QUAN GIA

Chương 572: Lại một vị “đại ca” đến nữa!

Tiếng động lớn đó làm tất cả mọi người trong phòng cảm thấy màng nhĩ của mình ù cả lên.

Đúng lúc này, sắc mặt của Trình Sơn cũng bị biến sắc.

- Là Vương Thiện!

- Vương Thiện? Là Nhị thiếu gia của Thủ tướng Vương?

Lưu Vĩ Hồng cũng có chút giật mình, hắn và Vương Thiện có gặp nhau rồi, nhưng không có gì là thân thiện. Mọi người đều thuộc hai nhóm con ông cháu cha ngày thường ít khi lui tới, nên không biết ý đồ của Vương Thiện đến “Khách sạn Tùng Đào’ là gì?

- Nhị Ca, Vương Nhị chắc chắn là vì Cao Nguyên mà đến đây rồi.

Trình Sơn lo lắng nói.

Ở đất Bắc Kinh này, trong thế hệ thanh niên quả thực có mấy vị “đại ca”, Lưu Nhị là một vị, Hạ Nhị là một vị, Vương Nhị cũng là một vị. Bình thường việc ai người đó làm, không ai đụng chạm đến ai, nếu như không phải vì Vân Vũ Thường thì Lưu Nhị và Hạ Nhị cũng không kết thù kết oán với nhau.

Bây giờ Vương Thiện hùng hổ tiến tới cửa, nhất định là vì việc Lưu Nhị tát Cao Nguyên.

Ông cụ nhà họ Cao là cấp dưới của Thủ tướng Vương Bỉnh Trung, hai nhà quan hệ thân thiết. Cao Nguyên bị ăn tát mất mặt trước mặt đám đông, tất nhiên “đại ca” phải ra mặt rồi.

- Tên rùa rụt đầu Trình Tam Nhi đâu? Mau ra đây!

Lại rầm một tiếng lớn, sau đó là những tiếng ầm vang không dứt, hẳn là Vương Nhị đã đá hỏng cửa rồi.

Lưu Vĩ Hồng sắc mặt bình thản nói:- Tam Nhi, mời y vào đây!

- Được!

Trình Sơn liền đứng dậy ra ngoài mở cửa.

Đám người Đại Pháo đã đứng dậy cả rồi, vẻ mặt căng thẳng. Đại Pháo biết rõ lai lịch của Vương Thiện là như thế nào, cũng sớm được biết rằng tính khí của vị Vương Nhị thiếu gia này rất nóng nảy, chỉ là vẫn chưa được lĩnh giáo qua. Hôm nay khi vừa nhìn thấy đã biết quả là danh bất hư truyền, thậm chí còn hung bạo hơn người ta đồn thổi. Điều đáng nói là vị “Nhị Ca’ đang ngồi trong phòng đây tính cách cũng nóng nảy không thua kém gì vị “Nhị Ca” ngoài kia.

Hai vị đại ca tính cách nóng nảy này đúng là đối đầu với nhau rồi, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì, trái lại khiến cho bọn họ khó xử. Không ai dám can thiệp vào.

- Anh Vương Thiện, tôi ở đây!

Trình Sơn mở cửa, lớn tiếng nói. Dù cố gắng hết sức để gượng cười nhưng nói thật lòng là Trình Sơn cũng hơi sợ Vương Thiện. Vị thiếu gia này với Nhị Ca đều giống nhau, đều rất nóng tính, Nhị Ca còn nói lý chứ tên Vương Thiện kia dường như thích “càn quấy”, ai biết y sẽ gây ra chuyện gì?

- Trình Tam, còn Lưu Nhị? Ở đâu?

Đi ở hành lang là một người thanh niên thân hình vạm vỡ, khoảng 26, 27 tuổi, mái tóc cắt bằng, mặt chữ điền, hai hàng lông mày rậm dựng thẳng, nổi giận đùng đùng. Nhìn thấy Trình Sơn lập tức quát hỏi.

Theo sau y là Cao Nguyên và một người thanh niên khác.

Nhìn thấy bọn Vương Thiện chỉ đến 3 người, Trình Sơn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không “sống mái với nhau” là tốt rồi, mọi việc khác đều có thể thương lượng.

- Anh Vương Thiện, mời vào trong!

Trình Sơn cười hì hì mời Vương Thiện nhưng tuyệt nhiên không dám lại gần y, nếu như chẳng may y nổi khùng cũng tát cho anh ta một cái, chẳng phải là oan uổng lắm sao?Vương Thiện dù không giống như Lưu Vĩ Hồng là đã từng học võ nhưng thân hình to lớn thế kia mà Trình Sơn lại nhỏ bé, đấu không cân sức, nếu như chịu một cái tát thì đúng là chịu oan, không còn đường mà quay lại nữa.

- Đừng có cợt nhả với tôi nữa, tôi hỏi cậu, Lưu Nhị ở đâu?

Vương Thiện nổi giận đùng đùng, dường như không cho Trình Sơn một chút sĩ diện nào.

- Vương Thiện, tôi ở trong phòng, có chuyện gì, vào đây nói.

Trông thấy Vương Thiện tức giận tiến về phía mình, Luu Nhị Ca tự cũng không thể làm con rùa rụt cổ nên lập tức cao giọng trả lời.

Vương Thiện rướn mày, không nói nhiều lời, liền xông tới.

- Anh Vương Thiện, mời!

Trình Sơn cười nói.

- Tránh qua một bên!

Vương Thiện không chút cảm kích, đưa tay lập tức gạt Trình Sơn qua một bên, ngẩng đầu ưỡn ngực tiến tới. Cao Nguyên theo sát ngay sau, mặt vênh váo, một bên má vẫn còn đỏ rực giống như một trái táo, nhìn rất đáng yêu.

Sắc mặt Trình Sơn biến sắc, lập tức lại cười hì hì.

Nói thật, cậu ta thật không thể giỡn với Vương Thiện được.

- Lưu Nhị!

Vương Thiện bước nhanh vào cửa, liếc mắt là nhìn thấy được Lưu Vĩ Hồng uể oải đang ngồi tựa vào ghế sô pha, lập tức hét lên 1 tiếng.

- Chuyện gì?

Lưu Vĩ Hồng uể oải hỏi.

Đào Tiếu Bình nhận thấy rằng vừa nãy Lưu Vĩ Hồng uy nghiêm là thế bỗng nhiên biến thành con người khác, lại trở thành người hoàn toàn “mồm miệng kết hợp”, diễn xuất cái phong thái kia, vô tình trở thành “kết hợp” tiêu chuẩn

- Anh hỏi tôi? Anh đã làm việc gì, anh không biết sao?

Vương Thiện vẫn giọng điệu hùng hổ như cũ, trừng mắt nhìn Lưu Nhị, ánh mắt tóe lửa giận.

- Ồ, Cao Nguyên, cậu tự nói đi, cậu nhận cái tát kia có oan không? Cậu dẫn mấy tên nhà giàu mới nổi bắt nạt nam nữ người ta, ở Thủ đô Bắc Kinh này do nhà họ Cao các cậu mở ra sao? Làm chó săn ấy tên nhà giàu, như thế cậu có mất mặt hay không?

Lưu Vĩ Hồng gạt Vương Thiện qua một bên, hai mắt nhìn thẳng Cao Nguyên, lạnh lùng hỏi.

Cao Nguyên tức giận nói:- Việc ai người đó làm, cần anh tham gia vào sao, anh nhiều chuyện làm gì?

Có Vương Thiện làm chỗ dựa, khẩu khí của Cao Nguyên không giống trước, lên giọng thách thức.

- Thối tha, tên nhóc cậu mắt không tròng à? Hãy nhỏ thuốc cho sáng mắt đi! Việc ai người đó làm ư? Cậu kéo theo mấy tên nhà giàu, đến ức hiếp người, dám bắt nạt qua mặt tôi sao? Trình Sơn, cậu nói với anh ta, Đào Tiếu Bình là bạn của ai?

Lưu Vĩ Hồng đập bàn “rầm” một tiếng, đứng phắt dậy.

Cao Nguyên sợ quá lùi ngay một bước, rồi bỗng nhiên nhớ ra là có “đại ca” ở đó, bản thân mình không thể quá sợ hãi nên lập tức lại tiến lên một bước.

- Cao Nguyên, việc này cậu làm đúng là sai rồi. Đào Tiếu Bình là bạn của Nhị Ca, hôm nay có diễn xuất, Nhị Ca đích thân đến xem. Cậu kéo theo mấy tên nhà giàu đến phá sân khấu, chính là cậu đã làm cho Nhị Ca mất mặt trước.

Trình Sơn quỷ quyệt nhanh chóng ở bên cạnh nói rõ, cậu ấy biết, việc ngày hôm nay nhất định sẽ tạo nên mối quan hệ giữa Nhị Ca và Đào Tiếu Bình, bằng không thì thật đúng là không còn gì để nói, thậm chí có thể nói Lưu Nhị Ca là “gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ”, cách nói này trong nhóm con ông cháu cha chính là cách nói lịch sự.

Vương Thiện vừa nghe xong những lời này, liền trừng mắt nhìn Cao Nguyên.

Cao Nguyên lập tức giãy nảy kêu lên:- Tôi đâu có biết ở đó sẽ diễn cái gì? Tôi cũng chưa từng gặp qua Lưu Nhị!Trình Sơn cười nói:- Cậu chưa từng gặp không có nghĩa là Nhị Ca không tồn tại. Mắt cậu để đi đâu?

Cao Nguyên lúc đó thực sự là không để ý Lưu Vĩ Hồng ở đó, nếu không thì y cũng sẽ không làm như vậy. Bình thường diễn xuất với quy mô nhỏ giống như thế này thì sẽ không có nhiều quan chức đến xem. Lưu Vĩ Hồng đến đó chứng tỏ anh ta và Đào Tiếu Bình có chút quan hệ. Từ điều này mà nói, Trình Sơn nói cậu ta đến đập phá sân diễn của Lưu Nhị cũng không oan uổng chút nào. đọc truyện mới nhất tại .

Cao Nguyên thật ra là dựa vào uy quyền của Vương Thiện lại đây tìm các bãi diễn, từ nhỏ đến lớn Cao Nguyên đã chịu tát 3 lần, lần nào đánh cậu ấy đều là Lưu Nhị nên trong lòng cảm thấy căm hận. Lần này tự mình nghĩ rằng có lý thì không ngờ chuyện trước mắt lại do chính mình không đúng.

Ức muốn chết!

- Thôi đi, thôi đi, lúc đó Cao Công tử chỉ mãi nói chuyện với tên họ Mã, với những người thấp hèn như chúng tôi đâu được lọt vào mắt Cao công tử? Cao công tử không nhìn thấy tôi cũng là phải lẽ, thôi như thế này nhé, Vương Thiện đã đến đây rồi thì cùng ngồi xuống đây, uống một hai ly được không?

Lưu Vĩ Hồng cười nói, nhưng giọng điệu đanh thép, sỉ nhục Cao Nguyên vài câu.

- Được, vậy thì uống hai ly. Lưu Nhị, việc này Cao Nguyên có chỗ không đúng nhưng anh là người từng trải thì nên tha thứ, nếu không thì đã không có sự hiểu lầm này rồi. Việc này anh làm cũng có chỗ không đúng mà!

Vương Thiện cũng không phải là người không biết nói lý, giọng điệu hùng hổ, phát hiện ra sự thật không giống như Cao Nguyên nói, lập tức liền sửa lại, còn đồng ý ngồi xuống uống hai ly rượu, đúng thật là thái độ của “đại ca”, nói ra trong mấy vị “đại ca” con ông cháu cha ở đất Bắc Kinh, Vương Thiện cũng có máu mặt.

Lưu Nhị hống hách!

Hạ Nhị mãnh liệt!

Vương Nhị ngược lại trượng nghĩa!

Tự mình chịu thiệt, lập tức xuất đầu lộ diện tìm đường về, khi đã nói rõ thì không giằng co, rất có sức chịu đựng.

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả nói:- Hóa ra là như vậy. Lúc đó tôi cũng muốn yên lặng xem diễn xuất, Cao Nguyên và tên họ Mã đến quyên tiền tôi cảm thấy rất tốt, cũng không để ý, ai có thể nghĩ tên họ Mã có thể như thế? Tôi cũng nói với Cao Nguyên, cậu đúng thật là, kết bạn với tên đó thật không phải? Có gì đáng chơi chứ?Bất thình lình Cao Nguyên bị chỉ giáo vài câu, chỉ là Lưu Nhị nói cũng có lý, Cao Nguyên cũng không dám hé răng nửa lời, mặt đỏ bừng lên. Sự việc này cũng thực do bị xui, lúc đầu cho rằng đó chỉ là một vở kịch chỉ cần vung tiền ra, thì có thể yên mọi chuyện. Ai biết được rằng cô ấy là người của Lưu Hồng, nếu sớm biết như thế này, Cao Nguyên sẽ không làm ồn ào như vậy, trong nhóm con ông cháu cha có quy tắc riêng. Cao Nguyên dẫn người đi khiêu khích Lưu Nhị thật là không phải, bị Lưu Nhị lớn tiếng mắng y cũng đáng.

Vương Thiện hùng hổ ngồi xuống ghế sô pha, nhìn thấy Cao Nguyên vẫn ngây ngô đứng liền nhíu mày nói:- Cao Nguyên, ngồi xuống. Dù chỉ là hiểu lầm, nói rõ ra rồi thì không có chuyện gì nữa. Về sau cần chú ý một chút.

Đại ca lên tiếng rồi, Cao Nguyên không dám cưỡng lại. Tình nguyện ngồi xuống bên cạnh Vương Thiện.

Lưu Vĩ Hồng cười nói với Tào Tiếu Bình:- Tiếu Bình, rót rượu cho anh Vương Nhị, sau này khi tôi không có ở Bắc Kinh, có việc gì khó xử có thể đi tìm anh Vương Nhị. Anh chàng trượng nghĩa này sẽ giúp đỡ cô.

Dù ngay trước mặt Vương Thiện nhưng cũng thừa nhận Đào Tiếu Bình là bạn của mình. Vở kịch này cần phải diễn tiếp, không thể phá hỏng được. Nếu không thì Vương Thiện cho rằng bị lừa gạt.

Đào Tiếu Bình cũng là thông minh sắc sảo, biết mình vô tình phải tham gia vào cái vòng tròn quan chức con ông cháu cha, từ nay nếu muốn tiếp tục tham gia diễn xuất ở đoàn kịch Bắc Kinh thì hôm nay không còn cách nào khác là phải “diễn hay”. Lập tức cầm lấy chai rượu vang, mỉm cười rót cho Vương Thiện gần nửa ly, do dự một chút rồi cũng rót cho Cao Nguyên non nửa ly rượu.

Vương Thiện liền giơ tay nói:- Không tồi, không hổ là bạn của Lưu Nhị, còn có chút sự nhẫn nại, được! Nhìn thấy thái độ đó của cô hôm nay, sau này khi Lưu Nhị không ở Bắc Kinh nếu cô gặp bất cứ việc gì khó xử thì cứ việc đến tìm tôi.

- Cảm ơn Vương thiếu gia!

Đào Tiếu Bình hơi thẹn thùng nói một câu.

Đây đúng là lần đầu tiên cô cùng những con ông cháu cha giao tiếp, cũng giống như chơi trò chơi tàu lượn siêu tốc, lúc thì lên đến đỉnh, khi thì lại bị ném xuống vực, không cẩn thận là “bay thẳng, nhảy thẳng” không có lúc nào là yên ổn. Cho dù cô có vui hay không, nhưng bản thân mình đã lún sâu vào, từ nay về sau sẽ như thế nào, ai có thể nói trước được, chỉ có thể đi một bước nhìn lại một bước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi