện này, thời điểm cuối năm ngoái, Lưu Vĩ Hồng đã muốn làm. Mộ Tân Dân đánh chết cũng không chuyện ký tên vào bản báo cáo, vẫn còn bỏ ngỏ đó. Trước đó không lâu, Mộ Tân Dân rốt cuộc cũng đã ký. Lưu Vĩ Hồng lập tức chạy đến Cục Giao thông địa khu. Theo lý thuyết, hắn không còn là Bí thư khu ủy khu Giáp Sơn. Chuyện này phải do Bí thư khu ủy mới Mã Cát Xương hoặc là Chủ tịch tân nhậm Liễu Thụ Lâm làm. Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng biết rõ rằng, bất kể Mã Cát Xương hay là Liễu Thụ Lâm, Cục giao thông địa khu sẽ không nể mặt như hắn. Mặc dù không còn là Bí thư khu ủy nữa, nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng không xem mình là người ngoài. Không nói đến việc hắn hứa hẹn với ông cụ ba năm, chỉ cần hắn công tác ở khu Giáp Sơn hơn một năm cũng đã khiến cho tám mươi ngàn cán bộ và quần chúng có cảm tình sâu sắc. Lưu Vĩ Hồng cảm thấy mình phải có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp đỡ bà con quần chúng khu Giáp Sơn thoát khỏi cái nghèo, nhanh chóng tiến lên cuộc sống ấm no hơn.

Địa khu hành trình rất thuận lợi. Phó trưởng ban thư ký tân nhậm kiêm Phó bí thư địa ủy Vương Hóa Văn tự mình tiếp khách, mở tiệc chiêu đãi các lãnh đạo Cục giao thông địa khu. Các vị lãnh đạo này năm ngoái đã đồng ý với Lưu Vĩ Hồng, chỉ cần ở huyện đem báo cáo lên thì địa khu nhất định sẽ cấp tiền. Hiện giờ, Lưu Vĩ Hồng xưa đâu bằng nay, hắn đã làm lãnh đạo Huyện ủy trẻ tuổi nhất trong toàn bộ địa khu. Hơn nữa, có Vương Hóa Văn tiếp khách thì lại càng nể mặt hơn nữa. Tiền của nhà nước, cấp cho ai cũng được, không tất yếu phải là Trưởng ban Lưu hay là Trưởng ban thư ký Vương.

Sau khi uống một chút rượu, Cục trưởng cục Giao thông địa khu rất hào phóng phê duyệt hai trăm ngàn. Lưu Vĩ Hồng trong đầu cảm thấy còn ít, nhưng suy xét lại thì thấy địa khu Hạo Dương xây dựng còn mới, Cục giao thông địa khu phải chi rất nhiều tiền cho địa phương, có thể chiếu cố cho khu Giáp Sơn hai trăm ngàn đã là tốt lắm rồi, cũng không nên đòi hỏi nhiều. Cho nên tận hứng mà nâng ly với các lãnh đạo cục Giao thông địa khu.

Khoản tiền này là Cục Giao thông địa khu trích từ quỹ bên trong. Cho nên cũng muốn Phó chủ tịch thường trực địa khu và Chủ tịch địa khu Tào Chấn Khởi phê duyệt một chữ ký, cũng chỉ là một trình tự mà thôi. Tào Chấn Khởi coi như tuân thủ nguyên tắc, không làm khó dễ, sảng khoái ký ngay. Lưu Vĩ Hồng đến cục Tài chính địa khu, đem giấy tờ chứng thực đến. Hơn nữa, huyện cũng đã cho khu Giáp Sơn hai trăm ngàn, cộng lại là bốn trăm ngàn. Lưu Vĩ Hồng cũng còn cảm thấy chưa đủ, lại tiếp tục chạy đến Sở Giao thông tỉnh. Nếu Sở Giao thông tỉnh cho thêm ba, bốn trăm ngàn thì xem như là khá dư dả. Lúc này làm đường quốc lộ ở nông thôn giá cả chưa cao. Nếu có thể phát động quần chúng xuất công, tính toán một cách tỉ mỉ thì có thể hoàn thành công trình.

Lưu Vĩ Hồng làm việc, từ trước công sau tư. Trước cùng Lý Hâm mời các lãnh đạo Sở giao thông tỉnh cùng ăn một bữa cơm, giải quyết xong sự việc rồi buổi sáng ngày thứ ba mới đi thăm hỏi Chu Kiến Quốc.

Bây giờ là đang giờ làm việc nên Lưu Vĩ Hồng không đến nhà Chu Kiến Quốc mà thẳng đến tòa nhà Thành ủy tỉnh Đại Ninh.

Trước khi đến, Lưu Vĩ Hồng đã điện thoại hẹn trước. Thư ký của Chu Kiến Quốc đã đứng chờ sẵn. Viên thư ký này khoảng hơn ba mươi tuổi, đối với Lưu Vĩ Hồng thái độ kính cẩn lẫn tò mò. Trưởng ban Chu đã nói qua với y rằng, vị khách nhân đến thăm hỏi này là cấp dưới cũ của ông. Hiện nay đang là Trưởng ban Tổ chức cán bộ huyện Lâm Khánh.

Viên thư ký đã có nghe qua danh tiếng của Lưu Vĩ Hồng. Trước đó không lâu, Nhật báo Sở Nam đã có đề cập đến Lưu Vĩ Hồng, nghe nói công tác tổ chức có rất nhiều đổi mới. Hơn nữa, còn nêu ra chế độ công khai bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ khiến cho viên thư ký này rất ngạc nhiên. Hóa ra công tác tổ chức cũng có thể làm như vậy. Cho nên, khi nghe nói khách đến thăm hỏi ngày hôm nay là Lưu Vĩ Hồng thì viên thư ký cảm thấy có chút chờ mong, tưởng rằng người đến sẽ là một vị cán bộ trung niên, chín chắn điềm đạm. không ngờ người vừa đến lại là một chàng thanh niên mới hơn hai mươi tuổi. Đến lúc này, viên thư ký cảm thấy choáng váng, không thể tưởng tượng được.

Trải qua vài câu chào hỏi, viên thư ký mới xác nhận được chàng thanh niên này là người mà Trưởng ban Chu muốn gặp. Cho nên, trong lòng thì cảm thấy không thể khó tin nhưng bên ngoài vẫn cung kính dẫn Trưởng ban Lưu đến gặp Trưởng ban Chu.

Tòa nhà Thành ủy Đại Ninh dĩ nhiên là rộng hơn so với huyện ủy Lâm Khánh. Số lượng nhân viên công tác tại Ban tổ chức cán bộ Thành ủy ở huyện cũng không thể sánh bằng. Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy có một tòa nhà làm việc riêng, cao bốn tầng, ngói màu đỏ. Phòng làm việc của Chu Kiến Quốc ở lầu ba. Gian ngoài là phòng làm việc của thư ký. Tuy nhiên, nhìn kỹ thì tòa nhà này mới được sửa chữa lại, phỏng chừng lúc trước tòa nhà này không phải là nơi làm việc.

Rất rõ ràng, Chu Kiến Quốc đang đặc biệt chờ Lưu Vĩ Hồng. Vừa nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng thì lập tức từ trong văn phòng, cười ha hả bước đến nhiệt liệt bắt tay Lưu Vĩ Hồng.

- Haha, Vĩ Hồng à, cả một thời gian dài chẳng đến thăm tôi gì cả. Có phải là công việc ở huyện bận rộn quá hay không? Cái tên Mộ Tân Dân kia vẫn còn làm phiền cậu à?

Chu Kiến Quốc tính tình hào sảng, nói cười vẫn vang trời như ngày nào.

Từ những lời này, Lưu Vĩ Hồng biết được viên thư ký này là tâm phúc của Chu Kiến Quốc. Bằng không thì Chu Kiến Quốc sẽ không trước mặt y phê bình Mộ Tân Dân như vậy. Lãnh đạo càng lớn thì khi nói chuyện hay làm việc lại càng phải chú ý đến ảnh hưởng của nó. Chỉ có trước mặt những người được tín nhiệm thì mới có thể bỏ cái mặt nạ của mình xuống mà thôi.

Chu Kiến Quốc đảm nhiệm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy cũng được hơn nữa năm, cũng nên bồi dưỡng vài người tâm phúc cho mình.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Thái độ của Bí thư Mộ đã thay đổi không ít.

- Haha, ông ta không thay đổi không được mà.

Nhật báo nhân dân đã phát bài xã luận, ông ta còn có thể như thế mãi được sao.

Chu Kiến Quốc hơi khinh thường nói. Bởi vậy có thể thấy được Chu Kiến Quốc đối với sự tình của huyện Lâm Khánh vẫn còn quan tâm rất nhiều. Thái độ chính trị của Mộ Tân Dân thuộc loại gì ông đều biết rõ ràng.

Lưu Vĩ Hồng sắc mặt hơi ngưng trọng, lập tức nói:

- Bí thư, sự việc trên báo, chúng ta tốt nhất không nên bàn tới.

Chu Kiến Quốc lập tức sửng sốt, hơi hồ nghi nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái. Ông ta trong lòng biết rất rõ, những chuyện của cấp trên như vậy, Lưu Vĩ Hồng sẽ không dễ dàng mở miệng. Một khi mở miệng, nhất định sẽ có điều cần nói. Chẳng lẽ hắn không đồng ý với xã luận của Nhật báo Nhân dân. Trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc Chu Kiến Quốc có chút mơ hồ. Vốn Chu Kiến Quốc dự định sẽ phát biểu một chút quan điểm của mình về bài báo. Nhưng nhìn thấy thái độ này của Lưu Vĩ Hồng thì việc này dường như còn có chút lo lắng.

Tuy nhiên, Chu Kiến Quốc lập tức cười nói:

- Đến đây ngồi đi Vĩ Hồng.

Sau khi hai người ngồi xuống ghế sofa, viên thư ký mang trà đến. Nhìn thấy sự thân thiết của Chu Kiến Quốc đối với Lưu Vĩ Hồng thì y khẳng định rằng đây là người mà Trưởng ban Chu cần gặp.

- Vĩ Hồng, cậu ở Lâm Khánh đã thực hiện một số chế độ, tôi cảm thấy không sai. Văn kiện về khảo sát bàn bạc chế độ và biện pháp giáo dục cán bộ, tôi đã có xem kỹ qua, rất có ý nghĩa tham khảo.

Chu Kiến Quốc khi vừa ngồi xuống đã nhanh chóng nói.

Lưu Vĩ Hồng không vội trả lời, lấy thuốc ra kính cẩn mời Chu Kiến Quốc một điếu, rồi mình cũng tự đốt một điếu, sau đó mới chậm rãi nói:

- Bí thư, hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn sơ khởi, chứ chưa được hoàn thiện. Trưởng ban Ngụy Ái Quốc đã nói với tôi, khi đến thời điểm thích hợp thì sẽ mở rộng ra toàn bộ khu. Cho đến lúc đó, có lẽ nó đã được hoàn thiện rồi.

Chu Kiến Quốc không khỏi nhíu mày lại.

Ý tứ của Lưu Vĩ Hồng, ông hiểu rất rõ. Đây chính là hắn không tán thành việc "sao y bản chính" cách làm của huyện Lâm Khánh cho tỉnh Đại Ninh.

- Bí thư, Đại Ninh là một tỉnh lớn. Tác phong của Bí thư Tần đặc biệt vững vàng, hoàn toàn không giống với một huyện nhỏ như huyện Lâm Khánh chúng ta.

Lưu Vĩ Hồng liền nhắc nhở một câu.

Hắn ở huyện Lâm Khánh thi hành những chế độ mới là vì hắn có đủ thực lực, ngoài ra còn có sự ủng hộ của Lục Đại Dũng. Đám người ở huyện như Đặng Trọng Hòa, Lý Học Trí, Từ Văn Hạo, Tưởng Đại Chính làm đồng minh, phía dưới còn có một đội ngũ cán bộ thân tín "trong bang" ủng hộ cho nên mới "thi triển quyền cước" được. Chu Kiến Quốc mới đến tỉnh Đại Ninh, Bí thư Thành ủy Tần là Phó bí thư Tỉnh ủy, quyền cao chức trọng. Chu Kiến Quốc làm sao có thực lực như vậy? Hắn ở huyện Lâm Khánh thi hành mấy chế độ đều là do nhân vật số một của Đảng ủy ở đó phân quyền. Chu Kiến Quốc muốn rập khuôn theo máy móc, chỉ sợ lập tức sẽ bị Bí thư Tần dùng cường lực chèn ép. Bí thư Tần xếp hạng ở Tỉnh ủy còn trên cả Lý Dật Phong. Chu Kiến Quốc làm sao mà ngăn cản được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi