QUAN GIA

Chương 594: Chu Kiến Quốc không hiểu gì!

Chủ tịch thị xã Lưu thật sự hơi quá.

Sau khi Chủ tịch Địa khu Chu vội vã tới Đại Ninh, đến câu lạc bộ Duy Đức rồi, mới vội vã mời Chủ tịch Địa khu Chu đến với mục đích báo cáo từ đầu chí cuối.

Chỉ cần một cú điện thoại mà thủ trưởng vượt mấy trăm km tới, trước đó còn không biết là chuyện gì, cũng chính là Lưu Vĩ Hồng gọi nên Chu Kiến Quốc mới liền đến ngay.

Không hỏi bất cứ nguyên nhân gì, Lưu Vĩ Hồng chỉ nói có khách hàng lớn muốn đầu tư, yêu cầu có Chủ tịch Địa khu Chu đích thân đến đây thương lượng nên Chu Kiến Quốc liền tới.

Chuyện như vậy thì chỉ có thể xảy ra giữa Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng.

Chu Kiến Quốc có một quan niệm vô cùng đơn giản, đó là Lưu Vĩ Hồng sẽ không hại ông ta.

Bởi vì Lưu Vĩ Hồng không có lý do để hại ông ta.

Về điều này trên thế giới, không thể tìm thấy ở đâu một cấp dưới lại đối với thủ trưởng của mình tốt như thế, cũng sẽ không thể tìm thấy một thủ trưởng đối tốt với Lưu Vĩ Hồng như vậy. Tình cảm đã trở nên sâu sắc.

Quả nhiên, Chu Kiến Quốc vừa nghe Lưu Vĩ Hồng giải thích thì lập tức nói:- Vĩ Hồng, toàn địa khu này đều hợp tác với Công ty Thiên Bình, liệu bọn họ có thế lực lớn mạnh vậy sao?

Chu Kiến Quốc không hề hoài nghi dụng ý của Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng cũng có thể dùng danh nghĩa của thị xã Hạo Dương một mình hợp tác với Công ty Thiên Bình, hoàn toàn không cần phải trình lên Địa khu. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Lưu Vĩ Hồng đang giúp Chu Kiến Quốc lập thành tích.

Cùng Tào Chấn Khởi đối đầu, Chu Kiến Quốc hiểu rõ có sự khác biệt chủ quan, cũng có sự khác biệt khách quan. Về chủ quan thì Chu Kiến Quốc xuất thân từ quân nhân, tính cách ngay thẳng, dù không phải là ngu dốt gì nhưng thủ đoạn trên quan trường nhiều nên khó có thể đối phó cùng với Tào Chấn Khởi, Tào Chấn Khởi còn lợi hại hơn Lục Đại Dũng, trong tay mình có vô số vây cánh. Về điểm này thì Chu Kiến Quốc không thể bằng ông ta. Nói thật, trong tình hình quá xấu Chu Kiến Quốc làm cũng không được, không biết nên làm gì có lợi ình, Chu Kiến Quốc chỉ biết nắm giữ một số điểm mấu chốt.

Về mặt khách quan, Chu Kiến Quốc là Chủ tịch Địa khu, Tào Chấn Khởi là Bí thư Địa ủy, trong tay nắm quyền hành, nắm tiền đồ của các cán bộ cấp dưới, đó chính là ưu thế rõ ràng nhất. Hơn nữa Tào Chấn Khởi ở địa khu Hạo Dương làm kinh doanh cũng hơn 2 năm rồi, cũng có một nhóm tay chân, Chu Kiến Quốc là thân tín của Lục Đại Dũng, Lục Đại Dũng ở địa khu Hạo Dương cũng có không ít thuộc hạ thậm chí còn lớn mạnh hơn đội ngũ vây cánh của Tào Chấn Khởi nhưng cũng chỉ là trên mặt lý thuyết mà trên thực tế thì cần rất nhiều.

Trung thành với cái gọi là quan trường, thật ra cũng có sự khác biệt, giống như quan hệ của Lưu Vĩ Hồng và Chu Kiến Quốc là tình cảm chân thành, gần gũi thân thiết, giúp đỡ lẫn nhau, hoàn toàn có thể tín nhiệm. Nhưng trong quan hệ trên dưới, trong quan trường lại hoàn toàn phải “cảnh giác”, có thể gặp mà không thể cầu. Rất nhiều lãnh đạo khi Lục Đại Dũng lên làm Bí thư Địa ủy thì sợ những thủ đoạn của Lục Đại Dũng, tỏ vẻ khâm phục, nịnh hót Lục Đại Dũng, điều này có thể lý giải được. Nhưng khi Lục Đại Dũng không còn đương chức nữa thì những người này lại có tính toán khác. Đặc biệt là những ủy viên Địa ủy, Phó chủ tịch Địa khu, những cán bộ cấp sở đều như thế. Thậm chí khi Lục Đại Dũng đương chức, bọn họ ra sức ủng hộ Lục Đại Dũng cũng cần phải có điều kiện, có lợi đối với mình thì ủng hộ Lục Đại Dũng, còn không có lợi đối với mình thì lại quay ra ủng hộ Tào Chấn Khởi, cái này không thể nói đến là thân tín được, huống chi lại là thực lòng, chỉ là miễn cưỡng mà thôi. Giống như bây giờ, khi Lục Đại Dũng đã đi rồi, thì những “đồng minh” này tự nhiên cũng không còn tồn tại nữa. Sau này ủng hộ Tào Chấn Khởi hay ủng hộ Chu Kiến Quốc, hoặc là “tự thành lập hệ thống” thì còn phải xem tình hình thực tế mà định, không thể nói trước được gì.

Với tình hình này, Lưu Vĩ Hồng sớm đã phân tích và so sánh triệt để với Chu Kiến Quốc rồi, phải cứng rắn tranh quyền với Tào Chấn Khởi, còn thượng sách là nếu có khả năng hợp tác thì hợp tác. Ý của Lưu Vĩ Hồng là cần phải cố gắng hết sức tranh thủ hợp tác, như thế đối với mọi người đều có lợi, đặc biệt là có lợi với Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng và những vị cán bộ lãnh đạo khác của địa khu Hạo Dương là hoàn toàn khác nhau.

Những cán bộ lãnh đạo đó, bình thường cần phải chú ý đến hai điểm. Thứ nhất là dựa vào người bảo trợ, thứ hai là thành tích. Mà điều cần phải nói là tầm quan trọng của chỗ dựa vững chắc đó còn vượt xa cái thành tích.

Bạn làm ra chiến tích rồi thì cần đưa cho ai xem?

Nếu như cấp trên không có ai nâng đỡ anh thì dù cho anh có làm được gì thì cũng là vô ích. Giống như sinh mệnh của cây đào, đợi cho đến khi đào lớn rồi thì kết trái. Không có anh thì cũng không sao. Lãnh đạo cấp trên đương nhiên sẽ lưạ chọn, sắp xếp người thích hợp hái trái đào đó. Thậm chí còn cho anh chỗ nào đó để anh tiếp tục trồng cây.

Mà đối với Lưu Vĩ Hồng, điểm thứ nhất không quan trọng, thậm chí không quan trọng như vậy. Hắn chủ yếu đi sâu vào thành tích, có được thành tích rồi, tự nhiên sẽ có người ra mặt nói thay hắn, nên trọng dụng thì trọng dụng, nên đề bạt thì đề bạt.

Cho nên Lưu Vĩ Hồng có tư tưởng muốn hợp tác với Tào Chấn Khởi và Tống Hiểu Vệ, rất thành khẩn. Nếu như Chu Kiến Quốc vừa mới lên nhậm chức mà Lưu Vĩ Hồng liền giật giây Chu Kiến Quốc và Tào Chấn Khởi tranh quyền, như thế sẽ không sáng suốt và khả năng hợp tác có thể không thành.

Nhưng muốn làm được việc, cần phải hợp tác. Chỉ có điều hy vọng của Lưu Vĩ Hồng là xem đối phương có tình nguyện hay không, nếu như Tào Chấn Khởi hoặc là Tống Hiểu Vệ có tính toán nhỏ nhặt thì cần phải thống nhất thị xã Hạo Dương. Như vậy thì đấu tranh sẽ không thể tránh khỏi. Hơn nữa cho dù là hợp tác, cũng chỉ là về phương hướng hợp tác lớn, không có khả năng thân mật khăng khít. Ý kiến khác nhau khẳng định là tồn tại, nên giao đấu nho nhỏ, đấu tranh cục bộ là không thể tránh được.

Vì vậy sách lược mà Lưu Vĩ Hồng định ra chính là muốn bắt tay vào làm, nhất định cần xoay quanh công việc để triển khai. Với tiền đề như vậy, lại lần đầu tiên đứng trên cơ sở cuộc đấu tranh, lửa nước không thể dung hòa nên không thể nói trước được. Cần phải nhanh chóng triển khai công việc, nhanh chóng chia làm mấy hạng mục, đó mới là phương pháp tốt nhất. Hạng mục lớn dễ dàng tạo thành hiệu ứng, nhận được sự quan tâm của quảng đại cán bộ quần chúng và lãnh đạo cấp trên, chiếm được điểm cao. Bọn Tào Chấn Khởi và Tống Hiểu Vệ cho dù có nghĩ ra kế họach thiêu thân cũng không thể nhìn thấy được, chỉ có thể chơi trò chơi ú tim. Cái này đã hạn chế mức “phát huy” cao nhất của họ.

Đối với sách lược này của Lưu Vĩ Hồng, Chu Kiến Quốc hoàn toàn tán thành.

Tuy nhiên đã làm cán bộ lãnh đạo thì nên vì quần chúng nhân dân mà làm những việc thiết thực, cả ngày chỉ lục đục với nhau thì làm được cái gì?

Giống như đi vào những Công ty quốc doanh mô hình lớn, thống nhất khai phá toàn bộ nguồn tài nguyên kim loại của Địa khu, chính là Lưu Vĩ Hồng dựa vào chính sách này mà thực hiện cụ thể. Chu Kiến Quốc không phản đối, chỉ có điều lo lắng công ty Thiên Bình không đủ thực lực.

- Thật ra không cần lo lắng về thực lực của Công ty Thiên Bình, đó là xí nghiệp lớn của nhà nước thì dù bản thân không có thực lực lớn như vậy, cũng có thể xin bộ trợ giúp, đây là do Vương Thiện giới thiệu nên không hẳn là vấn đề lớn.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói.

Chu Kiến Quốc hỏi lại:- Vương Thiện là…

Nghe giọng điệu của Lưu Vĩ Hồng, đối với tên Vương Thiện này có chút tôn sùng, Chu Kiến Quốc liền vui vẻ. Nói thật, ông ta vẫn chưa từng gặp qua người nào mà Lưu Vĩ Hồng tôn sùng như vậy.

Lưu Vĩ Hồng cười cười nói:- Vương Thiện là bạn của tôi, con trai của đồng chí Vương Bỉnh Trung.

- …

Chu Kiến Quốc lúc đó bất chợt không nói được gì.

Trời ơi, đồng chí Vương Bỉnh Trung.

Thực khó tin quá!

Vì không cẩn thận, Lưu Vĩ Hồng đã nói rõ đó là Công tử nhà Thủ tướng để Chu Kiến Quốc biết.

Chu Kiến Quốc hít sâu một hơi, hơi nghi ngờ nhìn Lưu Vĩ Hồng, gượng cười nói:- Vĩ Hồng, rốt cuộc cậu còn có bao nhiêu chuyện muốn giấu tôi?

Có thể kết bạn với con trai của Thủ tướng, lai lịch của Lưu Vĩ Hồng sợ là không đơn giản chỉ là con của một vị chỉ huy.

Lưu Vĩ Hồng lại hơi ngượng ngùng , cười nói:- Chủ tịch địa khu, thực sự không phải muốn giấu ông điều gì, ông nội của tôi là Chủ tịch Lưu Trung Nguyên.

- ….

Chu Kiến Quốc lại một lần nữa ngạc nhiên hết chỗ nói, trừng mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng giống như đang nhìn vật thể lạ, trên mặt biểu lộ vẻ mặt không dám tin.

Biết nói như thế nào nhỉ? Chính mình cũng không ngờ cùng làm việc với cháu của Chủ tịch Lưu nhiều năm rồi, còn đề bạt hắn làm tổ trưởng nghiên cứu và giảng dạy.

Đây đúng là chuyện đùa.

- Chủ tịch Địa khu, hút thuốc đi!

Lưu Vĩ Hồng ngượng ngùng, liền cầm bao thuốc ở trên bàn trà đưa cho Chu Kiến Quốc một điếu, lại vội vội vàng vàng bật lửa. Chu Kiến Quốc đối với Lưu Vĩ Hồng thực sự rất tốt, Lưu Vĩ Hồng nên “kính một điếu!”

Chu Kiến Quốc liền rít mấy hơi thuốc, để đầu óc mình tỉnh táo hơn một chút, lại cố gượng cười nói:- Vĩ Hồng, tên quỷ nhà cậu... sao có thể giấu tôi điều đó?

Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, nói:- Chủ tịch Địa khu, thực sự là không phải tôi cố ý. Tôi không muốn làm đảo lộn mọi chuyện. Chúng ta trước kia không phải là đối xử với nhau rất tốt sao? Tôi à, còn là thuộc hạ cấp dưới của ông, là đội trưởng bóng rổ của ông, ông đừng có nghĩ quá nhiều.

Chu Kiến Quốc hơi sửng sốt, cười ha ha, nhẹ nhàng vỗ bàn trà, kêu lên:- Nói rất đúng, mặc kệ cậu là ai, cậu cũng là lính của Chu Kiến Quốc tôi, là đội trưởng bóng rổ của tôi…

Lưu Vĩ Hồng cũng cười ha hả.

Chuyện vừa rồi, lập tức liền tan thành mây khói.

Chu Kiến Quốc vốn là người ngay thẳng.

Lưu Vĩ Hồng lúc trước ra sức ủng hộ Chu Kiến Quốc, xem ra cũng là vì ông ta xem trọng việc đối nhân xử thế, không phải là người cậy uy quyền.

- Chủ tịch Địa khu, về việc này tôi nghĩ thực sự nên làm. Khi đã làm được rồi thì có khả năng trở thành một trong những trụ cột tài chính của Hạo Dương chúng ta. Đương nhiên, mới bắt đầu một, hai năm là cần phải đầu tư, khoáng sản không mang lại hiệu quả và lợi ích, nhưng việc làm và ngành công nghiệp hạ du đang dần sôi động, toàn bộ lợi ích xã hội tổng thể là tương đối khả quan. Có thể nói, chỉ cần hạng mục này chính thức khởi công thì chúng ta có lợi rồi.

Mỉm cười một hồi, Lưu Vĩ Hồng cũng tự châm ình một điếu thuốc, hít mấy hơi rồi nghiêm nghị nói.

Chu Kiến Quốc gật gật đầu, nói:- Tôi hoàn toàn đồng ý.

Chuyện này quả thật “đáng làm”.

Vừa nói đến công việc, Chu Kiến Quốc cũng vui vẻ hẳn lên. Dù cho ông ta muốn lập tức “làm tiêu tan” thân phận của Lưu Vĩ Hồng là rất khó nhưng cũng không còn kinh ngạc nữa. Lưu Vĩ Hồng nói rất đúng, cho dù xuất thân của hắn như thế nào, quan hệ của bọn họ cũng rất thân thiết. Trên phương diện nào đó mà nói, lai lịch của Lưu Vĩ Hồng càng lớn thì càng có lợi với Chu Kiến Quốc.

Chu Kiến Quốc xem như đã rõ “tình hình bên trong” của Lý Dật Phong và Lục Đại Dũng, không ngờ sau lưng đều có bóng dáng của Lưu Vĩ Hồng.

- Vậy, ngày mai chúng ta còn phải cùng với Ngô Hỉ Trung trao đổi một chút, tranh thủ ghi lại những ý kiến mang tính định hướng.

- Được!

Chu Kiến Quốc gật đầu mạnh, vẻ mặt hơi hưng phấn. Nếu vừa mới nhậm chức thì có thể làm được hạng mục lớn này, đương nhiên phải vui rồi. xem tại

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi