QUAN GIA

Bên này đang nói chuyện thì Đường Thu Diệp bên kia đang run như cầy sấy.

Đường Thu Diệp sợ nhất chính là mẹ chồng của mình. Bình thường thì mối quan hệ của cô với mẹ chồng không được tốt, nhất là giữa Đường Thu Diệp và Vương Tiểu Vĩ chỉ là trên danh nghĩa "vợ chồng". Lưu Vĩ Hồng định vị Đường Thu Diệp rất chuẩn xác. Vương Tiểu Vĩ là người thiểu năng trí tuệ. Địa vị của Đường Thu Diệp ở Vương gia giống như một cô bảo mẫu vậy. Hai vợ chồng họ Vương tự nhiên không thể trông cậy việc Vương Tiểu Vĩ có thể nối dõi tông đường được. Chỉ cần con mình có thể cưới được vợ thì sau này cũng có người dựa vào. Chẳng qua là phải hy sinh hạnh phúc cá nhân của Đường Thu Diệp mà thôi.

Phu nhân Vương so với Cục trưởng Vương thì còn uy nghiêm hơn.

Cục trưởng Vương ở cơ quan thì là nhân vật số một nhưng về đến nhà chỉ là nhân vật số hai.

- Thu Diệp, sao nhiều ngày như vậy rồi mà không về nhà hả?

Phu nhân Vương phụng phịu hỏi, chỉ có điều là e ngại nơi công cộng nên không tiện lớn tiếng quát, giọng nói có chút đè nén.

Đường Thu Diệp không dám ngẩng đầu nhìn bà, ngập ngừng nói:

- Chính là….chính là việc ở trường học nhiều quá…

Lý do này chẳng thông minh chút nào, phu nhân Vương cười nhạt nói:

- Thật là tức cười, trường học đã nghỉ, còn có việc gì để làm? Con cũng không phải là lãnh đạo, chỉ là một viên chức bình thường, chẳng lẽ còn bận rộn hơn so với lãnh đạo sao?

Đường Thu Diệp cắn môi, không nói tiếng nào.

- Đúng vậy, Thu Diệp. Trường học của em cũng thật là kỳ. Biết rõ hoàn cảnh gia đình người ta mà còn sắp xếp công việc nhiều cho em, đây không phải là cố ý sao? Mấy ngày nay em làm mẹ mệt muốn chết rồi.

Người phụ nữ trẻ tuổi ngồi bên cạnh phu nhân Vương lập tức lên tiếng ngắt lời, cũng không biết cô ta là dâu hay là con gái của Vương gia nữa.

- Nhiều năm như vậy cũng qua được, cũng không cần quan tâm đến mấy ngày này.

Đường Thu Diệp lẩm bẩm.

- Con vừa mới nói cái gì? Con không trở về nhà là có ý gì? Chẳng lẽ con không biết con là gái đã có chồng sao? Chẳng lẽ vợ quan tâm chồng thì chuyện sai à?

Phu nhân Vương giận tím mặt, hai hàng chân mày nhướng lên.

Đường Thu Diệp cúi đầu, vân vê góc áo, vẻ mặt không phục. Cô không muốn tranh luận cùng phu nhân Vương nhưng tuyệt không muốn về nhà.

- Thu Diệp con rốt cuộc nghĩ như thế nào? Ba con lúc trước đã đồng ý với ba má, nói con sẽ quan tâm chiếu cố đến Tiểu Vĩ. Cho nên ba má mới đồng ý hôn sự này, lại còn giúp con tìm công việc. Hay là hiện tại con đã có ý khác?

Phu nhân Vương nhìn chằm chằm vào Đường Thu Diệp hỏi, xem việc kết thân với Đường gia hai vợ chồng bà cũng có sự thiệt thòi.

- Đúng vậy, Thu Diệp. Làm người thì phải có lương tâm, qua cầu rút ván như thế thì quả thật không nên làm.

Người phụ nữ trẻ tuổi lại xen vào lần nữa.

- Chị dâu, việc này không can dự gì đến chị. Lúc trước là ba em đồng ý, chứ không phải em. Chị dựa vào đâu mà nói em không có lương tâm?

Đường Thu Diệp lập tức phát hỏa, hướng về phía người phụ nữ lạnh lùng nói, vẻ mặt đỏ bừng lên. Đường Thu Diệp chỉ là khờ khạo một chút nhưng cũng không dễ bắt nạt. Phu nhân Vương thì cô không tranh luận nhưng hình ảnh chị dâu trong mắt cô cũng chẳng phải là người uy tín gì.

- Chu choa, Đường Thu Diệp. Em bây giờ cứng rắn hơn rồi nhỉ? Giọng điệu cũng lớn tiếng hơn?

Người chị dâu hiển nhiên không phải là người dễ chọc vào, khi nói tay dường như muốn đâm vào mặt Đường Thu Diệp. Dù sao đây cũng là nơi công cộng nên phải cố gắng kềm xuống, quắc mắt nhìn Đường Thu Diệp, nét mặt phẫn nộ.

Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc không nhịn được, đi tới thản nhiên nói:

- Thu Diệp, có chuyện gì vậy? Những người này là ai, sao lớn tiếng với em vậy? Là nhân vật lớn à?

Người phụ nữ trẻ tuổi lập tức trút cơn giận vào Lưu Vĩ Hồng, nói:

- Cậu là ai? Chuyện nhà chúng tôi, đến lượt cậu xen vào sao? Thật không biết điều!

Bình thường ở nhà, người chị dâu này thường xuyên tỏ thái độ tự cao tự đại với Đường Thu Diệp. Đường Thu Diệp thì lại không muốn trong nhà xảy ra xung đột nên cũng nhường nhịn. Người chị dâu này cứ tưởng tính cách của cô là như vậy, không ngờ Đường Thu Diệp hôm nay phản kháng lại như vậy, cảm thấy bẽ mặt không thể tả.

- Thành thật xin lỗi, tôi không biết nhà các người xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ biết là Đường Thu Diệp là đồng nghiệp của tôi, và cũng là khách của tôi. Tất cả mọi người đến đây để dùng cơm. Các người lại bắt bạn của tôi thẩm vấn như một phạm nhân, dường như có vẻ không được hay cho lắm? Nơi này là nơi công cộng, làm loạn lên là có ý gì sao?

Lưu Vĩ Hồng lãnh đạm nói.

Bà chị dâu này nhìn qua là muốn trước mặt mẹ chồng mình lấy lòng, nên lấy Đường Thu Diệp ra làm bia ngắm. Loại người như vậy, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy không vừa mắt. Tính cách của Lưu Nhị Ca từ trước đến nay là như vậy, đối với người không vừa mắt thì sẽ không có thái độ hòa nhã.

- Cậu là ai?

Anh trai Vương Tiểu Vĩ đứng lên hỏi, sắc mặt âm trầm, nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng với ánh mắt không được tốt.

- Anh là ai?

Lưu Vĩ Hồng hỏi ngược lại, lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông, không chút lo lắng.

- Tôi là anh trai của Đường Thu Diệp, cô ấy là em dâu tôi. Chuyện của Vương gia chúng tôi, cậu bớt lo đi.

Anh trai của Vương Tiểu Vĩ hầm hầm nói, dường như một lời không hợp, liền muốn động thủ. Người này khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, nhiệt huyết sôi trào, vóc dáng cũng khá cao lớn.

Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng nhìn anh ta, cảm thấy chán ghét quay qua Cục trưởng Vương nói:

- Cục trưởng Vương, vợ chồng con trai ngài giáo dục người khác không đúng chỗ. Xem ra thì con trai ngài muốn ở trong này gây chuyện. Cũng không sao, chỉ cần Cục trưởng Vương cảm thấy không mất mặt thì cứ làm ầm ĩ đi.

Cục trưởng Vương vẫn ngồi yên lặng trên ghế hơi chút kinh ngạc nhìn Lưu Vĩ Hồng. Hóa ra người thanh niên này cũng biết thân phận của mình. Nếu đã biết mình là Cục trưởng mà còn dám nói như vậy thì nếu không phải có lai lịch thì chính là không có đầu óc.

Mà khả năng không có đầu óc thì chiếm đa số.

Những người trẻ tuổi có lai lịch trong địa khu Thanh Phong này chỉ có vài người. Cục trưởng Vương không nói là biết hết toàn bộ nhưng ít nhất cũng đã có nghe qua, vốn không có ai công tác tại trường Trung cấp Nông nghiệp. Con trai lãnh đạo chủ chốt của địa khu như thế nào lại công tác tại một đơn vị như vậy?

Tuy nhiên, lời nói của cái gã không có đầu óc này thì cũng không phải không có đạo lý. Cục trưởng Vương dù sao cũng là người có uy tín. Hôm nay ở nhà khách Thanh Phong mở tiệc chiêu đãi khách quan trọng. Nếu thật sự muốn làm ầm ĩ thì quả thật không được hay lắm.

Nhận thấy điều này, Cục trưởng Vương liền trừng mắt nhìn vợ, vẻ mặt nghiêm khắc nhìn sang con trai.

- Cậu trai trẻ, cậu là đồng nghiệp với Thu Diệp?

Cục trưởng Vương chuyển hướng sang Lưu Vĩ Hồng, uy nghiêm hỏi.

- Phải, tôi tên là Lưu Vĩ Hồng, là giáo viên trường Trung cấp Nông nghiệp.

- Haha, Lưu Vĩ Hồng, tôi và hiệu trưởng Chu của trường Trung cấp Nông nghiệp quan hệ không tồi. Lần tới, nếu có cơ hội gặp mặt, tôi sẽ nói ông ấy dẫn cậu theo. Chúng ta cùng nhau nói chuyện.

Cục trưởng Vương bình thản nói, nhưng ý tứ uy hiếp vô cùng rõ ràng. "Cậu là một thầy giáo nhưng tôi cũng đường đường là một Cục trưởng. Nếu muốn đụng vào tôi thì hậu quả như thế nào cậu cũng biết rồi chứ?"

- Được, lần sau nếu có cơ hội cùng nhau uống rượu rồi hãy nói sau.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói, không thèm để ý đến sự uy hiếp của Cục trưởng Vương.

Cục trưởng Vương trong lòng đánh thót một cái. Bộ dạng này của Lưu Vĩ Hồng không chỉ đơn giản là không có đầu óc. Nếu như không có đầu óc thì cũng phải nghe rõ hàm nghĩa trong lời nói của mình chứ. Người này toàn bộ đều không quan tâm, chẳng lẽ là có lai lịch thật sao?

Chính vào lúc này, anh trai của Vương Tiểu Vĩ bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa, khẩn trương nói:

- Ba, Phó Chủ tịch địa khu Đổng đến rồi đấy.

Chỉ thấy một cái xe đen đậu trước cửa, một gã mặc chiếc áo màu trắng ngắn tay bỏ vào trong cùng với một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi chậm rãi xuống xe, nhìn bốn phía, thần thái rất nghiêm trang.

Cục trưởng Vương nhìn thấy người này thì thần sắc cũng thay đổi. Vừa rồi sắc mặt âm trầm thì nay đã trở nên trăm hoa đua nở, nở nụ cười thật tươi, vội vàng đứng dậy, thân mình hơi cúi xuống đi về phía trước.

Vợ và con trai ông ta cũng tự nhiên đứng lên đi theo. Anh trai của Vương Tiểu Vĩ vẫn không quên trừng mắt với Lưu Vĩ Hồng một cái.

Đường Thu Diệp cũng rất khẩn trương, hạ giọng nói:

- Vĩ Hồng, anh cẩn thận một chút. Vương Đại Vĩ làm ở đồn công an, tính tình rất bạo lực.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, lắc đầu ra hiệu đừng lo lắng.

Phó Chủ tịch địa khu Đồng vẻ mặt cẩn thận, ánh mắt quét qua đại sảnh, bộ dạng đắc ý dừng bước, dường như chờ đợi Cục trưởng Vương tiến lên nghênh đón. Tuy nhiên, sắc mặt của Chủ tịch địa khu lập tức thay đổi, cũng giống như Cục trưởng Vương, trăm hoa đua nở, vươn dài cánh tay, bước nhanh đến.

Cục trưởng Vương lập tức hưng phấn trong lòng, nghĩ Phó Chủ tịch địa khu Đồng tại sao lại khách khi với mình như vậy?

- Ái chà, ái chà, là sếp Lý à? Chào ngài, chào ngài!

Ai ngờ ánh mắt của Phó Chủ tịch địa khu không hướng về Cục trưởng Vương mà đi ngang qua người ông ta, hướng về phía Lý Hâm vạn phần vui mừng kêu lên.

Lý Hâm giơ tay nắm lấy tay ông ta, mỉm cười nói:

- Xin chào, Phó Chủ tịch địa khu Đổng.

- Ái chà, sếp Lý à, sao ngài lại đến chỗ này? Đến Thanh Phong của chúng tôi lại không báo trước một tiếng để chúng tôi tiếp đón chứ. Ngài xem, thật sự là quá thất lễ rồi.

Chủ tịch địa khu Đồng liên tiếp hỏi.

- Thành thật xin lỗi, Chủ tịch Đồng, quả thật là tôi đã thất lễ.

Lý Hâm vẫn duy trì mỉm cười, nhưng có chút hơi rụt rè.

- Không phải, không phải, là chúng tôi thất lễ. Sếp Lý đã đại giá quang lâm, chúng tôi lại không biết, quả thật chẳng còn điều gì để biện minh.

Phó Chủ tịch địa khu Đồng tựa như hạ cấp mà nhìn thấy thượng cấp vậy, nhanh chóng nắm lấy tay Lý Hâm lắc lắc không chịu buông ra.

Cục trưởng Vương bị tảng lờ nên không khỏi có chút xấu hổ. Thấy bộ dạng của Chủ tịch địa khu Đồng thì cảm thấy khiếp sợ, không biết vị sếp Lý này là thần thánh phương nào, lại làm cho Phó Chủ tịch địa khu phải lễ tiết như vậy. Ông ta nhìn về phía đám người Lý Hâm, ánh mắt sung mãn kính sợ.

Đám người Vương Đại Vĩ lại trợn mắt há hốc mồm.

- Sếp Lý, hôm nay lại đến thị sát sao?

Lý Hâm cười nói:

- Không sao, không sao! Phó Chủ tịch địa khu Đồng thật biết nói đùa, tôi nào dám đi thị sát công tác của Phó Chủ tịch địa khu chứ. Tôi chỉ đến Thanh Phong để thăm hai người bạn, hoàn toàn là việc tư chứ không phải việc công, nên không dám kinh động đến Phó Chủ tịch địa khu phải đích thân tiếp đón.

- Sếp Lý nói như vậy là không nể mặt Đồng Lệnh Uyên tôi rồi. Ngài đến Thanh Phong thì phải là khách quý. Bạn của ngài là bạn của tôi, tại sao lại khách sáo như vậy?

Đồng Lệnh Uyên liên tục nói, ánh mắt liếc nhìn những người bên cạnh Lý Hâm. Không thể nghi ngờ, những người này là bạn của Lý Hâm đến thăm. Nhìn qua thì thấy Vũ Thường xinh đẹp xuất chúng, khí chất không tầm thường, là người ắt có lai lịch. Lưu Vĩ Hồng tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng diện mạo hiên ngang, thần thái nghiêm trang, hoàn toàn khác với những thanh niên bình thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi