QUAN GIA

Trong khoảnh khắc, Bí thư chi bộ Đường lắc đầu, có chút tự giễu. Có chuyện như vậy thật sao? Ông ta đã gặp qua Lưu Vĩ Hồng, đó là một chàng thanh niên còn rất trẻ. Thu Diệp cũng có nói, Lưu Vĩ Hồng là cùng năm với cô, chỉ lớn tháng hơn. Nói cách khác thì cậu ta cũng chỉ mới hơn hai mươi bốn tuổi. Hai mươi bốn tuổi đã là Chủ tịch thị xã Hão Dương, Bí thư chi bộ Đường ngẫm lại cũng có chút buồn cười.

Bí thư chi bộ thôn tuy không phải là cán bộ chân chính, nhưng các cuộc họp cán bộ hàng năm của thị xã Thanh Phong đều phải tham gia. Ngồi ở chức Chủ tịch thị xã hay Bí thư trên bàn chủ tịch thì ai mà không phải là năm mươi tuổi chứ? Bốn mươi tuổi vẫn được xem là ít. Thị xã Hạo Dương và thị xã Thanh Phong giống nhau, đều là thuộc quyền quản lý của địa khu, như thế nào lại xuất hiện một vị Chủ tịch thị xã trẻ tuổi như vậy?

Lưu Vĩ Hồng nếu thật sự là Chủ tịch thị xã, có thể không thông báo cho hai ông bà già này sao?

Đối với Bí thư chi bộ Đường mà nói, thì Chủ tịch thị xã tuyệt đối là một chức quan rất đáng ngưỡng mộ.

Bí thư chi bộ Đường rất nhanh dẹp bỏ ý niệm hoang đường ở trong đầu, bắt đầu xem những nội dung khác. Trong khoảng thời gian này, có liên quan đến tin tức của Liên Xô. Thỉnh thoảng vẫn nghe báo chí ở trên nói về nước láng giềng phương bắc hiện tại đang rất loạn. Trong một quốc gia mà xuất hiện mười mấy tổng thống to nhỏ, chính đảng Liên Xô trước kia uy phong lẫm liệt nay đã không còn nữa.

Xem ra thì nước lớn này đang gặp phiền toái không nhỏ.

Thế hệ người của Bí thư chi bộ Đường đối với Liên Xô thì rất có cảm tình. Tuy nhiên, sau này hai nước trở mặt thì ông cảm thấy rất chán ghét. Nhưng nghe nói đảng chấp chính của Liên Xô tan rã, thì Bí thư chi bộ Đường trong lòng cũng cảm thấy đáng tiếc. Một đảng chấp chính lớn như vậy, như thế nào có thể nói suy sụp là suy sụp?

May mắn là đảng chúng ta rất đoàn kết nên nó vô cùng hùng mạnh.

Ngoại trừ tin tức của Liên Xô thì báo chí cũng có bài viết về những tranh luận xung quanh vấn đề cải cách. Bí thư chi bộ Đường nhớ rất rõ, tháng tám, chín năm ngoái, đã trên cơ bản đã không còn tranh luận, dần dần có được sự thống nhất. Nhưng Liên Xô chính biến càng gia tăng, thì việc tranh luận lại một lần nữa trở nên kịch liệt hơn. Một bộ phận văn nhân học giả, với việc cải cách sai lầm của Liên Xô thì phát sinh ra vấn đề lo lắng, tỏ vẻ phải coi đây là vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, cần phải thận trọng vô cùng. Việc cải cách cần phải thích hợp với chính sách hiện hành, tăng cường việc xây dựng tổ chức bên trong.

Tranh luận về việc cải cách này thì Bí thư chi bộ Đường không hiểu quá rõ, nhưng theo nhận thức của ông thì cải cách mở cửa là một chuyện tốt. Rõ ràng, nếu không có cải cách mở cửa thì Đường Thu Diệp làm sao mà có ngày hôm nay chứ? Và Đường gia của ông làm sao mà có những ngày yên bình?

Đường Thu Diệp đối với cha mẹ rất hiếu thuận. Mỗi tháng cô đều gửi cho cha mẹ từ mấy trăm đến hơn một ngàn. Trong nhà của hai ông bà bây giờ đã trang bị TV, tủ lạnh, vượt qua hẳn những gia đình khác trong thôn.

Bí thư chi bộ Đường thật tâm ủng hộ chính sách cải cách mở cửa.

Khoảng sáu giờ, món ăn đã được bày trên bàn. Đường Thu Diệp làm bốn món và một món canh, đều là hương vị của Thanh Phong, sắc hương vị đều có đủ, đỏ đỏ xanh xanh làm cho người ta nhìn thôi cũng thấy ngon miệng.

Mẹ Đường Thu Diệp liền khích lệ nói:

- Thu Diệp à, không nghĩ bàn tay của con to mà lại có thể làm ra món ăn ngon như vậy.

Đường Thu Diệp cởi bỏ tạp dề, treo lại trong phòng bếp, duỗi thẳng thân người mềm mại, đẫy đà của mình, mỉm cười nói:

- Mẹ, Vĩ Hồng thích nhất là đồ ăn do con làm.

Mẹ của Đường Thu Diệp mỉm cười không nói gì. Trong lúc vô ý, Đường Thu Diệp đã biểu lộ sự yêu thích của mình đối với Lưu Vĩ Hồng. Dường như chỉ cần là Lưu Vĩ Hồng thích thì cô sẽ tận lực làm cho tốt. Lần này, có thể được ăn món ăn do chính tay cô làm, ba mẹ cô xem như là ăn ké từ Lưu Vĩ Hồng.

- Thu Diệp, Tiểu Lưu khi nào thì đến vậy?

Bí thư chi bộ Đường hỏi một câu. Ông ta cảm thấy Lưu Vĩ Hồng bây giờ không giống như Lưu Vĩ Hồng trước kia, trong đầu dù sao cũng còn một chút nghi hoặc, rất muốn giáp mặt chứng thực một chút. Cho dù có thể là trùng tên, nhưng biết đâu lại có quan hệ với tân Chủ tịch xã chứ? Tiểu Lưu hiện tại là cán bộ huyện Lâm Khánh, nhưng nếu có thể tạo nên quan hệ với Chủ tịch xã Hạo Dương thì cũng rất có ích.

Đường Thu Diệp nhìn đồng hồ đeo tay, rồi nói:

- Chắc là nhanh thôi, vì anh ấy bảo sẽ đến đây ăn cơm tối mà.

Khi chưa nói dứt câu thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.

- Anh ấy đến đấy!

Đường Thu Diệp vui mừng kêu lên rồi nhanh chóng ra mở cửa.

Người vừa gõ cửa không ai khác chính là Lưu Vĩ Hồng. Trong tay hắn còn cầm theo một túi nhựa thật to, bên trong có chút rượu và thuốc lá, chắc là để tặng cho hai ông bà Bí thư chi bộ Đường.

- Anh mau vào đi, vừa lúc đúng giờ cơm.

Đường Thu Diệp vội vàng giơ tay kéo Lưu Vĩ Hồng lại, cười hì hì nói.

Lưu Vĩ Hồng bước đến trước mặt Bí thư chi bộ Đường và vợ, cúi chào chào:

- Cháu chào hai bác!

Bí thư chi bộ Đường và vợ lập tức đứng dậy, mỉm cười đáp lễ.

- Không biết hai bác đến đây, gấp như vậy cháu cũng không biết mua cái gì. Nhân tiện có chút rượu và thuốc, còn có đặc sản từ Bắc Kinh mang đến xin tặng cho hai bác xem như là tấm lòng của cháu.

Lưu Vĩ Hồng nói xong, liền đưa tay vào trong túi lấy ra mọi thứ bày trước mặt hai ông bà.

Bí thư chi bộ Đường cười nói:

- Đều là người một nhà, không cần phải khách khí như vậy.

Đường Thu Diệp vội vàng tiếp nhận quà tặng rồi để sang một bên. Cha mẹ cô đến đây, tự nhiên là Lưu Vĩ Hồng phải có quà, đây cũng chính là tâm ý của hắn.

Nói vài ba câu, Đường Thu Diệp lên tiếng:

- Vĩ Hồng, mau ngồi đi rồi chúng ta ăn cơm. Cơm nước xong thì tha hồ mà tán gẫu. Thời tiết đang lạnh nên đồ ăn không nên để lâu.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói với Bí thư chi bộ Đường:

- Bác Đường, chúng ta dùng chút rượu nhé?

Bí thư chi bộ Đường gật đầu:

- Được, uống một chút đi.!

Đường Thu Diệp vội vàng lấy ra một bình rượu ngũ lương, mở ra rót đầy ly cho ba mình và Lưu Vĩ Hồng.

- Bác Đường, nghe Thu Diệp nói, hai bác đã đến đây vào hai ngày trước. Cháu thật sự không biết việc này nên thật sự là quá thất lễ. Cháu xin kính bác một ly.

Lưu Vĩ Hồng giơ ly rượu lên, khách sáo nói.

- Haha, không cần phải khách sáo như vậy. Cậu là cán bộ, công việc bận rộn, cần phải lấy công tác làm trọng.

- Đúng vậy, cháu vừa mới được điều đến Hạo Dương, cần phải có sự thảo luận với các đồng chí ở đó nên mấy ngày nay công việc cũng khá nhiều. Nếu không thì cháu đã đến đây sớm rồi. Thật sự là ngại quá!

Lưu Vĩ Hồng giơ ly rượu lên, cụng với Bí thư chi bộ Đường rồi hai người cùng nhấp một ngụm. Nói là cụng ly nhưng đây là bữa cơm gia đình nên không cần phải uống thả cửa.

Đường Thu Diệp vui vẻ hỏi:

- Vĩ Hồng, anh được điều đến Hạo Dương sao?

Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu:

- Đúng vậy, hôm trước mới được điều đến.

- Vậy là anh sẽ làm việc tại Hạo Dương sao?

Đường Thu Diệp nghe được một tin tức tốt lành như thế này, lập tức liên tiếp hỏi han.

- Ừ, làm việc tại Ủy ban nhân dân thị xã.

- Ngay tại Ủy ban nhân dân thị xã? Thật là tốt quá!

Đường Thu Diệp không kìm nổi sự vui mừng. Cô biết mối quan hệ của cô và Lưu Vĩ Hồng không thể đưa ra ánh sáng nên thời điểm Lưu Vĩ Hồng làm việc tại Lâm Khánh, Đường Thu Diệp cố gắng không qua bên đó tìm hắn. Trên cơ bản đều là Lưu Vĩ Hồng đến Hạo Dương tìm cô. Hiện tại, Lưu Vĩ Hồng được điều đến làm việc tại Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương, Đường Thu Diệp trong lòng liền cảm thấy rất cao hứng. Vốn cô đang muốn hỏi Lưu Vĩ Hồng ở chỗ nào thì cảm thấy ngay trước mặt cha mẹ có vẻ không được hay cho lắn, nên trong lòng thầm nhủ đợi khi nào có hai người sẽ hỏi.

Bí thư chi bộ Đường trong lòng lóe lên một ý tưởng, hỏi dò:

- Tiểu Lưu, bác mới vừa xem báo, nói tân Chủ tịch thị xã Hạo Dương tên là Lưu Vĩ Hồng, giống như tên của cháu vậy. nguồn TruyenFull.vn

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Chính là cháu đấy. Cháu hôm trước mới đến nhận chức xong.

- Sao?

Bí thư chi bộ đường vốn đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng vẫn không kìm nổi sự kinh hãi, bỗng dưng mở to hai mắt, nhìn Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt không dám tin.

- Chủ tịch thị xã?

Đường Thu Diệp cũng bị chấn động, thần sắc kinh ngạc.

- Vĩ Hồng, anh nói cái gì? Anh là Chủ tịch thị xã? Chủ tịch thị xã Hạo Dương?

Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu.

Đường Thu Diệp không kìm nổi trợn mắt há hốc mồm lên. Cô cũng biết trước kia Lưu Vĩ Hồng làm Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện Lâm Khánh. Nhưng trong thể chế, cô không thể hiểu hết được cái chức vụ Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ. Nhưng Chủ tịch xã thì lại khác. Đa số những người không am hiểu về thứ tự sắp xếp trong quan trường thì Chủ tịch thị xã chính là một chức quan lớn nhất, Trưởng ban Tổ chức không thể sánh bằng.

Chủ tịch của một thị xã đấy!

Không nghĩ qua, người trọ cùng một khu với mình, thầy giáo trẻ nhất của Trường Trung cấp Nông nghiệp, chủ lực của đội bóng rổ trường, đã trở thành Chủ tịch thị xã Hạo Dương, "quan phụ mẫu" của hơn trăm ngàn quần chúng.

Trong khoảng thời gian ngắn, Đường Thu Diệp khó mà phục hồi lại tinh thần.

Bí thư chi bộ Đường sau khi sự khiếp sợ qua đi thì vẻ mặt trở nên câu nệ, tay cầm ly rượu đột nhiên thu về, ánh mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng có chút sợ hãi.

Bí thư chi bộ Đường xem như miễn cưỡng có thể hiểu được thể chế nhân viên, biết rõ Chủ tịch thị xã là chức vụ gì. Ông ta đã chứng kiến tận mắt cán bộ khu và lái xe của Chủ tịch thị xã Thanh Phong nói chuyện, đều rất cẩn thận. Chỉ là một gã lái xe nho nhỏ mà đã như vậy rồi thì đối mặt với chính Chủ tịch thị xã thì như thế nào? Năm đó kết thông gia với Cục trưởng Vương, chỉ là một Phó bí thư của thị xã Thanh Phong mà đã khiến cho Bí thư chi bộ Đường cảm thấy trèo cao. Hiện giờ lại có một vị Chủ tịch thị xã ngồi trước mặt ông ta, lại còn tỏ ra cung kính ông nữa chứ.

Bí thư chi bộ Đường cảm thấy như mình đang nằm mộng.

Nhìn bộ dạng sợ hãi của Đường Thu Diệp và Bí thư chi bộ Đường, Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, vội vàng nói:

- Bác Đường, Chủ tịch thị xã thì cũng chỉ là một chức vụ thôi, cũng đều vì nhân dân phục vụ. Cháu trước mặt mọi người chỉ là thế hệ đi sau mà thôi, ngàn vạn lần không dám có ý tưởng khác.

- A, đúng đúng, Thu Diệp, mau rót rượu cho Chủ tịch thị xã Lưu.

Bí thư chi bộ Đường liên tiếp nói đúng, đúng nhưng một tiếng "Chủ tịch thị xã Lưu" đã giải thích vấn đề. Ở trước mặt người có chức quan lớn hơn mình thì tình hình như thế xuất hiện gần như là điều tất nhiên.

Đường Thu Diệp liên tục gật đầu nhưng không có rót rượu cho Chủ tịch thị xã Lưu mà gắp một cục thịt gà bỏ vào trong chén của hắn, nhìn hắn bằng cặp mắt vừa yêu thương vừa sùng bái.

Sớm biết người yêu của mình có bản lĩnh hơn người, nhưng không thể ngờ trong nháy mắt lại có thể lên làm Chủ tịch thị xã.

Đường Thu Diệp cảm thấy rất hãnh diện.

Phụ nữ, có bản lĩnh hay không cũng không sao, quan trọng nhất là có một người đàn ông bên cạnh mình.

Đường Thu Diệp cảm thấy vận may của mình thật sự tốt vô cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi