QUAN GIA

Gật đầu cho là phải.

Hắn ban đầu còn lo lắng sau khi mình viết bài văn này, người lãnh đạo Liên Xô nhìn thấy sẽ có cơ sở chuẩn bị, có lẽ sự phát triển của lịch sử có sự khác biệt với trí nhớ của hắn, nhưng chính biến đã xảy ra như cũ, rất đúng giờ.

Hiện giờ xem ra không quái lạ chút nào. Không biết do tác dụng của loại tâm lý nào mà Gorbachev rất tự tin. Đối với những cảnh báo rõ ràng của Yakovlev, ông ta không thèm để ý đến, huống chi chỉ là một bài văn trên báo của một người nước ngoài như hắn. Gorbavhev có lẽ đã hết thời rồi nên không thấy được, tóm lại là không nghiêm trọng gì.

Thậm chí ông ta còn cố ý đè bẹp.

Trong đầu Lưu Vĩ Hồng đột nhiên nảy ra ý tưởng như vậy, giật nảy cả mình.

Biết đâu Gorbachev vốn muốn đảo điên Đàng cầm quyền Liên Xô, cố ý tạo cho bọn Gennady Yanayev cơ hội chính biến, sau đó đánh gậy ông đập lưng ông, bắt giữ tất cả đại biểu của đường lối cứng rắn. Giải tán Đàng cầm quyền Liên Xô như vậy thì không còn lực cản nào nữa. Nếu như vậy thì thật là thú vị.

Đương nhiên đó chỉ là tưởng tượng của Lưu Vĩ Hồng, lập tức suy nghĩ lại. Rốt cuộc Gorbachev có tính toán gì cũng không quan trọng nữa, ít nhất không quan trọng đối với Lưu Vĩ Hồng. Chuyện hắn phải làm lúc này là làm thế nào lợi dụng việc này, tìm kiếm lợi ích lớn nhất. Người hiểu rõ việc đấu tranh chính trị đều phải có ý tưởng này.

- Vĩ Hồng, chuyện này tiếp theo sẽ phát triển thế nào, cháu có ý kiến gì không?

Một lúc sau, ông cụ thản nhiên hỏi, giọng điệu rất bình thản.

Ông cụ vội vã gọi Lưu Vĩ Hồng về Bắc Kinh như vậy, những lời này mới là trọng điểm. Chuyện Lưu Vĩ Hồng đoán việc như thần, trong lòng ông cụ rất tán thưởng, không cần mở miệng nói ra. Không phải ông cụ làm cách mạng cả đời, ngồi ở trung ương hơn mười năm mà không thể phân tích được. Nhưng những biểu hiện của Lưu Vĩ Hồng trước đây rất vừa mắt, ông cụ muốn nghe ý kiến của hắn trước. Trước hết có thể tham khảo, sau cũng là cho cháu nội thêm một nhận xét toàn diện nữa.

Xem ra nhà họ Lưu có thêm một thiên lý mã nữa.

Lưu Vĩ Hồng đứng thẳng lên, cung kính "dạ" một tiếng, sau đó mới nói:

- Ông nội, theo cháu thấy, chính quyền Liên Xô đang xơ cứng, tư tưởng cứng nhắc, không có nhân tài nào cả.

Ông cụ không khỏi sửng sốt, Mã Quốc Bình cũng lộ vẻ nghi ngờ.

Không ai nghĩ tới Lưu Vĩ Hồng có thể nói như vậy, bắt đầu từ đâu?

Lưu Vĩ Hồng cười cười nói:

- Nói về tình trạng khẩn cấp của nước này đi. Bọn họ rốt cuộc muốn làm chính biến hay muốn tập chơi trò người lớn, đúng là không có chỗ nào coi được. Đơn cử như thành viên của họ, xem qua thì quả là dọa người, chính phủ, quân đội, bộ đội nội vụ, ngành tình báo và ngành quản lý giao thông đều có tham gia, ngoài ra còn có mấy người thân cận trong văn phòng Tổng thống Gorbachev, đều ủng hộ Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp. Theo điểm này thì Gorbachev thất bại. Trợ thủ đắc lực của ông ta, gồm cả người thân tín nhất cũng bất mãn ông ta. Nói trắng ra, thật sự không hiểu ông ta cấm quyền mấy năm rốt cuộc đã làm những chuyện gì.

Ông cụ lặng thinh, Mã Quốc Bình không kìm nổi gật đầu lia lịa, dường như hết sức đồng cảm với lời nói của Lưu Vĩ Hồng. Cứ phân tích bằng những lý lẽ bình thường thì thật không thể nào hiểu nổi.

Phó Tổng thống, Thủ tướng chính phủ, quốc phòng, bộ nội vụ, Chủ tịch, Tổng thống, Chánh văn phòng…không nơi nào không phải là phụ tá đắc lực của Gorbachev, đến lúc quan trọng, không ngờ tất cả đều phản bội ông ta, làm người dãnh đạo tối cao, thực tế không có trình độ gì.

Chuyện như vậy, Mã Quốc Bình thực không thể nào tin nổi.

Có loại lãnh đạo như vậy sao?

Nói đến trình độ đấu tranh chính trị, hoặc là nói thuật làm quan, e là chỉ cần tùy tiện lấy một Bí thư Đảng ủy xã học chưa đến cấp một ở nước ta, cũng không tệ hại như thế.

Xem ra bọn Nga quả nhiên là thô lậu, tầm thường.

Làm sao có thể theo kịp tôi về đạo lý chỉ huy cấp dưới và sự thâm sâu rộng lớn của việc đấu tranh văn hóa?

- Tuy nhiên, Gorbachev không được việc, mấy vị trong Ủy ban nhà nước về tình trạn khẩn cấp này cũng rất qua loa. Từ lúc phát động chính biến đến nay, ba bốn mươi giờ rồi, ngoại trừ mấy lời tuyên bố cũng không làm việc gì có tính thực tế. Vừa không phái người khống chế Gorbachev, cũng không áp dụng biện pháp cưỡng chế, khống chế cơ quan quốc gia. Đường phố Moscow cũng không giới nghiêm, toàn bộ rối loạn cả, hình như đợi Gorbachev chủ động đầu hàng. Muốn làm chính biến mà làm được như vậy, xem như cũng mở rộng tầm mắt. Lúc trước biến cố ở Huyền Vũ Môn cũng hay, biến cố Đường Long cũng khá, trận Tĩnh Nan cũng vậy, có ai không đại khai sát giới? Chỉ có biến cố Trật Dạng thú vị hơn. Tám vị Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp này cũng giống tám vị cố mệnh đại thần và Túc Thuận, đều có các diệu kế vô cùng hiệu quả, Năm đó Hoàng đế Hàm Phong mất ở Nhiệt Hà, hai vị Thái Hậu để Túc Thuận thống lĩnh thị vệ đại nội, không ngờ Túc Thuận từ chối trong cuộc họp, đem quyền binh được giao tận tay trả về, sau lại bị chém đầu, không oan uổng chút nào.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói.

Ông cụ nhẹ nhàng giương đôi mi bạc trắng lên, trong mắt lộ ra vẻ hết sức kinh ngạc.

Lưu Vĩ Hồng dù nói gì cũng không giống như lần này, hắn càng nói càng khiến ông rung động, có thể nói do Lưu Vĩ Hồng còn trẻ tuổi, không ngờ… Đúng, cục diện Liên Xô, tình hình thế này, chỉ sợ niềm vui dâng cao từ đó sẽ sinh ra dương dương tự đắc, tự mãn. Không phải ai cũng có thể phân tích được tình hình Liên Xô chính xác như thế.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại không có biểu hiện lỗ mãng, ngược lại, xem ra quan điểm rất chính xác, thậm chí một vài điểm còn phân tích theo quan điểm cao hơn tình hình chính biến song phương Liên Xô. Biểu hiện điềm tĩnh cực kỳ, ánh mắt chính trị độc đáo, sâu sắc, hoàn toàn vượt mọi ý liệu của ông cụ.

Cả đời ông cụ đã trải qua vô số đấu tranh gió êm dịu vũ, nếu Lưu Vĩ Hồng bốc phét hay giả vờ uyên thâm, ông vừa nghe đã biết.

- Nói vậy là cháu không xem trọng Ủy ban Nhà nước về tình trạng khẩn cấp này?

Lát sau ông cụ hỏi.

- Không xem trọng ạ.

Lưu Vĩ Hồng khẳng định.

- Bọn họ đầu tiên không khống chế được nhân vật quan trọng, hai là không khống chế được trật tự Moscow, ba là không khống chế các Ban ngành mạnh và Ban Tuyên giáo, bốn là không thay đổi tổ chức hiện có của Đảng cầm quyền, năm là không hướng dẫn tư tưởng cho dân chúng. Làm chính biến kiểu chết như vậy, nếu thành công thì chỉ là quá may mắn. Trừ phi Gorbachev chủ động buông tay, còn không thì không thể có nửa điểm thành công. Ngoài ra còn có một nhân vật mấu chốt, chính là Yeltsin. Bọn họ đã bỏ quên người này.

- Yeltsin?

Ông cụ hỏi lại một câu.

Trong kiếp sau, Yeltsin là một người làm mưa làm gió, là Tổng thống đầu tiên của nước Nga sau khi độc lập lần nữa, có một không hai. Nhưng lúc này lại không thể xem là một nhân vật được. Ít nhất trong mắt ông cụ, ông ta không đảm đương nổi. Nếu lúc này, Yeltsin là Ủy viên Bộ chính trị của Đảng cầm quyền Liên Xô thì có thể ông cụ sẽ xem trọng ông ta, dù sao cũng được xem là thuộc tầng lớp lãnh đạo Liên Xô. Nhưng người này lại "sinh con thay máu", tự động ra khỏi Đảng, có chức vụ trong Đảng cầm quyền Liên Xô cao như vậy, trái lại đi công kích Đảng cầm quyền Liên Xô thậm tệ, để các nước phương Tây gọi là "Đấu sĩ dân chủ".

Ông cụ làm cách mạng cả đời, trung thành và tận tâm với tổ chức, bình thường không quen nhìn những kẻ phản bội.

Vì Lưu Vĩ Hồng nhắc đến tên này nên trong lòng ông cụ bực tức không vui.

Huống chi Đảng cầm quyền ở Liên Xô đang nắm quyền, Yeltsin được gọi là Tổng thống Nga, trong tay lại hoàn toàn không có gì, trong cục diện hỗn loạn như hiện giờ có thể có được tác dụng gì? Có thể giữ được cái đầu đã không tồi rồi.

"Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp" không làm gì cũng không phải không có lý.

- Ông nội, không thể coi thường Yeltsin. Ông ta hiện tại là Tổng thống Nga, tuy Tổng thống này do dân tuyển nhưng cũng không thể phớt lờ. Giữa tháng sáu năm nay, lúc Yeltsin tham gia tuyển cử Tổng thống Nga, Gorbachev tự mình đi hiện trường, một người thuộc Đảng cầm quyền đi khuyến khích người được đề cử, kết quả là bại dưới tay Yeltsin. Có thể thấy được người dân Nga coi trọng trong giai đoạn này có tiếng nói rất lớn, uy tín cũng cao. "Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp" xem thường ông ta tuyệt đối là một sai lầm lớn.

Lưu Vĩ Hồng nói rất trịnh trọng.

Ông cụ trầm ngâm không nói.

Mã Quốc Bình nói:

-Vĩ Hồng, Tổng thống Nga này dường như không có thực quyền? Ông ta đã rời bỏ Đảng cầm quyền Liên Xô rồi.

Lời nói của Mã Quốc Bình không phải không có lý. Trong một nước có một Đảng cầm quyền, Đảng cầm quyền Liên Xô có quyền rất lớn, xâm nhập đến các giai tầng ở Liên Xô, trong quân đội cũng thế. Chính ủy trong quân đội Liên Xô có quyền lực rất lớn, thậm chí còn lớn hơn quyền của sĩ quan.

Tổng thống Nga Yeltsin này không có điểm gì giống Tổng thống, nói khó nghe một chút, không được gì cả, chỉ được cái ầm ĩ thôi. Lúc này Đảng cầm quyền Liên Xô cứng rắn, phái chính biến mạnh mẽ, trong tay nắm giữ toàn bộ cơ quan và tài nguyên quốc gia. Yeltsin là "Tổng thống tay trắng", lấy gì để chống lại?

Lưu Vĩ Hồng lắc đầu nói:

- Dượng, tình hình Liên Xô hiện nay đã không thể dùng ánh mắt bình thường nhìn nữa. Tất cả đều rối loạn, quân đội cũng không ngoại lệ. Mấy năm nay Gorbachev chủ trì cải cách, thật ra là thanh toán toàn diện Đảng cầm quyền Liên Xô, còn chưa nói tới giữ gìn uy tín Đảng, trên cơ bản không còn sót lại chút gì. Tư tưởng bên trong quân đội cũng rất hỗn loạn, quan quân cấp thấp, thậm chí là quan quân cấp cao, cháu đoán chừng là không rõ phương hướng rồi. Một đội quân không có lòng tin kiên định là một con chim không còn sức chiến đấu. Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp không nắm được quân đội này, Yeltsin vẫn còn cơ hội. Nếu ông ta nhân cơ hội này nắm lấy một số lượng quân đội nhất định, tiến thêm một bước, nắm trong tay cơ quan chính quyền các cấp của Nga, đến lúc đó sẽ trở nên hoàn toàn không thể khống chế. Để rồi xem, đối với Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp mà nói, tính uy hiếp của ông ta không thua kém Gorbachev. Cuối cùng, người ảnh hưởng đến kết quả tình thế có khả năng chính là ông ta.

Không phải khả năng mà là nhất định.

Những lời này, Lưu Vĩ Hồng chỉ là không thể nói ra mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi