QUAN GIA

Lưu Vĩ Hồng cảm thấy, Phiền Quốc Sinh chức vụ Phó trưởng ban thường trực ban Chỉ huy phòng chống lụt bão này, càng thêm gây rối. Theo tình hình Hướng Vân hiểu biết, Phiền Quốc Sinh trong một năm đã có nửa năm thời gian báo ốm, tuy rằng không bài trừ là cố ý "trốn việc", nhưng Phiền Quốc Sinh năm mươi tám tuổi, nhìn qua quả thật cũng già rồi, công tác phòng lụt chống hạn toàn thị xã nặng như vậy, giao cho một ông lão đi gánh vác, không khỏi mắc cười

Nội hạt Thị xã Hạo Dương không có song lớn hồ lớn, nhưng địa thế của nội thành cũ tương đối thấp, ngay bên Hạo – Giang, gặp phải mùa mưa, nhiệm vụ phòng lụt vẫn là rất nặng. Nếu như bùng phát tình huống khẩn cấp, Phiền Quốc Sinh làm sao có thể trông cậy được? Trách nhiệm cuối cùng khẳng định sẽ rơi xuống trên đầu chính hắn Chủ tịch thị xã là này đây, Phiền Quốc Sinh vẫn là chuyên về công tác cán bộ lão thành là được

Phiền Quốc Sinh ngồi ở bên kia, vẫn luôn là một vẻ mặt buồn ngủ, cũng là không hề có chút tinh thần. Lưu Vĩ Hồng hỏi tới, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, phỏng chừng vẫn còn bị câu "Đồng chí Quốc Sinh" kích thích

Ông ta đã rất lâu không nghe đến cách xưng hô như vậy, cho dù là Bí thư Thị ủy Uyển Trung Hưng và Hội đồng nhân dân thị xã Cổ Kiến Hiên, cũng chưa từng cổ hủ như thế, bình thường đều là gọi ông ta là lão Phiền. Những người khác không phải gọi là Chủ tịch thị xã Phiền thì là tôn xưng ổng là lão Phiền

Phiền Quốc Sinh mắt mờ, quan sát Lưu Vĩ Hồng một chút, khóe miệng nhếch lên, ho khan một tiếng, thong thả nói:

- Chủ tịch thị xã Lưu, tôi không có gì để báo cáo, những điều nên báo cáo thì vừa rồi Phó chủ tịch thị xã Chu đã báo cáo qua. Nếu Chủ tịch thị xã Lưu đối với công tác cán bộ lão thành cảm thấy hứng thú, tôi cũng là có thể nói hai câu

Lời vừa nói ra, mỗi người sắc mặt liền trở nên cổ quái.

Từ sau khi Chu Bằng Cử kiêm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Quy hoạch Kiến thiết đô thị, Phiền Quốc Sinh ở trên các cuộc hội nghị của Ủy ban nhân dân thị xã, thì đều là cái giọng như vậy, trong lòng bất mãn, tình cảm bộc lộ trong lời nói. Chu Bằng Cử có tính cách thế nào, tất cả mọi người biết rõ, trước này luôn thích nắm quyền lộng quyền, kiến thiết thành thị lại là công việc đầy béo bở, trong tay có thể lọt ra chút mè đen cho Phiền Quốc Sinh đã là tốt lành lắm rồi

Chủ tịch thị xã nhóc con ngày đầu tiên nhậm chức, Phiền Quốc Sinh vẫn là là cái dạng này một chút cũng không đổi

Ngẫm lại cũng không kỳ lạ, ông ta cũng sắp nghỉ hưu rồi còn cần kiêng kị gì nữa chứ? Lưu Vĩ Hồng cũng tốt, Chu Bằng Cử cũng thế, mặc kệ anh quyền thế ngập trời, há có thể làm khó làm dễ tôi sao?

Chu Bằng Cử sắc mặt hơi đổi, ánh mắt liền trở nên không còn bình thản như trước

Cái thằng già không chết, lợi ích còn chưa vớt đủ sao? Ông nếu cứ tiếp tục không biết tức thời, coi chừng tôi đem món nợ mục nát bao năm qua của hệ thống xây dựng đô thị đổ xuống hết lên đầu ông, xem ông chịu không nổi, gần đến tuổi già sức yếu mới lật thuyền. Hơn nữa cho dù tôi phân công quản lý công tác xây dựng đô thị, ưu đãi hàng năm nên đưa cho ông cũng không đưa thiếu, ông suốt ngày vác cái bản mặt người chết đó làm cái gì?

Khó nhìn chết đi được!

Lưu Vĩ Hồng trên mặt không gợn sóng kinh ngạc, mang theo sự ôn hòa mỉm cười như trước, nói:

- Đồng chí Quốc Sinh, chỉ cần là công tác mà Ủy ban nhân dân thị xã chúng ta cai quản, tôi đều có hứng thú. Ngoại trừ công tác cán bộ lão thành, công tác kiến thiết thành thị và công tác phòng lụt chống hạn mà ông phân công quản lý, tôi cũng hy vọng có thể hiểu rõ hơn

Phiền Quốc Sinh khóe miệng nhấc lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Ha ha, số hạt mè hạt vừng cũ nát đó, cũng đã vỡ vụn không còn gì rồi, nói ra thì sẽ dài lắm đây

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Không sao, chỉ cần là thảo luận công tác không sợ thời gian dài. Buổi chiều họp chưa xong, thì chúng ta có thể tiếp tục vào buổi tối. Buổi tối không đủ, ngày mai lại họp tiếp. Làm công tác nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, không thể qua loa.

Các cán bộ tham dự hội nghị, vẻ mặt lại biến đổi, trong ánh mắt nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, liền có chút vẻ kinh ngạc

Tên nhóc này kiềm chế rất tốt a. Phiền Quốc Sinh rõ ràng chính là đang gây sự, thế mà hắn vẫn như trước không vội vàng không hấp tấp. Đều nói "chó cắn người là chó không sủa", xem ra sau này phải cẩn thận chút, đừng nên giống Mễ Khắc Lương của huyện Lâm Khánh, uy phong một đời, gần đến tuổi già lại ăn cái nhục lớn đến vậy, ngồi tù gặm bánh ngô

Phiền Quốc Sinh lại liếc mắt Lưu Vĩ Hồng mắt một cái không nhịn được ngồi ngay ngắn tư thế, nói:

- Được rồi nếu Chủ tịch thị xã Lưu có hứng thú, tôi đây sẽ tùy tiện nói. Người già rồi, trí nhớ không tốt, nói tới đâu thì tính tới đó vậy

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.

Phiền Quốc Sinh quả nhiên liền "Tùy tiện nói". Cái gọi là công tác cán bộ lão thành và công tác phòng lụt chống hạn, Phiền Quốc Sinh chỉ có điều sơ lược, đơn giản nói vài câu, trọng điểm lại đặt trên công tác kiến thiết thành thị

- Chủ tịch thị xã Lưu, quy hoạch và kiến thiết thành phố của chúng ta hiện nay, chính là sổ sách lung tung!

Nói đến kiến thiết thành thị, Phiền Quốc Sinh liền nói ra những lời kinh người.

Lưu Vĩ Hồng trên mặt tươi cười liền biến mất, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, Phó Chủ tịch thị xã khác cũng ngồi thẳng thân mình, Chu Bằng Cử cả khuôn mặt hoàn toàn chìm xuống, ánh mắt nhìn về phía Phiền Quốc Sinh trở nên vô cùng âm trầm, lóe ra sự lạnh lung. Coi bộ dáng tức giận của y, nếu không e ngại Lưu Vĩ Hồng đang ngồi, chỉ sợ sẽ lớn tiếng quát mắng Phiền Quốc Sinh

Đối với ánh mắt lạnh lùng của Chu Bằng Cử, Phiền Quốc Sinh coi như không thấy, không thèm để ý, tự nhìn tự nói:

- Chủ tịch thị xã Lưu, hai năm trước, ở tỉnh thành lập địa khu Hạo Dương, phát xuống rất nhiều khoản riêng dành cho xây dựng. Khoản tiền này, chính là thịt Đường Tăng, địa khu, thành phố, thậm chí là phòng làm việc đường phố, mặc kệ là bộ phận gì, cũng không quản chức vụ gì, chỉ cần có thể dính dáng đến xây dựng đô thị, đều hỗn loạn giơ tay, anh cắt một miếng, tôi cắn một ngụm, hoàn toàn rối loạn kết cấu. Nếu không tin, cậu có thể cho phòng Kiểm toán đi thăm dò, xem có bao nhiêu khoản có thể tra được rõ ràng? nguồn TruyenFull.vn

Phiền Quốc Sinh đây là muốn "Khai chiến" a!

Chu Bằng Cử không thể nhịn được nữa, tức giận nói:

- Chủ tịch thị xã Phiền, nếu ông đối với Chu Bằng Cử tôi có ý kiến, vậy cứ nói rõ. Chúng ta đối mặt thương lượng trực tiếp làm cho rõ ràng. Địa khu cái gì? Phòng Kiểm toán thị xã chúng ta có quyền gì đi thăm dò sổ sách của địa khu người ta? Ông nếu thật sự cảm thấy cần thiết, thì tự mà đi thăm dò, tra ra vấn đề gì, thì hướng lãnh đạo địa khu phản ánh đi. Địa khu không được, còn có thể hướng ở tỉnh phản ánh, hướng trung ương phản ánh.

Phiền Quốc Sinh đúng là không dễ chọc, liền lập tức trả lời lại một cách mỉa mai:

- Phó chủ tịch thị xã Chu, ông cũng không cần phải hổn hển như vậy? Tôi có chỉ đích danh ông không? Không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ kêu cửa. Kêu tôi đi kiểm toán, buồn cười, tôi sao tra? Tôi lại chẳng phân công quản lý kiểm toán, kiểm toán là Chủ tịch thị xã trực tiếp quản

Nghe xong lời nói này, rất nhiều người liền âm thầm lắc đầu.

Phiền Quốc Sinh dù sao quá hồ đồ rồi. Ông muốn cùng Chu Bằng Cử đấu tay đôi, không nhất thiết kéo cả Lưu Vĩ Hồng vào chứ? Một hơi đắc tội Chủ tịch thị xã và Phó Chủ tịch thường trực thị xã, thì có thể có gì ngon để ăn chứ? Cho dù ông già rồi, cái gì cũng không sợ, cũng nên suy nghĩ cho người sau, chừa lại một con đường.

Chu Bằng Cử khuôn mặt đen tới nổi sắp nhỏ nước

Lưu Vĩ Hồng khoát tay áo, nói:

- Đồng chí Bằng Cử, đồng chí Quốc Sinh, hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân thị xã hôm nay, tôi chủ yếu là muốn hiểu rõ tiến độ công tác của các lĩnh vực mà các vị phân công quản lý. Trong công tác có vấn đề đó là tất nhiên, ai cũng không phải là thánh nhân, không có khả năng đem sự tình làm hoàn mỹ không sứt mẻ. Tôi thấy tranh luận có thể tạm thời gác lại, chúng ta trước tiên làm theo công tác hằng ngày. Có vấn đề tranh luận, ngày khác thảo luận riêng. Đồng chí Vạn Thanh, mời ông nói qua công tác mà ông phân công quản lý

Mọi người lại là ngẩn ra, ngơ ngác nhìn nhau.

Chủ tịch thị xã Lưu thật đúng là mạnh mẽ, cứng rắn a, nói mấy câu liền đàn áp được Chu Bằng Cử và Phiền Quốc Sinh, lập tức nêu tên người tiếp theo. Chu Bằng Cử quả nhiên ngậm miệng không nói, Phiền Quốc Sinh một nét mặt già nua trở nên âm u, lông mi dương lên. Hiển nhiên không ngờ tới việc Lưu Vĩ Hồng không nể tình như vậy, tuổi còn trẻ, nhưng dáng vẻ rất đầy đủ

Xem ra, Phiền Quốc Sinh là không phục lắm. Nhưng ánh mắt sau khi xoay hai vòng trên khuôn mặt bình tĩnh của Lưu Vĩ Hồng, vẫn đem lời tới miệng nuốt trở vào. Lưu Vĩ Hồng điềm tĩnh không đổi, không hế có chút bối rối, dường như lời hắn nói, chính là "Chân lý", mọi người cần phải tuân thủ. Phiền Quốc Sinh bị trấn giữ rồi, nói ra thì, hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân thị xã, vốn là dựa theo yêu cầu của Chủ tịch thị xã để tiến hành. Chủ tịch thị xã không cho anh nói chuyện, anh nhất định muốn nói, vậy đó là công nhiên quấy rối, Lưu Vĩ Hồng có đầy đủ lý do ra tay đối phó anh

Phiền Quốc Sinh già thì có già, nhưng cũng không hồ đồ, lại càng không muốn vô duyên vô cớ gây thù kết oán với Lưu Vĩ Hồng. Vả lại quan sát một hồi rồi hãy nói

Lưu Vĩ Hồng điểm danh đồng chí Vạn Thanh, tên đầy đủ là Tống Vạn Thanh, phân công quản lý công tác giáo dục, văn hóa, vệ sinh, thể dục, xuất bản tin tức, radio TV, tham sự, văn sử, hồ sơ. Phụ trách công tác liên hệ đoàn thanh niên cộng sản. Tống Vạn Thanh - bộ dáng ước chừng 44 - 45 tuổi, trắng trẻo mập mạp, vẻ mặt tươi cười, như là người làm ăn, không giống Phó Chủ tịch thị xã phân công quản lý giáo dục, khoa học, văn hóa, vệ sinh.

Mắt thấy bầu không khí không được ổn. Tống Vạn Thanh liền cười ha ha vang dội, cười ha hả làm báo cáo với Lưu Vĩ Hồng. Người này nhìn qua hi hi ha ha, nói chuyện cũng rất là hài hước, nói ra mấy câu, liền khiến không khí phòng họp trở nên thoải mái, xem ra là người giỏi đoàn kết

Sau khi Tống Vạn Thanh báo cáo, là tới Phó Chủ tịch thị xã Chu Kỳ Phượng phân công quản lý công tác nhân sự, thống kê, quản lý khu phố tổng hợp thành thị phát biểu. Chu Kỳ Phượng trong tên có chữ phượng, nhưng lại là ông lớn không hơn không kém, bốn mươi tuổi đầu, thân hình cao lớn khôi ngô, giọng cũng rất to, dù là nói chuyện rất bình thường, cũng sẽ gây chấn động cực lớn đến màng nhĩ của đoàn người

Hai giọng lớn như vậy vừa kết hợp lại, không khí căng thẳng của phòng họp rốt cục lại dịu bớt, sắc mặt mọi người khôi phục bình tĩnh, mang theo vẻ tươi cười chuyên nghiệp hóa

Phó Chủ tịch thị xã Lý Tác Thư, phân công quản lý công tác nông nghiệp và nông thôn, lâm nghiệp, thuỷ lợi, khí tượng, pháp chế, võ trang, công an, giám sát, dân chính, tư pháp, trọng tài, thông tin đối ngoại, lao động và bảo đảm xã hội, dân tộc, tôn giáo, phòng cháy.

Phụ trách công tác liên hệ Công Đoàn, công tác phụ nữ

Vị Phó Chủ tịch thị xã phân công quản lý cơ quan mạnh này, lại là một vị nữ giới khoảng năm mươi tuổi, còn kiêm nhiệm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thị xã.

Phó Chủ tịch thị xã Lưu Bỉnh Công, phân công quản lý công tác buôn bán, du lịch, vật tư, kế hoạch hoá gia đình, quản lý công thương, hành chính, giám sát chất lượng kỹ thuật, quản lý, giám sát thực phẩm dược phẩm

Phó Chủ tịch thị xã Giang Liên Hải, phân công quản lý công tác kinh tế đối ngoại, thương mại nước ngoài, bộ ngoại vụ, đối với Hong Kong - Đài Loan – Ma Cao.

Phó Chủ tịch thị xã Vương Thụ Quốc, phân công quản lý công tác công nghiệp, khoa học kỹ thuật, giao thông, nguồn năng lượng, thư từ qua lại, quản lý vô tuyến điện, quản lý, giám sát an toàn sản xuất.

Tổng cộng tám Phó Chủ tịch thị xã, nhìn qua ngoại trừ Phiền Quốc Sinh, phân công quản lý công tác của những người khác, cũng đều có tầm quan trọng, mọi người nhất nhất hướng Lưu Vĩ Hồng báo cáo tiến trình công tác trước mắt của mình. Đợi đến Vương Thụ Quốc báo cáo xong, thì cũng sắp đến giờ tan tầm

Lưu Vĩ Hồng làm tổng kết đơn giản, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, cười nói:

- Vừa vặn đến giờ cơm, tôi mời mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm

Lưu Vĩ Hồng vốn không có an bài này, nhưng vừa rồi Chu Bằng Cử và Phiền Quốc Sinh gây náo loạn không thoải mái, Lưu Vĩ Hồng liền bất chợt nảy sinh ý tưởng, coi như là làm người hòa giải cho bọn họ. Quan mới nhận chức, công tác đoàn kết bộ máy vẫn là nên làm cho tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi